Mặc cho Trầm Dao Quân nói này nói nọ, Trầm Ôn Du vẫn chỉ là hơi mỉm cười như cũ.
Hắn đã biết tỏng tòng tong đây là Trầm Dao Quân nói dối, hoàng hậu không có thật sự bị bệnh, mục tiêu của các nàng hẳn là Hoa Xà sơn.
Nhưng kể từ khi vào cung tới nay Lý Quý Hâm cũng chỉ mới trở về Hoa Xà sơn đúng một lần, vậy nên nếu như nàng có nói vì nhớ sư phụ mà muốn trở lại Hoa Xà đi nữa, đó cũng là nhân chi thường tình.
Hắn vẫn nhớ được việc trọng tâm trước mắt của bản thân mình là gì, một khi chính diện cùng hoàng hậu giao tranh, nữ nhân này sẽ không để cho hắn trải qua nhẹ nhàng.
Vì vậy hắn tránh ra nhường đường, rồi vừa cười vừa nói: "Vậy thì chúc các ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió!"
Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên Trầm Dao Quân quay đầu lại, nàng thè ra đầu lưỡi hướng về phía Trầm Ôn Du làm cái mặt quỷ.
Trầm Ôn Du nghĩ thầm trong lòng, nếu như Trầm Dao Quân ngoan ngoãn nghe lời thì đây quả thực là một tiểu muội muội đáng yêu khiến người ta đau, nhưng đáng tiếc là...
Dĩ nhiên, nếu như Lý Quý Hâm bỏ đao kiếm xuống, đó cũng là một cô gái thanh tú, rạng rỡ, người theo đuổi hẳn không ít hơn một người.
Trầm Ôn Du vừa đi vừa suy tính, đột nhiên trên môi hắn hé ra một nụ cười sâu đến không lường được.
Ngay từ sáng sớm Lý Tấn Nhất đã ở bên ngoài cửa thành chờ Lý Quý Hâm.
Hoàng đế yêu cầu Trầm Dao Quân mang theo một ít người hầu đi cùng, nhưng Trầm Dao Quân lại bướng bỉnh ỷ vào Lý Quý Hâm có võ công cao cường, đem cả đám người hầu kia bỏ lại phía sau.
Đây rõ ràng chính là muốn được ôm ấp, hôn hít, nâng lên cao, sờ sờ khuôn mặt nhỏ ăn đậu hủ, nếu lại có một đám người vây xem, như vậy sẽ có bao nhiêu lúng túng nha.
Nàng cùng Lý Quý Hâm cùng cưỡi chung một con ngựa, Lý Tấn Nhất đi một bên vừa giục ngựa vừa lầm bầm: "Quỷ nhát gan công chúa, hãy đem cái móng vuốt của ngươi từ trên người sư tỷ của ta xuống ngay! A a a a...!Mình nên làm như là mắt không thấy! Sư tỷ, ngươi hãy mau phản kháng đi a!"
Lý Quý Hâm có thể nói cái gì bây giờ đây? Nàng lại không thể đem Trầm Dao Quân lập tức ném xuống, vì vậy chỉ còn biết sừng sộ lên, mắng: "A Dao! Cần phải biết thu liễm!"
Tại sao lại phải thu liễm? Thu liễm thì có thể ăn được đậu hủ sao?
Trầm Dao Quân hậm hực thu móng vuốt của mình lại: "Được rồi! Được rồi! Ta biết là Mỹ Nhân Nữ Phó thẹn thùng.
Vậy hai chúng ta hãy chờ đến khi đêm khuya thanh vắng từ từ tới."
Lý Tấn Nhất đỏ mặt lên.
A! Quỷ nhát gan công chúa thật là sắc đảm bao thiên a!
Lý Quý Hâm thở dài một hơi thật sâu.
Đây chính là từ nhỏ đã bị hoàng hậu mang trật đây mà! Thế cho nên lớn lên lại cũng là điển hình của tâm tư bất chính, mẹ làm sao con gái làm vậy.
Trong khi bản thân mình, lại là điển hình của việc vô tri vô giác bị phu nhân Hoa Xà làm ảnh hưởng tới mà ngầm biến đổi!
Lý Quý Hâm tự mình bổ não tưởng tượng hình ảnh phu nhân Hoa Xà và hoàng hậu ở chung với nhau.
Đó nhất định sẽ là hoàng hậu tạch tạch sờ sờ đùa giỡn sư phụ các kiểu, còn sư phụ thì làm ra vẻ đứng đắn né tránh, sau đó thì "không cẩn thận" đem hoàng hậu đè ở dưới người.
Tựa hồ một chút đều không có cái cảm giác không khỏe, thậm chí nó còn khiến cho người ta cảm thấy có chút kích động nho nhỏ.
Đột nhiên Lý Quý Hâm sửng sốt mất một lúc.
A! Nàng đem hình ảnh kia chuyển đổi thành bản thân mình cùng A Dao, lại thấy tựa hồ cũng không thấy chút nào khoa trương...
Bản thân mình đây là làm sao vậy? Mình rõ ràng là đóa hoa thanh cao, cao ngạo, cao lãnh vậy mà lại cũng biết tư xuân rồi sao? Mà đối tượng lại còn là đồ đệ vẫn một mực trêu ghẹo mình? Ừ, có cơ hội liền thử một chút xem sao...
Trầm Dao Quân lại không hề hay biết trong đầu Lý Quý Hâm chín vòng mười tám quải như vậy.
Nàng chỉ biết là Mỹ Nhân Nữ Phó đứng đắn như vậy, chính trực như vậy thì nhất định là một người thanh thuần như dòng nước suối, không nhiễm một hạt bụi.
Nếu như biết ở trong đầu Mỹ Nhân Nữ Phó biểu diễn một lần hình ảnh đè mình xuống như vậy như vậy, nhất định nàng sẽ nhảy cỡn lên mà không thèm thêm bớt, cứ thế lớn tiếng kêu lên: "A! Trực tiếp tới đây đi! Xin đừng do dự!"
Từ kinh thành đến Tứ bắc cũng phải mất hơn nửa tháng, dọc theo đường đi có mấy tên đạo tặc, nhưng bọn họ không địch lại Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất.
Vậy nên cả mấy người bình yên vô sự đến miếu Tứ bắc Nữ Oa.
Từ đây nhìn về phía xa xa tựa hồ có thể nhìn thấy Hoa Xà sơn đứng sừng sững tận trời cao.
Nơi này gió cùng nước đều mang mùi vị quen thuộc, trời cùng nước so với kinh thành xanh thẳm hơn đến mấy phần.
Trầm Dao Quân duỗi người kêu to một tiếng, sau đó đứng ở Lý Quý Hâm bên người giơ ngón tay lên đếm đếm: "Không biết lúc nào mẫu hậu mới có thể đến đây."
"Trầm Ôn Du đã biết là hoàng hậu giả bộ, vậy nên nhất định hắn sẽ âm thầm giám sát.
Trên đường đi chúng ta lại quá yên bình, vì vậy ta lo lắng chặng đường hoàng hậu tới đây sẽ không yên ổn."
Trầm Dao Quân lập tức bưng kín miệng Lý Quý Hâm lại: "Sẽ không! Sẽ không! Mẫu hậu mới sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Sau lưng là miếu Nữ Oa, nghe thấy Lý Quý Hâm nói như vậy Trầm Dao Quân liền trở nên lo lắng, nàng vội vàng chạy vào bên trong miếu cầu khấn.
Lý Tấn Nhất ở một bên dạo chơi.
Hiện tại còn chưa đến mùa xuân, dã thú ở đây đều đang ngủ đông.
Vì không có bạn để chơi đùa, nên nàng chỉ có thể một mình hướng về phía một bụi cây khô trơ trụi mà lầm bầm lầu bầu.
Ngoài cửa đột nhiên có một người tiến vào, bộ dáng rất vội vàng: "Ta tìm nữ phó đại nhân!"
Trầm Dao Quân cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Nàng lập tức nhận ra người vừa tới, là thị vệ bên người hoàng hậu, cũng là cao thủ hàng đầu từng được hoàng hậu nhắc tới, Nhạc Tiền Trình!
Gần như ngay tức khắc nàng cảm thấy cả bầu trời sập xuống.
Đây là ám vệ bên người của hoàng hậu, thường ngày cũng không mấy khi xuất hiện, chỉ phụ trách âm thầm bảo đảm sự an toàn của hoàng hậu cùng với thanh trừ những người âm thầm giám sát hoàng hậu.
Một khi ám vệ lộ mặt, vậy thì nhất định đã xảy ra đại sự!
Trầm Dao Quân vụt chạy tới trước nhất.
Còn chưa chờ cho Lý Quý Hâm mở miệng nàng đã đặt câu hỏi: "Mẫu hậu của ta đâu?"
Thần sắc của Nhạc Tiền Trình đầy vẻ hốt hoảng, hắn không dám dài dòng: "Chính vì chuyện này mà tiểu nhân mới tới đây! Hoàng hậu nương nương gặp địch tập kích ở phụ cận Hy Thủy Hà, đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích!"
Giống như sấm sét giữa trời quang, mấy người có mặt trong miếu Nữ Oa tức khắc sững sờ tại chỗ!
Hoàng hậu xuất thân từ Hoa Xà sơn, bản thân võ công cao cường, lại có cao thủ hàng đầu bảo vệ, cho dù có gặp phải tập kích, để cho bị thương đã là chuyện khó xảy ra, vậy mà lại còn là mất tích!
Đối thủ phải có bao nhiêu bản lĩnh thì mới có thể khiến hoàng hậu mất tích như vậy!
"Tra ra được lai lịch của đối phương hay chưa?" Lý Quý Hâm vội vàng hỏi.
"Vẫn chưa!" Nhạc Tiền Trình trả lời: "Không có chút đầu mối nào, những người khác đang lục soát vùng phụ cận Hy Thủy Hà.
Ta chạy tới đây là để thông báo với công chúa và nữ phó! Bây giờ thì phải làm sao?"
Lý Quý Hâm siết chặt nắm tay tức giận nói: "Còn làm sao nữa, lập tức tới Hy Thủy Hà!"
Trầm Dao Quân tự mình cố trấn tĩnh lại.
Lúc này nàng không thể hoảng loạn, một khi trở nên hoảng loạn, sẽ là cơ hội cho người ta xâm nhập vào.
Có trách thì cũng chỉ trách bản thân mình cảnh giác chưa đủ, biết rõ hiện tại đang là lúc nguy cấp, đến mục tiêu cũng đã bị Trầm Ôn Du phát hiện ra, trong khi đó hai nàng lại một đường thông suốt không một chút trở ngại, sớm nên đoán ra được sẽ có người xảy ra chuyện.
Chẳng qua là không ai nghĩ tới một người phòng thủ nghiêm ngặt như hoàng hậu lại không chịu được một kích như vậy.
Người bị mất tích đã đành, bây giờ đến một chút tung tích cũng không có!
Lý Quý Hâm cho là Trầm Dao Quân vốn đã thích khóc nhè hẳn sẽ khóc lớn một trận, không ngờ được là Tiểu công chúa lại trấn định đến khiến cho người ta phải giật mình.
Nàng vội vã rời khỏi miếu Nữ Oa.
Lý Tấn Nhất đang định cùng đi thì Lý Quý Hâm đột nhiên mở miệng: "Tấn Nhất, lập tức đi thông báo cho sư phụ biết!"
Trên tay hoàng hậu có nhiều cao thủ như vậy, cộng thêm bản thân võ công không kém vậy mà lại bị đối phương cho ngay vào đầu một côn.
Nếu chỉ dựa hết vào Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất, thật khó mà bảo đảm có thể cứu được hoàng hậu ra.
Lý Tấn Nhất lập tức gật mạnh đầu một cái, hai cái chân nho nhỏ vội vàng cuốn gió hướng về phía Hoa Xà sơn chạy đi.
Thời tiết dường như lạnh thêm mấy độ, trên người Trầm Dao Quân như hơi run lên.
Đây đại khái làn lần công chúa gặp phải khó xử lớn nhất kể từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ.
Nếu như có hoàng hậu ở đây, nàng sẽ không phải chỉ có một mình.
Từ trước tới nay nàng chưa từng phải chịu cô đơn, có hoàng hậu hậu thuẫn, liền cái gì cũng không sợ.
Lý Quý Hâm an ủi Trầm Dao Quân: "A Dao, không cần quá lo lắng, hoàng hậu không có việc gì đâu.
Chúng ta sẽ tìm được nàng."
"Vâng!" Trầm Dao Quân gật đầu một cái, trong con ngươi nặng nề hắc ám: "Sẽ không có việc gì! Mẫu hậu lợi hại như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện đây!"
Nếu như Trầm Dao Quân lại là một khóc hai nháo ba thắt cổ thì Lý Quý Hâm hẳn cũng phải an ủi là được rồi, ấy vậy mà người này lại đột nhiên bình tĩnh lạnh lùng như vậy, khiến cho trong lòng Lý Quý Hâm không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Trầm Dao Quân mà nàng nhận thức, vẫn luôn là người vui vẻ, hoạt bát.
Mặc dù không nói nhiều như Tấn Nhất, nhưng con người nàng cũng chưa từng an tĩnh được một chốc lát.
Nàng giống như ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng cùng hơi ấm không ngừng tỏa ra xung quanh, đồng thời không dừng lại ở riêng một phương.
Một khi dừng lại, nó sẽ khiến người ta phải lo lắng liệu có phải nàng đã bị bệnh hoặc là trong lòng có ấm ức hay không.
Trầm Dao Quân lại nhẹ nhàng buông thêm một câu: "Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ vẫn luôn ở đây, cho nên A Dao sẽ không sợ hãi."
Lý Quý Hâm ngẩn ra, hóa ra bản thân mình chính là tín ngưỡng mang đến cho Trầm Dao Quân kiên cường lớn nhất.
"Ừ." Nàng gật đầu: "Ta sẽ luôn ở đây!"
Tiếng vó ngựa raapg rập phi qua lớp cỏ khô, vũng bùn, bước qua lòng sông nhỏ khô khốc, bước qua đá xanh chắn ngang đường, hướng về phía đường sông Hy Thủy Hà lao nhanh.
Trên con đường phi nhanh như tia chớp ấy có cả trăng trên cao theo cùng đoàn người.
Hy Thủy Hà giống như trước đây, người ở thưa thớt hết sức thưa thớt.
Lý Quý Hâm đã từng có lần đi qua vùng phụ cận, chỗ này quả thật rất thích hợp cho việc đánh lén.
Trầm Dao Quân không nói một lời, cứ như vậy đi theo.
Nếu một thời gian nữa mà vẫn không tìm thấy hoàng hậu, chuyện trong cung cũng sẽ bị phơi bày, đến lúc đó không biết rồi sẽ bao nhiêu người bị liên lụy vào?
"Mặc dù chỗ này thích hợp cho việc phục kích, nhưng cũng không đến nỗi khiến hoàng hậu tay chân luống cuống đến mức bị mất tích, trừ phi đối thủ quá mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này thì tìm đâu ra đối thủ lợi hại đến nỗi khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng như vậy đây?" Lý Quý Hâm suy đoán: "Nếu đây là sự thật, vậy thì hoàng hậu gặp phiền toái thật rồi."
"Là do Trầm Ôn Du hay sao?" Trầm Dao Quân cũng suy đoán: "Trong tay Trầm Ôn Du có rất nhiều tài nguyên.
Nếu như phụ hoàng cũng đã biết, vậy thì hắn còn có thể vận dụng người của phụ hoàng, cũng chỉ có thể là như vậy."
Lý Quý Hâm cúi đầu trầm tư một lúc: "A Dao, ngươi cảm thấy ở thời khắc mấu chốt này Trầm Ôn Du sẽ tố giác chúng ta sao? Hoàng hậu nếu có thể đi ra, nhất định người đã an bài đến thiên y vô phùng*.
Nếu thật sự hoàng thượng đã phát hiện ra, vậy thì thích khách cũng sẽ không thể gió êm sóng lặng như vậy được."
"Ừm..." Trầm Dao Quân cúi đầu mím môi: "Nếu vậy thì có thể là ai đây?"
* Thiên y vô phùng: Áo trời không một lỗ thủng; kín đến không một kẽ hở
Tất cả như rơi vào trong trầm mặc đến vô tận, các nàng đứng đối mặt với con sông Hy Thủy, thật sâu nhìn vào.
Trời tối, các nàng phải đi tìm khách điếm tạm thời trú chân.
Những người được phân công tìm kiếm tung tích của hoàng hậu cũng không tra ra được chút manh mối nào.
Cả một đoàn người cùng yên lặng tự khiển trách lỗi lầm của mình.
Bầu trời càng ngày càng tối hơn, bầu không khí càng lúc càng nặng nề, Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân ngồi ở trong phòng khách của khách điếm không nói một lời nào.
Cho đến khi Lý Tấn Nhất từ ngoài cửa vừa đi vừa chạy vào, giống như một cái lò xo "vụt" một cái đã xuất hiện ở trước mặt Lý Quý Hâm: "Sư tỷ! Sư tỷ! Sau khi ta trở lại Hoa Xà sơn nói cho sư phụ biết, tuy rằng sư phụ có sốt ruột, thế nhưng sư phụ lại để cho Tấn Nhất xuống núi trước mà không chịu đi cùng với Tấn Nhất, vì vậy nên Tấn Nhất vội tới đây trước.
Ta không biết sư phụ sẽ tới hay không, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Trầm Dao Quân đột nhiên mở mắt ra: "Phu nhân Hoa Xà không tới đây?"
Lý Tấn Nhất trợn to hai con mắt mà gật đầu.
Từ đầu cho tới tận bây giờ cái người vốn không khóc một tiếng nào là Trầm Dao Quân lại bất ngờ đến không kịp đề phòng khi khóc ra thành tiếng: "Hu hu hu...!Thảm! Thảm! Lần này thì chúng ta thật sự không tìm được mẫu hậu nữa rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...