"Cô......"
Nữ cảnh sát qua một hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần. Vừa rồi nàng đã tự mình dò xét, xác thực người này đã chết. Vừa đốt than vừa treo cổ, hình thức này rất nhanh đưa người ta đến quỷ môn quan, muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Thế nhưng hiện tại cô gái này lại có thể đứng dậy?
Nữ cảnh sát vốn kiên định theo chủ nghĩa duy vật, tuy tuổi còn trẻ nhưng gia nhập đội ngũ cảnh sát cũng đã ba năm, gặp qua không ít hiện trường hung án từ lớn tới nhỏ, từ hiện trường tàn bạo trở về đúng bữa tối vẫn có thể bình tĩnh ăn một dĩa thịt kho tàu. Nhưng cho dù tố chất tâm lý có cứng rắn như sắt đá thì cũng không chịu nổi lần đầu tiên nhìn thấy xác chết vùng dậy.
Trên cổ Vương Phương vẫn còn hằn một vòng đỏ, trên quần áo vẫn còn lưu lại vết tích nhàu nát của quá trình treo cổ tự sát, tóc tai bù xù bước đi lảo đảo. Nữ cảnh sát theo bản năng lui về sau một bước, với tư cách là một cảnh sát nhân dân nàng không nên sợ hãi, thế nhưng một khi tín ngưỡng đã bị nghiền nát thì ai cũng có thể trở nên yếu đuối, não bộ tự động phát ra hình ảnh thây ma bủa vây.
Không biết có phải do tiếng gào thét lúc vừa tỉnh dậy đã rút đi rất nhiều khí lực của nàng hay không, mà lúc này Vương Phương hai mắt đờ đẫn, hất mớ tóc che trước mặt ra, nheo mắt lại nhìn về phía nữ cảnh sát.
"Cô là ai?" Ánh mắt Vương Phương tập trung trên người nàng, "Đây là đâu?"
Nữ cảnh sát đưa tay chạm vào thắt lưng, hôm nay là ngày nghỉ của nàng, theo thói quen nghề nghiệp ra khỏi nhà vẫn mang theo súng, nhưng lại không có đạn. Nếu thực sự là xác chết sống dậy thành quỷ muốn hù chết nàng, thì thời điểm mấu chốt cũng chỉ có thể giả vờ rút súng ta dọa dẫm.
"Đây là căn phòng mà cô đã thuê." Nữ cảnh sát thấy nàng tựa hồ vẫn còn chút ý thức con người, liền nhắc nhở, "Cô đứng đó đừng cử động. Cô bị thương."
"Bị thương?" Vương Phương chợt dừng bước, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Phía bên tay phải có một tấm gương lớn, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn chính bản thân mình trong gương.
Tóc dài đơn điệu xơ xác giống như mấy cọng hủ tiếu khô rẻ tiền dính trên đầu, lộ ra một khuôn mặt tròn vành vạnh như được vẽ bằng com-pa. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi tựa như một quả táo khô ngâm muối, thân hình vô cùng to lớn vừa đủ lấp đầy cả mặt gương, hai cánh tay chắc khỏe buông thõng ở hai bên hông nổi bật ra mấy ngấn thịt, khiến nàng liên tưởng đến con chim cánh cụt. Hai chân nặng nề tiếp xúc với mặt đất, hai bắp đùi ép sát nhau thực gian nan, tiếp theo hai đầu gối xuống đến cẳng chân hướng ra ngoài tạo thành hình chữ "Bát".
Đây là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, một thân thể hoàn toàn xa lạ.
Du Hân Niệm nhìn chằm chằm vào gương suốt một phút đồng hồ, không cách nào động đậy được.
Trong đầu bỗng thoáng hiện lên một trận hỏa hoạn lớn, cảm giác cổ họng bị siết chặt đến nghẹt thở làm cho nàng nhịn không được ho khan thành tiếng.
"Cô không sao chứ?" Nữ cảnh sát vừa muốn tiến đến, vừa lúc Du Hân Niệm quay phắt đầu lại ngăn cản nàng. Nữ cảnh sát bị nàng bất ngờ đụng vào suýt chút nữa ngã xuống đất, lảo đảo vài bước sau đó mới phát hiện thân mình đã ở ngoài cửa, vừa ổn định bước chân thì cánh cửa "cạch" một tiếng khép lại.
"Này!" Nữ cảnh sát bước đến gõ cửa, "Cô làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Du Hân Niệm dựa lưng vào cánh cửa, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Không cần đi bệnh viện hả? Này?" Nữ cảnh sát nói, "Vừa nãy tim cô đã ngừng đập đó, ngươi có biết không?"
Du Hân Niệm không biết tại sao mình lại biến thành bộ dáng này, nàng nhớ là nàng đang ăn mừng sinh nhật, cả gia đình cùng ăn mừng với nàng, nàng uống hơi nhiều, chạy đến gara để xem quà sinh nhật của nàng...... Sau đó đã xảy ra chuyện gì nàng thực sự không nhớ nổi, giống như có một tấm vải nhựa đã che phủ mảng ký ức của nàng về đêm hôm đó.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, chính mình đang ở phương nào, nhưng nàng biết tình huống lúc này là không bình thường. Nàng cần chút không gian yên tĩnh một mình để tự chấn chỉnh lại, không muốn để kẻ khác nắm bắt được, để tránh lộ ra sơ hở, đây chính là biện pháp an toàn nhất.
"Tôi không sao." Du Hân Niệm nói ra bằng một âm thanh vô cùng xa lạ, "Cô đi đi."
"......" Nữ cảnh sát đương nhiên cảm thấy bất thường, cũng mặc kệ người bên trong kia là người hay quỷ, thân là cảnh sát nàng không có quyền xâm nhập nhà dân.
"Thực sự không có việc gì?" Nữ cảnh sát hỏi qua cánh cửa.
Du Hân Niệm đứng trước gương, muốn tìm kiếm chút dấu vết nào đó còn sót lại thuộc về chính mình trên khuôn mặt này, có khi nào là ngủ một đêm bị mập phì ra? Nhưng đôi mắt một mí này, đôi môi dày cộm này, những đường nét khuôn mặt này quả thực không có quan hệ gì với bản thân mình trong trí nhớ cả.
"Vương tiểu thư." Nữ cảnh sát nói, "Tôi là cảnh sát, có chuyện gì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết."
Vương tiểu thư? Du Hân Niệm nghi hoặc nhìn phía cạnh cửa, thấy đằng sau cánh cửa có một cái áo khoác cùng với một tấm thẻ nhân viên. Nàng đi qua đó nhìn, trên thẻ có dán một bức ảnh, gương mặt trong ảnh so với sắc mặt trong gương hiện giờ có phần tươi tắn hơn, bên dưới có ghi họ tên: Nhân viên phục vụ phòng, Vương Phương.
Vương Phương? Như vậy không phải là mình sau một đêm mập ra? Du Hân Niệm cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng mà, chờ chút, Vương Phương là ai? Vì sao mình lại biến thành Vương Phương? Hoán đổi linh hồn? Chẳng hiểu tại sao mình lại nhập vào trong thân thể người này?
Đó là một chuyện rất khó để người ta tiếp nhận, quá mức kỳ dị, càng đáng sợ hơn chính là Du Hân Niệm biết rõ mình không phải đang nằm mơ. Thị giác, thính giác và khứu giác đều rõ ràng như trước, dùng sức cấu vào cánh tay một phát, cảm giác đau đớn cũng không phải giả. Nàng hiểu có một số việc đã xảy ra tại thời điểm nàng không nhận thức được, cho dù chưa có lời giải thích hợp lý, nàng cũng phải cố gắng làm cho trái tim đang đập kịch liệt của mình trở nên bình tĩnh hơn.
Nàng cũng không quá hoảng hốt, thân là Du gia đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn nàng đã nhìn thấy tận mắt nhiều cuộc đấu tranh giành quyền lợi, với tính cách và năng lực của bản thân khiến nàng dù gặp phải chuyện lớn gì cũng giữ được sự bình tĩnh, không yếu đuối, không hoảng hốt.
Khi phát sinh chuyện vừa kỳ lạ vừa đáng sợ, kích động sẽ không giải quyết được gì, để tháo gỡ vấn đề thì chỉ có bình tĩnh mà phân tích.
"Tôi nói rồi, tôi không sao." Du Hân Niệm nhắc lại lần nữa, nàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tồi tàn này, đống sách hỗn độn, màn hình máy vi tính phát sáng hiện ra một trang văn bản, mấy túi thức ăn vặt, quần áo...... Trên mặt đất còn có một sợi dây thừng, mùi hương trong không khí cũng thực cổ quái. Nàng sờ sờ cái cổ có chút đau đớn, thầm nghĩ: Vương Phương này chẳng lẽ có ý định tự sát? Không, dựa theo lời của nữ cảnh sát kia, nàng hẳn là đã tự sát thành công.
Nữ cảnh sát ngoài cửa không nói tiếng nào nữa, trầm mặc một lúc, sau đó trên cánh cửa phát ra một âm thanh nhỏ.
"Tôi dán số điện thoại của tôi trên cửa, tôi họ Viên, nếu còn có chuyện gì cứ gọi đến tìm ta."
Du Hân Niệm không phát ra tiếng, chậm rãi di chuyển về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu.
Nàng mở cửa nhìn ra bên ngoài, vẫn là hành lang mờ tối vắng vẻ, tựa hồ chỉ có vài hộ gia đình. Một bên hành lang là dãy các căn hộ, bên kia là hàng rào bảo hộ màu đỏ cao đến nửa thân người. Một cây cột lớn màu đỏ bị ánh trăng rọi bóng in trên mặt đất, Du Hân Niệm cổ họng sôi lên, nhanh chóng lấy đi tờ giấy rồi khép cửa lại.
Tùy ý thả tờ giấy trên bàn, nàng đi lấy áo khoác ở phía sau cánh cửa xuống, tìm được ví tiền và điện thoại di động.
Trong ví không có bao nhiêu tiền, chỉ có một ít giấy tờ và thẻ ngân hàng. Du Hân Niệm đem tiền mặt ra đếm, không đến một trăm đồng.
"......"
Tìm xung quanh bàn trà và kệ tivi đều không thấy chìa khóa xe, Du Hân Niệm cũng không lục lọi tiếp nữa, điều kiện sống như thế này không có xe riêng cũng rất bình thường.
Nàng mở tủ quần áo ra muốn tìm gì đó có hình dạng giống một cái quần bình thường, thế nhưng cả tủ toàn bộ đều là quần thun thể dục màu đen rộng thùng thình gần như khiến nàng tuyệt vọng.
Nhớ đến hình ảnh tủ quần áo rộng lớn ưa thích ở nhà mình, sự bức thiết muốn đi ra ngoài của Du Hân Niệm cũng không quá nhiều, nhìn cái quần kích thước vô cùng vĩ đại mặc trên người mình lại có thể vừa vặn đến vậy, loại trải nghiệm này cũng quá diệu kỳ. Nàng mặc áo khoác, đem tiền mặt nhét ngay ngắn vào trong ví, mang theo điện thoại di động, bước nhanh rời khỏi nhà.
Mở cửa đang muốn đi, bỗng nhớ ra cái gì đó, nàng quay trở vào tìm mũ và khẩu trang, che kín khuôn mặt, sau đó rời nhà.
Quả nhiên, vừa xuống lầu thì gặp phải lão hàng xóm thích náo nhiệt ở ngoài cửa ban nãy cùng với ông chủ cho thuê phòng, một đám người vẫn còn đang bàn luận chuyện Vương Phương chết đi sống lại, nhưng nữ cảnh sát họ Viên kia thì không có mặt. Du Hân Niệm thừa dịp trời tối lách sang một lối đi khác trong tiểu khu, gấp rút đi ra ngoài.
Không biết có phải là đi quá nhanh hay không, vừa qua khỏi cửa tiểu khu nàng đã thở hồng hộc lại còn đổ mồ hôi. Du Hân Niệm kéo khẩu trang xuống thở hổn hển, đi đến bên đường định đón xe taxi, nhưng một hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào.
Ký ức dừng lại vào mùa hè ở thành phố G khiến Du Hân Niệm mặc rất ít quần áo, vừa rồi còn mồ hôi đầm đìa, sau khi dừng bước ổn định trong chốc lát mồ hôi đều tan đi thì hiện tại lại bị đông lạnh đến run cầm cập. Gió lạnh thổi qua từng đợt không dứt, đừng nói là xe taxi, ngoài đường lúc này đến cả xe cá nhân cũng rất ít. Du Hân Niệm cho tay vào trong túi xách tìm điện thoại di động lấy ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bầu trời đen mịt rốt cuộc bắt đầu có tuyết rơi.
Nàng đan chéo hai cánh tay vào nhau muốn tự sưởi ấm bản thân, thế nhưng vào thời khắc này mới phát hiện hai cánh tay này dù có giang rộng hết mức cũng không cách nào ôm vòng hết thân thể mình......
Trời ạ......
Du Hân Niệm không thể cứ đứng tại đây mà đợi mãi được, nàng phải về nhà, nàng muốn gặp ba mẹ! Muốn gặp em trai em gái, cả Lô Mạn nữa!
Không thể tiếp tục chờ đợi, nàng cất bước đi nhanh về phía trước.
Nhưng khối thân thể này hẳn là thiếu rèn luyện trong thời gian dài, lại vừa trải qua một màn tự hủy hoại bản thân mình, mới vừa qua được một ngã tư đường đã không đi nổi nữa.
Du Hân Niệm tay chống cột điện tưởng chừng như sắp nôn ra tới nơi, bông tuyết rơi trên mu bàn tay mập phì của nàng, thực lạnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn hai bàn tay xa lạ này, đột nhiên cảm thấy khổ sở, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nàng biến thành Vương Phương, vậy thì Vương Phương kia có nhập vào thân thể của nàng, biến thành nàng hay không? Có hưởng dụng phòng ngủ của nàng, thẻ tín dụng của nàng, xe của nàng, ba mẹ nàng hay thậm chí Lô Mạn của nàng hay không? Cái suy nghĩ này thực khủng khiếp, nàng không cam lòng lại vừa phẫn nộ, nàng không biết từ đêm sinh nhật đó đến giờ đã qua mấy ngày rồi, nàng nhất định phải về nhà ngay lập tức, tìm được kẻ giả mạo kia!
Du Hân Niệm một lần nữa lấy lại tinh thần định đi tiếp, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên kêu lên.
Nàng lấy ra xem, người gọi đến: Tào Phân.
Du Hân Niệm không tiếp, liền ngắt cuộc gọi. Lúc này nàng không có tâm tư tiếp đãi bạn bè gì đó của Vương Phương.
Nhưng mà...... Nàng chợt chú ý tới chiếc điện thoại iPhone trong tay mình cảm giác có chút kỳ lạ. Kiểu chữ và hình ảnh đều rất đẹp và sắc nét, màn hình lại còn rất lớn, toàn bộ thân máy là màu bạc. Đây có đúng là điện thoại iPhone không vậy? Nàng lật lại xem, logo vẫn thế, chẳng lẽ là giả? Nhìn diện mạo so với iPhone 4 thì hơn hẳn.
Nàng có chút dự cảm không tốt, bấm vào nút Home, trên màn hình hiển thị: 21:58, phía dưới là ngày 3 tháng 12, chủ nhật.
Ngày 3 tháng 12? Trong đầu Du Hân Niệm như có một tiếng nổ đùng, chẳng lẽ đã qua nửa năm rồi? Giống như là, từ mùa hè vọt qua tới mùa đông.
Nàng muốn mở khóa điện thoại, xem thời gian rõ ràng cụ thể, nhưng lại không biết mật mã.
Lấy ra chứng minh thư để xem ngày sinh nhật của Vương Phương, thử hai lần cũng không thành công.
Nàng thấy trên màn hình hiển thị: Touch ID hoặc nhập mật mã.
Touch ID? Ý là ngón tay sao?
Nàng đặt ngón tay cái lên nút Home trong chốc lát, kiểm tra vân tay thành công, điện thoại bất ngờ mở khóa.
Du Hân Niệm: "......"
Điện thoại được mở khóa, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là gọi điện thoại cho ba mẹ.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng......"
Không đúng? Làm sao có thể không đúng được?
Gọi liên tục nhiều lần vào số điện thoại ba mẹ nàng đều bị báo là không đúng số, sau đó lại gọi cho Lô Mạn — đây chính là ba số điện thoại duy nhất nàng có thể nhớ rõ.
Điện thoại của Lô Mạn kết nối được, ông trời phù hộ! Nhưng biết rõ thói quen của Lô Mạn thấy số điện thoại lạ nhất định sẽ không tiếp.
Quả nhiên, bị cắt đứt.
Du Hân Niệm chưa từ bỏ ý định, lại gọi, lại bị cắt đứt.
Cũng không cần tiếp tục nữa, số điện thoại này chắc chắn là bị cho vào danh sách đen rồi.
Du Hân Niệm vừa lạnh vừa khát, nhìn thấy trong điện thoại có một ứng dụng tên là "Gọi xe taxi". Nàng luôn luôn cảm thấy rất hiếu kỳ về thế giới này, bất kể là sự vật hay lĩnh vực nào mới mẻ nàng đều sẵn lòng thử nghiệm đầu tiên. Xe mới, máy tính mới, điện thoại mới, phim điện ảnh mới, trò chơi mới...... Nhưng dù sao thì điện thoại di động đã thay đổi, nàng phát hiện ra cái ứng dụng này 90% là nàng chưa từng nghe nói đến.
Ấn vào "Gọi xe taxi", bản đồ điện tử liền mở ra, vị trí của nàng được xác định, có trạng thái của các xe taxi đang chạy xung quanh.
Nàng có chút ngờ vực nhập vào địa chỉ muốn đến, sau đó ấn nút "Gọi xe taxi".
Nàng cảm thấy chuyện này thực hoang đường, nhưng quá trình thao tác trơn tru khiến cho trong lòng nàng vang lên một tiếng nói: Đây là thật.
"Trần sư phụ đã tiếp nhận yêu cầu, xe đang đến, xin đợi ở bên đường......"
Một chiếc xe taxi chạy tới chỗ nàng, tài xế thấy nàng đứng sững sờ tại chỗ, ló đầu ra hỏi: "Là cô gọi xe đúng không? Số điện thoại đuôi 2144?".
Du Hân Niệm bất giác gật đầu.
"Mau lên xe đi chứ cô nương, còn đứng đó thất thần, trời lạnh lắm a."
Du Hân Niệm lên xe, ngồi vào vị trí phó lái.
Trong xe rất yên tĩnh, nàng và người tài xế cũng chưa hề nói chuyện. Du Hân Niệm bỗng nhiên nói: "Sư phụ, chú biết tôi muốn đến nơi nào sao?".
Người tài xế cổ quái nhìn nàng: "Không phải đến khu biệt thự Quân Duyệt Đế Cảnh sao? Không đúng sao?".
Phải rồi...... Du Hân Niệm nghĩ ngợi, lúc nàng gọi xe đã nhập vào địa chỉ. Cuối cùng nàng cũng nắm được rõ ràng vấn đề này rồi.
Mạch suy nghĩ ngày trước vốn dĩ luôn rõ ràng giờ lại trở nên tắc nghẽn, nhiều sự vật sự việc lộn xộn không hiểu được, khiến cho nàng trở nên trì độn không thông suốt, giống hệt như khối thân thể to béo này.
Chiếc xe chạy theo con đường nhỏ, khi đến đầu phố thì thấy được một tiệm cà phê, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh — đây đúng là con đường nhỏ nàng vẫn thường xuyên chạy vào để tránh kẹt xe mà? Nàng dùng sức quay đầu lại nhìn — sao bộ dạng lại hoàn toàn khác như vậy?
Cùng lúc đó, người tài xế bật radio, một giọng nữ dịu dàng cất lên:
"Hôm nay là chủ nhật, ngày 3 tháng 12 năm 2016. Xin chào các bạn thính giả nghe đài buổi tối......"
Năm 2016?
Trong đầu Du Hân Niệm như bị người ta đánh một quả bom, ầm ầm nổ tung khiến nàng bất ngờ không kịp phòng bị.
Không phải may mắn là một hai ngày, cũng không phải là nửa năm khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận được, mà là năm năm rưỡi.
Tính từ sinh nhật lần thứ 24 của nàng, đã năm năm rưỡi trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...