Phó Uyên Di kéo Du Hân Niệm xuống, nắm giữ nàng trên mặt đất, Khổng Hữu Minh cũng đồng thời hạ xuống. Hắn và Du Hân Niệm đều phát hiện cái lỗ đen phía sau lưng Phó Uyên Di khi nàng hiện thân.
Trong lỗ đen truyền đến âm thanh gầm gừ đáng sợ, thậm chí còn có tiếng bước chân, ngay khi tiếng bước chân kia sắp đến gần miệng lỗ đen thì lỗ đen "vù" một phát khép lại, bầu trời đêm lại khôi phục sự tĩnh mịch chết chóc.
Vương Trí Dũng và Cát Hiểu Lâm nhìn thấy một màn trước mắt này giống như là đang xem phim điện ảnh, ánh mắt của Vương Trí Dũng còn dán ở trên người Phó Uyên Di, dùng khuỷu tay thúc thúc Cát Hiểu Lâm: "Máy chụp hình của cô đâu...... Chụp được không? Hả?".
Cát Hiểu Lâm: "Đùa giỡn cái gì chứ...... Ai sẽ tin a."
Khổng Hữu Minh quan sát đánh giá Phó Uyên Di, hai tròng mắt chuyển động rất nhanh, ánh mắt dừng ở cây dù trong tay nàng, miệng tấm tắc thành tiếng: "Sao hả, người của Phó gia không luyện quỷ, trái lại còn đi chung với tiểu quỷ? Phó Tuyển Bách mà biết được chắc sẽ tức đến nghẹn chết."
Phó Tuyển Bách? Nghe có vẻ như là trưởng bối Phó gia. Du Hân Niệm quay đầu đưa mắt nhìn Phó Uyên Di, Phó Uyên Di lãnh đạm nói: "Đạo trưởng một lòng bắt quỷ cũng coi như là phúc phần của Nhân giới, nhưng trước khi động thủ có phải cũng nên phân rõ phải trái đúng sai hay không?".
Khổng Hữu Minh bật cười: "Lời này nói ra từ miệng người Phó gia, thật sự là hiếm lạ. Phó gia các người từ lúc nào lại bắt đầu nhân từ đối với quỷ vậy? Đây không phải là đánh vào mặt lão tổ tông các người sao? Tiểu cô nương, tôi thấy cô ánh mắt không tốt, tim cũng bị mù không dùng được sao? Bọn quỷ này am hiểu nhất là hoa ngôn xảo ngữ, tôi nhìn cô xem ra thời gian cô nhập đạo cũng không ngắn, cô đã từng gặp qua quỷ lương thiện chưa?" Khổng Hữu Minh một tay cầm kiếm, chỉ mũi kiếm về hướng Du Hân Niệm, "Cả một đám cô hồn dã quỷ này không muốn đến Minh phủ báo danh đơn giản là tham luyến hồng trần còn chút phồn hoa hư vô, không biết thân phận của chính mình. Nếu thân xác đã mất, nên vĩnh viễn biến mất khỏi nhân gian, đi đến chỗ mình nên đi, như vậy âm dương mới có thể cân bằng. Mà cô đây lòng dạ đàn bà chỉ biết làm rối loạn âm dương, khiến cho càng nhiều người vô tội chịu liên lụy."
Phó Uyên Di nói: "Đạo trưởng thân là trưởng giả, kiến thức nhất định vượt xa so với tôi, nói vậy ông cũng có thể đã từng gặp qua quỷ vô tâm hại người, cũng gặp qua người cố ý hại quỷ. Bất luận là người hay là quỷ, đều có thiện có ác, một gậy đánh đổ toàn bộ không phải là hành vi nên làm của người trí thức."
Khổng Hữu Minh nắm một khẩu súng trong tay giấu ở sau lưng, hắn cúi đầu cười, tựa hồ đang suy ngẫm lời nói của Phó Uyên Di: "Tiểu cô nương, cô nói cũng không phải không có đạo lý. Nhưng tôi làm sao có thể biết được con quỷ trước mắt này là thiện hay ác? Chẳng lẽ phải chờ tới lúc nàng hại người, giết chết một mạng người rồi mới phán đoán?".
Phó Uyên Di trầm mặc nhìn hắn một lúc, nói: "Kỳ thực phương pháp phán đoán rất đơn giản."
Khổng Hữu Minh: "Nga?".
"Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, ví dụ như, giống như đạo trưởng đây giấu súng sau lưng chuẩn bị đánh lén, chắc chắn không phải người lương thiện."
Ngay khi bị vạch trần, Khổng Hữu Minh lập tức rút súng hướng về phía Phó Uyên Di muốn nổ súng. Du Hân Niệm âm thầm kinh hãi, suýt chút nữa đem Tiểu Hoàng trong lòng mình ném ra ngoài làm ám khí.
Khổng Hữu Minh cứ ngỡ thuận lợi như vậy, nhưng trong khoảnh khắc hắn sắp bóp cò súng, khẩu súng đã không thấy đâu nữa.
Khổng Hữu Minh: "Hơ?".
Bất thình lình một bóng đen lao về hướng khuôn mặt hắn, báng súng đập vào mặt hắn, đánh bay hắn ra ngoài, ngã phịch trên mặt đất, mũi miệng ứa máu. Một đoàn bóng đen cầm giữ súng của hắn trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người hắn, một cước giẫm lên ngực hắn, hướng báng súng vào mặt hắn vung đánh liên tục.
Khổng Hữu Minh bị đánh đến mắt nổ đom đóm, giơ tay ra muốn ngăn cản, thế công kia lại càng mãnh liệt, giống như trận bão táp rơi xuống trên mặt hắn.
Khổng Hữu Minh bị đánh đến ngũ quan biến dạng, khó khăn lắm mới nắm được thanh kiếm gỗ của hắn trở về, hét lớn một tiếng giơ kiếm lên cao dùng hết toàn lực chém xuống — bị một bàn tay dính đầy máu của hắn bắt giữ lại.
Khổng Hữu Minh đờ đẫn nhìn, hắn còn tưởng là dạng người vạm vỡ gì mới có khí lực như vậy, không nghĩ tới đợt công kích xối xả vừa hung ác vừa mạnh mẽ kia lại đến từ một tiểu cô nương xinh xắn?
Không đúng, hắn tập trung nhìn, trước mắt không phải người, là quỷ! Là một con quỷ nương bám vào thi thể!
Khổng Hữu Minh kinh ngạc: "Ngươi nghiệp chướng...... Sao có thể nắm được trảm quỷ kiếm của ta?".
"Trảm quỷ kiếm?" Lưu Đình cười lạnh một tiếng, ung dung bẻ gập lại, thanh kiếm gỗ giống như món đồ chơi không chịu nổi một đòn đã bị nàng dễ dàng bẻ gãy.
Khổng Hữu Minh nhìn thấy mà choáng váng, Lưu Đình cầm đoạn kiếm trong tay ném lên trời, nó xoay vòng rơi xuống vừa vặn nàng bắt được, làm ra vẻ sắp đâm tới. Khổng Hữu Minh cực kỳ sợ hãi, cầu xin: "Cô nương tha mạng!".
Động tác trong tay Lưu Đình vẫn không ngừng, Khổng Hữu Minh kêu to một tiếng, mũi kiếm cắm trên mặt đất ngay bên cạnh khuôn mặt hắn.
"Đồ dơ bẩn." Lưu Đình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, lôi hình nhân giấy ở sau lưng hắn ra, xé tan tành, nói, "Cút."
Khổng Hữu Minh lồm cồm đứng dậy, nhanh chóng chạy mất.
Du Hân Niệm hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái này luôn luôn đứng im lặng bên cạnh Liễu Khôn Nghi không nói, nhìn bộ dáng tựa như học sinh trung học vậy mà thật lợi hại lại hung ác như vậy.
Phó Uyên Di kề tai nàng nói: "Lưu Đình là gia thần đồng thời là trợ thủ đắc lực của Khôn Nghi. Nàng biết Lâm Cung không ở bên cạnh tôi ánh mắt không tiện, cố ý để cho Lưu Đình đến hiệp trợ tôi mang cô về. Chúng ta phải nắm chắc thời gian, cô rời khỏi thân thể Vương Phương đã gần bảy tiếng rồi."
Quả nhiên giống như trong trí nhớ của Du Hân Niệm: "Có phải là quá bảy ngày không trở về thì tôi sẽ biến thành ác quỷ không?".
"Đúng vậy. Linh hồn thoát thể vượt quá bảy ngày không đến Minh phủ trình diện đều sẽ mất đi lý trí, biến thành ác quỷ. Nơi này cách thành phố G khoảng 1500km, tôi đã bảo Tiểu Bạch mang theo thân thể Vương Phương đưa đến nơi này rồi." Phó Uyên Di đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng trong lòng nàng, nở nụ cười, "Cô lúc này đang chạy nạn, mà còn thu nhận thú cưng."
Du Hân Niệm buông Tiểu Hoàng ra, xoa xoa đầu nó: "Tiểu Hoàng chính là ân nhân cứu mạng của tôi."
"Được rồi, lát nữa tôi cũng cho nó một cái vòng cổ, cho thành một cặp với cô."
Du Hân Niệm: "......"
Phó Uyên Di gọi điện thoại cho Lâm Trạch Bạch, Lâm Trạch Bạch bên kia đã đem Vương Phương đặt vào trong băng quan, tháo băng ghế sau của chiếc Audi Q7 ra, mang băng quan đặt vào bên trong xe, từ sớm đã chờ điện thoại của Phó Uyên Di. Liễu Khôn Nghi trước khi cho nàng mượn băng quan đã tích đủ điện, đủ để đông lạnh liên tục mười ngày.
"Tìm được Du tiểu thư rồi phải không? Thật tốt quá! Cô gửi địa điểm định vị cho tôi." Lâm Trạch Bạch nhận được vị trí của Phó Uyên Di, cách nàng 1659km.
Lâm Trạch Bạch hỏi Phó Uyên Di dự tính đi đường nào trở về, Phó Uyên Di bất ngờ nói:
"Chúng ta đi máy bay trở về."
Du Hân Niệm kinh ngạc: "Máy bay? Tôi có thể ngồi máy bay được sao?".
Lưu Đình hai tay bắt chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng: "Việc này có gì mà không được, cô không phải đi nhờ xe được sao? Chỉ cần tập trung lực chú ý, xe tàu máy bay gì cũng không thành vấn đề, ý chí tinh thần càng mạnh thì đừng nói có thể chuyển động theo vật thể ở Nhân giới, cho dù muốn tác động đến đại não con người cũng không là vấn đề."
Du Hân Niệm: "Nhưng mà Ngọc Chi cũng làm không được."
"Nhảm nhí, cái thể loại nhân viên công vụ Minh phủ hết ăn lại nằm đó thì có thể làm được cái gì?"
Du Hân Niệm hoàn toàn không thể phản bác.
Lâm Trạch Bạch ở đầu dây bên kia nói: "Đại bảo bối, có thể ngồi máy bay là tốt nhất. Nhưng tôi vừa thử tra xét vị trí hiện tại của cô, cách sân bay Hàm Dương gần nhất cũng phải hơn 400km, các cô định đi đến đó bằng cách nào?".
Lâm Trạch Bạch nói rất có lý, nơi này rừng núi hoang vắng trước mặt không có thôn làng sau lưng không có nhà khách, đừng nói sân bay, có thể đến được bến xe đã là nên cảm tạ trời đất rồi.
Phó Uyên Di cũng có chút lưỡng lự, đúng lúc này, Du Hân Niệm bỗng nhiên nhìn thấy đôi tình nhân trẻ kia vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, cùng với chiếc xe sau lưng bọn họ.
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm nói, "Cô cho tôi mượn chút tiền trước, trở về tôi trả lại cho cô."
"Nói cái gì trả hay không trả khách khí như vậy, nhưng mà cô hiện tại cần tiền làm cái gì?" Phó Uyên Di hỏi.
Lưu Đình hướng mắt nhìn Vương Trí Dũng và Cát Hiểu Lâm đằng xa: "Hai cái người qua đường kia, cần tôi xử lý chứ?".
Khoảng cách hơi xa, Phó Uyên Di thật đúng là không phát hiện có sự tồn tại của người khác: "Có người?".
Du Hân Niệm ở bên tai nàng thầm thì vài câu, Phó Uyên Di mỉm cười gật đầu: "Chúng ta vẫn còn rất may mắn."
Du Hân Niệm bay ở sau lưng Phó Uyên Di cùng nàng đi tới, nói cho nàng biết vị trí của hai người kia. Bỗng nhiên phát giác chính mình đây là đang thay thế nhiệm vụ của Lâm Cung, biến thành một chú chó dẫn đường người mù thế hệ mới......
Lưu Đình hai tay nhét vào trong túi áo, đi theo phía sau các nàng.
Vương Trí Dũng và Cát Hiểu Lâm nhìn thấy thần côn cùng đả nữ kia tiến tới đây, liếc mắt nhìn nhau, có phần sợ hãi, đang muốn quay vào trong xe lẩn trốn, thì Phó Uyên Di đột nhiên gọi bọn họ lại:
"Xin lỗi, tôi muốn thương lượng với hai người một việc." Phó Uyên Di nói, "Có thể đem chiếc xe này bán cho tôi được không?".
Hai người bọn họ cũng chưa từng nghĩ là cô gái này lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, vẻ mặt giống như vừa ăn phải một đống mảnh vỡ thủy tinh.
Phó Uyên Di từ trong túi áo khoác lấy ra tờ chi phiếu, xoẹt xoẹt xoẹt viết thật tốt, rồi đưa cho Vương Trí Dũng.
Vương Trí Dũng vừa nhìn thấy liền há hốc mồm.
Cát Hiểu Lâm đặc biệt kiên trung bất khuất xem tiền như rác rưởi: "Cô đây cũng thật nực cười, xe bán cho cô thì chúng tôi đi bằng cái gì? Cô tưởng có tiền là hay lắm sao? Cô cho là......"
Vương Trí Dũng đột nhiên bịt miệng Cát Hiểu Lâm, nhìn Phó Uyên Di cười hì hì, trực tiếp đem chìa khóa xe giao ra: "Nữ hiệp, thỉnh."
Cát Hiểu Lâm đẩy hắn ra: "Anh điên rồi?!". Vương Trí Dũng đem tờ chi phiếu vỗ lên mặt nàng, Cát Hiểu Lâm vừa thấy, liền nói không nên lời.
"Cảm ơn." Phó Uyên Di không đón nhận chiếc chìa khóa, Lưu Đình liền đi tới cầm lấy, ngồi vào vị trí điều khiển xe.
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đang ôm Tiểu Hoàng ngồi vào ghế sau xe, Lưu Đình nhìn dấu hiệu bình xăng, chỉ còn lại một phần tư. Nàng lấy ra điện thoại di động bắt đầu mở bản đồ dẫn đường, thị trấn gần nhất cách nơi này hơn 60km, hẳn là không thành vấn đề.
"Con quỷ kia ngồi xong chưa?" Lưu Đình hỏi, "Tôi sẽ khởi động xe đấy."
Du Hân Niệm tập trung lực chú ý, "Ừ" một tiếng.
Chiếc Mazda gầm vang chạy đi, Vương Trí Dũng cùng Cát Hiểu Lâm đứng tại chỗ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cấu véo lẫn nhau một phen, đau đến nhe răng méo miệng chứng tỏ bản thân mình không phải đang nằm mơ.
Bọn họ tay nắm tay bước chậm rãi về phía trước, lập kế hoạch trên đường sẽ mua một chiếc xe mới là Jaguar. Máu của Khổng Hữu Minh vẫn còn đọng lại trên con đường bùn đất vừa rồi.
Ngay phía trên con đường bùn đất lúc nãy là miệng quỷ đạo Phó Uyên Di đã đến, trong lúc vạn vật đều chìm vào im lặng, bỗng nhiên không gian vặn vẹo méo mó, hai bàn tay từ cõi hư vô nào đó xuất hiện giữa không trung. Đôi tay này tráng kiện mạnh mẽ, dùng sức hướng ra bên ngoài đẩy một phát, cánh cửa quỷ đạo lại bị mở toạc ra.
Từ trong quỷ đạo có hai người đi ra, một nam một nữ.
Hai người này mặc quân trang màu đen cứng cáp, đội mũ phi công, hộ giáp kim loại che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, phần da thịt lộ ra bên ngoài là hai cánh tay ngăm đen, vạm vỡ. Sau lưng bọn họ còn đeo một túi vũ khí rất to, hai cặp mắt sắc bén xuyên thấu qua lớp kính mắt của mũ phi công nhìn về hướng Phó Uyên Di mới vừa rời đi, đưa mắt nhìn nhau một cái, thoáng chốc liền biến mất.
Phó Uyên Di bảo Lâm Trạch Bạch tra xét tình trạng các chuyến bay ở sân bay Hàm Dương, Lâm Trạch Bạch nói trưa mai có một chuyến bay đến Thượng Hải, nàng sẽ lái xe xuyên đêm đến đó, cùng nhau gặp mặt ở Thượng Hải.
"Được, cô giúp tôi đặt vé máy bay đi."
Du Hân Niệm tò mò Phó Uyên Di là như thế nào đến được đây, hơn 1600km nàng nói đến là đến.
Phó Uyên Di nói: "Cô còn nhớ trước kia tôi từng đề cập qua quỷ đạo không? Di chuyển bên trong quỷ đạo tốc độ vô cùng nhanh, nhưng mà nó có đi không có về, hơn nữa cần hai người hợp lực, một năm ở Nhân giới chỉ có thể mở ra một lần."
Nói đến quỷ đạo, biểu cảm trên mặt Lưu Đình có chút biến hóa tinh tế. Nàng nhìn kính chiếu hậu, không xe không người.
"Hai người hợp lực?" Du Hân Niệm nhìn Lưu Đình, "Cho nên cô đã nhờ đến bạn gái cũ của cô cùng nhau mở ra quỷ đạo......"
"Bạn gái cũ?" Phó Uyên Di tựa hồ nghe được điều gì đó rất thú vị, "Khôn Nghi? Ai nói với cô vậy?".
"Hửm? Chẳng lẽ không đúng?"
Phó Uyên Di trầm mặc chốc lát, dường như đang ngẫm nghĩ: "Không biết các cô định nghĩa thế nào về cái gọi là bạn gái cũ, hay là bạn gái. Nếu như dùng quan hệ của cô cùng Lô tiểu thư như vậy mà định nghĩa, thì có vẻ là không phải."
Sao có thể nghĩ đến Phó Uyên Di người này đột nhiên lôi Lô Mạn ra chắn đòn, Du Hân Niệm vốn dự định chớp lấy thời cơ này mà nhiều chuyện tra hỏi một phen cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục hỏi.
Lưu Đình khó chịu từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Phó Uyên Di một cái, nhớ tới Liễu Khôn Nghi...... Một bụng lời nói chỉ có thể nuốt trở về.
Trời lờ mờ sáng, con đường lầy lội tối đen này cuối cùng cũng có chút ánh sáng, bầu không khí thanh u ngược lại tăng thêm một phần bí hiểm.
Lưu Đình lái xe rất nhanh, chiếc Mazda cũ nát chạy như bay trên con đường nhỏ gồ ghề, thường xuyên va đập vào một vài mảnh đá vụn trên đường, thân xe bị chấn động đến mức muốn nứt rời.
Phó Uyên Di cả ngày không ngủ, lúc này rõ ràng mệt mỏi, tựa vào ghế xe thoáng nhắm mắt dưỡng thần.
Du Hân Niệm ngồi bên cạnh nàng, phát hiện ở bàn tay phải và huyệt thái dương đều có vết thương, mà miệng vết thương ở bàn tay phải còn có chút máu thấm ra ngoài.
Vết thương trên huyệt thái dương là chị nàng đánh, nhưng còn vết thương trên tay thì sao?
Nhớ lại lần đầu tiên ở khách sạn nhìn thấy Phó Uyên Di, nàng cả người nhuệ khí lại xinh đẹp, mà hiện tại lại thương tích chồng chất không ngừng, mất đi Lâm Cung trợ thủ đắc lực nhất, bị vây ở trong chiếc xe cũ nát xốc nảy này. Đầu sỏ gây ra toàn bộ những chuyện này là ai? Chẳng phải ai khác, chính là Du Hân Niệm nàng.
Du Hân Niệm nhìn sườn mặt Phó Uyên Di đang ngủ say, có phần bị hấp dẫn. Hàng mi dài, đôi môi hồng...... Lại nói tiếp, màu môi của Phó tiểu thư hóa ra trời sinh đã hồng hào như vậy, nếp môi thưa nhạt dáng môi hoàn mỹ, lúc ngủ đôi môi tự nhiên khép kín, vành môi có hơi cong lên, trông có vẻ rất mềm mại......
Du Hân Niệm trong nhất thời không thể chuyển dời ánh mắt mình, đột nhiên xe chấn động mạnh, làm cho Phó Uyên Di thức giấc.
Du Hân Niệm vội vàng dời đi ánh mắt mình, không biết Phó Uyên Di có phát giác mình đang nhìn trộm hay không.
"Đến đâu rồi?" Thanh âm của Phó Uyên Di khi vừa tỉnh dậy như nhũn ra, có chút giống với âm điệu của một cô gái nhỏ.
"Mới đi được nửa đường." Lưu Đình nói, "Cô cứ ngủ tiếp đi."
Phó Uyên Di điều chỉnh lại tư thế, liếc mắt nhìn thấy Du Hân Niệm đang ngồi rất nghiêm chỉnh kiểu như chính nhân quân tử.
"Du tiểu thư cũng nghỉ ngơi một lúc đi." Phó Uyên Di nói.
"Tôi không mệt, không có việc gì đâu. Hơn nữa trên đường đi đều có thể ngủ."
"Không." Phó Uyên Di nói, "Con đường này tuyệt đối không dễ dàng như cô tưởng tượng vậy đâu. Nếu chúng ta có thể thuận lợi đến sân bay Hàm Dương thì có thể sẽ giảm bớt được một ít phiền toái. Nhưng –" Nàng nhìn phía ngoài cửa sổ xe, xe chạy một mạch vào khu vực núi, đường núi gập ghềnh chật hẹp, một bên là vách núi càng lúc càng cao, mà bên kia là vực thẳm càng lúc càng sâu. Từng trận sương mù dày đặc không biết từ nơi nào thổi tới, tầm nhìn bị che khuất gần hai mươi mét. Tầm nhìn trở nên vô cùng hạn hẹp, nếu lúc này đối diện có một chiếc xe chạy như bay mà đến, nhất định sẽ có va chạm, cùng lật nhào xuống sườn núi.
Lưu Đình thả chậm tốc độ xe.
"Nơi này có chút không yên ổn." Phó Uyên Di nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...