[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Bốn tháng trước, ba của Lưu Khả đi kiểm tra sức khỏe phát hiện bị ung thư gan thời kì cuối, Lưu gia lập tức cảm giác áp lực bội phần. Việc xuất ngoại đã dự tính trước của Lưu Khả cũng bị hoãn lại, tâm tình không tốt.

Ba nàng không quá hai tháng sau liền qua đời, nàng sợ mẹ nàng ở một mình suy nghĩ lung tung, lại sinh bệnh gì nữa thì thực phiền chết. Liền tụ hợp vài người chị em bạn bè cũ của mẹ nàng dụ dỗ bà ấy xuất ngoại vui chơi mua sắm, để xua tan chút áp lực sau khi mất đi người bạn đời.

Nào ngờ sau khi du ngoạn một vòng châu Âu, mẹ nàng lại dẫn theo một gã trai trẻ tóc vàng mắt xanh từ nước ngoài trở về, luôn miệng nói muốn cùng hắn kết hôn. Lưu Khả choáng váng, gã trai này mới 28 tuổi, còn nhỏ hơn mình một tuổi, tìm một người cha dượng như vậy trở về là muốn dằn vặt ai đây chứ? Gã trai trẻ ngoại quốc rất ân cần niềm nở, cả ngày dỗ dành chiều chuộng đến mức mẹ nàng mặt mày rạng rỡ, Lưu Khả tuy rằng cảm thấy chuyện này thực ghê tởm, nhưng dù thế nào thì mẹ nàng cũng có người chiếu cố, đành tùy ý bọn họ thôi.

Mẹ nàng nói muốn cùng với bạn trai trẻ ra nước ngoài sống, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm cũng có thể giúp cho bà ấy quên đi một ít chuyện thương tâm. Lưu Khả cân nhắc: Còn không phải chính là muốn nhanh chóng quên đi ba ta sao? Được, các ngươi cứ đi đi, mắt không thấy tâm không phiền. Kết quả là gã bạn trai kia nói muốn Lưu Khả cùng đi, Lưu Khả vô cùng kinh ngạc, hỏi hắn có ý tứ gì. Gã bạn trai vẻ mặt đỏ ửng, giang hai cánh tay ra làm thành tư thế muốn ôm lấy, Lưu Khả liền tung một cước đá vào hạ bộ của hắn.

"Tưởng mình đẹp lắm sao! Son of a bitch!"

Mẹ nàng vẫn cứ không chút do dự mà rời đi, Lưu Khả tâm phiền ý loạn liên tục mơ phải ác mộng, cân nặng sụt mất vài ký. Tinh thần không tốt chính là lúc tìm đến những trò chơi kích thích, đem lá cần sa đã lâu không đụng tới quấn thành điếu hút hai ngụm, vừa ra khỏi cửa liền bị xe đụng, cánh tay trái bị gãy xương.

Lưu Khả quả thực muốn sụp đổ.

Muốn ở lại trong bệnh viện để có được khoảng thời gian thanh tịnh, trời phải mưa gái lớn phải lấy chồng*, nàng có thể làm gì được bây giờ? Đành coi như xui xẻo vậy.

(*Trời phải mưa gái lớn phải lấy chồng: câu tục ngữ ý nói có những chuyện là do ý trời, không cách nào xoay chuyển được)

Mỗi khi nàng gặp chuyện xui xẻo đều nhớ tới một người, trong khoảng thời gian này ở bệnh viện nàng lại càng không thể xua đi hình ảnh gương mặt người kia ra khỏi đầu mình. Nhiều năm như vậy rồi, vì sao ký ức vẫn như còn mới mẻ?

Nàng có chút sợ hãi, không biết hàng loạt những chuyện này có phải là do nhân quả báo ứng hay không — không phải là sẽ không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới, mà hiện tại thì đã đến lúc rồi.

Bản thân một mình ở lại bệnh viện cảm thấy không ổn, liền tìm chị em tốt Cố Đông Thần đến làm bạn cho đỡ sợ.

Cố Đông Thần xem như là người bạn tốt cuối cùng của nàng, vốn không có bản lĩnh gì nhiều tìm không được công việc tốt, từ đầu đến cuối vẫn là làm việc cho Giang Sơn Truyền Thông. Chức vị này cũng là nhờ Lưu Khả mở cửa sau cho nàng đi, bằng không thì nàng cũng chỉ có thể làm một nhân viên tạp vụ, một tháng lãnh hai ba nghìn đồng. Thói đời gian khổ, Cố Đông Thần vô cùng cảm kích Lưu Khả, cho nên Lưu Khả muốn nàng làm cái gì nàng cơ bản đều thuận theo.

Có thêm một người càng thêm can đảm, Lưu Khả ngủ ngon hơn được một chút. Mộng đẹp còn chưa kéo dài được mấy ngày, bỗng một đêm nàng giật mình tỉnh giấc, cảm giác trong chăn có người. Lúc ấy trong đầu nàng "Ông" vang một tiếng, một cước đá văng người trong chăn xuống sàn. Nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là Cố Đông Thần.

"Cô có bệnh à!" Lưu Khả mắng, "Có giường bên kia không ngủ lại chui vào chỗ này của tôi làm gì! Tôi còn tưởng là quỷ!".

Cố Đông Thần không chút tức giận, một lần nữa ngồi trở lại bên người nàng, lôi kéo tay nàng ôn nhu nói: "Được được được, là tôi sai rồi, cô đừng tức giận."

Lưu Khả bị nàng sờ chạm trong lòng nổi cáu, lập tức rút tay ra: "Làm gì vậy hả, sờ cái rắm, không thấy buồn nôn sao?".

Cố Đông Thần chăm chú nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: "Cô thật sự cảm thấy tôi buồn nôn sao? Xem ra cô một chút cũng không hiểu được tâm tư của tôi."

Lưu Khả: "......Tâm tư cái gì? Cô đối với tôi có thể có tâm tư gì chứ? Chẳng lẽ cô là đồng tính luyến ái?".


Cố Đông Thần không nói gì.

Nói đến đồng tính luyến ái Lưu Khả liền nhớ tới Du Hân Niệm cùng Lô mạn khiến cho nàng cả người không được thoải mái, toàn bộ da gà đều nổi lên!

"Cút xéo đi!" Lưu Khả quát.

Cố Đông Thần không nghĩ mình sẽ bị đối xử như vậy, cũng không muốn Lưu Khả lại tức giận nữa, hốc mắt ẩm ướt bỏ đi.

Những chuyện như thế cứ liên tiếp nối đuôi nhau kéo tới, tựa như bị Phật Quan Âm nghìn tay tát tới tấp vào mặt, dừng cũng dừng không được.

Lưu Khả vô cùng ưu phiền.

Không để ý đến cánh tay bị thương, Lưu Khả hẹn một gã đàn ông khỏe mạnh đến nhà, muốn tìm sảng khoái khai thông khí huyết một chút. Chính vào lúc cuộc vận động đang phun trào đến cực điểm, bất thình lình có người đẩy cửa tiến vào. Lưu Khả và người bạn trai đáng lẽ đang ở Mỹ bốn mắt nhìn nhau, người bạn trai sửng sốt vài giây sau đó đột nhiên nộ khí xung thiên, cầm lấy chậu hoa trên bàn ném tới, đập thẳng vào giữa lưng vị nhân tình kia của Lưu Khả. Nhân tình quần áo còn chưa mặc chỉnh tề liền nhanh chóng bỏ chạy, người bạn trai bước tới túm tóc nàng hung hăng vung lên hai cái tát:

"Đồ đê tiện! Lại dám ở sau lưng lão tử trộm tinh! Lão tử đánh chết cô!"

Cánh tay bị gãy của Lưu Khả bị hắn nắm, đau đớn khiến cho toàn bộ sức lực còn lại trong thân thể bùng nổ, liền dùng đầu đánh tới, đánh gục bạn trai biến hắn thành bạn trai cũ.

Trong khoảng thời gian bốn tháng ngắn ngủi Lưu Khả mất đi toàn bộ những thứ trọng yếu, tâm phiền ý loạn bốn chữ này không cách nào miêu tả hết được cảm giác của nàng.

Nhưng mà sự tình còn chưa chấm dứt.

Ngay sau khi Lưu Khả đi miếu thờ khấn lạy thần linh thì vào đêm đó, nàng cũng không hề được phù hộ, ngược lại gặp phải một giấc mơ hết sức đáng sợ.

Trong mơ Khương Cầm âm hồn bất tán từ bên giường của nàng đột nhiên ló mặt lên, hai tròng mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Lưu Khả kinh hãi muốn chạy trốn, thế nhưng thân thể lại bị vây hãm ở trên giường không thể nhúc nhích.

Khương Cầm chậm rãi tiến tới, nằm ở trên người nàng, liếm láp khuôn mặt nàng, cười nói: "Toàn bộ những thứ này đều là cô gieo gió gặt bão. Có điều, tôi sẽ không cho cô chết thoải mái như vậy. Tôi muốn cô phải nếm trải tận cùng thống khổ, giống như ta năm đó vậy."

Lưu Khả điên cuồng giãy dụa nhưng thân thể cũng không nghe lời nàng, Khương Cầm hung hăng vung tay quét qua, da thịt trên mặt Lưu Khả bị lật lên, máu tươi văng khắp nơi.

Cơn ác mộng ngay lúc đó bị cắt đứt.

Lưu Khả tỉnh giấc thở hổn hển toàn thân đều là mồ hôi lạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh đến lạnh lẽo, không có Khương Cầm, không có máu tươi.

Nhưng mà trên mặt lại có chút đau đớn, Lưu Khả có phần sợ hãi sờ sờ mặt mình, đau buốt.

Mở hết toàn bộ đèn trong phòng lên, Lưu Khả đi ra khỏi phòng ngủ. Quét mắt nhìn khắp nhà, lưu ý đến từng ngóc ngách, sau đó đi vào phòng vệ sinh. Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi nhìn vào gương, nhưng khi nàng nhìn thấy trong gương là khuôn mặt mình có thêm vài vệt máu, vẫn sợ tới mức gào thét thất thanh.


"Là nàng đã trở về...... Nhất định là vậy......" Lưu Khả vuốt mặt mình, mấy đầu ngón tay không ngừng run rẩy, "Nàng có cái gì mà oán hận tôi, tôi bồi thường tiền cho nàng nàng cũng đã nhận a, nàng là cam tâm tình nguyện cùng tôi giao dịch, bằng không thì người mẹ xui xẻo kia của nàng làm sao có thể sống đến bây giờ? Tôi cũng chưa từng nói là nhất định có thể chữa lành được khuôn mặt nàng mà, cuối cùng cũng là chính nàng tự mình nhảy lầu! Nàng đầu óc hẹp hòi sống không nổi, có liên quan gì đến tôi chứ!".

Lưu Khả tức giận không thể nén được, tức giận đến mức hai bên huyệt thái dương mạch đập dữ dội đau nhức. Tương tác với cơn thịnh nộ của nàng, Phó Uyên Di ngồi đối diện có phần quá mức lạnh lùng.

Nhân viên lễ tân quay trở lại, nhìn thấy Du Hân Niệm đang ngồi đó liền tức giận.

Căn bản không cần mở miệng, Du Hân Niệm nhìn sắc mặt của nàng ta liền biết nhất định gặp trở ngại rồi.

"Giám đốc nói nàng không cần trợ lý, cô có thể đi được rồi." Nhân viên lễ tân cố hết sức đè nén cơn giận, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn tràn đầy địch ý.

"Thôi được, cảm ơn cô." Du Hân Niệm bỏ lại những lời này rồi bước đi.

Vừa xấu hổ, lại vừa mất hết tôn nghiêm.

Nàng thực áy náy, đối với vị nhân viên lễ tân kia, cũng là đối với chính mình.

......Phó Uyên Di lấy ra một chiếc gương đồng, đặt lên trên bàn.

Lưu Khả nhìn chiếc gương đồng cũ kỹ có chút khiếm khuyết, mặt gương không được sáng, chỉ có thể lờ mờ chiếu rọi bóng người: "Đây là cái gì? Kính hộ tâm?" Nàng cầm lấy đưa đến trước ngực mình, "Che chắn chỗ nào? Ở đây? Có được không? Lỡ như nàng lại cào lên mặt tôi thì làm sao bây giờ?".

Phó Uyên Di nói: "Cái này không phải dùng để che chắn cho cô, mà là để chiếu quỷ."

"Chiếu......quỷ?"

"Trên vai cô có hai đốm lửa ma trơi, thực rõ ràng là ác quỷ quấn thân. Cô cầm mặt kính này chiếu bốn phía xung quanh, có thể nhìn thấy được tên ác quỷ đó." Phó Uyên Di lại bắt đầu chiêu sách của mình.

Lưu Khả kéo khóe miệng méo xệch: "Tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy quỷ được chưa? Cho dù thấy được thì phải làm thế nào đây? Nàng muốn quấy nhiễu thì vẫn quấy nhiễu a."

"Đừng nóng vội, chỉ có một mình cô đương nhiên là không được rồi." Phó Uyên Di nói, "Cô thân thể hư nhược âm khí hưng thịnh, cho dù có thập phương kính này cô cũng không thể khống chế được. Phải tìm một người khí huyết dồi dào mang giữ kính ở bên cạnh cô. Chỉ cần quỷ xuất hiện sẽ hiện hình trên mặt kính, thập phương kính sẽ chủ động thu hút dương khí của người kia, ác quỷ sẽ bị giam cầm trong mặt kính."

"Thật không? Thần kỳ như vậy sao?" Lưu Khả cầm thập phương kính lật qua lật lại nhìn vài lần, đưa cho Phó Uyên Di, "Vậy thì nhờ cô, cô cầm giữ giúp tôi đi!"

Phó Uyên Di lắc đầu: "Tôi không được, thân thể tôi so với cô còn hư nhược hơn, vả lại tôi hàng năm đều tiếp xúc với những thứ thuộc cõi âm, âm khí quá nặng."


"Thật không? Vậy phải tìm dạng người như thế nào?"

Phó Uyên Di hơi nghiêng thân mình tới trước, vô cùng nghiêm túc vô cùng thành thật mà nói ra hai chữ: "Mập mạp."

"Hơ — cái người ở ngoài kia cũng mập mạp –"

.........Du Hân Niệm nghe thấy phía sau có người gọi, nhưng không nghĩ là đang gọi mình. Người đó không ngừng gào rống mới khiến cho Du Hân Niệm chú ý, vừa quay đầu lại thì thấy cô nàng nhân viên lễ tân vừa rồi ở Giang Sơn Truyền Thông đang từ phía sau chạy tới đầu tóc hỗn loạn cả người run rẩy.

"Ôi chao, tôi nói cô......" Nhân viên lễ tân mệt đến mức thở hồng hộc, vất vả lắm mới đuổi theo kịp, "Đi cũng rất nhanh."

Du Hân Niệm lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?".

"Giám đốc chúng tôi cho mời cô trở lại." Nhân viên lễ tân nói, "Nàng nói cần một trợ lý đời sống đặc biệt, mời cô trở lại nói chuyện."

Trợ lý đời sống đặc biệt? Nghe đến cái tên này liền cảm thấy hết sức cổ quái, tản ra một luồng hơi thở của Phó Uyên Di.

Vừa rồi bị nhân viên lễ tân xua đuổi quả thực là rất tổn thương lòng tự trọng, hiện tại lại một câu nói bảo nàng trở lại...... Du Hân Niệm hít sâu một hơi, được, trở lại thì trở lại. Lòng tự trọng thứ nhỏ nhặt này thì có gì quan trọng đâu?

Du Hân Niệm trở lại Giang Sơn Truyền Thông, dưới sự dẫn dắt của nhân viên lễ tân đi vào phòng làm việc của Lưu Khả.

Quả nhiên, vừa bước vào liếc mắt một cái liền trông thấy Phó Uyên Di giống như yêu tinh tu thành chánh quả đang lãnh đạm ngồi ở đó.

Du Hân Niệm: "......"

Quả nhiên!

Phó Uyên Di hướng đến nàng khẽ gật đầu: "Xin chào ngài."

Còn "ngài" nữa chứ...... Giọng điệu này chính là không định nhận người quen đây mà. Cũng đúng, các nàng nội ứng ngoại hợp để đưa Du Hân Niệm đến bên cạnh Lưu Khả, loại chiêu thức độc địa như thế này sao có thể để cho đương sự biết được.

Du Hân Niệm cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Phó Uyên Di tựa như một kẻ đần độn không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình vậy, cái gì cũng bị đối phương nhìn thấu, cái gì cũng được sắp xếp an bài trước thật tốt. Giống như là sau khi gặp được Phó Uyên Di thì bản thân mình quả thực đã biến thành kẻ vô dụng hay thậm chí biến thành ngu ngốc. Nếu không phải nhờ vào chút tiểu xảo của Phó Uyên Di, Lưu Khả cũng sẽ không đột nhiên nghĩ đến cô nàng mập mạp đi xin việc vừa rồi mới thấy, lại sẽ không bảo nhân viên lễ tân đuổi theo gọi nàng trở lại, tính gộp cả hai đã làm cho Du Hân Niệm tiết kiệm được không ít tế bào não.

"Tôi cần một trợ lý đời sống đặc biệt trong thời gian ngắn, thời hạn ba tháng. Tôi sẽ cấp cho cô tiền lương một năm, nhưng việc tôi bảo cô làm, cô phải làm cho thật tốt, không được thoái thác cũng không được hỏi lý do vì sao. Chiều nay cô bắt đầu đi làm, trước đó chúng ta phải ký hợp đồng và thỏa thuận giữ bí mật công việc. Nếu như cô làm trái, tôi có thể sẽ không cho cô một phân tiền nào hết. Sau ba tháng nhận tiền lương, ok?"

Lưu Khả ngay lập tức định ra quy tắc, Du Hân Niệm đương nhiên gật đầu.

"Được rồi, bây giờ cô gọi điện thoại cho một trợ lý khác của tôi, bảo nàng đến đây soạn thảo hợp đồng đi."

"Dạ." Du Hân Niệm đứng lên đi ra ngoài.

Lưu Khả nói: "Cô biết làm thế nào để liên hệ với trợ lý kia của tôi chứ?".

Du Hân Niệm nói: "Tôi có thể hỏi lễ tân, nàng sẽ có cách thức liên lạc với mọi người trong công ty."


Lưu Khả hài lòng gật đầu: "Không tệ à, thông minh hơn so với tôi nghĩ, đi đi."

Lưu Khả quay đầu lại, thế nhưng ánh mắt sắc bén của Du Hân Niệm lại không dời đi.

Nàng nhìn chằm chằm sau gáy Lưu Khả, trong mắt đều là hận ý và sát ý không thể che giấu được, hai bàn tay từ từ siết chặt, khớp hàm nghiến mạnh đến đau nhức.

"Cũng vừa lúc." Phó Uyên Di đột nhiên lên tiếng, ý thức của Du Hân Niệm bất chợt quay trở về.

"Hiện tại tôi còn chút việc cần làm, cáo từ trước. Lưu tiểu thư." Phó Uyên Di nói, "Có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi."

"A? Ngài phải đi a...... Được được được, Phó tiểu thư là người bận rộn, tôi sẽ không làm ngài chậm trễ. Còn người kia...... Cô tên là gì?"

Du Hân Niệm nói: "Vương Phương."

"Vương Phương, cô tiễn Phó tiểu thư ra ngoài đi."

"Được."

Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di một trước một sau đi ra ngoài, đi trên hành lang vắng lặng, ánh mặt trời từ trên vòm mái bằng kính chiếu xuống, không gió, có chút ấm áp.

Đế giày cưỡi ngựa của Phó Uyên Di có tiết tấu mà gõ xuống nền nhà ở phía sau nàng, giống như một loại mệnh lệnh, cũng như cảm giác con đường đi kéo dài hơn.

"Cảm ơn cô." Du Hân Niệm thấp giọng nói, "Tôi không biết mình làm sao nữa, vừa rồi...... Tôi quả thực đã muốn giết nàng ngay tại chỗ."

Phó Uyên Di đem dù chống trên mặt đất, dừng bước: "Chuyện này cũng không thể trách cô. Cô vì thù hận mà sống lại, tất nhiên sẽ từng bước hướng đến con đường của ác quỷ."

"Ác quỷ?"

"Cô chết vì bị mưu sát, vốn là chứa đựng oán khí cực độ, trở về nhân gian cho dù có được hình hài thân thể con người, nhưng vẫn không thể rửa sạch được oán niệm của cô, cũng chính là ác tính của cô đối với thế giới này. Đặc biệt là khi đối mặt với nghi phạm giết mình, cô sẽ rất dễ dàng bị nỗi oán hận khống chế."

Du Hân Niệm hồi lâu không nói gì, nàng cũng không muốn trở thành một người lòng đầy thù hận, nhưng nàng hiện tại không thể khống chế được chính mình. Lời nói của Phó Uyên Di đều vô cùng hợp lý, chính vì hợp lý, mới khiến cho Du Hân Niệm càng thêm sợ hãi.

"Nếu tôi tiếp tục thế này...... sẽ biến thành ác quỷ mất hết lý trí chỉ biết báo thù sao?"

Phó Uyên Di thẳng thắn nói: "Có ba khả năng. Thứ nhất, cô rời khỏi thân thể Vương Phương quá bảy ngày; thứ hai, cô dùng hết toàn bộ thời gian có được ở Nhân giới; thứ ba, đối mặt hung thủ, cô không thể tự kiềm chế được sự phẫn nộ sẽ khiến cô trong nháy mắt nhập vọng, biến thành ác quỷ."

Giữa cảnh sắc tươi đẹp, Du Hân Niệm sắc mặt trắng bệch.

Phó Uyên Di thong thả bước đến bên cạnh nàng: "Nhưng mà, tôi sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra."

Mái tóc đen cùng đôi môi tươi đẹp của nàng từ trong ánh mắt Du Hân Niệm lướt qua, Du Hân Niệm trong lòng thoáng run lên, quay đầu lại, nhìn nàng một người được ánh mặt trời vây bọc lấy, càng lúc càng xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui