Sư Thanh Y rất ít thấy Lạc Thần lộ ra loại thần sắc này, biểu tình biến hóa muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu phức tạp, đầu tiên là kinh ngạc chớp mắt mà qua, sau đó là mặt như sương lạnh, chậm rãi trở thành chân tay luống cuống một cách hiếm thấy.
Lúc điện thoại nằm trong túi, mặc dù không ghi lại được hình ảnh, nhưng âm thanh tất cả vẫn một chữ không bỏ sót mà ghi vào điện thoại.
Từ bên ngoài, đến phòng khách, đến cầu thang, đến hành lang, lại đến trong phòng.
Dọc đường, mỗi một chi tiết đều không may mắn tránh khỏi.
Lạc Thần nắm điện thoại, nhất thời không phản ứng, bất động tại chỗ.
Sư Thanh Y không rõ Lạc Thần rốt cuộc nhìn thấy gì trong điện thoại, vô cùng hiếu kỳ, liếc mắt nhìn, kết quả thấy màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện quay video, hơn nữa còn đang tiếp tục quay.
Nàng mặc dù say, nhưng lúc này cách Lạc Thần gần như thế, tình huống trong điện thoại thấy nhất thanh nhị sở. Hốt hoảng nhớ kỹ trước đó nàng vẫn cầm điện thoại quay video Lạc Thần, sau đó dường như không tắt, trực tiếp duy trì trạng thái ghi hình, nhét trở vào trong túi.
Lạc Thần xưa nay phản ứng cực nhanh, cũng có thể thấy rõ nhân tâm, trước khi người khác làm ra hành động tiếp theo, nàng cũng đã nghĩ xong đối sách.
Nhưng hiện tại, nàng thoạt nhìn hiển nhiên không biết làm thế nào mới tốt. Mi tâm nhíu lại, tựa hồ đang do dự gì đó.
"Cái này...còn chưa đóng?" Bởi vì Lạc Thần cúi đầu, Sư Thanh Y liền khom lưng, tiến đến sát mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng.
Dáng vẻ này thoạt nhìn là có vài phần tư thái xem náo nhiệt, câu hỏi cũng như là đang cố ý trêu chọc Lạc Thần, nhưng Sư Thanh Y cũng không nhận thấy, tâm tư của nàng lúc này muốn bao nhiêu đơn giản thì có bấy nhiêu đơn giản, cũng chỉ là muốn đến gần Lạc Thần một chút mà thôi.
Hơn nữa hiện tại nàng làm sao biết cái gì gọi là biết rõ còn cố hỏi, bất quá thuận miệng hỏi một câu, kết quả những lời này giống như một lưỡi dao, đâm vào ngực Lạc Thần.
Đôi môi Lạc Thần khẽ run rẩy.
"Cái này... Rốt cuộc đã quay bao lâu?" Sư Thanh Y mờ mịt không biết, còn đang cố gắng suy tư: "Em... Em không nhớ rõ nữa."
Cũng đúng, nàng hồ ngôn loạn ngữ, động thủ động cước, tất cả đều do say rượu, chìm ngập trong mông lung.
Một giây trước còn nói chuyện, giây tiếp theo nàng còn phải miễn cưỡng suy nghĩ.
Lạc Thần không hé răng.
"Ngô.... Bất quá không nhớ được cũng không sao cả." Sư Thanh Y lại rất vui vẻ, may mắn nói: "Dù sao thì đều đã ghi lại, ngày mai.... Ngày mai em xem lại, tất cả đều rõ ràng, dùng điện thoại quay video thật thuận tiện."
Lại một lưỡi dao đâm vào lòng.
Lạc Thần: "..."
Yên lặng chốc lát, Lạc Thần rốt cuộc hoạt động ngón tay cứng đờ, nhấn nút tạm dừng trên màn hình, ngừng ghi hình.
Sư Thanh Y phát hiện nàng ngừng ghi hình, nhất thời nóng nảy: "Chị... tại sao lại tắt?"
"Quay quá lâu, điện thoại của chị không đủ dung lượng." Giọng nói của Lạc Thần gần như không có gì phập phồng, tựa như bị sét đánh sau đó rơi vào chết lặng: "Tạm dừng ở đây đi."
Bất quá câu này dĩ nhiên là nói bừa, điện thoại Sư Thanh Y mua cho nàng là loại có bộ nhớ trong dung lượng lớn, hơn nữa bình thường nàng không lưu trữ gì nhiều trong điện thoại, dung lượng trống rất nhiều. Ngoại trừ tư liệu tư liệu, còn lại chính là một ít ảnh chụp của Sư Thanh Y, nàng đặt mật mã, lưu trữ một cách thoả đáng, hơn nữa cách một thời gian đều đồng bộ lên đám mây dữ liệu.
Sư Thanh Y tin là thật, cho là dung lựng thực sự không đủ, sẽ không tính toán nữa, mà chỉ nói: "Vậy chị giúp em... gửi sang điện thoại của em, em sẽ lưu lại, giữ lại... Ngày mai xem."
Đây đều là chứng cứ.
Việc khác nàng ngược lại không quá để ý, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là ở sâu trong nội tâm thủy chung vẫn nhớ chuyện ở sườn núi, ngày mai muốn đích thân kiểm tra, xem lúc đó Lạc Thần có lừa gạt nàng hay không.
Bất quá Sư Thanh Y đầu óc choáng váng, lo lắng bản thân run tay sẽ không cẩn thận xóa mất đoạn video này, nên mới nhờ Lạc Thần hỗ trợ.
Nàng hai mắt mông lung, lại mang theo tha thiết chờ đợi, ánh mắt mềm mại mềm mại như thế, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Lạc Thần hít sâu, miễn cưỡng định tâm, một tay cầm điện thoại của mình, một tay cầm của của Sư Thanh Y, đặt song song cùng một chỗ, mở Bluetooth, tiến hành truyền tập tin. Bất quá tập tin dung lượng lớn, cho dù tốc độ truyền dữ liệu nhanh, cũng còn phải chờ một chút thời gian.
Lạc Thần đứng đợi truyền xong tập tin, trong phòng rơi vào một mảnh vắng vẻ, Sư Thanh Y liền bám vào vai nàng, dán sát bên má nàng, vừa chăm chú nhìn điện thoại vừa nói chuyện với nàng.
"... Chị...chị có nghĩ xóa bỏ nó hay không?" Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần: "..."
".... Chị phải nói thật." Sư Thanh Y lay động vai nàng.
"Có nghĩ." Dáng vẻ này của nàng, Lạc Thần không đành lòng lừa gạt, chỉ đành nói: "Nhưng chị sẽ không xóa."
"Thực sự?" Ánh mắt Sư Thanh Y trong suốt.
"Ừ." Lạc Thần trả lời một cách gian nan.
"Chị... dường như rất khẩn trương, lẽ nào bên trong có nhược điểm của chị?" Sư Thanh Y không nhớ rõ lúc trên hành lang mình nằm trong ngực Lạc Thần, đối với nàng vừa ngậm vừa cắn, cũng không nhớ rõ lúc mình xem cánh cửa là giường ngủ, ôm Lạc Thần mọi cách lay động, vô cùng vô tội mà hỏi lại Lạc Thần.
Lạc Thần nói: "... Chị không biết, ngày mai em tự xem đi."
"Được, vậy ngày mai em xem." Sư Thanh Y có chờ mong đối với ngày mai, trong lòng có chút kích động, chỉ là kích động không được bao lâu, nàng lại nghĩ đến cái gì, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Nếu như bên trong có nhược điểm của chị, chị sẽ không... cắt đi chứ? Chị không thể cắt bỏ, không thể cắt bỏ, em trước đó nói, đây đều là chứng cứ, chị đã từng đáp ứng em."
Lại một lưỡi dao xẹt qua.
Lạc Thần thần sắc thâm trầm, nói: "Sẽ không."
Đồng ý đã đồng ý với nàng ấy, thì sẽ làm được.
"... Thật tốt quá." Sư Thanh Y lúc này mới thoả mãn, điếm đầu ngón chân, từ phía sau tựa vào vai nàng, lại cọ vào mặt nàng: "Em cũng tin tưởng chị nhất ngôn cửu đỉnh."
Lạc Thần một tay một điện thoại, bất tiện di chuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
"Chị để điện thoại xuống, để chúng... tự truyền dữ liệu đi, còn phải chờ một lúc nữa?" Dục niệm trong lòng Sư Thanh Y vẫn còn đó, cảm thấy xuân tiêu khổ đoản, cũng không thể lãng phí thời gian nữa, nàng đỏ mặt dùng ngón tay chọc vào cánh tay Lạc Thần.
Lạc Thần chỉ đành đi đến bên giường, đem hai cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại, dường như trong đó sẽ toát ra thứ gì quá sức tưởng tượng, vẻ mặt ngưng trọng.
Sư Thanh Y cũng theo đến, đứng bên cạnh nhìn kỹ thần sắc của Lạc Thần, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, tiếp tục chuyện trước đó nói trước cửa, cẩn cẩn dực dực hỏi nàng: "...Có phải chị vẫn khó chịu hay không?"
"Cực kỳ khó chịu." Lạc Thần yếu ớt nhìn nàng một cái.
Đây là lời nói thật.
Giờ phút này tư vị khó chịu sâu đậm đến mức nào, cho dù nàng trời sinh tính tình trầm tĩnh như thế, cũng khó tiêu hóa nổi.
Sư Thanh Y cảm thấy dáng vẻ của nàng hiện tại có chút ủ rũ, giống như một con bạch hạc cúi đầu hờn dỗi, nàng vội vàng dán đến ôm lấy Lạc Thần: "Ngoan, không khó chịu, cho chị ăn... Ăn ngon."
Lạc Thần nhìn nàng, buồn bực trong mắt bị ngữ khí mềm nhẹ dỗ dành của nàng xua tan, nổi lên một chút nhiệt độ. Nàng vươn hay tay, ôm lấy Sư Thanh Y, đem khuôn mặt vùi vào cổ Sư Thanh Y, ngửi hương khí nơi đó.
Là rất ngon, rất mê người. Nhưng... Không thể ăn.
Cổ Sư Thanh Y bị hơi thở nóng rực của nàng thiêu đốt, tâm thần kích động, nhỏ giọng nói: "Chúng ta... Nằm xuống đi?"
Các nàng hiện tại đi tới trước tủ đầu giường, nhích sang bên cạnh vài bước chính là giường ngủ rồi.
Lạc Thần ôm lấy nàng, từng bước một, tiến đến cạnh mép giường.
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần đang dẫn dắt nàng, nhất thời không nghe theo, nắm chặt lấy Lạc Thần kéo về phía cửa, trong miệng lúng túng: "Chị... Chị đừng đi sai hướng, bên kia... Mới là giường."
Được, nàng nói đó là giường, đó chính là giường.
Lạc Thần chỉ có thể đi theo nàng.
Hai người trở lại cạnh cửa, Sư Thanh Y càng đến gần cửa, lại càng hưng phấn, thầm nghĩ rốt cuộc Lạc Thần Lạc Thần đưa đến trên giường, nàng nên để Lạc Thần nếm thử tư vị của nàng. Bất quá chờ lúc nàng xem đến ánh mắt như thủy đàm của Lạc Thần, tim nàng đập loạn, cải biến cải biến chủ ý, quyết định nếm thử tư vị của Lạc Thần trước.
Lạc Thần bị nàng ôm chặt, từng bước lui lại.
Trước đó là Lạc Thần giống như tấm chăn đắp trên người Sư Thanh Y, lúc này ngược lại, đổi thành Lạc Thần bị nàng ép chặt trên cửa.
Đôi mắt mị hoặc của Sư Thanh Y lại mở to, xen lẫn mùi rượu, hồng sắc lay động. Men say tê liệt nàng, khiến cảm quan của nàng không còn nhạy cảm như trước, nhưng máu nóng trong người dường như đột nhiên bị tỉnh lại.
Lạc Thần bị nàng ấn trên cửa, gần như vô phương cử động.
Sư Thanh Y có chút vội vàng xao động, động tác không khống chế tốt.
Lúc lệ khí của nàng bộc phát, chỉ cần khẽ động một chút là có thể vặn gãy cổ quái vật. Hiện tại lực đạo kỳ thực đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn có cảm giác áp chế không được run rẩy.
Môi của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần gần trong gang tấc, hô hấp gấp gáp, hỏi: "Em...có phải em dùng sức quá lớn hay không?"
Nàng rất hối hận, rồi lại mơ hồ, không biết mình làm sao vậy, chỉ là mơ hồ cảm thấy mình không đủ ôn nhu.
Kỳ thực nàng là muốn khuynh tẫn cực hạn yêu thương Lạc Thần, cẩn cẩn dực dực nâng đỡ, chỉ sợ phá hủy Lạc Thần, nhưng vì sao nàng dường như bắt đầu trở nên rất kỳ lạ.
"Không có." Lồng ngực Lạc Thần phập phồng, nhẹ giọng hồi đáp.
Sư Thanh Y lúc này mới thoáng gạt đi nghi ngờ, đầu óc nóng lên, hôn lên môi Lạc Thần.
Lông mi Lạc Thần run rẩy, gắt gao ôm lấy nàng.
Hiện tại giống như đặt mình giữ cuồng phong bạo vũ.
Một khi kề cận, trở thành giao quấn càng sâu, bạo vũ kia có khả năng sẽ mất khống chế, tức khắc hóa thành bão lũ.
Sư Thanh Y cứ như thế chậm rãi nhắm mắt lại, hôn chốc lát, lỗ chân lông cả người cũng dần như rót đầy nham thạch nóng chảy, hô hấp cũng trở nên nóng rực, một lát sau, nàng hé mở đôi mắt, hồng sắc bên trong cũng hoảng động.
Nàng cảm thấy đầu mình dường như đột nhiên bị một cơn gió sắc lạnh thổi vào, cắt đứt tất cả men say. Toàn bộ thế giới dường như trở thành huyết sắc, tất cả mông lung bị thứ gì đó bao phủ, gắt gao vây quấn, dường như cũng bị bóp nát.
Sư Thanh Y mặc dù vẫn say, nhưng trong tiềm thức đã cảm giác được sợ hãi, hai tay lập tức buông ra, môi cũng thối lui. Lạc Thần cũng đã nhận ra sự của nàng của Sư Thanh Y, hai tay mềm nhẹ đặt trên lưng của nàng, chậm rãi vuốt ve.
Cùng với tiết tấu mềm nhẹ của Lạc Thần, cảm xúc của Sư Thanh Y chậm rãi hòa hoãn.
Kỳ thực hiện tại nàng không hiểu vì sao mình sẽ dừng lại, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng biết không nên tiếp tục nữa, bất quá loại sự tình này dĩ nhiên dừng ở giữa đường, thực sự cảm thấy mất mặt, nàng thẹn thùng nói: "Em... Em dường như có chút khó chịu, cảm thấy rất nóng, là em... Bị cảm sao?"
"Ừ." Lạc Thần không đành lòng nói cho nàng biết chân tướng, liền thuận theo lời nàng mà nói.
"Vậy... Nếu như truyền nhiễm cho chị thì không tốt." Hai gò má Sư Thanh Y càng đỏ: "Có thể tạm thời bảo lưu, chờ em hết cảm mạo lại tiếp tục, được không?"
"Có thể." Lạc Thần mềm nhẹ cười nói.
Sư Thanh Y càng quẫn bách, nhìn thấy tiếu ý của Lạc Thần, lại cảm thấy vô cùng an tâm. Dù sao thì hiện tại nàng cho là mình đã cùng Lạc Thần nằm xuống, liền thư thư phục phục mà ôm Lạc Thần, vùi đầu vào vai Lạc Thần.
Lạc Thần tựa vào cửa, đứng như thế ôm nàng một hồi lâu, chờ Sư Thanh Y ý thức mơ hồ, nàng lúc này mới lại lần nữa bế Sư Thanh Y lên, mang Sư Thanh Y trở về trên chiếc giường thực sự.
Sư Thanh Y lần này không chấp nhất xem cánh cửa là giường nữa, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lạc Thần đắp chăn cho nàng, ngồi ở mép giường nhìn nàng ngủ, mi tâm ẩn vẻ đau lòng, rồi lại hàm chứa một tia khổ sở.
Sư Thanh Y vươn tay, nắm lấy ống tay áo của Lạc Thần, thì thào lẩm bẩm: "Chị... Xe đạp... giấu đi rồi sao?"
"Còn chưa." Lạc Thần sợ nàng nghe không rõ, đặc biệt tiến đến bên tai nàng nói.
"Vậy chị... Vậy chị phải giấu kỹ." Sư Thanh Y buồn ngủ, còn không quên căn dặn: "Em biết... Em biết chị sợ bị người khác thấy, chê cười chị, nhưng... Nhưng em sẽ không cười chị."
"Được." Ngón tay của Lạc Thần từng chút trượt trên gương mặt nàng.
Chờ Sư Thanh Y rốt cuộc không thèm nhắc lại nữa, nhìn như bình tĩnh trở lại, Lạc Thần theo nàng một hồi lâu lúc này mới quay đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường.
Nội dung trong điện thoại đã truyền hoàn tất, Lạc Thần thần sắc phức tạp chăm chú nhìn điện thoại hồi lâu, dường như nhận mệnh, dời ánh mắt, đứng dậy, yên tĩnh ra khỏi gian phòng.
Lạc Thần đi xuống lầu, đầu tiên là trở lại hậu viện, đem xe đạp lần nữa cất vào trong đống tạp vật, dùng vải bố không thấm nước phủ kín, sau đó đến bàn trà phòng khách, mỗi một loại đồ ăn vặt đều lấy một ít, lại rót một ly nước nóng, đến trước cửa phòng Nhất Thủy.
Lạc Thần đầu tiên là đặt tay lên nắm cửa, thử vặn nhẹ một cái.
Quả nhiên, Nhất Thủy quá mức sợ hãi, cửa phòng đã khóa trái.
Bởi vì trước đó Nhất Thủy có căn dặn, Lạc Thần cũng sẽ không có gõ cửa, chỉ là thấp giọng nói: "Nhất Thủy, đồ ăn vặt."
Nhất Thủy ở trong phòng chờ trái chờ phải, vẫn không thấy đồ ăn vặt mang đến, đã sắp đói đến hôn mê. Rốt cuộc hạ quyết tâm lúc gửi ảnh chụp họ Lâm họ Lâm, tiện thể thúc dục một chút, ai biết lại đợi hồi lâu, hắn nóng lòng, lại không dám ra ngoài, đau khổ chống đỡ đến bây giờ.
Cửa phòng mở, Nhất Thủy chăm chú nhìn Lạc Thần: ".... Vì sao chậm như thế?"
Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Em họ tôi không ngoan, mất chút thời gian, lúc này mới dỗ dành nàng đi ngủ xong."
Nhất Thủy cũng biết Sư Thanh Y say, có khả năng là người say tương đối khó hầu hạ, Nhất Thủy cũng không oán giận nữa, từ trong tay Lạc Thần tiếp nhận đồ ăn vặt. Bất quá hắn ngược lại không nghĩ tới Lạc Thần còn lo lắng chu đáo mà mang thêm một ly nước nóng, hắn vốn đang lo lắng ăn đồ ăn vặt khát nước khát nước, hiện tại chính hợp tâm ý hắn.
Lạc Thần cảm giác được trên người Nhất Thủy có một loại mùi vị bất đồng cùng trước đó, khẽ nhíu mày, yên lặng ngửi.
Mùi hương này rất nồng, nhưng phân không rõ là mùi gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...