[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Nhưng cùng lúc đó, Lạc Thần lại phát giác lúc Sư Thanh Y nói chuyện có một chút kỳ lạ.

Đó chính là cách nàng sử dụng từ ngữ trong câu cuối cùng.

Bởi vì lúc Sư Thanh Y nói đến sự việc nhặt rau thật lâu thật lâu trước đây, vốn dĩ chỉ là Lạc Thần cố ý trêu chọc nàng, hỏi nàng thê tử là ai.

Nhưng Sư Thanh Y trả lời lại là, thê tử nhất định chính là Lạc Thần.

Cẩn thận suy nghĩ, cách nói này kỳ thực có chút kỳ lạ.

"Nhất định chính là." cách nói này cũng không phải một câu trần thuật, mà chỉ là một loại suy đoán.

Hơn nữa nàng vô cùng tự tin với loại suy đoán này, nàng cảm thấy suy đoán của nàng không có bất cứ sơ hở gì, cho nên mới dùng từ 'nhất định'. Ngôn ngữ là một thứ rất kỳ diệu, lúc nói ra, mặc dù chỉ khác biệt ở một từ ngữ, nhưng nội dung biểu đạt, có khả năng đã khác biệt rất lớn.

Thông thường mà nói, dưới tình huống gì, mới tiến hành suy đoán?

Mọi người đều chỉ tiến hành suy đoán đối với những thứ không biết, tỷ như nói suy luận logic, trước là sắp xếp manh mối, cẩn thận phán đoán, cuối cùng suy đoán ra một kết quả nhất định. Nếu như một việc đã rõ ràng, đó chính là sự thực, cần gì phải suy đoán nhất định hay là không nhất định đây?

Hiện tại Sư Thanh Y đang say rượu, mỗi một câu nói của nàng, kỳ thực đều là xuất phát từ tiềm thức, so với lúc nàng thanh tỉnh càng đáng tin cậy, bởi vì hiện tại hiện tại sẽ không nói dối.

Lạc Thần tâm tư kín đáo, lại vô cùng hiểu rõ Sư Thanh Y, lúc phát giác Sư Thanh Y vô thức sử dụng một câu như thế đến biểu đạt, cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

Nhưng nàng cũng đả cảm thấy đủ thỏa mãn.

Hiện tại trình độ như vậy cũng đã rất tốt, nàng không hy vọng xa vời hơn nữa.

Ánh trăng chiếc vào đôi mắt Lạc Thần, thắp sáng ám dạ sâu thẳm nơi đáy mắt, nàng ôn nhu hỏi: "Vậy món nợ em thiếu chị khi đó, trả xong chưa?"

Sư Thanh Y dừng lại chốc lát, tựa hồ đang hồi tưởng, sau đó mới kề tai nàng, thì thầm: "Em cũng không rõ... Rốt cuộc đã trả xong chưa. Nhưng em dám khẳng định, cho dù em lúc đó trả xong, sau này vẫn sẽ nợ tiếp. Chị xem trước đó chị... viết trên sổ nợ, lâu như vậy rồi, đến bây giờ em còn chưa trả xong, thế nào lại nợ chị nhiều như vậy chứ?"

Ngữ khí có chút ủy khuất, phần nhiều là ngọt ngào như mật.

"Tích thiểu thành đại." Lạc Thần nói: "Ngày thường em không cảm thấy, trên sổ từng cái bày ra, em liền cảm thấy nhiều."

Sư Thanh Y cũng biết Lạc Thần đặc biệt coi trọng sổ nợ, mỗi lần nhìn Lạc Thần vân đạm khinh phong lật xem, Sư Thanh Y đều cảm thấy mí mắt mình đang nhảy. Lần này trên đường đi, trong hành lý của Lạc Thần ngoại trừ vật dụng thiết yếu hàng ngày, còn có một vật khác, không chỉ là dây lụa trắng, mà ngay cả sổ nợ cũng thỏa đáng mang theo.

Tỉ mỉ ngẫm lại, khi đó nàng còn quá ngây thơ, đối mặt một nữ nhân cổ đại vừa đến xã hội hiện đại, thế nào lại dễ dàng rơi vào cái bẫy khúc chiết của nàng, còn rơi xuống một cách cam tâm tình nguyện như thế.

Sư Thanh Y mông lung mà nghĩ, lẩm bẩm nói: "Dù sao thì chị... Chị chính là lòng dạ hẹp hòi, nợ gì cũng ghi vào trong sổ, mới có thể nhiều như vậy."


Lạc Thần lại cười nói: "Nếu em không muốn trả, chị có thể đốt sổ nợ đi, tất cả nợ đều xóa bỏ, em cảm thấy thế nào?"

"Không thể." Rõ ràng là người thiếu nợ, lại rất sợ chứng cứ ghi nợ của mình không thấy nữa, Sư Thanh Y lập tức nói: "Chị... Phải bảo quản cho tốt, nếu như sổ nợ không bảo quản tốt, em... Em sẽ không nói chuyện với chị  nữa."

Đối mặt Lạc Thần, nàng ngay cả giả vờ cứng rắn cũng không được, phỏng chừng trước đó nói trừng phạt nghiêm khắc, hơn phân nửa cũng là nói được nhưng không làm được.

Nàng làm sao đành lòng.

"Không nói lời nào cũng được." Lạc Thần nói: "Có thể chữi."

Sư Thanh Y: "..."

Nàng và Lạc Thần trong lúc khẩn yếu đi trộm đồ, còn có thể đứng đây kề tài nói chuyện. Bất quá nói khẽ như vậy rất hữu hiệu, tâm tình Sư Thanh Y càng tốt, tìm hộp cũng càng ra sức.

Hai người cẩn cẩn dực dực, đem những ngăn tủ, ngăn kéo có thể mở được đều mở ra, những góc có thể tìm được cũng tìm một lần, ngay cả dưới sàng cũng cẩn thận tìm kiếm, nhưng ngay cả bóng dáng của nửa cái hộp cũng không phát hiện.

Sư Thanh Y có chút mờ mịt.

Hiện tại mặc dù nàng cũng không phải rất thanh tỉnh, nhưng mục tiêu minh xác, trong lòng biết mình muốn tìm cái gì. Hơn nữa Huyễn Đồng nhìn rất rõ ràng, chỉ cần chiếc hộp ở đây, nàng tự nhận nhất định có thể phát hiện.

Vì sao lại không tìm được?

Sư Thanh Y lần thứ hai nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nàng hiện tại cho dù là ở nơi hôn ám, phạm vi thị lực cũng lớn hơn so với bình thường rất nhiều. Chờ nàng liếc mắt nhìn đến Nhất Thủy trên giường, chỉ thấy một tay của Nhất Thủy hơi vươn ra, phía dưới dường như đè ép một thứ gì đó.

Sư Thanh Y lập tức đi đến bên giường của Nhất Thủy, Lạc Thần theo sát ở phía sau.

Nhất Thủy ở trong chăn khẽ động, lúc xoay người, mép chăn trượt xuống, liền không che được kín kẽ như trước, thấy càng rõ ràng.

Hắn lại có thể nắm chặt lấy chiếc hộp, đi ngủ.

Bất quá Nhất Thủy đang ngủ, ý thức còn không biết đang phiêu phù ở trong giấc mơ nào, tay cũng không phải nắm rất chặt. Một phần của chiếc hộp đặt trên gối đầu, bị hắn đè nặng, phần còn lại đang bị che lấp trong chăn.

Cổ hương khí đặc biệt lúc này là dày đặc nhất, đang bao trùm trên người hắn, hương khí kia quả là bắt nguồn từ hắn.

Bất quá Lạc Thần có thể nhận ra, trước đó lúc Nhất Thủy đi ra mở cửa, hương khí trên người kỳ thực còn không nặng như vậy, hiện tại nằm trên giường, hương khí lại rõ ràng nồng đậm hơn rất nhiều.

Hai thời điểm khác biệt lớn như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Hiện tại Sư Thanh Y một lòng một dạ muốn lấp chiếc hộp, người say một khi nhận thức muốn làm việc gì, có lúc sẽ đặc biệt bướng bỉnh, nhất định phải hoàn thành, giống như nàng trước đó cảm thấy cửa là giường, liền kiên quyết dắt Lạc Thần đến trước cửa thân mật.


Hiện tại thấy chiếc hộp, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, đưa tay muốn lấy nó đi.

Lạc Thần biết điểm ấy, cũng tùy ý Sư Thanh Y động thủ. Nàng đứng bên cạnh nhìn rất chuyên chú, một khi Sư Thanh Y gây ra sai sót gì, nàng còn có thể kịp thời bổ cứu.

Bất quá sự cẩn thận của Sư Thanh Y khắc vào xương tủy, cho dù nàng say đến hồ đồ, cũng tuyệt không tùy tiện hành động. Nàng cúi người, tay chậm rãi đến gần gối đầu của Nhất Thủy, tính toán di chuyển tay của Nhất Thủy ra trước, sau đó mới cẩn thận lấy chiếc hộp ra.

Chỉ cần nàng động tác đủ nhẹ, Nhất Thủy sẽ không bị đánh thức.

Mắt thấy tay sắp chạm đến, lúc này Nhất Thủy lại trở mình một cái, từ nghiêng người sang trái, đổi thành nghiêng người sang phải.

Hơn nữa trong lúc ngủ hắn cũng không quên bảo vệ chiếc hộp, hình như đây đã là bản năng của hắn, hắn xoay người đồng thời chiếc hộp cũng bị hắn ôm lấy, đổi sang hướng mà đè dưới người.

Sư Thanh Y: "...."

Hiện tại nàng không lấy được chiếc hộp nhất định sẽ không bỏ qua, ngưng thần nín thở, cũng theo đó di chuyển đến mép giường bên kia.

Lạc Thần cũng đi theo nàng.

Đáng tiếc chính là sau khi hướng ngủ của Nhất Thủy thay đổi, trạng thái tay đè lên hộp cũng sẽ phát sinh biến hóa, hiện tại vị trí đè lên càng thấp, càng khó vào tay hơn so với trước đó.

Sư Thanh Y lần thứ hai đưa tay đến.

Nhất Thủy ngủ không thành thật, giống như con sâu lông ở trên giường xoay đi xoay lại, chân đá chăn, tay ôm hộp càng chặt, một tay khác vốn dĩ đặt ở trong chăn hiện tại cũng lộ ra ngoài.

Sư Thanh Y còn đang quấn quýt, căn bản không thể nào hạ thủ, Lạc Thần lại liếc mắt nhìn cánh tay không đè lên hộp của Nhất Thủy.

Trong bàn tay kia của Nhất Thủy, như là đang nắm chặt một vật gì đó, nắm rất chặt, dường như đối với hắn mà nói, là bảo bối quan trọng tương đương chiếc hộp.

Thứ đó hình dạng kích thước nhỏ hơn chiếc hộp rất nhiều, thoạt nhìn chỉ là một vật nhỏ, tay Nhất Thủy gần như siết chặt lấy nó, trong hôn ám Lạc Thần cũng nhìn không ra màu sắc, chỉ có thể mơ hồ thấy một chút đường nét.

Mà lúc Nhất Thủy đem bày tay cầm vật này thò ra ngoài chăn, loại hương khí kia càng trở nên nồng đậm.

"... Ông nội." Nhất Thủy vừa dùng chân quấn chăn, thân thể cuộn lại, vừa nói mớ.

Mà hắn vừa cuộn người, chiếc hộp gần như cũng bị hắn bưng kín.


"... Nữ thần." Nhất Thủy lại đang nói mơ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi và ông nội mất mặt."

Sư Thanh Y: "...."

Dường như trong tiềm thức muốn đi gặp nữ thần chứng minh mình thủ hộ chiếc hộp rất tận chức tận trách, Nhất Thủy ôm chiếc hộp càng chặt, rất sợ có kẻ trộm lấy nó đi.

Sư Thanh Y không đạt được mục đích, càng nghĩ càng ủy khuất, nàng chỉ là muốn thu hồi chiếc hộp của mình, tại sao lại khó như vậy.

Tâm tư của nàng bị men say gột rửa, mặc dù mơ hồ, nhưng nội bộ kỳ thực đơn giản trực tiếp, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nếu bị ủy khuất, dĩ nhiên sẽ tìm kiếm an ủi.

Lạc Thần đang đứng bên cạnh, còn có nơi nào càng mềm mại ấm áp hơn, Sư Thanh Y không hề nghĩ ngợi, dán sát, kề tai Lạc Thần nói: "Hắn... Hắn không cho em lấy."

Lạc Thần biết rõ nàng say rượu, sẽ cầu mình dỗ dành, liền nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, chớ vội."

Sư Thanh Y vẫn cảm thấy vướng tay chân, nói: "Hắn một chút cũng không ngoan."

"Em ngoan là được rồi."

Sư Thanh Y ngước mắt nhìn Lạc Thần một cái, nói: "Em sẽ rất ngoan."

Nàng lúc này ngữ khí vô cùng mềm mại, vừa kiều mị vừa dính người, dường như cam đoan với Lạc Thần. Ánh trăng phản chiếu thông qua đôi mắt, dường như được dòng suối thu nạp, vĩnh viễn trú ngụ ở trong đó.

Lạc Thần xoa nhẹ đầu nàng.

Sư Thanh Y lúc này mới cảm thấy thư thái, không ủ rũ như thế, nghĩ thầm lần này lần này lấy hộp rất khó khăn, nhưng nàng phải nghĩ ra biện pháp.

Nhất Thủy hài tử này, tướng ngủ thực sự quá kém. Hai tay đều lộ ở bên ngoài, cũng may mùa xuân ấm ấp, không ảnh hưởng gì, nếu như đổi thành lúc trời lạnh, rất dễ cảm lạnh.

Sư Thanh Y nhìn chiếc hộp bị hắn đè lại, vừa suy tư vừa không nhịn được muốn kéo chăn lại cho hắn. Vốn dĩ ông nội là thân nhân duy nhất của Nhất Thủy, hiện tại cũng bị người khác hại chết, Nhất Thủy một mình thủ hộp chiếc hộp tổ tiên lưu lại, xác thực rất đáng thương.

"Vẫn là Trường Sinh ngoan." Sư Thanh Y cho dù say rượu, vẫn không khỏi quan tâm, khẽ thở dài: "Bây giờ không đá chăn nữa."

Những lời này cũng mang ý vị khác, nàng nói chính là bây giờ, vậy hẳn là phải có trước kia làm đối lập, chỉ là chính nàng chưa từng nhận thấy, mình rốt cuộc đang nói những gì.

"Nàng bây giờ trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không đá chăn nữa." Trong mắt Lạc Thần đè nén một mạt vui mừng khó phát hiện, nhỏ giọng nói: "Lúc còn nhỏ, đá chăn vẫn tính là ngoan."

Sư Thanh Y có chút sững sốt, lẩm bẩm nói: "Ngô... Nàng lúc nhỏ...."

Nàng nói thầm, rồi lại hỏi Lạc Thần một vấn đề: "Chị lúc nhỏ cũng đá chăn sao?"

Lạc Thần: "..."

Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần dừng như đột nhiên cứng nhắc, cho dù nàng hồ đồ, cũng có thể đoán ra ý nghĩa trong đó là gì, giống như lại nghe thấy một bí mật quá sức tưởng tượng, tràn đầy vui mừng nói: "Chị... Chị lúc nhỏ ngủ sẽ đá chăn?"

Đôi môi Lạc Thần khẽ động, hiếm khi muốn nói lại thôi.


"Em nghĩ đến chị lúc nhỏ phải là khối băng ngủ quy củ, cả đêm không thay đổi tư thế." Sư Thanh Y tưởng tượng đáng vẻ Lạc Thần lúc nhỏ nhắm mắt, đoan chính nằm trên giường, ngoan ngoãn đắp chăn, càng nghĩ càng muốn cười.

Lẽ nào trên thực tế dĩ nhiên không phải như thế sao.

"Lúc chị còn nhỏ, mẫu thân cho rằng sau khi chị ngủ sẽ đá chăn, quả thật ban đêm vội tới đắp chăn cho chị." Lạc Thần nghẹn lời chốc lát, lúc này mới nói: "Nhưng chăn không phải chị đá, chị là bị tính kế."

"....Tính kế?" Sư Thanh Y nghe được rất ngạc nhiên: "Đá chăn việc này, cũng có thể bị tính kế? Bị ai tính kế?"

"A tỷ của chị." Lạc Thần lúc này dùng tay che miệng, nói.

"Cho nên chăn không phải chị đá, là tỷ tỷ chị đá, nàng lại đá chăn của chị?" Sư Thanh Y vô cùng hiếu kỳ, bắt đầu suy đoán.

"Không phải." Lạc Thần lại nói: "Chị từ nhỏ ngủ một mình, có một gian phòng riêng. A tỷ chị muốn đá chăn, cũng không đá được."

"Vậy là vì sao?" Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trong lòng có một cọng lông vũ đang gãy ngứa, rõ ràng đến lấp hộp, nàng lại luôn muốn cùng Lạc Thần nói chuyện.

"Chính sự quan trọng hơn." Lạc Thần nhìn Nhất Thủy, nghiêm nghị nói: "Nói ra rất dài."

Sư Thanh Y biết nàng đây là đang qua loa ứng phó, dời đi lực chú ý. Bất quá việc này có khả năng thật đúng là có chút khúc mắc phức tạp, mặc kệ đoán thế nào, đều đoán không ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao việc đá chăn cũng sẽ bị tính kế?

Bất quá hiếu kỳ cũng là việc bình thường.

Dù sao nàng luôn cảm thấy tỷ tỷ của Lạc Thần thật sự là một nhân vật thần kỳ, từ đôi câu vài lời của Lạc Thần đối với hồi ức năm đó đó có thể thấy được, lúc nàng còn nhỏ, tỷ tỷ nàng nếu không phải đang hãm hại Tiểu Lạc Thần thì chính là đang trên đường hãm hại Tiểu Lạc Thần, cũng không biết Lạc Thần lúc nhỏ rốt cuộc trưởng thành như thế nào.

"Vậy em tạm thời bảo lưu, làm chính sự trước." Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần không nói lời nào, đôi mắt của Sư Thanh Y lại có thể nhìn ra nàng có chút buồn bực.

"Trước đây nhặt rau, nhặt một lá, hôn một cái, nhiều lá như vậy, căn bản hôn không hết, chị còn nói bảo lưu lại, từ từ sẽ đến." Sư Thanh Y dán càng gần, lúc này rốt cuộc bắt được nhược điểm của Lạc Thần, trong lòng vui vẻ lâng lâng: "Chỉ cho phép chị bảo lưu chuyện nhặt rau, không cho em bảo lưu chuyện lúc nhỏ của chị sao?"

"Cho phép." Lạc Thần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói.

Sư Thanh Y lúc này mới thoả mãn: "Đợi xong đại sự, em hỏi lại chị, chị không thể quỵt nợ."

"...Được." Lạc Thần nói.

Miễn cưỡng dừng một chút, Lạc Thần mới nói: "Em đừng nhìn chiếc hộp nữa, nhìn thử vật trong tay kia của Nhất Thủy, có thể nhìn ra đó là cái gì sao? Mới vừa rồi bàn tay kia lộ ra ngoài, thứ trong tay cũng lộ ra, hương khí càng đặc hơn, nguồn gốc của mùi hương không phải hắn, nhất định là thứ trong tay hắn."

Trước đó lúc Nhất Thủy đứng trước cửa, trong tay hắn không cầm thứ này, hương khí trên người cũng sẽ không nặng như thế, hiện tại hắn cầm theo thứ này đi ngủ, thứ này và hắn ở cùng một chỗ, quả thực hương khí lượn lờ.

Sư Thanh Y nghe xong, mượn Huyễn Đồng quan sát kỹ.

Mặc dù Nhất Thủy nắm chặt bàn tay, nhưng thứ đó lộ ra một phần, đôi mắt của nàng ngược lại có thể nhìn ra nó là đạm thanh sắc, chế tác từ ngọc.

"Hình như...là một chiếc bình nhỏ bằng ngọc." Sư Thanh Y nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui