Nhất Thủy nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đây có thể là biện pháp tốt nhất trước mắt, nên lập tức đồng ý: "Vậy được rồi."
Dù sao Vô Thường Lang Quân không phải chuyện đùa. Ông nội hắn sinh tiền từng nói cho hắn biết, Vô Thường Lang Quân cũng không phải là thứ bịa đặt trong cố sự để hù dọa trẻ con, mà là chân thật tồn tại.
Thậm chí ông nội hắn còn đã từng gặp qua Vô Thường Lang Quân.
Ông nội sẽ không lừa gạt hắn.
Hắn cũng không dám ở trong căn phòng tối như mực này đi tới đi lui, một mình sức yếu thế cô, vạn nhất gặp phải lang quân thì làm sao bây giờ. Đầu hắn sẽ thật sự bị lang quân đổi mất, sau này hắn sẽ không có đầu ăn đồ ăn vặt nữa, vẫn nên lập tức trở về phòng chui vào trong chăn là an toàn nhất.
Nhất Thủy giơ điện thoại ở phía trước chiếu sáng, đi dọc theo cầu thang.
Lạc Thần ngực ôm Sư Thanh Y, yên lặng theo sau lưng hắn.
Sư Thanh Y vẫn không ngừng môi lưỡi dây dưa.
Nàng nhẹ nhàng liếm cắn, say mê hương vị thơm ngọt.
Hô hấp của Lạc Thần mơ hồ có chút hỗn loạn, nhấc chân từng bước tiến lên cầu thang.
Nàng khẽ liếm một chút, quyến luyến nóng bỏng.
Lạc Thần không hé răng, tiếp tục bước lên cầu thang.
Nhất Thủy đi ở phía trước, đối với tất cả những chuyện xảy ra phía sau hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ biết là xung quanh im ắng, Lạc Thần ở phía sau bước đi dĩ nhiên không phát ra âm thanh gì, hắn thực sự không nghĩ ra, một người đi đường vì sao sẽ không phát sinh động tĩnh, bước chân là phải có bao nhiêu mềm nhẹ.
Có lẽ là yên tĩnh đến dằn vặt, Nhất Thủy có chút sợ hãi, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: "Chuyện đó... Lạc tiểu thư?"
".. Chuyện gì." Lạc Thần trầm thấp đáp lời, bước qua bậc thang cuối cùng, đến hành lang.
Sư Thanh Y kè sát bên gáy nàng, hàm răng tinh tế cắn nhẹ, khiến câu trả lời của Lạc Thần trong lúc buồn bực lại mang theo chút câu nệ không sao che giấu được.
Hành lang hôn ám, chỉ có một chút ánh sáng của điện thoại dẫn đường.
"Chị cứ ôm em họ chị như vậy, còn đi cầu thang, lâu như vậy không mệt mỏi sao?" Nhất Thủy hỏi.
Không thể không nói, hắn đã chứng kiến thủ đoạn của Lạc Thần, luôn cảm thấy nàng không giống với người bình thường, vô luận là dung mạo khí chất, hay là bản lĩnh, đều cao cao tại thượng như áng mây không thể với tới.
Người như vậy, nguyện ý ôm biểu muội nàng không buông tay, nàng cũng quá yêu thương biểu muội rồi.
Biểu muội kia của nàng cũng giống như nàng, là người ở tận trên cao. Nhất Thủy khác cũng không rõ, chỉ là cảm thấy lúc hai người này ở cùng một chỗ, đặc biệt xứng đôi.
"... Không mệt." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Quen rồi."
"A?" Nhất Thủy cũng xem như mở rộng nhãn giới: "Nàng thường say như vậy sao?"
"Tửu lượng của nàng rất thấp." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y tửu lượng thấp đang nằm trong ngực nàng, ngấm men say, tựa như sa vào đáy biển.
Theo bước đi nhẹ nhàng của Lạc Thần, Sư Thanh Y dần cảm thấy chưa thỏa mãn với những cử chỉ mờ ám nhỏ nhặt, trong lúc mơ hồ nàng nghiêng đầu, từ vành tai của Lạc Thần một đường hôn lên, đến sau đó là chiếc cằm tinh xảo nhu hòa, không ngừng dây dưa.
Lạc Thần chỉ đành thuận theo ý nàng, khẽ ngước cằm lên.
Yếu hầu theo đó khẽ động.
Nhất Thủy còn đang nói chuyện: "Tôi có một vấn đề vẫn để trong lòng, đã sớm muốn hỏi. Các người rốt cuộc là đến thôn này để làm gì? Dù sao thì tôi cũng không ngốc, các người nhất định không phải đến du lịch, họ Lâm kia đối với các người mang rất nhiều phòng bị, còn cố ý dẫn dắt tôi sai hướng, gạt ti6 căm hận các người, các người và họ Lâm trước đây có liên quan gì sao? Bất quá chị yên tâm, nếu như chị không tiện tiết lộ, tôi cũng có thể không hỏi, ai cũng có bí mật."
Gương mặt Sư Thanh Y càng dán càng gần, Lạc Thần nhíu mày, ẩn nhẫn trả lời, bất quá trả lời rất hàm hồ: "Đến điều tra một việc."
"Điều tra?" Nhất Thủy nói: "Lẽ nào các người đang điều tra họ Lâm? Cho nên hắn mới xuống tay với các người?"
Vị Lâm ca kia bất quá là một trở ngại các nàng gặp gỡ trong chuyến đi này, trước đó ai cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên toát ra một nhân vật như thế, còn vô cùng khó chơi, cho tới bây giờ, vị Lâm ca kia vẫn không rõ diện mạo, không rõ nội tình thật sự của đối phương.
Mặc dù Lâm ca không phải mục đích cuối cùng của các nàng lần này, nhưng với tình hình trước mắt cho thấy, điều tra hắn là ắt không thể thiếu.
Vừa vặn Nhất Thủy đã từng cùng Lâm ca tiếp xúc một đoạn thời gian, Nhất Thủy xem như người hiểu rõ Lâm ca nhất, Lạc Thần liền thuận nước đẩy thuyền mà trả lời một câu: "Nếu cậu lý giải như vậy, tất nhiên là có thể."
Hiện tại Nhất Thủy hận thấu xương gã họ Lâm, ngữ điệu cũng cao hơn một ít: "Khó trách, hắn là sợ các người bắt được hắn. Vậy chị đối với họ Lâm có gì muốn hỏi sao, chỉ cần là tôi biết, đều có thể nói cho chị nghe."
"Lúc trước Âm Ca chụp một tấm ảnh của hắn, bất quá có chút xa, không tiện tỉ mỉ quan sát." Lạc Thần nói: "Cậu có tấm ảnh nào của hắn không?"
"Đương nhiên là có rồi!" Nhất Thủy cực kỳ phẫn nộ: "Có vài tấm, ngay trong điện thoại của tôi, tôi phải giữ lại, họ Lâm hại chết ông nội tôi, tôi phải nhắc nhở bản thân không thể quên mối hận này!"
Nửa người trên của Sư Thanh Y cử động liên tục, đại khái là trong tiềm thức không nhận được sự đáp lại rõ ràng của Lạc Thần, có chút tư vị làm nũng ở bên trong. Lạc Thần chỉ đành ôm nàng chặt hơn, rất sợ nàng lộn xộn ngã xuống phía dưới, ngoài miệng vẫn hỏi: "Có thể chia sẻ ảnh chụp cho tôi sao?"
"Dĩ nhiên có thể." Nhất Thủy rất hưng phấn: "Đợi tôi trở về phòng chỉnh lý một chút, sẽ gửi sang điện thoại của chị. Chị còn có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Đây là một lần điều tra khó có thể nói nên lời.
Người được hỏi đang nổi giận đùng đùng, chỉ hận không thể lập tức chính tay giết chết gã họ Lâm kia, đối với câu hỏi của Lạc Thần đương nhiên là không chút nào giấu diếm.
Mà Lạc Thần nhất quán bình tĩnh ngữ khí nhạt nhẽo, lại bị cử chỉ vô thức của Sư Thanh Y làm nhiễu loạn.
Gương mặt Sư Thanh Y vừa mềm vừa mịn, giống như trứng lột, lộ ra lòng trắng nhẵn nhụi, còn mang theo nhiệt độ, hoặc như là bánh pudding mới vừa nướng chín, bên trong chứa đào mật thơm ngọt.
Cắn một ngụm, mỹ vị đêm khuya khiến người ta thương nhớ.
Gương mặt của nàng cọ lên má Lạc Thần, gương mặt Lạc Thần vốn có chút lạnh lẽo, sớm bị mùi sữa lẫn mùi rượu cọ đến nóng bừng.
Ánh sáng phát ra từ điện thoại của Nhất Thủy phần lớn tập trung ở phía trước, quang ảnh phía sau đều là mông lung, như một tầng lụa mỏng phủ lên hành lang thật dài.
"....Umh." Giữa quang ảnh mờ ảo Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, phối hợp động tác của Sư Thanh Y, ngữ khí cũng trầm tĩnh mà trả lời: "... Ngoại trừ từ đường thôn, người đó còn trú chân ở nơi nào?"
"Họ Lâm rất cẩn thận, sẽ không dừng chân quá lâu ở một chỗ, thỏ khôn có ba hang a."
Nhất Thủy không nhìn thấy, đối với tất cả chuyện phía sau không hề phát giác, còn đang tiếp tục cung cấp đầu mối liên quan đến Lâm ca: "Bất quá tôi biết hắn ở cuối thôn còn có một chỗ ở khác, có đôi khi hắn ở từ đường, có đôi khi ở nơi đó. Bất quá chỗ đó không dễ tìm, chị phải từ phía sau từ đường đi đến đó, dọc đường đi qua đồng cỏ hoang về phía Bắc, cỏ dại mọc rất cao, rất khó phân rõ phương hướng. Chờ chị thấy ba nắm mộ giữa đồng cỏ, ba ngôi mộ này nằm cùng một chỗ, từ rất lâu trước đây, ông nội tôi nói chúng đã có gần mấy trăm năm, hình như là từ Minh triều. Bên dưới là một nhà ba người, cha học Triệu, mẹ họ Trương, còn lại là con gái của bọn họ, đã chết lúc còn rất trẻ tuổi, do phụ mẫu nàng chính tay mai táng. Lúc hai vị lão nhân qua đời đều đã sáu mươi hai tuổi, trên mộ bia có danh tính và sinh tuất của bọn họ lúc sinh thời, chị chỉ cần tìm được ba nắm mộ này, nhất định là không sai."
Sư Thanh Y vừa cọ, tay vừa vô thức từ cổ áo của Lạc Thần chui vào trong.
"... Ba nắm mộ." Lạc Thần trầm ngâm, nàng sợ Nhất Thủy nhận thấy bất thường, chỉ có thể lên tiếng đáp lại.
Ngón tay của Sư Thanh Y càng lúc càng nóng, ở trên xương quai xanh của Lạc Thần mỗi một lần di chuyển đều như là có gió nóng đang thổi qua.
Như là da thịt chịu một loại kích thích nào đó, Lạc Thần nhắm mắt: "...Tiếp theo thì sao?"
"Tiếp theo chị cứ lấy nắm mộ của nữ nhi làm trung tâm, đi về phía bên phải, đi qua đồng cỏ và một cánh rừng..." Nhất Thủy mô tả đường đi vô cùng chi tiết.
Mà sự 'tiếp theo' của Sư Thanh Y, cũng bách chuyển thiên hồi như đường đi.
Ngón tay nàng lấy xương quai xanh của Lạc Thần làm trung tâm.
Hõm vai bởi vì nhẫn nại mà trở nên lõm sâu, dường như có thể chứa đầy nước, nàng ở trong đó khẽ trượt, tiếp tục đi xuống.
Đi qua tuyết trắng.
Để lại một vết nước mị hoặc.
Sư Thanh Y còn đang mơ hồ tìm kiếm con đường phía trước, hai tay Lạc Thần vốn dĩ vững vàng bế nàng, cũng đã có một tia run rẩy khó phát hiện.
Nhất Thủy nói: "Chị đi qua cánh rừng thì dễ dàng rồi, có thể thấy một cây dong siêu cấp xanh tốt, đó là cây dong lớn nhất trong thôn bọn tôi, phải rất nhiều người mới có thể ôm hết thân cây. Bất quá thôn dân cảm thấy cây dong kia là yêu tinh, sẽ ăn thịt người, nên không dám đến gần, dẫn đến bên kia vô cùng hoang vắng, trên cơ bản là không ai đến. Phỏng chừng họ Lâm chính là nhìn trúng điểm này, mới ở lại chỗ đó, căn nhà của hắn ngay gần cây dong kia, dưới táng cây tổng cộng có hai ngôi nhà, vốn dĩ đều là bỏ hoang, họ Lâm ở căn bên trái."
Tay của Sư Thanh Y tìm được khỏa mềm mại dưới lớp áo.
Lòng bàn tay bao trùm.
Là núi tuyết đẫy đà.
Bước chân của Lạc Thần lập tức dừng lại, gần như lảo đảo: "..."
Nàng dừng bước, mà Sư Thanh Y đang say rượu căn bản lại không biết chuyện gì xảy ra.
Nhất Thủy vẫn đắm chìm trong truyền thuyết về ba nắm mộ kia: "Được rồi, lại nói đến ba nắm mộ, ông nội tôi nói cô gái kia kỳ thực không phải đã chết, mà chỉ là mất tích, chưa từng trở về. Phụ mẫu nàng tuổi già tìm kiếm đã lâu vẫn không tìm được, cuối cùng thực sự không có cách nào, chỉ đành mang di vật của nàng lưu lại đều bỏ vào trong quan tài, lập y trủng cho nàng, thường xuyên đến thắp hương tưởng nhớ, sau đó chết cũng muốn an táng cùng một chỗ với con gái mình."
Chỉ là nói đến đây, Nhất Thủy phát giác Lạc Thần không lên tiếng nữa, cảm thấy nàng dường như đã dừng bước, nhưng bước đi của nàng vốn dĩ cũng không phát ra tiếng động gì, Nhất Thủy nhất thời không xác định nàng rốt cuộc là đi hay dừng, liền muốn quay đầu lại nhìn.
Nhận thấy ý đồ quay đầu của Nhất Thủy, Lạc Thần lập tức lạnh lùng nói: "Không thể quay đầu lại."
Vốn dĩ xung quanh vẫn lặng yên không một tiếng động, nghe một tiếng quát lạnh như thế, Nhất Thủy đâu còn dám quay đầu lại, thiếu chút nữa sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, hai chân run rẩy, lắp bắp hỏi: "Làm... Làm sao vậy? Vì sao không thể quay đầu lại? Chẳng lẽ là lang quân đến? Chị... Chị đừng làm tôi sợ, tôi còn là một tiểu hài tử!"
Gương mặt Lạc Thần hồng nhuận, áp lực nói: "Lẽ nào ông nội cậu chưa hề nói cho cậu biết, ban đêm lúc đi trên đường hành lang, nếu phía sau có người, thì không thể quay đầu lại sao?"
"Không a." Nhất Thủy vừa nghĩ đến ngôi nhà này từng bị Vô Thường Lang Quân nhìn chằm chằm, hắn không khỏi hoảng hốt: "Ông tôi chưa từng nói... Bất quá ông từng nói một ít quy củ, tỷ như thấy ba nắm mộ giữa đồng cỏ nhất định phải quỳ bái, hơn nữa phải nhắm mắt mà quỳ, nói bản thân chỉ là đi ngang qua, không dám quấy rầy, thái độ thành kính, nếu không sẽ bị oán khí trong mộ phần của cô kia cuốn lấy."
"...Ông nội cậu ngược lại hiểu biết rất nhiều."
Lạc Thần miễn cưỡng nói.
Sư Thanh Y cắn nàng, bàn tay còn làm loạn, qua lại xoa nắm giữ hai khỏa đầy đặn, hoàn toàn không chút quy củ.
Giờ phút này, Lạc Thần cũng chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn.
Nhắc tới ông nội, Nhất Thủy vô cùng tự hào, nói: "Đó là dĩ nhiên, ông nội tôi tinh thông kim cổ, cái gì đều hiểu, ông nội tôi thậm chí còn biết Vô Thường Lang Quân, trước đây ông ấy và Vô Thường Lang Quân từng đối mặt, ngay bên cạnh ba phần mộ kia. Trời quá tối, ông ấy cũng không thấy được lang quân rốt cuộc là bộ dáng gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn không có đầu, lúc đó ông ấy nhắm mắt lại không dám di chuyển, Vô Thường Lang Quân đi đến bên cạnh ông, ông cho rằng bản thân sắp xong rồi, ai biết lang quân cũng không động đến ông, mà chỉ ở bên cạnh dừng lại chốc lát, liền rời đi. Ông nội tôi có phải rất lợi hại hay không, tôi cảm thấy ông nội là người duy nhất từng tiếp cận với lang quân, lại có thể sống sót, bất quá tôi thích nhất vẫn là nghe ông kể chuyện về nữ thần."
Lạc Thần nói: "...Vậy tôi kể cho cậu nghe về việc quay đầu trên hành lang."
Nhất Thủy: "..."
Lạc Thần nhíu mày nói: "Nếu ban đêm cậu đi trên hành lang, cầu thang, đường mòn trong thôn, đồng hành cùng người khác. Trên con đường chật hẹp như vậy, người đồng hành đi phía sau cậu, cậu không thể quay đầu nhìn lại, bởi vì có đôi khi, ở giữa cậu cùng người đồng hành còn có thứ gì đó cậu không nhìn thấy, vắt ngang ở đó. Cậu muốn quay đầu lại nhìn người kia, có lúc quay đầu lại sẽ đúng lúc đối diện cùng thứ đó, chẳng qua là cậu không nhìn thấy nó mà thôi."
Lúc nàng kể chuyện, ngữ khi u lãnh, tựa như mưa đêm.
Sư Thanh Y hơi thở nóng rực, nhiệt liệt như lửa.
Mưa lạnh và lửa nóng giao quấn, tư ma, hàn ý cùng nhiệt ý xen lẫn, là giấc mộng khốn đốn làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Làm cho người ta luôn hãm ở trong đó, theo quy củ vốn dĩ không nên như thế, rồi lại vô phương thoát thân.
"Một khi cậu cùng thứ đó đối diện." Trong lòng Lạc Thần nổi lửa, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Cậu phải làm thế nào thoát khỏi sự đeo bám? Nó sẽ luôn theo sau cậu."
Nhất Thủy á khẩu không trả lời được.
Hắn vừa nghĩ đến lúc quay đầu lại, nếu như ở giữa thực sự có thứ gì đó, vậy cũng quá kinh khủng rồi.
Bởi vì ông nội, cho nên hắn đối với một số chuyện quỷ thần luôn rất tin tưởng, bởi vì mộ địa của gia đình hắn lưu truyền đến nay cũng đã đủ kỳ lạ rồi, nên hắn vẫn duy trì thái độ thành kính, đối với rất nhiều điều cấm kỵ cũng cố gắng hết mức không phạm phải.
Hơn nữa Lạc Thần cho hắn ấn tượng rất giống cao nhân thâm tàng bất lộ, thủ đoạn cao cường, hắn bây giờ luôn không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng nàng. Việc kiêng kỵ quay đầu lại là thật hay giả, hắn chưa từng kiểm chứng, không biết làm thế nào phán đoán, nhưng hắn biết có rất nhiều điều kiêng kỵ mặc kệ là thật hay giả, nhưng dựa theo lừa cổ nhân mà làm, nhất định không sai.
Vì vậy hắn ngoan ngoãn đi về phía trước, đồng thời tự nhủ mình tuyệt đối không thể quay đầu lại.
Cũng may đã sắp đến trước cửa phòng của hắn, hắn bước nhanh vài bước, mở cửa phòng.
Có lẽ là bị hù dọa, cho dù đến cửa, hắn cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía Lạc Thần nói: "Nơi ở của Họ Lâm tôi cũng đã nói cho chị biết, xem như có giúp đỡ đối với chị, chị cũng đừng quên lát nữa lấy đồ ăn vặt của tôi."
Dù sao thì sau đó hắn sẽ trốn ở trong phòng, chết cũng không ra ngoài.
"Sẽ không quên." Lạc Thần nói: "Việc tôi đã đồng ý, thì sẽ làm được."
Sư Thanh Y lại xoa nhẹ nàng một chút, mi tâm của nàng càng nhíu chặt, nói: "Bất quá tôi cần một chút thời gian. Em họ tôi say, tôi phải chăm sóc nàng một chút."
Nhất Thủy hỏi: "Vậy phải mất bao lâu?"
"Không biết." Lạc Thần đè nén cảm giác tê dại do đầu ngón tay Sư Thanh Y mang đến, lúc này mới hoãn giọng nói: "Còn phải xem em họ tôi có ngoan hay không."
Bình thường nàng rất ít nói chuyện với người khác, nhưng đối với Nhất Thủy lại chiếu cố rất nhiều. Một là bởi vì hắn là hậu nhân của Hạ Trầm, gia đình Hạ Trầm nhiều đời tình thâm nghĩa trọng đối với vị nữ thần kia, không tiếc dùng tính mệnh tương hộ.
Mặt khác cũng là vì cùng Nhất Thủy ở chung hòa hợp,sau khi đôi bên hiểu nhau, một số căn dặn của nàng, Nhất Thủy sẽ nghe theo nàng.
"Tôi thấy chị ấy rất ngoan." Nhất Thủy mờ mịt: "Say cũng không có lộn xộn, càng miễn bàn ăn nói lung tung, dọc đường cũng chưa từng lên tiếng."
Lạc Thần hít sâu, thần sắc đoan chính: "Em ấy có lúc ngoan, có lúc không ngoan, lát nữa có ngoan hay không, tôi không dám chắc."
-----------------------
Do mỗi lần tác giả up có 1 chương à, mà lâu lâu tác giả mới ra chương, nên mình toàn để dồn nhiều nhiều chương lâu lâu up 1 lần, chứ ko có drop đâu nha mọi người.
Võ công Lạc đại nhân cao ghê, ẳm đứng cả buổi bị sờ mó các kiểu mà vẫn đứng vững kekeke.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...