Thời điểm người của Hoàng hậu người cầm thẻ bài đi tìm Lý Quý Hâm thì nàng đã mang công chúa ngốc đi học tại Quốc Văn quán.
Cũng không biết hôm nay gió thổi theo hướng Đông Nam hay là Tây Bắc mà câu chuyện về ngôi nhà gỗ nhỏ nằm dưới gốc cây hòe già gặp phải bầy rắn công kích, đã ồn ào huyên náo truyền đi khắp nơi.
Khi công chúa ngốc ôm sách vào Tri Lễ viện, cái mông mới vừa ngồi vào trên ghế, thì ở một đầu khác, Trường Tề công chúa đặt cây bút xuống đưa tay chống cằm rồi bắt đầu mở miệng, rõ ràng là không có ý tốt: "Ôi! Nghe nói nữ phó nhà ngươi tối hôm qua bị rắn chiếm mất chỗ ở? Cũng khó mà trách chúng được, dù gì thì đó cũng là người từ Hoa Xà sơn tới, nói không chừng người này chính là yêu ma quỷ quái cũng nên nha."
Công chúa ngốc tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng thầm nghĩ có nên cho Mỹ Nhân Nữ Phó gây ra chút chuyện hay không đây.
Thấy nàng không trả lời, Trường Tề công chúa liền bắt đầu dương dương đắc ý: "Ta đã nói rồi mà, nồi nào úp vung nấy, Xà yêu phối hợp kẻ ngu, nghe ra thì cũng rất không tệ."
Công chúa ngốc vẫn không để ý tới người này như cũ.
Nàng lật ra sách vở ra xem, ừ, Mỹ Nhân Nữ Phó nói rồi, phải chăm chú nghe giảng bài.
Thường ngày mỗi khi Trường Tề bắt đầu âm dương trào phúng, nhất định là công chúa ngốc cũng sẽ lập tức bị cuốn theo.
Hôm nay nàng độ lượng như vậy lại khiến cho Trường Tề không khỏi giật mình, lại còn tưởng rằng có phải bản thân đã đâm trúng chỗ đau của công chúa ngốc rồi hay không.
Quả nhiên, cái người nữ phó xinh đẹp tới từ Hoa Xà sơn kia nhất định là một kẻ không khác gì rắn độc vậy!
Với vẻ dương dương tự đắc, Trường Tề công chúa vừa chống cằm vừa nở nụ cười thật vui vẻ: "Thật đáng tiếc, nhiều rắn như vậy, thế nhưng lại chỉ cắn chết một đứa nha hoàn, lại không có đem Lý Quý Hâm cắn chết, ta thật muốn nhìn thấy cái cảnh này.
Cái này gọi là vật hợp theo loại mà, vì rắn độc tìm được khí tức của đồng loại, cho nên mới tụ tập tới! Trường Ninh, ta đây có lòng tốt mới nhắc nhở ngươi nha.
Ngươi cũng đã đổi đến ba trăm bảy mươi chín cái nữ phó rồi, cũng không thiếu đi một sợi lông tóc của ngươi.
Còn không bằng hiện tại ngươi nên đuổi nàng đi, một lần nữa tuyển lấy một người khác.
Nếu không a, chờ đến một ngày nàng lộ ra bộ mặt thật, thì ngươi có thể sẽ bị nuốt đến liền xương cốt cũng không còn!"
Trong Tri Lễ viện đều là một đám trẻ chỉ mới hơn mười tuổi, Trường Tề lại cứ lải nha lải nhải như vậy, nên đã đưa tới không ít người đứng xem.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ta nghe nói trong ngôi chùa cổ của Nam Sơn từng xuất hiện qua một con cự mãng, có một vị khách hành hương vì tránh đi cự mãng nên mới chạy vào trong chùa ẩn nấp.
Kết quả lại là bị con mãng xà kia quấn chặt lấy một ngày một đêm, sang đến ngày thứ hai, thì đến hài cốt của vị khách hành hương cũng không còn!"
"Ta còn nghe nói là, trên núi Tây Lương có một cô gái mặc bộ quần áo đỏ, mỗi khi vào đêm khuya vắng ít người qua lại cô ta sẽ ra ngoài câu dẫn thợ săn trên núi, phàm là người bị nàng thông đồng toàn bộ bọn họ đều mất tích.
Nghe nói cô gái đó là một Xà yêu!"
"Trên núi Bắc Hóa cũng có người bị Xà yêu bám vào người, đầu lưỡi tách ra thành quả hạnh, trông thực kinh khủng! Cả khu vực kia đều biến thành Quỷ Vực, không một ai còn dám tới đó!"
...
Công chúa ngốc ngồi ôm sách mà trong lòng cười nhạt, quả nhiên là một đám trẻ ranh dốt nát mà.
Nàng thì phải tận tâm tận lực mới cải trang thành cái kẻ ngu này nha.
"Cho nên a!" Trường Tề lại mở miệng: "Trong hoàng cung đột nhiên lại có bầy rắn tụ tập vốn chính là chuyện hết sức cổ quái.
Trường Ninh, ngươi cũng nên cẩn thận một chút, chớ để cho Xà yêu bám vào người!"
Nàng mới vừa nói xong câu này lời thì công chúa ngốc chợt quay đầu sang, trong mắt ánh lên máu đỏ, nàng thè lưỡi ra liếm láp một chút làm giống như loài rắn.
Trường Tề còn đắm chìm trong câu chuyện Xà yêu, bị một động tác này của công chúa ngốc làm cho giật mình, nhất thời kêu thành tiếng: "Cứu mạng!"
Công chúa ngốc ôm lấy sách ngây thơ nhìn Trường Tề công chúa: "Ơ? Ngươi bị làm sao vậy? Có phải vì trong lòng ngươi có quỷ, cho nên mới xem ai cũng đều giống quỷ như thế?"
Đây rõ ràng chính là nói Trường Tề trong lòng có quỷ mà! Vừa bị kinh sợ xong Trường Tề nắm quả đấm giận dữ cùng bất bình: "Đồ ngu!"
Công chúa ngốc hơi hơi nghiêng cổ, đôi mắt của nàng cười híp lại thành một cái khe hở: "Ngươi nói ngươi có phải ngốc hay không nha.
Nếu như ta mà bị Xà yêu bám vào người, khẳng định người thứ nhất ta đến tìm phải là ngươi nha! Đúng là như vậy đấy!" Nàng giang tay ra: "Dài thế này này, cái đuôi vừa nhỏ lại vừa mềm, sau đó đem Trường Tề quấn lên một vòng lại một vòng vây chặt lại, sau đó lộ ra hai chiếc răng độc, "phập" một tiếng mà cắn lên trên cổ ngươi một cái." Vừa nói nàng vừa làm bộ: "Bất quá ngươi lại không biết đau, bởi vì ngươi nhát gan như vậy kia mà.
Khẳng định đã bị sợ ngất đi trước đó từ lâu rồi, ha ha ha!"
Công chúa ngốc cười đến là vui vẻ, một bên lại có người quạt gió thổi lửa: "Trường Ninh công chúa, những gì mọi người mới vừa nói kia có thể là thật đấy! Thật sự có Xà yêu mà!"
Công chúa ngốc lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng một cái: cuối cùng thì ai mới là kẻ ngu đây?
Vì vậy nàng buông tay: "À thì...!Những chuyện kỳ quái các ngươi vừa nói tới kia kỳ thực ta đã được nghe kể từ lâu rồi.
Tất cả đều là câu chuyện cổ tích do tiên sinh kể lại.
Nghe nói gần đây trên giang hồ xuất hiện một người y nữ câm, tay nghề cao minh đã đành, lại còn là một tay viết truyện rất tốt.
Mấy chuyện này đại khái đều do nàng viết ra cả."
Tất cả đám học trò của Tri Lễ viện đều trố mắt nhìn nhau: kẻ ngu mà lại hiểu biết rất nhiều!
Nói xong, đến lúc này công chúa ngốc mới hướng về phía Trường Tề công chúa nhích lại gần, một tay khoác lên trên bả vai nàng rồi mới thờ ơ mở miệng: "Trường Tề a, tối hôm qua không phải là ngươi không tắm đó chứ? Thật là thối quá đi mà!"
Dù sao Trường Tề cũng là một công chúa, lại còn là thân muội muội của Thái tử, như thế nào nhịn được người khác nói nàng thối!
"Trường Ninh, ngươi lại tới khiêu khích ta! Đừng tưởng rằng ngươi mang theo người ta liền sợ ngươi! Có bản lĩnh thì lại tới đánh một trận!"
Công chúa ngốc chỉ bóp mũi lại cười đến là vui vẻ: "Làm vậy mới không bằng để ta đánh một con rệp.
Trường Tề, trên người ngươi chỉ toàn một mùi lưu huỳnh!" Nói xong thì im bặt không nói thêm lời nào nữa, còn Trường Tề công chú thì lập tức mặt biến sắc!
"Ta...!Ta đây còn không phải vì sợ bầy rắn từ chỗ ngươi xuất hiện, sẽ có rắn tới công kích ta hay sao!"
Công chúa ngốc chỉ cười cười, sau đó ngồi trở lại trên ghế của mình chờ đến giờ vào học.
Trường Tề thật giống như...!Có vấn đề nha! Công chúa ngốc thầm suy nghĩ.
Trong khi công chúa ngốc ngồi học tại Tri Lễ viện, Lý Quý Hâm lại quay trở lại Tàng Thư lâu.
Nàng rất hài lòng về Tàng Thư lâu này.
Hiếm có một nơi nào thanh tĩnh lại tao nhã có thể để cho nàng nghỉ ngơi chốc lát giống như nơi này.
Đúng lúc nàng vừa thuận tay cầm lên một quyển sách, lật mở vài tờ lại nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng bước chân.
"Quán trường, nữ phó của Trường Ninh công chúa có ở chỗ này không vậy?"
"Trên lầu!" Quán trường trả lời.
Lý Quý Hâm khép sách lại.
Hóa ra người này đến tìm nàng?
Người đến là thái giám An công công là người luôn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, người này nàng cũng chỉ mới thấy qua một lần.
"Lý nữ phó, tạp gia vâng theo lệnh của Hoàng hậu nương nương, có lời cần nói với ngươi."
Con người Hoàng hậu này đã làm cho Lý Quý Hâm cảm thấy hứng thú, bởi vì đây là người đã không cho phép bất kỳ ai được đưa cuốn sách ghi lại lịch sử của Hoa Xà sơn ra khỏi Tàng Thư lâu.
Nhìn ra được hoàng hậu đối với Hoa Xà sơn rất là để ý, còn về phần tại sao lại để ý, nàng không biết.
"Nói cái gì?" Lý Quý Hâm hỏi.
An công công lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ bài đưa cho nàng: "Đây là thẻ bài do Hoàng hậu nương nương yêu cầu tạp gia phải giao tới tận tay nữ phó đại nhân, để nữ phó đại nhân có thể tùy ý từ trong cung cấm đi ra bên ngoài.
Tối hôm qua chuyện chỗ ở của nữ phó đại nhân bị bầy rắn công kích Hoàng hậu nương nương đã biết được.
Vì vậy nương nương nói, nếu như ngay cả bản thân nữ phó đại nhân còn khó bảo toàn được chính mình thì làm sao gánh nổi trách nhiệm bảo vệ công chúa? Huống chi, nhà gỗ nhỏ chỉ cách An Ninh các gần như vậy, ai biết có phải là đang có người muốn hại thêm cả công chúa hay không.
Ngài yêu cầu nữ phó công chúa, phải phụ trách chuyện này, đem đầu sỏ đã phóng sanh lũ rắn độc ở trong cung bắt được!"
Lý Quý Hâm nhận lấy tấm thẻ bài, trầm tư một lúc.
Nỗi lòng của Hoàng hậu đối với bản thân mình ra sao, nàng cảm thấy bản thân đã hiểu được.
Đối với bản thân mình người này rất yên tâm.
Nhưng là thân là mẫu của một nước, vì sao đối với một người chỉ mới gặp mấy lần mà nàng lại đã yên tâm như vậy đây?
Hoàng hậu cũng đã giao cho nàng quyền được báo thù, vậy nên thù này coi như không báo là không thể!
"Ta biết rồi!" Nàng vừa cười vừa nói: "Nhất định Lý Quý Hâm sẽ không phụ lòng kỳ vọng lớn này của Hoàng hậu nương nương, tự mình tận tâm tận lực bảo vệ công chúa."
"Vậy thì tạp gia an tâm rồi! Tạp gia xin được lui bước trước."
Chờ cho An công công đi rồi, Lý Quý Hâm mới đem tấm thẻ bài lật đi lật lại nhìn kỹ một lần.
Đây là một khối thẻ bài rất tinh xảo, là của trong cung hoàng hậu, nàng cố ý tuyên cáo cho mọi người đều biết, Lý Quý Hâm là người của hoàng hậu.
Nàng cười một tiếng, đem tấm thẻ bài cất đi mà trong lòng lại cảm thấy như được trấn an.
Mặc dù công chúa ngốc tuổi còn trẻ lại còn là kẻ ngu, may mà nàng còn có một mẫu thân hết lòng thương yêu nàng.
Không tự chủ được, nàng chợt nghĩ tới phu nhân Hoa Xà.
Trải qua nhiều năm như vậy nàng vừa là thầy cũng vừa là mẹ, đem nàng cùng tiểu sư muội nuôi lớn lên, đó quả thực là một việc không dễ dàng.
Không biết từ khi nàng rời đi tới nay Hoa Xà sơn thế nào rồi.
Bởi vì lương vẫn chưa được cầm vào trong tay nên nàng không có tiền mang trở về Hoa Xà sơn, không biết là liệu tiểu sư muội có bị chết đói hay không, cũng không biết rễ cây trên Hoa Xà sơn có phải đều bị nàng cạo sạch cả rồi hay không.
Dường như chỉ trong chớp mắt mặt trời đã xuống núi, Tri Lễ viện tan lớp, thế tử công chúa thi nhau chen chúc ra khỏi cửa.
Công chúa ngốc lại vẫn chậm rãi sửa sang lại sách như trước.
Giống như nàng còn có Trường An công chúa ở trong lãnh cung, Trầm Ngọc Tú.
"Tỷ tỷ, là ai đã hạ thủ chỗ ở của Lý nữ phó?" Hai người ngồi cách nhau đến mấy cái bàn, mỗi người đều cúi đầu thấp giọng nói chuyện.
Công chúa ngốc lắc đầu một cái: "Còn chưa xác định được."
"Sáng hôm nay tỷ tỷ có nói trên người Trường Tề có mùi lưu huỳnh, chẳng lẽ là nàng?"
"Ta cũng không có ngửi được, chẳng qua là vì Mỹ Nhân Nữ Phó ở trong cung cũng chỉ mới được mấy ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại người có thể đem nàng coi là cừu địch cũng chỉ có thể là mấy người này, cho nên ta chỉ là thuận miệng dò xét Trường Tề mà thôi." Công chúa ngốc chỉ là thử dò xét thế nhưng lại làm cho sắc mặt Trường Tề biến đổi, như vậy là đã rõ, Trường Tề nhất định có vấn đề.
"Nhưng Trường Tề là người rất nhát gan, ngay cả con gián con kiến cũng còn sợ, làm sao sẽ lại mang được cả một sọt rắn tới được đây?"
"Vậy có phải là Thái tử cùng Thái phó hay không?" Trầm Ngọc Tú hỏi tiếp.
Công chúa ngốc lắc đầu một cái: "Theo ta thấy thì hoàng huynh ngược lại thật lòng muốn đem Mỹ Nhân Nữ Phó từ nơi này của ta cạy đi.
Nếu không bị đẩy vào tuyệt lộ, hắn hẳn là không đến mức phải làm ra cái việc hèn hạ, xấu xa này.
Nếu như Canh Cho Chó muốn hại Mỹ Nhân Nữ Phó, vậy cũng nhất định cũng phải nhận được sự đồng ý của hoàng huynh trước đã, nhưng ta nhìn thì không giống."
Nếu như cả ba người đều không phải là người hiềm nghi, vậy thì chuyện này liền khá là kỳ hoặc.
"Cũng có thể là...!" Trầm Ngọc Tú cúi đầu xuống: "Có lẽ là hướng về phía tỷ tỷ mà tới? Lý nữ phó võ nghệ cao cường, một sọt rắn căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp đối với nàng, vậy nên có lẽ là có người đang cảnh cáo tỷ tỷ."
Công chúa ngốc không thể bỏ qua ý này, những lời này của Trầm Ngọc Tú là rất có lý.
"Ta phải đi ra ngoài trước!" công chúa ngốc mở miệng: "Tránh cho bị người ta hoài nghi." Hai người các nàng không thể ở chung một chỗ quá lâu, dù sao cũng là những người vốn có thâm cừu đại hận.
Công chúa ngốc mới vừa đi ra khỏi Tri Lễ viện không đầy hai bước, nàng đã lập tức nhìn thấy cái thân hình như cây trúc xanh của Lý Quý Hâm trông hết sức nổi bật ở trong đám người.
Chẳng qua điều làm cho nàng cảm thấy bất mãn chính là, Trường Tề đã dừng lại ở bên người Mỹ Nhân Nữ Phó, người này đang ngước đầu cùng nàng nói chuyện.
Trên đỉnh đầu côngchúa ngốc đột nhiên bốc lên một đám lửa giận, nàng sải bước xông tới!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...