"Chạy đi –!" Lưu Đình hô to một tiếng, Du Hân Niệm có chút chần chừ, Phó Uyên Di một tay giữ chặt lấy nàng, quay đầu chạy điên cuồng!
Sân bay trở nên hỗn loạn, Phó Uyên Di nhìn không thấy người, tiếng người cùng tiếng bước chân đan xen vào nhau, làm nhiễu loạn thính giác của nàng. Bao trùm xung quanh là bầu không khí gấp gáp, sợ hãi, hoảng loạn, khuấy trộn vào nhau tựa như một nồi cháo thập cẩm!
"Cẩn thận!" Du Hân Niệm thấy nàng chạy nhanh đột ngột như vậy, sợ nàng bị người ta đụng phải, thỉnh thoảng lại nhắc nhở nàng. Phó Uyên Di nói:
"Tôi chạy đằng trước, nếu có chướng ngại vật cô cứ nói!"
Nhịp bước của Phó Uyên Di không có chút nào giống như là người khiếm thị, nàng hoàn toàn tin tưởng vào sự chỉ dẫn của Du Hân Niệm, chỉ cần Du Hân Niệm không mở miệng nàng sẽ không dừng bước!
Du Hân Niệm dốc hết sức tiến về phía trước theo kịp tốc độ của nàng, nói cho nàng biết là cứ việc đi tới! Đằng trước hướng hai giờ có thang cuốn, có thể xuống đến tầng một!
Từ sau khi Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương cùng Phó Uyên Di thiếu vắng Lâm Cung gặp nhau, cũng không biết làm thế nào để chỉ đường cho Phó Uyên Di, thế nhưng giữa cuộc đào thoát bạo loạn thình lình xảy ra các nàng lại hợp tác với nhau khá ăn ý. Các nàng cứ như vậy cùng nhau băng xuyên qua khu vực sân bay giống như ngày tận thế, có vài lần sượt qua vai những người đi đường, đều được Du Hân Niệm kịp thời nhắc nhở tránh né.
Mục tiêu của Đồ Tô và Thụy Lộ hiển nhiên không phải Lưu Đình, bọn họ đang đuổi theo sát ở phía sau Du Hân Niệm và Phó Uyên Di.
Nhân viên bộ phận mặt đất ở sân bay trốn vào phía sau quầy đăng ký điên cuồng gào thét vào trong bộ đàm: "Khẩn cấp — Báo cảnh sát –! Có người nổ súng –!".
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm rẽ ngoặt thật nhanh tiến đến thang cuốn, Đồ Tô và Thụy Lộ xông tới, đột nhiên có hai mũi tên từ trên trời phóng xuống, cắm phập ngay phía trước mũi chân bọn họ. Hai mũi tên này có uy lực rất lớn, một nửa thân mũi tên cắm sâu vào bên dưới lớp đá cẩm thạch. Đồ Tô và Thụy Lộ hơi chùn bước lại, ngẩng đầu tìm kiếm xem mũi tên từ chỗ nào phóng tới, đột nhiên khe hở trên mặt đất do mũi tên bắn nứt biến thành màu đỏ, hai đám lửa bùng cháy trong nháy mắt bao vây bọn họ!
"A a –!"
Nhìn thấy hai người nọ trong nháy mắt biến thành hai quả cầu lửa, những hành khách to gan hiếu kỳ đứng lại vây xem đều hét lên lùi lại phía sau.
Đồ Tô và Thụy Lộ bị ngọn lửa vây bọc nhưng lại không kêu la cũng không nhúc nhích, những hành khách xung quanh cảm thấy mặt đất dưới chân đang khẽ run lên, "Ầm" một tiếng, mặt đất nơi Đồ Tô và Thụy Lộ đang đứng chợt vỡ vụn, hai người từ trên lớp đá cẩm thạch đã bị tàn phá cùng nhau rơi xuống đến tầng một!
"Trời ạ...... Phát sinh chuyện gì vậy......"
"Các người đang đóng phim sao?"
"Người ngoài hành tinh sao? X-Men?"
Đám đông người chậm rãi bước tới vây xung quanh xem, Lưu Đình cầm trong tay một chiếc cung tinh xảo với thân cung màu đen hoa văn đỏ, hai mũi tên vừa rồi chính là do nàng bắn ra. Cung tên này là Liễu Khôn Nghi đưa cho Lưu Đình mang theo phòng thân, vẫn luôn cất ở trong túi bùa. Lưu Đình vốn không muốn mang theo, thầm nghĩ rằng, không phải chỉ là đi tìm người thôi sao, còn mang theo vũ khí lợi hại của tỷ tỷ như vậy để làm gì. Kết quả...... May mà đã phòng ngừa trước.
Lưu Đình thở hổn hển, cánh tay nắm chặt cung hơi buông thõng.
Có người phát hiện bụng nàng đang chảy máu không ngừng, khuyên nàng nhanh chóng đi bệnh viện.
Lưu Đình nhìn lại, có người đang cầm điện thoại di động chụp ảnh nàng, nàng liền giơ tay ra giật lấy điện thoại của người đó.
"Hơ? Cô làm gì......"
Lời trách móc của đối phương còn chưa nói hết, Lưu Đình đã dùng một tay bóp nát điện thoại, đem một đống nát vụn đó trả lại cho đối phương, tức giận nói: "Cút cho tôi –!".
Đám đông người bị bộ dáng hung dữ và sức mạnh kỳ quái đáng sợ của Lưu Đình xua tan đi, Lưu Đình ôm bụng chậm rãi đi về phía trước, thấy có cảnh sát vũ trang đang chạy đến. Nàng đang muốn quay đầu rời đi, đột nhiên có một bóng đen từ dưới tầng một bay lên, xoay người giữa không trung phát ra âm thanh dữ tợn, khiến cho toàn bộ các lớp kính cường lực trong đại sảnh rộng lớn đều vỡ nát!
Lưu Đình căn bản còn chưa kịp thấy rõ đó là cái gì, chỉ cảm thấy đau nhức trong màng nhĩ, Thụy Lộ đã tấn công đến trước mặt!
Thụy Lộ hai tay nắm chặt song đao, theo hai hướng một trái một phải, một trên một dưới chém vào giữa! Lưu Đình gần như là theo bản năng lui về sau, hai lưỡi đao xẹt qua chóp mũi và ngực nàng. Nàng có thể khẳng định hai lưỡi đao này thực chất cũng chưa chạm đến nàng, nhưng một dòng máu bắn tung tóe trước mắt này quả thực là thuộc về chính nàng.
Động tác của Thụy Lộ nhanh mạnh như sấm, song đao trong tay lúc thì đâm thẳng lúc thì chém nghiêng, nhanh như tia chớp, tấn công dồn dập khiến Lưu Đình phải từng bước lui về phía sau.
Một chiêu tập kích vừa rồi vậy mà lại không gây ra chút thương tích nào cho Thụy Lộ!
Lưu Đình biết rõ chiếc cung trong tay mình phải ở cự ly xa mới có khả năng chiếm được ưu thế, lập tức nghiêng thân mình về phía sau, một tay cầm cung một tay chống xuống đất, lộn ngược vài vòng ra sau nhanh chóng kéo dài khoảng cách, ngay khi vừa rơi chạm đất không chút do dự lập tức kéo căng dây cung!
Lúc chiếc cung không tên này được kéo căng hết mức thì không biết từ đâu xuất hiện ba mũi tên, Lưu Đình mạnh mẽ bắn tên về phía Thụy Lộ. Thụy Lộ thấy rõ đường bay của ba mũi tên, vung đao định gạt ra. Nào ngờ ba mũi tên khi vừa đến trước mắt lại biến thành hơn mười mũi tên, Thụy Lộ nghiêm trừng ánh mắt, thân mình nhẹ nhàng lay động, như sương như khói, căn bản không biết nàng di chuyển như thế nào, lại có thể dễ dàng tránh thoát được trận mưa tên.
Lưu Đình thấy chỉ có một mình Thụy Lộ ở đây, người nam kia đâu? Đúng rồi, hắn đi truy đuổi Phó Uyên Di các nàng.
Lưu Đình có chút sốt ruột, Phó Uyên Di không có Lâm Cung bên cạnh ánh mắt bất tiện, cây dù rách nát, trên người còn bị thương, tên Đồ Tô kia hẳn là so với Thụy Lộ này càng hung hăng càng quyết liệt, chỉ sợ Phó Uyên Di ứng phó không nổi.
Nếu Du Hân Niệm bị Đồ Tô bắt đi, nhiệm vụ lần này xem như thất bại, tỷ tỷ nhất định sẽ thất vọng......
Nghĩ đến Liễu Khôn Nghi, Lưu Đình lại tràn đầy sinh lực, siết chặt lớp áo quấn quanh bụng mình, lấy đau đớn khắc chế đau đớn, tạm thời làm tê liệt vết thương.
Thụy Lộ hướng hai mũi đao xuống đất, chậm rãi tiến tới đánh giá Lưu Đình: "Tiểu quỷ Liễu gia?".
Cả một chặng đường vây bắt truy đuổi này, rốt cuộc cũng thấy nàng mở miệng nói chuyện.
Lưu Đình hừ một tiếng nói: "Thì ra không phải câm điếc."
Thụy Lộ hoàn toàn không đếm xỉa đến sự khiêu khích của nàng, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tôi niệm tình cô là tiểu quỷ Liễu gia thả cho cô một con ngựa, lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi đánh tan hồn phách của cô ngay tại chỗ, vĩnh viễn không thể siêu sinh."
"Khoác lác mà không biết ngượng." Lưu Đình ngoài miệng không chịu thua, kỳ thực trong lòng nàng rất rõ ràng thực lực của đối phương cao hơn chính mình, nhưng trong từ điển của nàng chưa bao giờ có hai chữ chịu thua. Nàng nhìn xung quanh là tòa nhà bị phá hoại và một đám quần chúng kinh hoảng vẫn còn chưa hoàn hồn, cùng với một đám cảnh sát trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn đều quên cất tiếng kêu gọi đầu hàng, Lưu Đình nghi hoặc, "Quân đội liên hợp các người không phải phụ trách duy trì an ninh hòa bình của Tứ giới sao?".
Thụy Lộ gật đầu: "Phải."
"Vậy hiện tại để xảy ra cục diện này các người định giải thích thế nào với Minh Vương? Pháp luật liên hợp Tứ giới vốn dĩ chính là chuyện cơ mật, chuyện thuộc về Tam giới còn lại chưa bao giờ thực sự tiến nhập đến xã hội loài người, lần này các người làm cho long trời lở đất, đừng nói tới ngày mai, hiện tại đã có người chụp ảnh đăng lên internet rồi. Các người định làm thế nào để thú tội với Minh Vương?"
Thụy Lộ đưa mắt nhìn đám người, quả thực có một vài người không nghe khuyên bảo không chịu rời đi đang giơ lên máy chụp ảnh, điện thoại di động hướng về phía các nàng mà chụp ảnh quay phim.
"Không cần thú tội." Thụy Lộ từ trong túi vũ khí sau lưng lấy ra một khẩu súng đại bác khổng lồ, khẩu đại bác vô cùng nặng nề, lúc nàng mang nó ra ngoài toàn bộ cơ bắp cánh tay đều nở phồng lên, tản ra sức mạnh kinh người. "Oành" một tiếng khẩu đại bác rơi trên mặt đất, cảnh sát thấy nàng lấy ra một loại vũ khí nguy hiểm, lúc này mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng bắt đầu hô gọi, bảo nàng mau chóng hạ vũ khí, nếu không thì sẽ nổ súng.
Thụy Lộ hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của cảnh sát, chân giẫm lên khẩu đại bác, nhắm ngay đám đông người.
Lưu Đình không hiểu được, một quả đạn pháo này mà bắn ra ngoài thì chẳng phải người sẽ chết sạch hết sao? Với tư cách là người của quân đội liên hợp Tứ giới mà có thể làm được chuyện này sao?
Cảnh sát thấy nàng có vẻ muốn khai hỏa, ngay lập tức sơ tán quần chúng.
Thụy Lộ đạp chân một phát, khẩu đại bác phun ra một khối quang cầu rất lớn, khối quang cầu đó nổ tung ở giữa không trung, biến thành vô số chùm tia sáng nhỏ, những tia sáng này tựa như có sinh mệnh tìm đến người xung quanh, giữa những tiếng kêu thét chói tai chui vào trong đầu bọn họ, đến cả cảnh sát cũng không thể tránh thoát.
Sau đợt pháo sáng dữ dội đó, sảnh chờ ở sân bay rộng lớn như vậy, thậm chí toàn bộ sân bay đều lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người đều hôn mê.
"Sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ quên hết tất cả những chuyện về chúng tôi, những hình ảnh và bài viết lan truyền trên internet, mạng truyền thông cũng sẽ đồng loạt biến mất." Thụy Lộ đá văng khẩu đại bác còn đang bốc khói sang một bên, "Quân đội liên hợp chúng tôi làm việc chưa bao giờ phải bận tâm đến ý kiến của con người. Vậy còn cô? Tiểu quỷ Liễu gia, thân thể là vay mượn, cho dù thân thể có chết, Liễu gia tiểu thư vẫn có thể mang hồn phách của cô trở về đúng không? Nếu cô còn ngăn cản tôi làm việc, tôi có thể làm cho Liễu gia tiểu thư đời này kiếp này cũng tìm không được cô."
Lưu Đình bị những lời này của nàng kích động vô cùng tức giận, dây cung trong tay bị quỷ khí mãnh liệt của nàng làm cho rung động phát ra âm thanh vo ve.
"Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem, là tôi rốt cuộc không gặp được tỷ tỷ của tôi, hay là cô và người anh em ngu ngốc kia của anh cùng nhau hôi phi yên diệt!"
......
Phó Uyên Di và Du Hân Niệm xuôi dòng thang cuốn chạy điên cuồng, khiến mọi người xung quanh liếc mắt nhìn, chợt nghe thấy một tràng âm thanh đổ sụp đinh tai nhức óc, Phó Uyên Di biết Lưu Đình đã thực sự xuất chiêu. Lưu Đình cho dù thân thể bị hủy, Liễu Khôn Nghi cũng có thể giúp nàng một lần nữa phục sinh. Vả lại, mục tiêu của hai quân lính liên hợp kia không phải là Lưu Đình, cho nên Phó Uyên Di mới bỏ chạy dứt khoát như vậy.
Du Hân Niệm nhìn thấy lối ra của sân bay, liền hướng dẫn Phó Uyên Di chạy ra bên ngoài. Nàng biết là không thể tiếp tục lẩn tránh ở trong sân bay, sân bay không gian có hạn, bất luận trốn như thế nào cũng có khả năng bị tìm thấy, ra khỏi sân bay trời đất bao la, chỉ cần không bị theo sát, các nàng vẫn còn một tia cơ hội tránh được kiếp nạn này.
Mới vừa có một chút ý niệm cầu may dâng lên trong đầu, phía sau lại có tiếng bước chân vừa nặng nề vừa mạnh mẽ đuổi tới khiến cho lòng nàng rối loạn! Du Hân Niệm nhìn lại, Đồ Tô giống như một chiếc máy bay chiến đấu đang lao nhanh đến đây!
Trong nháy mắt sân bay im lặng, toàn bộ tiếng bước chân tiếng người ồn ào giống như bị đóng băng đều biến mất tăm, Phó Uyên Di và Du Hân Niệm đồng thời cảm giác được khác thường, tập trung chú ý hơn, từ phía sau có một vật thể vừa nặng nề vừa sắc bén bay về phía các nàng, phát ra âm thanh "vù vù" xé gió.
"Nguy hiểm!" Phó Uyên Di kéo Du Hân Niệm vào trong ngực che chắn, trở tay bung dù hướng ra sau, gần như trong nháy mắt ngay khi tán dù được mở ra, vô số thanh đoản mâu tựa như đạn pháo nhanh chóng bay sượt qua thân thể các nàng, chỉ trong tích tắc toàn bộ đoản mâu đã cắm vào trên tường cách các nàng hơn hai mươi mét.
Phó Uyên Di vốn là thể lực còn lại chẳng bao nhiêu bị cỗ xung lượng này đánh ngã trên mặt đất, tán dù rách nát vô cùng thê thảm che đậy ở trên người nàng, cuối cùng vẫn đỡ được một trận tập kích đáng sợ này.
Du Hân Niệm gấp đến độ cả người đều là mồ hôi, Đồ Tô một khắc không ngừng sải bước đuổi theo!
Dưới tình thế cấp bách Du Hân Niệm cầm lấy cây dù của Phó Uyên Di muốn đánh một trận cùng Đồ Tô! Cho dù có bị bắt hoặc bị giết nàng cũng không thể buông tay chịu trói! Phó Uyên Di dùng hết chút hơi sức cuối cùng lật ngược tán dù đâm xuống đất, hướng đến Du Hân Niệm hô: "Ôm chặt tôi!".
Bề mặt tán dù rơi xuống đất "phịch" một tiếng mở ra, một cỗ xung lực rất lớn từ mặt dưới tán dù hướng thẳng đến tận trời, đục thủng một cái lỗ lớn trong sân bay thông với bầu trời! Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm hai tay nắm chặt, hai người bị dòng khí lưu đó đẩy mạnh về phía chân trời!
Du Hân Niệm gắt gao ôm lấy Phó Uyên Di, hai người kề sát vào nhau giống như hỏa tiễn phóng lên không trung!
Phó Uyên Di một tay bảo hộ đỉnh đầu Du Hân Niệm, một tay nắm chặt dù, phá mở một đống mảnh thủy tinh nát vụn đáng sợ, bỗng nhiên trước mặt là trời xanh bao la, tốc độ mãnh liệt hướng lên phía trên liền dừng lại, Phó Uyên Di nâng dù lên trên đỉnh đầu, tán dù trải rộng ra bên ngoài, biến thành mặt hình cung rất lớn giống một chiếc dù nhảy. Phó Uyên Di một tay mở bung dù, hai người lảo đảo giữa không trung, toàn bộ thành thị đang bập bềnh trôi nổi dưới chân các nàng......
Du Hân Niệm mở mắt nhìn xuống, nàng vốn luôn gan góc cũng không sợ độ cao, hơn nữa giờ phút này nàng là linh hồn thoát thể, có thể tự do trôi nổi trong không trung, nhưng nàng vẫn không buông Phó Uyên Di ra, vẫn ôm chặt nàng ấy.
Gió thổi mang theo các nàng hướng đến phương bắc, Phó Uyên Di hỏi Du Hân Niệm: "Đồ Tô kia còn đuổi theo không?".
Mặc dù đang ở giữa trời, nhưng Du Hân Niệm vẫn rất cảnh giác nhìn ra xa xung quanh, lo sợ trong không trung đột nhiên bị xé mở ra một cái lỗ nào đó.
"Tạm thời không thấy."
Phó Uyên Di tựa hồ muốn nói gì đó, đôi môi khô nứt giật giật, không thể nói ra thành lời. Ý thức của nàng đang dần mơ hồ, tán dù cũng bắt đầu đung đưa, bề mặt tán dù đột nhiên thu nhỏ lại, Du Hân Niệm gọi Phó Uyên Di một tiếng, Phó Uyên Di lại không có động tĩnh gì.
Du Hân Niệm vội vàng nắm lấy tán dù của Phó Uyên Di, xoay người lại ôm lấy nàng.
Du Hân Niệm là linh hồn thoát thể, Phó Uyên Di cho dù có thông linh thì nàng cũng là thân thể bằng xương bằng thịt thật sự, bề mặt tán dù co rụt lại, thể trọng của nàng rất nhanh kéo tán dù rơi xuống. Du Hân Niệm cắn răng nắm giữ cán dù, ôm chặt Phó Uyên Di, may mà có một khoảng thời gian ngắn nàng từng hết sức say mê nhảy dù cùng mấy trò bay lượn trên không, nên rất quen thuộc cách điều khiển dòng khí lưu, tán dù dẫu đã bị thu nhỏ lại, nhưng vẫn có thể làm chậm bớt tốc độ rơi xuống của các nàng.
Hai người rốt cuộc rơi xuống trên tầng thượng của một tòa nhà cũ nát bỏ hoang, Du Hân Niệm đỡ Phó Uyên Di xuống, khép dù lại.
Không nghĩ tới nàng lại có thể dùng tán dù mà đáp xuống...... Đây có lẽ là lần nhảy dù kích thích nhất của nàng từ trước đến giờ.
"Phó tiểu thư?" Du Hân Niệm khẽ gọi nàng, Phó Uyên Di chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng vào Du Hân Niệm, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh:
"Chúng ta đang ở đâu......"
"Không biết, hình như là một tòa nhà bỏ hoang." Du Hân Niệm nói.
"Đồ Tô......".
"Hắn có vẻ là không đuổi kịp."
"Vừa rồi, là cô điều khiển dù?"
Du Hân Niệm gật gật đầu.
Phó Uyên Di từ từ nhắm hai mắt cười rộ lên: "Du tiểu thư nhà chúng ta...... Thật đúng là lợi hại."
Du Hân Niệm cảm giác trên mặt nóng lên, đang muốn đỡ nàng ngồi dậy, tầm mắt bỗng nhiên nhận thấy cái gì đó, nàng hướng mắt nhìn xuống, hình ảnh vừa thấy làm cho máu trong người nàng đều ngưng đọng lại.
Nửa thân người Phó Uyên Di đều là máu, còn có máu đang không ngừng tuôn ra, làm cho cả mặt đất cũng bị nhiễm đỏ.
Ngực nàng bị một thanh đoản mâu đâm xuyên qua, đầu nhọn của đoản mâu lấp lánh máu tươi, gần như là khảm sâu ở trong ngực Phó Uyên Di. Thảo nào vừa rồi khi ôm nàng Du Hân Niệm lại không phát hiện ra!
Làm sao lại không phát hiện ra...... Nàng bị thương vào lúc nào chứ? Đúng rồi, là trước lúc các nàng bay vọt ra khỏi sân bay, Phó Uyên Di đưa dù lên che chắn có chút muộn, khi đó nàng đã bị trọng thương.
Du Hân Niệm muốn xé một góc áo của Phó Uyên Di xuống để cầm máu, nhưng nàng phát hiện nàng chỉ có thể chạm vào thân thể Phó Uyên Di, lại không chạm được đến quần áo của nàng ấy.
Phó Uyên Di thân thể thông linh, cây dù này là pháp khí của nàng, cho nên Du Hân Niệm có thể chạm vào được. Nhưng quần áo là thực thể của Nhân giới, căn bản không thể nào kéo xé được.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, ánh mắt Phó Uyên Di trở nên mờ mịt, đã không còn thốt được nên lời.
Du Hân Niệm dùng sức xé rách y phục của chính mình, vất vả lắm mới xé xuống được một mảnh lớn, vừa đắp lên miệng vết thương của Phó Uyên Di thì đã bị máu làm cho ướt sũng.
Du Hân Niệm quỳ gối trước mặt Phó Uyên Di, rõ ràng cảm giác được sinh mệnh của Phó Uyên Di đang từng chút từng chút một từ trong thân thể nàng trôi đi mất.
"Đừng mà, không được!" Du Hân Niệm cả đời cũng chưa từng hoang mang kích động đến như vậy, nàng sờ tìm trong túi áo của Phó Uyên Di muốn lấy điện thoại di động của nàng ấy ra gọi cấp cứu.
Nàng đã nhìn thấy chiếc điện thoại nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được, càng nôn nóng càng phát cáu, càng phát cáu càng nôn nóng!
Phó Uyên Di khẽ giật giật đôi môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Du Hân Niệm toàn thân phát run, trên tay đều là máu của Phó Uyên Di.
Nàng không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn Phó Uyên Di chết, nhất định, nhất định có biện pháp!
"Cạch cạch" hai tiếng, có hai người hạ xuống ở phía sau các nàng.
Du Hân Niệm quay đầu lại, vừa nhìn thấy chính là tuyệt vọng.
Người tới không phải ai khác, chính là Đồ Tô cùng Thụy Lộ đã liên tục đuổi giết các nàng suốt chặng đường này.
Bọn họ đưa tay từ trong túi vũ khí sau lưng lấy ra một loại vũ khí mới, trên hộ giáp của Thụy Lộ có dính vết máu.
Gió bỗng nhiên nổi lớn, những thanh sắt lộ ra trên tòa nhà cũ nát bị gió thổi rít vang lên âm thanh trầm đục.
Tuyết bất chợt lại rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...