Tư Minh Khải không cùng Trần Xu đi ăn cơm, sau khi đánh bóng xong nói mệt mỏi, phải đi về ngủ.
"Tôi và ông cùng nhau trở về." Trần Xu nói.
Tư Minh Khải không nói gì, nghiêm mặt ngồi ở ghế điều khiển, vốn chuẩn bị lái xe nhưng khi Trần Xu vừa ngồi vào ghế thì hắn bắt đầu sờ soạng tìm kiếm cái gì đó, chỉ là tay không chạm vào vô lăng. Trần Xu trầm mặc nhìn hắn thật lâu, hắn cố ý xem nhẹ ánh mắt nóng rực đó, lấy ra chai nước, chậm rãi vặn mở nắp, chậm rãi uống nước.
Trần Xu cầm lấy túi xách của mình hung hăng đập vào người Tư Minh Khải, làm cho cả người hắn bị văng đầy nước, Trần Xu đá tung cánh cửa bước xuống xe, ở trên đường phát cuồng gào thét chói tai.
Tư Minh Khải phủi phủi nước trên người, làm như không có chuyện gì, bật nhạc lên, ung dung lái xe về nhà.
Trần Xu không muốn khóc, từ cái ngày mà nàng nhận thức rõ Tư Minh Khải rốt cuộc là hạng người gì thì nàng cũng đã khóc đến chán rồi.
Nàng chẳng qua là cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn, bất luận người đàn ông này có ích kỷ như thế nào, trong lòng nàng vẫn cứ níu giữ một tia hi vọng — có lẽ sẽ có một ngày hắn vì nàng mà thay đổi. Đáng tiếc nàng chờ đợi nhiều năm như vậy, cái ngày mà nàng muốn vẫn trì trệ không tới.
Có lẽ, vĩnh viễn cũng sẽ không tới.
Trần Xu lái xe về nhà, trước lúc về đến nhà vừa mỏi mệt vừa bực dọc, đứng trước nhà đang chuẩn bị mở cửa, nghe thấy thanh âm của lão mặt trắng bên trong: "Căn nhà này quá nhỏ, không phải để cho người ở."
Mẹ nàng nói: "Đem bán căn nhà này, có thể bán được bao nhiêu tiền?".
"Bán không được bao nhiêu tiền, nhưng phỏng chừng cho chúng ta thuê được một căn nhà khang trang hơn là không thành vấn đề. Ai, em nói xem tính tình đứa con gái hư đốn kia của em, tôi cũng thấy hiếm lạ. Không phải nhờ công ơn dưỡng dục của em thì nàng có thể sống đến lớn như vậy sao? Người Trung Quốc trăm điều thiện luôn đặt chữ hiếu lên đầu, nàng cũng không biết hiếu kính em thật tốt, cả ngày dằn vặt cái gì, cũng không thấy nàng dằn vặt nghĩ ngợi tương lai. Nàng có năng lực như vậy mà sao bảo nàng đổi nhà mới thôi cũng tốn sức đến vậy chứ?"
"Ai." Mẹ nàng thở dài một tiếng.
"Hơn nữa, nàng trước sau gì cũng sẽ phải lập gia đình, giữ lại căn nhà này để làm gì a, còn có thể tìm một gã không nhà để cưới sao?" Lão mặt trắng cười khà khà, "Không kể đến bản lĩnh khác, tôi thấy nàng đối với thân thể đàn ông chắc cũng hạ không ít công phu đâu."
Trần Xu nghe thấy rõ mồn một, đang suy nghĩ xem sau khi tung cửa vào nhà thì sẽ làm thế nào để cào rách lớp da mặt dày của hắn. Kết quả mẹ nàng chợt nói:
"Đừng nói như vậy, con gái của em cũng không dễ dàng, từ lúc hơn mười tuổi đã phải đi làm việc kiếm tiền, mấy năm nay cũng vì em mà tiêu tốn không ít. Căn nhà này toàn bộ đều là nàng xuất tiền mua, không chịu cho bán cũng có thể hiểu được."
Lão mặt trắng nói: "Cái tật xấu này của em, toàn suy nghĩ cho người khác, ai suy nghĩ cho em?".
"Con gái của em đối với em rất tốt......"
Động tác mở cửa của Trần Xu bị khựng lại, khớp hàm cắn chặt đến mức cả nửa khuôn mặt đều tê rần. Đem chìa khóa cất vào túi xách, không đi vào nhà.
Nàng không muốn cùng lão mặt trắng kia đánh nhau, cũng không muốn gặp mẹ nàng, thậm chí Tư Minh Khải hiện tại có xuất hiện trước mặt nàng nàng cũng cảm thấy chán ghét.
Đi thang máy xuống lầu, đứng ở cổng tòa nhà, một trận giông tố vừa rồi qua đi bầu trời vốn bị mây đen che phủ đã bị xé mở ra thành mấy khe hở, bên trong khe hở đó chính là thế giới màu xanh lam nhạt kia.
Vương Hằng Bảo rất ít khi không tiếp điện thoại của nàng, Trần Xu gọi vào điện thoại của hắn đến lần thứ ba, vẫn không ai nghe máy.
Không biết Vương Hằng Bảo đang làm cái gì, đang tắm sao? Đợi sau khi hắn đi ra nhìn thấy điện thoại báo cuộc gọi nhỡ chắc chắn biểu cảm sẽ vô cùng ngốc nghếch.
Đột nhiên muốn gặp hắn, tuy rằng hắn vừa già lại vừa hèn nhát, nhưng hắn có thể để cho nàng tùy ý bắt nạt, có thể để cho nàng tùy ý trút giận, không có bất cứ tính công kích nào, vô cùng an toàn.
Trần Xu ngồi ở trong xe, chờ Vương Hằng Bảo gọi lại trả lời nàng.
Hai mươi phút trôi qua, không có động tĩnh. Nửa tiếng trôi qua, vẫn như trước không có động tĩnh.
Trần Xu nhịn không được liền gửi tin nhắn cho hắn: "Làm gì vậy? Tôi gọi điện thoại cũng không tiếp."
Tin nhắn vừa gửi đi, nàng cầm điện thoại trong tay, lần này thì trả lời lại rất nhanh.
Trần Xu cúi đầu nhìn, nụ cười mỉm bay mất hút đến tận chân trời.
Vương Hằng Bảo: "Tiện nhân, cút con mẹ nó đi, cút!".
Trần Xu nhắn lại: "Bệnh thần kinh, anh nhắn nhầm người rồi hả?".
Vương Hằng Bảo tiếp tục mắng: "Cút đi! Tôi mắng cô đấy! Con đàn bà dơ bẩn! Cút!".
Trần Xu giận sôi lên, cái quỷ gì vậy! Gọi điện thoại tới muốn hỏi cho rõ ràng, Vương Hằng Bảo vừa nhấc điện thoại lên quả thực là mắng chửi ầm ĩ, Trần Xu gần như nghe được toàn bộ những từ ngữ tục tĩu ô uế ác liệt nhất của cả cuộc đời này rồi.
Vương Hằng Bảo bị điên rồi sao?
Trần Xu mắng ngược lại hắn: "Anh có bệnh hả?! Có thể nói chuyện đàng hoàng được không! Đầu óc bã đậu của anh rốt cuộc là bị vấn đề gì rồi?!".
Mãi cho đến khi Vương Hằng Bảo phun ra cái tên Tư Minh Khải, Trần Xu mới giật mình.
"Các người đúng thật là gian phu dâm phụ! Không chết tử tế được đâu!" Vương Hằng Bảo đập vỡ điện thoại.
Trần Xu cầm điện thoại mà vẫn khó có thể tin được. Vương Hằng Bảo lại có thể đối với mình như vậy? Gã què này vậy mà lại dám nói những lời như thế với mình? Sau khi phẫn nộ nàng đã bình tĩnh lại đôi chút, bắt đầu tự hỏi: Vương Hằng Bảo làm sao biết được chuyện giữa nàng và Tư Minh Khải chứ? Óc lợn như hắn mà có thể đoán được sao? Không thể nào, chẳng lẽ hắn theo dõi thấy? Chiếc xe Buick kia của hắn chạy đến chỗ nào cũng đặc biệt nổi bật, dùng nó để theo dõi mà không bị phát hiện thì chỉ có thể là kẻ mù mà thôi.
Vậy thì hắn là làm sao mà biết được? Trần Xu ở trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là có người nhắc nhở hắn hắn mới có thể chú ý tới chuyện này, lúc trước vì sao lại chọn hắn vào đường dây làm ăn này? Không phải là vì hắn đầu óc teo tóp sao. Là ai có thể nhắc cho hắn tỉnh? Nàng cùng Tư Minh Khải mỗi lần hẹn gặp đều chọn một nơi cực kỳ bí ẩn chỉ hạn chế cho hội viên, thân phận đều giữ bí mật, ai có thể chú ý tới bọn họ?
Vương Phương?
Làm sao có thể, Vương Phương có thân phận gì chứ, làm sao tiếp cận được bọn họ. Nhưng Vương Phương này đã từng lén lút theo dõi nàng, sau đó thì túi bùa mà đại sư cho nàng cũng đột nhiên biến mất không hiểu lý do...... Cho nên mới nói, trước đó tại sao đại sư không trực tiếp giết chết nàng cho rồi? Tha cho nàng đi thật sự là ngu xuẩn!
Cách làm việc của đại sư nàng không thể chê trách được, Vương Phương có hiềm nghi nhất định, nếu chuyện này thật sự là Vương Phương đâm chọc truyền ra ngoài, kẻ giật dây sau lưng nhất định là Lô Mạn!
Trần Xu bình tĩnh trong chốc lát, đã lên sẵn kế hoạch tồi tệ nhất, nàng tính đi tìm Vương Hằng Bảo nói chuyện thẳng thắn, nhưng không phải hiện tại, mà đợi đến lúc hắn bình tĩnh lại một chút. Cho dù chuyện tình cảm này ngươi không tiếp thụ được, nhưng ngươi còn có thể kiếm được tiền, đừng có ngu ngốc tức giận mà đánh mất tiền đồ rực rỡ của chính mình. Nếu như Vương Hằng Bảo đầu óc cố chấp nghe không lọt tai, thì để cho Tư Minh Khải trực tiếp triệt hạ hắn, nếu không trực tiếp triệt hạ thì đẩy hắn ra cũng được. Dù sao thì mấy năm nay làm ăn cũng lời được chút tiền, gặp trở ngại cũng có thể di dân.
Trần Xu khẽ nuốt nước bọt, chạy đến nhà Tư Minh Khải. Việc này nàng muốn hỏi ý kiến của Tư Minh Khải một chút, Tư Minh Khải người này đầu óc sáng suốt, nhất định có thể lập kế hoạch tường tận hơn.
Đứng trước nhà nhấn chuông cửa hồi lâu cũng chưa có ai ra mở cửa, Trần Xu biết hắn đang ở nhà, gã khốn kiếp này lại làm chuyện mờ ám gì rồi! Trần Xu liền gửi tin nhắn cho hắn:
"Vương Hằng Bảo biết chuyện hai chúng ta rồi! Mở cửa!"
Hai phút sau Tư Minh Khải liền mở cửa ra, sắc mặt không tốt: "Chuyện gì xảy ra?".
"Tôi còn đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra đây!" Trần Xu đi vào trút ra hết cơn tức giận mà mắng, kể lại chuyện Vương Hằng Bảo mắng nàng, Tư Minh Khải đứng ở trước quầy bar rót rượu:
"Hắn ngoại trừ mắng ra còn nói cái gì không?"
"Ông còn muốn hắn nói cái gì, hả?" Trần Xu thấy hắn vẫn giữ bộ dáng thờ ơ như trước lại càng tức giận hơn, túm lấy cổ áo Tư Minh Khải mà mắng, "Chuyện này thất bại! Về sau cũng không kiếm được tiền nữa! Ông sao vẫn cứ tỏ vẻ mặc kệ như vậy hả!".
Tư Minh Khải đẩy nàng ra: "Đừng có giống như người đàn bà chanh chua như vậy."
Trần Xu: "Ông còn dám đẩy tôi...... Được, nói chuyện đàng hoàng là được chứ gì, nhưng mà ông nói đi a, đừng có giả dạng lang sói đuôi to giả dạng đến cuối cùng thành thằng nhóc tì!".
Tư Minh Khải đong đưa ly rượu: "Việc này đơn giản thôi, cô không phải sợ hắn chạy mất sẽ không có ai giúp cô kiếm tiền sao? Cô cùng hắn kết hôn không phải là được rồi sao."
Trần Xu còn tưởng chính mình nghe lầm: "Tư Minh Khải, ông nói cái gì?".
Tư Minh Khải lạnh lùng nhìn nàng, cũng không định vì đối phương mà lặp lại câu nói nàng đã nghe được, cũng không quan tâm vì chính mình mà giải thích nửa câu.
Trần Xu trong đầu ong ong vang lên, bước tới giữ chặt lấy cánh tay Tư Minh Khải: "Ông bảo tôi cùng Vương Hằng Bảo kết hôn? Ông...... Là nói thật?".
"Bằng không thì sao?" Tư Minh Khải nói, "Hắn không phải vẫn luôn muốn kết hôn với cô sao? Để cho hắn được toại nguyện, về sau không phải đều nghe lời cô?".
Trong nháy mắt Trần Xu giống như bị vô số viên đạn bắn xuyên qua thân thể, toàn bộ sức lực chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tán không còn lại gì.
Nàng lùi bước về sau, rồi lại lùi về sau, gương mặt của Tư Minh Khải trở nên vô cùng xa lạ. Nếu như nói còn có cái gì quen thuộc, thì chỉ có sự lạnh lùng ích kỷ của hắn là vẫn còn giữ lại đến tận cùng.
"Tôi ngày mai sẽ đi tự thú." Trần Xu dùng đến chút sức lực cuối cùng buông ra những lời này, mở cửa định bỏ đi.
Tư Minh Khải đột nhiên xông lên, bàn tay thô ráp to lớn đặt ở trên cửa, dùng sức đập mạnh một cái "rầm" vào cánh cửa. Ngón tay của Trần Xu thiếu chút nữa bị cánh cửa kẹp đứt, màng nhĩ bị âm thanh bùng nổ này kích thích làm cho mơ hồ đau đớn.
"Nói lại lần nữa xem?" Tư Minh Khải bấu chặt cánh tay Trần Xu, lôi kéo nàng vào trong nhà. Trần Xu bị ánh mắt này của hắn nhìn một cái mà cả người run rẩy, một ý niệm trong đầu chợt hiện lên gào thét:
Hắn muốn giết nàng.
Trần Xu bị hắn đẩy lùi về sau mấy bước, sức lực của Tư Minh Khải rất lớn vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Tư Minh Khải vừa tiến lên, Trần Xu đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên cười lạnh: "Hừ, ông cũng biết sợ?" Nàng ngồi vào ghế sofa, vểnh chân châm điếu thuốc, "Ông không muốn ngồi tù, tôi cũng không muốn ngồi tù, con mẹ nó ai lại muốn đến cục cảnh sát a. Nhưng ông động não nghĩ xem, Vương Hằng Bảo biết chuyện hai chúng ta, tôi đột nhiên chạy tới nói sẽ cùng hắn kết hôn, hắn chẳng lẽ không biết tôi muốn níu chân hắn sao? Hắn có ngốc cũng không phải nhược trí được không?".
Tư Minh Khải cũng không nói gì, đứng chắn giữa đường đi từ ghế sofa đến cửa, nhìn Trần Xu giống như đang nhìn một dĩa thịt vừa được luộc chín.
Trần Xu ngoài mặt ung dung kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay nhưng kỳ thực trong lòng đang run rẩy.
"Vương Hằng Bảo...... Không thể để cho hắn sống." Trần Xu nói, "Chỉ cần hắn còn sống một ngày, chúng ta đều có khả năng gặp họa, chúng ta liên thủ giải quyết hắn đi. Tôi cũng hiểu rõ, ông thực sự không yêu ta, cứ như vậy đẩy tôi ra để kết hôn với người đàn ông khác. Được, tôi đợi ông nhiều năm như vậy cũng đã đợi đủ rồi, đợi sau khi giết chết Vương Hằng Bảo thì phần tiền của hắn chúng ta chia đều. Tôi mệt mỏi rồi, muốn tìm đến một nơi khác làm lại từ đầu. Tôi muốn ra nước ngoài, tìm một tiểu thịt tươi kết hôn, không bao giờ muốn gặp lại ông nữa."
Ánh mắt của Tư Minh Khải vẫn hung ác không đổi, Trần Xu trong lòng kinh hoàng, tim đang nhấc lên tận cổ họng, dù thế nào vẫn cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ xông lên bóp chết nàng.
Giống như đã trôi qua một thế kỷ, Tư Minh Khải đột nhiên nói: "Căn nhà ở đường Tân Hoàn giá trị bao nhiêu tiền?".
Trần Xu như được đại xá, mồ hôi lạnh lúc này mới rơi xuống: "Một...... Chắc hơn một nghìn vạn, xấp xỉ vậy, nói không chừng còn có thể cao giá hơn......"
"Tôi muốn một nghìn vạn." Tư Minh Khải nói.
Trần Xu: "......"
Được, một nghìn vạn thì một nghìn vạn, một nghìn vạn mua một cái mạng!
Trần Xu sau khi từ trong nhà Tư Minh Khải đi ra thì hai chân phóng nhanh cơ hồ không chạm đất. Mùa đông giá lạnh nhưng cả người đều là mồ hôi, sau lưng áo cũng đã ướt đẫm!
Nàng trước kia cũng cảm thấy Tư Minh Khải tính tình cổ quái, cư xử lạnh lùng, lúc ấy cảm thấy đây chính là hương vị đàn ông, mà bây giờ......
Ngay từ khoảnh khắc Tư Minh Khải đập mạnh cánh cửa kia đóng lại, Trần Xu đã không còn yêu hắn nữa, chỉ còn lại sợ hãi.
Trong lúc Trần Xu bước nhanh đi về phía xe của mình, một mũi tên đang ngầm hướng theo nàng, sẵn sàng phóng ra bất cứ lúc nào.
"Đợi đã." Phó Uyên Di đè lại bàn tay Du Hân Niệm đang sắp bắn ra Nhiếp Hồn Tên, "Hiện tại bắn ra chỉ sợ lấy không được ký ức rõ ràng của nàng."
Du Hân Niệm cũng đang chần chừ, nếu không thì lúc Trần Xu vừa đi ra nàng đã bắn rồi.
Trần Xu từ chỗ của Tư Minh Khải sống sót trở ra, cảm giác sợ hãi đã từ trên đỉnh cao hạ xuống. Nhiếp Hồn Tên không thể xuyên thấu vách tường, đã bỏ qua thời cơ tốt nhất, thực quá đáng tiếc.
Du Hân Niệm cầm Hồn Nguyên Ngọc, Ngọc Chi và Lâm Cung đã trở lại, kể lại với các nàng mọi chuyện phát sinh trong căn nhà kia.
"Tư Minh Khải này thực đáng sợ......" Ngọc Chi nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của hắn liền cảm thấy từng trận ớn lạnh sau lưng.
"Bọn họ hiện tại muốn liên hợp giết chết Vương Hằng Bảo." Du Hân Niệm nói, "Vương Hằng Bảo không thể chết được, một khi hắn chết đi thì chuyện tham ô này sẽ rất khó định tội."
Phó Uyên Di nói: "Cho nên......"
"Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất." Du Hân Niệm nói.
"Lũ chuột đấu tranh nội bộ, trốn đến chỗ nào là an toàn nhất?" Phó Uyên Di lại còn bắt đầu ra câu đố.
Nhưng chuyện này không làm khó được Du Hân Niệm: "Đương nhiên là trốn đến ổ mèo rồi."
Vương Hằng Bảo sau khi nhận được cuộc điện thoại kia thì cả đêm không ngủ.
Người phụ nữ xa lạ kia nói với hắn: "Trần Xu và Tư Minh Khải muốn giết anh, anh định làm thế nào đây?".
Vương Hằng Bảo mắng to đôi cẩu nam nữ này, mắng mắng một hồi bắt đầu khóc rống vào trong điện thoại: "Tôi làm sai cái gì chứ? Tôi toàn tâm toàn ý đối với nàng như vậy, nàng còn có chút lương tâm nào không......"
Người phụ nữ xa lạ nói: "Tự thú đi, chuyển làm nhân chứng, cảnh sát sẽ bảo vệ anh, anh cũng có thể giảm đi vài năm tù. Đây là quyết định sáng suốt nhất của anh hiện tại, cũng là con đường anh nên đi nhất."
Vương Hằng Bảo suy tư cả đêm, trời còn chưa sáng, hắn đã thu xếp mọi thứ tốt đẹp, tìm được giấy chứng nhận nhà đất căn nhà ở đường Tân Hoàn còn chưa sang tên qua cho Trần Xu, ký chuyển cho mẹ hắn ở quê nhà, gom hết chút tiền vụn vặt còn lại đều ký chuyển về hết.
Chút tiền vụn vặt này, không tới một vạn. Mẹ hắn nuôi dưỡng hắn cả đời, hắn chưa từng cho mẹ hắn một phân tiền nào, lại mua cho Trần Xu một căn nhà cả nghìn vạn.
"Hừ hừ...... Ha ha ha......" Vương Hằng Bảo nhìn căn nhà vắng lạnh mà bật cười lớn.
Nhân viên cảnh sát trực ban há miệng ngáp một cái, đang muốn đứng lên vận động gân cốt một chút, nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, giống như người mất hồn khập khiễng đi tới.
"Tôi muốn tự thú."Hắn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...