Bên đường đèn đường thưa thớt, đều đã rất cũ kỹ, bất quá sáng tối giao thoa, chiếu vào đôi mắt đỏ rực bị men say che phủ mông lung cùng với đôi môi hồng nhuận.
Xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.
Nếu như là ban ngày, dung quan sáng lạn của nàng là không thể nào giấu được.
May mà ánh trăng yên tĩnh, một tầng nhàn nhạt, vây lấy nàng ở trong đó. Sự kiều mị của nàng sau khi say rượu, thậm chí ăn nói lung tung, đều bị che lấp một cách vừa đúng, sẽ không để người khác nhìn thấy.
Chỉ cho một mình Lạc Thần xem.
"Em đạp xe có lợi hại hay không?" Sư Thanh Y đạp xe đến cao hứng, nhìn vào ống kính, nói với Lạc Thần.
"Lợi hại."
"Chị phải nói... Vô cùng lợi hại." Trong lòng Sư Thanh Y dâng lên một chút đắc ý, không quên tiếp tục nhắc nhở.
"Thật là lợi hại." Lạc Thần thông qua ống kính nhìn nàng, nói tiếp.
Mỗi một ánh mắt, đều tràn tâm động và khả ái.
Cũng may sự khả ái này được lưu giữ trong điện thoại, bằng không Sư Thanh Y hồ ngôn loạn ngữ như thế, ngày hôm sau nhất định tất cả đều đã quên sạch sẽ.
Hai người qua lại vài vòng, càng đến sau này, Sư Thanh Y càng không chống đỡ được.
Đôi chân dài của nàng chống trên mặt đất, ngừng lại, mông lung buồn ngủ, đưa tay xoa nhẹ đôi mắt.
"Trờ về thôi." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
"Vậy chị học đến đâu rồi?" Sư Thanh Y vẫn không yên lòng: "Cách em mượn lực quán tính khi đổ dốc... Chị hiện tại đã nắm rõ rồi sao?"
"Nắm được." Lạc Thần nói: "Việc học chú ý quá trình, lần này dừng ở đây, sau này học tiếp."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, bước xuống xe đạp, đem tay lái giao cho Lạc Thần: "Được, chúng ta trở về... Ngủ đi, chị dùng xe đạp chở em về."
Lạc Thần có chút khó xử: "Chị còn chưa học được."
"Em muốn chị... chở em." Sư Thanh Y say đến sắp ngủ gục, đặc biệt ỷ lại vào nàng: "Không cần chạy, cũng... Cũng có thể chở."
Lạc Thần đem điện thoại đưa cho Sư Thanh Y, đưa tay đỡ lấy tay lái, nhìn nàng một cái, ý bảo nàng leo lên.
Sư Thanh Y nhân cơ hội này leo lên yên sau, đồng thời không quên dùng điện thoại tiếp tục quay video.
Lạc Thần một tay đỡ xe, một tay điều khiển phương hướng, mang theo Sư Thanh Y đi về phía trước.
Sống lưng của nàng thẳng tắp, dây lụa phía sau lay động theo từng bước đi, bóng lưng thanh nhã như một nét thư pháp vẽ trong bóng đêm.
Sư Thanh Y càng quay càng cảm thấy xinh đẹp, nhất là cảm giác quẫn bách lúc dắt xe khiến vành tai nàng đỏ ửng, Sư Thanh Y nâng cao điện thoại, bắt đầu quay cận cảnh lỗ tai Lạc Thần.
Một mạt hồng nhuận nhu nhuyễn lại mị hoặc.
Lạc Thần dĩ nhiên biết nàng đang làm gì, nói: "Đừng quay lung tung."
"Mới.... Mới không phải quay lung tung." Sư Thanh Y vàng thật không sợ lửa + mà nói: "Đây đều là chứng cứ."
Nàng đã như thế rồi, Lạc Thần cũng không có cách nào.
Muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, đều tùy ý nàng.
Có lẽ là dắt xe như vậy đi quá chậm, Sư Thanh Y càng lúc càng buồn ngủ, để khiến mình thanh tỉnh một chút, liền nói chuyện cùng Lạc Thần. Hai người câu được câu không mà trò chuyện, qua một lúc, cuối cùng cũng dắt xe đạp trở về đến sân sau.
Sư Thanh Y còn đang hỏi Lạc Thần: "Chị... Chị rốt cuộc vì sao lại không học được cách đi xe đạp? Năng lực học tập của chị mạnh như vậy, em cảm thấy...Chuyện này đối với chị không khó, có phải trước đây chị gặp phải nguy hiểm gì, tỷ như nói... Cơ quan, kết cấu có phần tương tự xe đạp, chị liền... Cố kỵ?"
Lạc Thần dừng động tác dắt xe, ở phía trước khẽ cúi đầu, không đáp lại.
Thấy nàng có loại phản ứng này, Sư Thanh Y cảm thấy suy đoán của mình có khả năng là đúng, đáng tiếc hai mí mắt của nàng đang đánh nhau, giọng nói càng ngày càng thấp: "Vậy... Vậy trước đây chị rốt cuộc gặp phải... Gặp phải... Chuyện gì, mới có loại chướng ngại tâm lý này?"
"Em rất muốn biết sao?" Lạc Thần không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói.
"Em...rất hiếu kỳ." Sư Thanh Y say đến buồn ngủ: "Bất quá nếu như sẽ... Sẽ làm chị khổ sở, vậy... Em cũng có thể không cần biết."
"Nếu như em muốn biết, chị sẽ nói cho em biết." Qua một hồi lâu, Lạc Thần mới câu thúc nói: "Là việc chị trải qua lúc còn nhỏ. Em nói cơ quan, cũng có thể hình dung như vậy."
"Umh... Chị lúc nhỏ...." Sư Thanh Y thì thào tự nói.
Lạc Thần nói: "Lúc còn nhỏ, có một ngày, chị từ tàng thư các ra ngoài, dọc đường gặp a tỷ. A tỷ thoạt nhìn vô cùng vui mừng, nàng hỏi chị có từng đến tầng cao nhất của tàng thư các chưa. Chị không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, liền nói cho nàng biết chị chưa từng đến qua. Tầng cao nhất quanh năm đóng cửa, nếu không có chìa khóa thì không thể đi vào."
Nói đến đây, người phía sau không hề đáp lại.
Lạc Thần cảm thấy phía sau có trọng lượng đè nặng, nàng dừng lại, quay đầu nhìn.
Sư Thanh Y gục đầu, đã ngủ quên, mái tóc dài mềm mại xỏa tung trên vai.
Mặc dù mấy ngày nay, nàng càng ngày càng có năng lực khống chế bản thân, loại tiến bộ này là đáng vui mừng, bất quá sâu trong thâm tâm nàng vẫn không tránh được cẩn cẩn dực dực, mỗi một lần tiếp xúc cùng Lạc Thần đều cần phải trải qua cân nhắc, mới dám đến gần.
Cũng chỉ có lúc này đây, nàng say rượu, không hề có gánh nặng đem thân thể dán vào người Lạc Thần, tựa đầu lưng Lạc Thần, cứ như vậy mà ngủ.
Lạc Thần lẳng lặng quan sát nàng chốc lát, khẽ xoay người, một tay đỡ lấy bả vai của nàng, sau khi gạt chân chống, để xe dừng ổn định, lúc này mới khom lưng dùng tay kia nâng đùi Sư Thanh Y, bế nàng đi vào từ cửa sau.
Đi qua cửa, đến phòng khách lầu một, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Lạc Thần bế Sư Thanh Y, chờ lúc đến chân cầu thang, lại thấy phía trước có một thiếu niên từ góc cầu thang tiến đến.
Thiếu niên mặc một chiếc áo phong tay dài màu xanh, mái tóc hỗn độn, thấy hai người cách đó không xa, lập tức đứng bất động, nói: "Chị... Các người còn chưa ngủ?"
"Sẽ lập tức trở về phòng ngủ." Lạc Thần nói với Nhất Thủy.
Nhất Thủy ghé mắt nhìn xuống, phát hiện Sư Thanh Y gần như mềm mại không xương mà nằm trong lòng Lạc Thần, hai tay ôm cổ Lạc Thần, hoàn toàn là tư thế bế công chúa.
Hắn chưa từng trải thế sự, chưa từng xem qua một nữ nhân bế một nữ nhân khác, còn ôm thân mật như thế, vững vàng như thế.
"Muộn rồi, cậu xuống lầu làm gì?" Lạc Thần hỏi hắn.
"Tôi... Tôi có chút đói bụng." Nhất Thủy đỏ mặt, thử thăm dò: "Muốn xuống lầu lấy chút đồ ăn vặt, xin hỏi... Có thể chứ?"
"Thức ăn trong nhà này, cậu đều có thể tùy ý lấy." Lạc Thần nói.
Nhất Thủy vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn, đã làm phiền các chị rồi."
Lúc này, thân thể Sư Thanh Y khẽ động, hai tay ôm cổ Lạc Thần càng chặt. Đầu cũng gật nhẹ, giống như bị hấp dẫn, dán sát vào cổ Lạc Thần.
Nàng ngủ rất trầm, hai gò má ửng hồng, thật sự muốn tìm kiếm một chút mát mẻ.
Sư Thanh Y lúc này cử chỉ rất rõ ràng, Lạc Thần nghĩ rằng nàng khó chịu, liền điều chỉnh tư thế, nhấc nàng lên cao một chút.
Không nghĩ tới động tác này ngược lại khiến mặt Sư Thanh Y càng dán sát hơn.
Nàng uống rượu, hiện tại lại cảm thấy có chút khô miệng, còn rất nóng, gương mặt vừa chạm vào da thịt nhẵn nhụi xen lẫn mát lạnh của Lạc Thần, lúc này liền cảm thấy thư thái, thế là nàng nghiêng mặt, dán sát vào cần cổ Lạc Thần.
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y còn chưa lên cầu thang, mà Nhất Thủy đứng dưới ở góc trên cầu thang, vị trí cao hơn một chút, liền thấy được rõ ràng.
Hắn phát hiện khuôn mặt của Sư Thanh Y thỉnh thoảng cọ vào cổ Lạc Thần, sắc mặt hồng nhuận, cũng không rõ nàng làm sao vậy, liền hỏi: "Nàng xảy ra chuyện gì, là sinh bệnh phát sốt sao?"
Sư Thanh Y khát nước, vươn vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi mình.
Bởi vì áp sát vào cổ Lạc Thần, gần như không một khe hở, lúc nàng liếm môi, đầu lưỡi vô thức chạm vào da thịt Lạc Thần.
Cảm giác mát lạnh từng chút vây lấy Sư Thanh Y.
Nàng cho rằng mình đang nếm một viên kẹo bạc hà, muốn được càng nhiều ngon ngọt, nên nhẹ nhàng ngậm lấy.
Cả người Lạc Thần nhất thời cứng đờ: "...."
Cánh tay ôm nàng cũng theo đó siết chặt hơn.
Vốn dĩ Sư Thanh Y vẫn áp sát vào cần cổ Lạc Thần, động tác rất nhỏ này của nàng từ góc độ của Nhất Thủy, kỳ thực là không nhìn thấy, chỉ cho rằng Sư Thanh Y là đang khó chịu, đang lộn xộn.
Bất quá Nhất Thủy lại có thể cảm giác được khi Sư Thanh Y di chuyển, thần sắc của Lạc Thần nhất thời thay đổi, tựa hồ đang miễn cưỡng ẩn nhẫn điều gì đó.
"Chị cũng khó chịu sao?" Nhất Thủy mờ mịt hỏi.
Giọng nói của Lạc Thần có một tia run rẩy khó phát hiện, lạnh lùng nói: "Tắt đèn."
Nhất Thủy cách chỗ công tắc không xa, bị một câu băng lãnh này của nàng làm hoảng sợ, nói: "Vì sao phải tắt đèn? Tắt đèn rồi cái gì cũng không nhìn thấy nữa, tôi làm sao đi lấy đồ ăn vặt?"
Sư Thanh Y trong mơ hồ nếm đến vị ngọt nàng cho rằng ngon nhất trên đời, đầu lưỡi vẫn không ngừng triền miên.
Mỗi một động tác, đều là tê dại tận xương.
Lạc Thần không muốn bị Nhất Thủy phát hiện dị trạng của mình, càng sợ bị người khác thấy dáng vẻ mị hoặc này của Sư Thanh Y, giọng nói yếu ớt, lập tức nói: "Cậu hẳn là biết đến Vô Thường Lang Quân."
"Biết... Biết." Trong lòng Nhất Thủy chấn động, lại không biết Lạc Thần nhắc đến Vô Thường Lang Quân rốt cuộc là có ý gì.
Vô Thường Lang Quân, phương viên trong thôn này ai mà chẳng biết, lang quân không đầu, đêm khuya gõ cửa, một khi bị lang quân bắt gặp, muốn bao nhiêu bi thảm thì có bấy nhiêu bi thảm.
"Nếu cậu bật đèn, chẳng phải là khiến Vô Thường Lang Quân biết trong phòng có người sao." Sư Thanh Y không ngừng dày vò, ngữ khí của Lạc Thần miễn cưỡng khắc chế càng lạnh lẽo, thậm chí hơi run rẩy: "Nếu Vô Thường Lang Quân đến gõ cửa, phải làm như thế nào cho phải?"
Lúc Lạc Thần nói lời này, giọng nói quá mức u lãnh, còn có một chút run rẩy, chuyện này ngược lại khiến Nhất Thủy nghe ra một loại quỷ dị như đang nghe chuyện ma.
Hắn sợ hãi vô cùng, lại cảm thấy Lạc Thần nói rất có đạo lý, lập tức bước xuống cầu thang, ấn công tắt đèn trên tường.
Hai công tắt này một cái đóng mở hệ thống đèn phòng khách, một cái đóng mở đèn cầu thang, đều bị Nhất Thủy tắt đi, chỉ nghe đát đát liên tục hai tiếng, toàn bộ lầu một nhất thời lâm vào một mảnh đen kịt.
"Hiện tại...được rồi chứ?" Nhất Thủy run rẩy.
"...Ừ." Sư Thanh Y lại di chuyển, giọng nói của Lạc Thần vẫn lạnh lẽo, miễn cưỡng nói.
"Chị gặp qua Vô Thường Lang Quân rồi sao?" Nhất Thủy hỏi.
"... Gặp qua." Lạc Thần nói: "Vô Thường Lang Quân đã từng đến căn nhà này."
Nhất Thủy: "...."
Có...có chuyện đáng sợ như thế sao?
Nhất Thủy có chút hối hận, nếu biết trước hắn sẽ không ở lại trong căn nhà này nữa, hắn vẻ mặt cầu xin nói: "Hiện tại tôi nói phải đổi chỗ ngủ, nhất định là muộn rồi đúng không?"
"Không muộn." Lạc Thần yên lặng chịu đựng sự trêu chọc từ đầu lưỡi của Sư Thanh Y, cũng may hiện tại xung quanh hôn ám, rốt cuộc sẽ không bị người phát hiện, nàng cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh: "Hiện tại cậu có thể đổi đến nơi khác. Bất quá Vô Thường Lang Quân hàng đêm đi lại trong thôn, ai cũng không biết tối nay hắn sẽ đi đến nhà nào."
"Không được, không được." Nhất Thủy bị nàng hù dọa như vậy lại càng sợ hãi, đâu còn dám có suy nghĩ đổi nơi ở, hơn nữa hắn biết Lạc Thần và Sư Thanh Y cực có bản lĩnh, ở chỗ này hẳn là càng an toàn hơn so với nơi khác, liền nói: "Vậy tôi vẫn nên ở chỗ này đi."
Trong bóng đêm Sư Thanh Y ôm cổ Lạc Thần càng chặt, thân thể nhích lên, ăn kẹo bạc hà một đường ăn đến bên tai Lạc Thần.
Nàng hôn lên vành tai của Lạc Thần.
Cảm thấy viên kẹo vốn dĩ mát lạnh dường như trở thành mứt quả mềm ngọt, còn có nhiệt độ. Men say và cơn buồn ngủ cuốn lấy nàng, khiến nàng từ lâu không phân rõ đây là trong mộng hay là hiện thực, không nhịn được mà cắn rồi lại cắn.
Lạc Thần: "..."
Nhất Thủy thấy Lạc Thần đứng ở dưới chân cầu thang, cũng không lên lầu, đứng yên như tượng băng, khó hiểu hỏi: "Chị muốn đứng ở đây cả đêm sao?"
"Tôi liền trở về phòng." Lạc Thần miễn cưỡng tiến về phía trước một bước.
Nhất Thủy gọi nàng lại: "Chị không cho tôi bật đèn, hiện tại tôi không nhìn thấy, không lấy đồ ăn được, cũng không thấy rõ đường đi, vậy tôi nên làm thế nào?"
"Không sao." Lạc Thần nói: "Cậu có mang điện thoại sao?"
Nhất Thủy là thiếu niên nghiện lên mạng, trước khi ngủ còn phải xem điện thoại thật lâu, mới có thể đi vào giấc ngủ. Hắn từ trong túi quần lấy điện thoại ra, gật đầu nói: "Mang theo."
"Cậu mở đèn pin, chiếu sáng."
Nhất Thủy đã có chút do dự: "Chị nói bật đèn, sẽ dẫn Vô Thường Lang Quân đến, vậy nếu như tôi mở điện thoại, chẳng phải là cũng rất nguy hiểm?"
"Điện thoại ánh sáng yếu ớt." Lạc Thần tiếp tục lừa hắn: "Vô Thường Lang Quân không dễ dàng chú ý đến."
Nhất Thủy tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, liền mở đèn pin của điện thoại.
Ánh sáng mông lung, phạm vi chiếu sáng không lớn, Lạc Thần và Sư Thanh Y cách một khoảng cách, ánh sáng chiếu trên người các nàng càng mờ nhạt. Sư Thanh Y ở giữa ánh sáng mờ nhạt tựa như sương mù mỗi một lần liếm cắn, đều khiến dung nhan băng tuyết của Lạc Thần thêm một chút đỏ ửng.
Lạc Thần lập tức nói: "Quay lưng lại."
Nhất Thủy cái gì cũng không nhìn thấy, hơn nữa bị Vô Thường Lang Quân hù dọa vỡ mật, Lạc Thần vừa nói, hắn gần như là phản xạ có điều kiện mà xoay người.
"Cậu đi ở phía trước chiếu sáng." Lạc Thần nói.
"Vậy... Vậy đồ ăn vặt thì sao?" Nhất Thủy đưa lưng về phía nàng.
Sư Thanh Y còn đang vô thức cọ vào da thịt Lạc Thần.
"Cậu về phòng trước đi." Lạc Thần kéo căng gương mặt: "Em họ tôi uống rượu say. Chờ lát nữa tôi đưa nàng về phòng xong sẽ giúp cậu lấy đồ ăn vặt, đưa đến cho cậu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...