[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Nhìn thấy Lạc Thần trầm mặc một lúc lâu, Sư Thanh Y càng ủy khuất, nói: "Vấn đề này đối với chị mà nói, khó trả lời như vậy sao?"

Kỳ thực việc nàng lưu ý cũng không phải mình có xinh đẹp hay không, mà chẳng qua là Lạc Thần cảm thấy nàng có xinh đẹp hay không mà thôi.

Có câu thường nói, nếu như thích một người, dù thế nào đều sẽ cảm thấy người này xinh đẹp, đó là bởi vì nhìn qua lăn kính tình yêu. Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần vấn đề này, cũng giống như trước đó nàng hỏi Lạc Thần có thích hay không, đây là cùng một đạo lý.

Kỳ thực nàng dĩ nhiên biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Lạc Thần nói ra.

Mọi người trên thế gian đại thể đều là như vậy, cho dù bầu bạn lẫn nhau vượt qua cả đời, nhưng vẫn hy vọng vào những ngày trọng đại, một ngày tim đập rộn ràng nào đó, nghe đối phương nói yêu mình.

Dù sao, yêu từ này, làm sao có thể không thích nghe chứ? Nếu có một ngày không thích nghe nữa, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là không còn tình cảm nữa.

Ngày thường Sư Thanh Y nội liễm, không tiện hỏi ra miệng, bây giờ say rượu, đâu còn điều gì phải lo lắng, nàng vàng thật không sợ lửa, muốn nghe Lạc Thần nói nàng xinh đẹp. Hơn nữa nàng lần này nàng đặc biệt hỏi đến lúc cởi quần áo, Lạc Thần có thể thấy nàng lúc không mặc quần áo, ngoại trừ đi tắm, đương nhiên là lúc cùng nàng thân mật.

Một tầng hàm ý khác trong câu hỏi của Sư Thanh Y, chính là muốn hỏi Lạc Thần, Lạc Thần có hài lòng với dáng vẻ của nàng lúc ở trên giường hay không.

Hỏi trực tiếp rõ ràng như vậy, trước đây cho dù có đánh chết Sư Thanh Y nàng cũng tuyệt đối không thể nào hỏi ra miệng.

Nhưng lần này trong lòng nàng quả thật giống như đun một vò rượu. Nàng dùng dây treo nó lên, bây giờ hơi men nhiễm say những sợi dây kia, khiến chúng đều thả lỏng cảnh giác, nắp vò hé mở, lộ ra phong nguyệt kiều diễm bên dưới.

"Không khó." Lạc Thần bị ánh mắt tha thiết nóng rực của nàng lay động tâm tư, dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Nhưng cần để sau này mới trả lời."

Sư Thanh Y vô thức giậm chân, cả giận: "Chị... Chị lại muốn bảo lưu."

Lạc Thần nói: "Hôm nay em bảo lưu quyền hỏi chuyện của chị lúc nhỏ, nhưng chị còn chưa bảo lưu quyền lợi gì, hiện tại chị bảo lưu một vấn đề sau này trả lời, như vậy mới xem như công bằng."

Sư Thanh Y: "..."

"Nào có nhiều công bằng như vậy." Nàng thấy Lạc Thần lại đang khom lách lừa gạt nàng, nhưng nghe qua lại có vài phần đạo lý, không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành nói: "Chị lòng dạ hẹp hòi, cả người chị.... Đều là của em rồi, bảo lưu tới bảo lưu lui, vẫn không nên cùng em tính toán rõ ràng như thế."


"Cho dù là người thân, cũng phải tính rõ ràng."

"Lần này có thể ngoại lệ một lần không?" Sư Thanh Y thấy nói cứng cũng vô dụng, chỉ đành âm thanh nhượng bộ, đôi mắt dường như ngấn nước, nhìn Lạc Thần nói: "Hôm nay để em bảo lưu một lần, chị cũng đừng bảo lưu nữa, trả lời vấn đề vừa rồi đi được không."

"Không công bằng." Lạc Thần nói: "Như vậy xem như em chiếm tiện nghi của chị."

Sư Thanh Y đi đến trước mặt nàng, ôm cổ nàng, đầu cọ đi cọ lại trên vai nàng, nói: "Chị để em chiếm tiện nghi của chị lần này đi, em xin chị. Em thích chị chiếm tiện nghi của em, chị không thích em chiếm tiện nghi của chị sao?"

Cả người nàng lúc này thật sự là hồn nhiên thiên thành lại kiều mị, thậm chí kiều mị đến tận xương, trong giọng nói lại mang theo vài phần nhu nhuyễn hàm hồ lúc say rượu, cái gì đều dám nói, hơn nữa còn vừa cầu xin vừa cọ, Lạc Thần bị nàng ôm cả người cứng đờ.

Một lát sau, Lạc Thần mới ôm lấy thân thể Sư Thanh Y, miễn cưỡng nói: "...Được."

Sư Thanh Y nghe nàng nhượng bộ, lập tức ngẩng đầu, vô cùng mong đợi mà nhìn Lạc Thần: "Vậy câu trả lời của chị là?"

"Em vào phòng tắm trước, trong phòng tắm chị sẽ nói cho em biết." Lạc Thần nói: "Không phải em rất mệt nhọc sao, sớm đi tắm gội, chị giúp em  chuẩn bị quần áo."

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, đáp ứng rồi, lại nói: "Vậy em vào phòng tắm chờ chị, chị nhớ phải mang cả quần áo của chị vào, đừng chỉ mang cho em."

"Ừ."

Sư Thanh Y cảm thấy mỹ mãn, bước chân cũng nhẹ nhàng, một đường đi vào phòng tắm.

Lạc Thần thu thập thỏa đáng, lấy áo ngủ của hai người sau đó đi vào phòng tắm, chỉ thấy Sư Thanh Y đứng trước bồn rửa tay tỉ mỉ dùng xà phòng rửa tay, rửa đến hai tay đều là bọt biển.

Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, yên lặng chăm chú nhìn động tác rửa tay của nàng.

Trước đó Sư Thanh Y còn nói mình mệt mỏi, hiện tại lúc rửa tay, lại mang theo một loại hưng phấn khó có thể hình dung, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt càng đỏ rực như máu, giống như muốn khẩn cấp thưởng thức mỹ vị.

Nàng phát hiện Lạc Thần đang nhìn nàng, khuôn mặt lại có một chút nóng bỏng, di chuyển sang bên cạnh, nhường cho Lạc Thần một vị trí, nói: "Chị cũng đến rửa tay đi."


"Không phải tắm gội sao?" Lạc Thần hỏi ngược lại nàng.

"Phải... Đúng vậy." Sư Thanh Y nói: "Nhưng trước đó em bò qua bò lại, tay nhất định càng nhiều bụi bậm hơn trên người, dĩ nhiên phải rửa tay trước. Chị cũng vậy, chị còn đến phòng tạp vật, nơi đó cũng rất nhiều bụi."

"Nói rất có lý." Lạc Thần thâm trầm gật đầu, cũng lấy xà phòng, cẩn thận rửa tay.

"Phải rửa thật sạch mới được." Sư Thanh Y vừa rửa, vừa căn dặn: "Phải sạch hơn tiêu chuẩn rửa tay bình thường rất nhiều."

"Đó là tiêu chuẩn gì?" Động tác rửa tay của Lạc Thần vẫn tiếp tục, hơn nữa hứng thú mà quan sát nàng.

"Chính...chính là bình thường chúng ta rửa tay, sẽ dùng đến loại tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất." Sư Thanh Y ậm ừ.

Trong lòng nàng lại thầm hừ một tiếng, Lạc Thần rõ ràng rất hiểu tiêu chuẩn này, còn muốn cố ý hỏi nàng, thật sự là tâm can đen như mực.

"Có bao nhiêu nghiêm ngặt?" Lạc Thần chăm chú chà rửa ngón tay đầy bọt biển của mình, cúi đầu nói: "Tiêu chuẩn rửa tay giống như bình thường trước khi chị giúp em băng bó xử lý vết thương sao?"

Các nàng có lúc bị thương rất nặng, còn phải tự mình xử lý, lâu ngày liền thành thạo. Quá trình xử lý tương đương với một loại tiểu phẫu ngoại khoa, phải đặc biệt chú ý, khử trùng các loại yêu cầu dĩ nhiên cũng rất cao.

"So với việc đó còn phải nghiêm ngặt hơn." Sư Thanh Y mím môi, qua một lúc sau mới nói.

"Còn có việc yêu cầu tiêu chuẩn rửa tay nghiêm ngặt hơn nữa sao?" Lạc Thần lại nói: "Em nói rõ ràng một chút, chị mới có thể tuân thủ theo."

Nhiệt độ trên mặt Sư Thanh Y cũng sắp theo men say xông lên não, tức giận đến thốt ra: "Trong lòng chị đã biết rõ, còn luôn hỏi em, xử lý vết thương là xử lý bên ngoài, còn việc này là phải đi vào trong, dĩ nhiên tiêu chuẩn rửa tay phải cao hơn, trước đây trước khi đi ngủ, mỗi lần chị  đều là dựa theo tiêu chuẩn này mà rửa tay, lúc này còn... Giả vờ."

Trước đó Lạc Thần quả thật là đang trêu chọc nàng, chỉ là sau khi nghe xong câu này, Lạc Thần cũng không khỏi giật mình, chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y: "..."


Chờ một chút.

Cái gì... Cái gì mà đi vào, nàng rốt cuộc là đang nói lung tung cái gì a.

Mặc dù nàng uống rượu, muốn nói cái gì thì nói, nhưng vẫn có giới hạn của bản thân. Vượt qua giới hạn này, cho dù nàng say đến hồ đồ, cũng có thể cảm giác được một loại xấu hổ quẫn bách không nói nên lời.

Lạc Thần sững sốt chốc lát, nghiêm nghị đáp lại: "Ừ, chị hiểu rồi, em đã nói rất rõ ràng."

Dừng một chút, nàng bổ sung: "Vô cùng rõ ràng."

Sư Thanh Y: "..."

Mặt nàng trướng hồng, cúi đầu ra sức rửa tay.

Cũng may nàng vừa say vừa mệt mỏi, tất cả cảm thụ đều gián đoạn, qua một đoạn thời gian, cảm giác xấu hổ cũng phai nhạt rất nhiều, nàng khẽ giũ nước trên tay, nói với Lạc Thần: "Có thể tắm rồi chứ?"

"Có thể."

Sư Thanh Y đi đến trước mặt Lạc Thần, dang hai tay ra, ánh mắt buông xuống, lười biếng nói: "Muốn chị giúp em cởi quần áo, em không muốn cử động."

Lạc Thần hiếm khi tỏ vẻ do dự, sau đó mới nói: "Được."

Sư Thanh Y cứ đứng như vậy, chờ Lạc Thần đến. Nàng hôm nay ăn mặc đơn giản, bên ngoài một chiếc áo khoác đạm lam sắc, bên trong là áo thun tay dài màu trắng hở vai, tay áo xắn lên hai vòng.

Lạc Thần cúi đầu, đưa tay giúp nàng cởi ra, Sư Thanh Y theo động tác của nàng, nâng cánh tay lên, Lạc Thần giúp nàng cởi bên nào nàng liền nâng cánh tay bên đó lên, giống như con theo hiệu lệnh của chủ nhân mà nhúc nhích lỗ tai của mình miễn bàn có bao nhiêu nhu thuận.

Nhưng sau đó nàng lại toát ra cái đuôi vốn dĩ nên giấu đi, mềm mại mao nhung. Con hồ ly tinh này, khoác da thỏ, chuẩn bị ăn thịt người.

Lạc Thần vừa giúp nàng cởi áo, vừa hỏi: "Vừa rồi lúc rửa tay, tại sao không lười cử động, chị thấy em rửa rất lưu loát."

Lúc này, tay của Lạc Thần đã đến dưới góc áo của nàng, Sư Thanh Y liền ngoan ngoãn nâng cánh tay lên, Lạc Thần kéo áo của nàng lên, chờ lúc kéo qua khỏi đầu, giọng nói của Sư Thanh Y nhất thời bị ngăn trở bởi chiếc áo, nghe ra càng hàm hồ: "... Đó là thời điểm quan trọng, em dĩ nhiên phải cử động."

Lạc Thần lại nghe rất rõ ràng, ánh mắt dừng trên nội y của Sư Thanh Y.


Sư Thanh Y hình dạng no đủ, rất hoàn mỹ, cảm giác mềm mại đẫy đà khi nắm ở trong tay đều khiến Lạc Thần yêu thích không buông tay. Rõ ràng đã quen thuộc đến mỗi một tấc đều từng bị nàng tinh tế thưởng thức qua, nhưng hiện tại nhìn lại, vẫn khiến Lạc Thần có một loại cảm giác mất tự nhiên.

Nàng không thể thực sự động đến nàng ấy, dĩ nhiên phải khắc chế cảm giác động tình.

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, nói: "Bây giờ cởi quần áo, tắm gội không quan trọng sao? Em lại nói không muốn cử động, để cho chị tới giúp em động."

"Cũng rất quan trọng." Sư Thanh Y mặc nội y bị Lạc Thần nhìn, nhưng cũng không chân tay luống cuống giống như trước đây, ngược lại rất thản nhiên, thậm chí trông mong Lạc Thần nhìn thêm vài lần, nói: "Chị có thể giúp em cởi, giúp em tắm, nhưng có một thời điểm rất quan trọng, chị cũng không thể giúp em động, mà em phải... tự mình động."

Nàng khi say trở nên cố chấp, một mực nói đến cùng, hôm nay muốn lấy được chiếc hộp, thiên tân vạn khổ, rốt cuộc lấy được chiếc hộp, lúc này mới bỏ qua.

Tương tự, hôm nay nàng ở trước cửa cũng muốn nếm thử tư vị của Lạc Thần.

Hôm nay nhất định phải nếm thử, chuyện này dĩ nhiên phải nàng tự thân vận động.

Lạc Thần ánh mắt ngậm một chút bất đắc dĩ, cúi người tiếp tục giúp Sư Thanh Y cởi quần, thấp giọng nói: "Trước đó không phải em nói chờ xong việc lớn, liền muốn hỏi việc chị đá chăn lúc nhỏ sao, hiện tại xong rồi, em có muốn nghe không?"

Sư Thanh Y trở nên kích động, vốn dĩ nàng muốn theo động tác của Lạc Thần mà nhấc chân, kết quả quá vui vẻ, chân lại thả xuống, Lạc Thần chỉ đành phối hợp mà dừng lại, Sư Thanh Y lúc này mới có chút xấu hổ nâng một chân lên, hai tay đỡ lấy bả vai Lạc Thần, nhẹ nhàng nói: "Muốn nghe."

Lạc Thần kéo ống quần còn lại của Sư Thanh Y xuống.

Sư Thanh Y lúc này chỉ còn lại hai vật che lấp cuối cùng, đôi chân thon dài thẳng tắp, thắt lưng tinh tế, cứ như vậy quang lỏa trước mặt Lạc Thần, ngón chân lả lướt như ngọc, theo động tác vui vẻ của nàng mà chuyển cử động, chính nàng ngược lại hồn nhiên chưa phát giác, còn đang vui sướng muốn nghe cố sự.

Lạc Thần dời mắt, nói: "Đây là việc lúc chị bảy tuổi."

Sư Thanh Y lẩm bẩm hỏi nàng: "Chị lần này sao lại ngoan như thế, em còn chưa hỏi, chị đã tự mình nói."

Nàng làm sao biết, chính nàng hiện tại có thể hấp dẫn chết người, giống như thuốc phiện. Nguy hiểm, không dám thưởng thức, rồi lại không nhịn được muốn đến gần.

Phải tránh trầm luân bởi đóa hoa này, không đến yêu thương nàng, chỉ có thể dời đi lực chú ý, cho dù là phải dùng một cố sự.

-----------

Mèn đét ui uống có chút rượu mà Sư điện hạ lầy quá sá lầy đi, đã thế còn lì nữa chứ, Lạc đại nhân nhịn thật giỏi kaka


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui