Du Hân Niệm chặn một chân ở phía sau cửa phòng ngừa đối phương đột nhiên xông tới, mở hé cánh cửa nhìn ra bên ngoài, hóa ra là Trương Quân Đình.
"Trương chủ quản?" Không ngờ Trương Quân Đình sẽ tìm đến nàng, vừa mới thả lỏng cảnh giác muốn cho đối phương tiến vào, bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt của Trương Quân Đình thập phần cổ quái, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm nàng.
Du Hân Niệm trong lòng run lên, ánh mắt này tựa hồ đã từng thấy qua ở đâu rồi? Trương Quân Đình cả ngày đều là bộ dáng lo cho nước cho dân, tuyệt đối không có loại vẻ mặt này.
"Tiểu mập mạp." Trương Quân Đình tay chống lên cửa, đem cánh cửa đẩy ra, "Uyên Di bảo tôi đến mang cô đi."
"??" Du Hân Niệm kinh ngạc, Trương Quân Đình đi vào phòng rồi nói:
"Hành lý thu thập xong hết rồi sao? Chỉ nhiêu đây thôi?"
Du Hân Niệm mãi một lúc lâu sau mới do do dự dự mở miệng: "Lâm...... Cung?".
Trương Quân Đình quay đầu lại, khẽ nhướng mày cười: "Ô, không ngờ là nhận ra được?".
"Cô nhập vào trong thân thể Trương Quân Đình?" Cho dù đã đoán đúng nhưng Du Hân Niệm vẫn rất hoảng hốt, cũng có chút bất an, "Vì sao...... Nàng đã chết?".
Lâm Cung buông thõng hai vai: "Tá thi hoàn hồn là chuyện mà chỉ có bọn tiểu quỷ không đắc đạo các người mới làm, bổn vương khinh thường. Đêm đó đúng lúc gặp phải nữ nhân này, phát hiện nàng và tôi bát tự tương hợp. Hôm nay Uyên Di không tiện ra ngoài, nhưng vẫn nhớ lo lắng cho cô, bảo tôi đích thân đến đây."
Trương chủ quản không có việc gì là tốt rồi...... Tuy rằng Du Hân Niệm cũng không phải dạng người nhân hậu gì, nhưng nàng thật sự không muốn Trương chủ quản gặp chuyện không may.
"Cô đến để làm gì?" Còn không kịp chờ Lâm Cung mở miệng, Du Hân Niệm lại hỏi tiếp một vấn đề, "Phó tiểu thư bị bệnh ư?".
Lâm Cung đặc biệt thâm thúy nhìn nàng, nói: "Nhiễm phong hàn không được nghỉ ngơi tốt, lại còn chiêu hồn, có thể không ngã bệnh sao. Uyên Di nói cô hôm nay muốn dọn đến văn phòng, sợ một mình cô không mang hết được hành lý, mới để cho tôi đến đây. Chậc, nếu sớm biết chỉ có hai kiện hành lý, tôi chi bằng ở nhà ngủ thêm một chút."
"Tôi muốn dọn đến văn phòng của các người? Sao bản thân tôi lại không biết?"
Lâm Cung chỉ vào hành lý của nàng: "Bằng không?".
Du Hân Niệm: "......"
Thần côn đúng là thần côn, còn có thể bấm tay tính toán! Nàng đúng là dự định dọn ra ngoài, còn chưa nghĩ ra sẽ trọ ở chỗ nào, không ngờ Phó Uyên Di đều đã an bài thật tốt cho nàng?
"Cô tự mình mang xuống, tôi đi lấy xe của cô nương này chạy đến đây." Lâm Cung xoay người muốn rời khỏi cửa, ánh mắt chợt hướng tới Ngọc Chi đang lơ lửng ở cửa. Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm Cung xoay người nói với Du Hân Niệm:
"Cô xác định muốn dẫn theo sủng vật đáng ghét này?"
Ngọc Chi tức giận nói: "Ai là sủng vật đồ hỗn đản!".
Lâm Cung đưa hai tay lên làm động tác cái kẹp liền thật sự có thể kẹp được mũi của Ngọc Chi, Ngọc Chi trong nháy mắt cả mặt đỏ bừng, vươn tay muốn đẩy nàng ta ra, nhưng nàng làm sao có thể chạm được tới thân thể con người?
"Thả...... tay......" Ngọc Chi mắng bằng giọng mũi, đường đường là Bách Quỷ Chi Vương mà lại ấu trĩ như vậy!
Lâm Cung hài lòng vỗ vỗ gương mặt nàng và nói: "Thời điểm chị đây oai phong Yêu giới càn quét Minh phủ thì cô vẫn còn ôm mẹ cô đòi uống sữa đấy. Ngoan ngoãn mà làm tiểu sủng vật đi."
Ngọc Chi ôm lấy cái mũi đỏ ửng căm tức nhìn bóng dáng Lâm Cung rời đi, trong đầu hiện lên đều là đao thương gậy gộc búa rìu lưỡi câu.
"Phương Phương! Cô thật sự muốn dọn đến văn phòng đó sao?! Tên Quỷ Vương kia còn không khi dễ chết chúng ta!" Ngọc Chi lên án, trong khi Du Hân Niệm thì đang cắn môi — sao lúc này mình lại có cảm xúc e thẹn?
Du Hân Niệm quả thực là có chút bất ngờ.
Lúc nàng nói với Phó Uyên Di là muốn có giấy chứng nhận của bệnh viện, Phó Uyên Di ngược lại một câu cũng không hỏi, không chút hiếu kỳ, kết quả hôm nay lại bảo Lâm Cung tới đón người.
Nếu muốn dọn ra ngoài ở thật đúng là khiến nàng phải đau đầu về khoản chi tiêu, cho đến bây giờ tài khoản tín dụng của Vương Phương bị nàng càn quét hạn mức vẫn chưa trả hết nợ.
Không thể nói được Phó Uyên Di rốt cuộc là quá thông minh hay là thực sự có chút năng lực dự đoán được tương lai đây. Nhưng đang lúc phiền não lại lập tức có người sớm đã dự đoán được, hơn nữa còn không nói không rằng giúp ngươi bình ổn chướng ngại, cái cảm giác này...... cũng rất không tệ.
Du Hân Niệm mang hành lý xuống lầu, Lâm Cung lái xe của Trương Quân Đình chạy tới.
Lâm Cung ngồi bên cửa sổ xe hướng về phía nàng hất đầu một cái, ý bảo nàng lên xe. Ngọc Chi trốn ở sau lưng Du Hân Niệm cũng lên theo, không biết nên bịt mũi hay là bịt tai mới tốt.
Lâm Cung khởi động xe, một cước giẫm xuống, xe "Rồ" một tiếng đánh rẽ một vòng thật lớn chạy như bay ra ngoài.
"Trong phạm vi khách sạn phải hạn chế tốc độ!" Du Hân Niệm nắm chặt tay vịn, thân mình bị ném quặt thành hình chữ S, lớn tiếng nhắc nhở, "Hơn nữa cô đây là đang mượn thân thể người khác! Đừng có làm ẩu!".
Lâm Cung từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng nghiêng lệch phun ra một câu: "Phiền phức." Rồi giảm tốc độ xe lại.
Du Hân Niệm nhìn lại, Ngọc Chi đâu? Hửm?
Thời điểm xe lao đi Ngọc Chi còn chưa kịp nhúc nhích, bị bỏ rơi lại ở dưới lầu khu ký túc xá nhân viên......
......Tìm về được Ngọc Chi đang giận mà không dám nói gì, Lâm Cung mang theo các nàng chạy đến Quốc Thái Kim Điển. Lúc sắp đến nơi thì Du Hân Niệm chợt hỏi: "Ở gần đây có tiệm thuốc không?".
Lâm Cung nói: "Trong nhà cũng có thuốc, cô cần cái gì cứ trực tiếp lấy là được."
"Phó tiểu thư đã uống thuốc chưa?"
Hóa ra là lo lắng cho Uyên Di? Lâm Cung nói: "Nàng uống rồi. Cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, nàng thể chất không tốt thường xuyên ngã bệnh, ngủ vài giấc là ổn thôi."
Du Hân Niệm vốn là rất áy náy đối với Phó Uyên Di bởi vì nàng gặp mưa mà bị cảm lạnh, cũng là theo thói quen mà biểu lộ quan tâm, chỉ thản nhiên "Ừm" một tiếng.
Lâm Trạch Bạch đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, tầng dưới của văn phòng không có người.
Lúc Du Hân Niệm bước vào thì bức màn cửa cũng đang khép kín, nhưng mà ở góc tường có một chiếc đèn nhỏ đặt dưới đất, không đến nỗi nhìn không thấy đường.
Lâm Cung mang nàng lên lầu, chỉ vào phòng ngủ ở hướng cực nam nói: "Cô cứ ở đó đi, từ sáng đã được thu dọn sạch sẽ rồi."
"Cảm ơn."
Lâm Cung đưa cho nàng chìa khóa phòng ngủ, bực mình làu bàu đi xuống lầu: "Còn phải đưa thân xác này trở về, đúng là phiền toái......"
Du Hân Niệm nhìn thoáng qua tầng hai, tầng hai tuy không rộng lớn như tầng một, nhưng có bốn gian phòng, phía cực bắc có một cánh cửa bằng thủy tinh, thấp thoáng có thể nhìn thấy được đó là phòng sách.
Lâm Cung vừa đi, văn phòng rộng lớn tĩnh lặng tựa như nghĩa trang, cũng không thấy bóng dáng Phó Uyên Di.
Du Hân Niệm mở cửa vào phòng, phòng này rất rộng rãi, hơn 30 mét vuông, có tivi, bàn làm việc, giá sách, còn có một chiếc giường lớn. Bên cạnh cửa sổ sát đất có đặt một giàn trồng hoa bằng sắt, trên giàn chỉ có mỗi một chậu hoa lài, khoảng không còn lại tựa hồ đang chờ đợi nàng bổ khuyết vào.
Trong phòng khô ráo và ấm áp, mùi hoa lài thơm ngát ngược lại khiến người ta thực khoan khoái dễ chịu, ngay lập tức đối với căn phòng này có chút cảm giác gần gũi.
Ngọc Chi còn đang bay loanh quanh trong phòng, Du Hân Niệm mở một kiện hành lý lấy máy tính ra, lên mạng tìm kiếm "Giang Sơn Truyền Thông".
Giang Sơn Truyền Thông chính là công ty do gia đình Lưu Khả gầy dựng, vua của ngành tuyên truyền chế tác điện ảnh và truyền hình.
Đúng vậy, nàng muốn được nhận vào làm ở công ty này, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chỉ có kề cận bên người Lưu Khả mới có khả năng tìm được thời cơ tốt nhất, thu thập Huyết Tâm của nàng ta. Đây chính là phương pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất.
Trên mấy trang web thông báo tuyển dụng, thấy mẩu thông báo tuyển dụng của Giang Sơn Truyền Thông thời gian sớm nhất đều là nửa năm trước, Du Hân Niệm thử đánh liều một lần đem sơ yếu lý lịch của mình gửi đến.
Nếu như Giang Sơn Truyền Thông không còn nhận người nữa thì sao? Du Hân Niệm còn có plan B.
Dọn đến Quốc Thái Kim Điển ở chỗ này ba ngày, không nhận được một cuộc gọi mời phỏng vấn nào, không thấy Phó Uyên Di, không thấy Lâm Trạch Bạch và Lâm Cung, thậm chí cả một vị khách tìm tới cửa cũng không có. Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi mắt lớn trừng mắt nhỏ, có chút hoảng sợ.
Văn phòng lớn như vậy, không khí trầm lặng thực dọa người.
Từ sau khi trở lại nhân gian Du Hân Niệm hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, không đi làm cũng không có hoạt động gì, thân thể Vương Phương vẫn liên tục suy yếu, đến cuối ngày lúc thị trường chứng khoán đóng cửa giao dịch nàng đi xuống phòng tập thể thao ở lầu một để chạy bộ, rèn luyện thể lực.
Một lần nữa leo lên cân, 82.5kg.
So với cân nặng mới mấy ngày trước, sụt mất 2.5kg. Thân thể của Vương Phương không biết còn có thể dùng được bao lâu, nghĩ đến chuyện mỗi lần thu thập Huyết Tâm sẽ tiêu hao hai tháng thời gian của nàng, tâm tình xao động nôn nóng vẫn luôn lấp đầy trong ngực.
Giữa trưa ngày thứ ba, sau khi ăn uống bên ngoài xong Du Hân Niệm cảm thấy không thể cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, nàng liền chủ động xuất kích.
Dùng máy đánh chữ ở tầng dưới đánh ra một bản sơ yếu lý lịch, Du Hân Niệm ăn mặc chỉnh tề, xuất phát đi đến Giang Sơn Truyền Thông.
"Ứng tuyển?"
Nhân viên lễ tân của Giang Sơn Truyền Thông buông mặt kính trang điểm trong tay xuống, kinh ngạc nhìn cô gái mập mạp trước mặt.
"Cô ứng tuyển vào vị trí nào?"
Du Hân Niệm nói: "Trợ lý giám đốc."
"Trợ lý giám đốc?" Tháng trước trợ lý giám đốc rõ ràng là vừa mới nhận chức, sao lại tới thêm một người nữa?
"Đợi đã, tôi đi hỏi một chút." Đúng lúc hôm nay vị giám đốc đại tiểu thư kia đến công ty, để đi hỏi nàng xem có phải là trợ lý vừa tuyển không dùng được hay không mà lại muốn đổi người.
"Tôi không có hẹn trước." Du Hân Niệm biết rõ nàng ta muốn làm gì, liền gọi nàng ta lại, giao ra sơ yếu lý lịch của mình, "Tôi rất yêu thích công ty này, đã gửi bản sơ yếu lý lịch đến hộp thư của bộ phận nhân sự công ty rồi, nhưng mà bên nhân sự không có hồi âm. Không biết là lý lịch của tôi có vấn đề hay là có nguyên nhân gì khác...... Tôi thật sự rất yêu thích công ty này, toàn bộ các phim do công ty chế tác tôi đều xem qua, cho nên muốn tự mình đến đây thử một chút."
Nhân viên lễ tân nhìn Du Hân Niệm vẻ mặt phức tạp. Nàng biết phòng nhân sự đối với loại ứng cử viên tự chủ động tìm đến xin việc như thế này đều khá là hiếu kỳ, bình thường đều muốn gặp mặt một lần. Nhưng đối với nàng mà nói thì thực không thích ứng phó với người như thế.
"Hiểu rồi." Nhân viên lễ tân nói, "Vậy cô cứ đợi ở đây, tôi đi hỏi một chút xem."
"Cảm ơn cô."
Du Hân Niệm có phần lo lắng thấp thỏm, nàng chưa từng đi xin việc bao giờ, tuy rằng chút ít mưu mẹo trong chuyện đi ứng tuyển nàng đều rất rành, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn sẽ nảy sinh chút ảnh hưởng đến sự tự tin của bản thân mình. Nếu như bây giờ xin việc không thành, vậy sẽ phải dùng biện pháp gì để tiếp cận Lưu Khả đây? Phải biết rằng, tiếp cận mục tiêu cũng không khó, người qua đường đều có thể làm được, nhưng muốn gây ảnh hưởng đến tâm tình của đối phương, thậm chí để đạt tới cực điểm cảm xúc tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Huống chi, bây giờ nàng lộ diện, lần sau còn muốn tiếp cận sẽ càng khó khăn hơn nữa.
Nhân viên lễ tân đứng trước cửa phòng giám đốc, gõ hai tiếng, âm thanh trầm thấp của cuộc đối thoại bên trong phòng chợt ngừng lại, Lưu Khả có chút bực mình hỏi: "Ai vậy?".
"Giám đốc Lưu, bên ngoài có người đến xin phỏng vấn."
"Phỏng vấn thì đi tìm HR*!"
(*HR: Human Resources – bộ phận nhân sự)
Nhân viên lễ tân da đầu tê rần: "Người này...... là muốn xin phỏng vấn làm trợ lý của ngài, ngài không phải đã nói chức vụ trợ lý này là để ngài đích thân phỏng vấn......"
Nói còn chưa hết câu cánh cửa đã "Ầm" một tiếng bị giật mở ra, nhân viên lễ tân hoảng sợ, theo bản năng lui về sau. Lưu Khả mái tóc thật dài che đi nửa bên mặt, vành mắt thâm đen, trong mắt tràn đầy tơ máu, cánh tay trái được treo giữ ở trước ngực, đi ra liếc mắt nhìn về phía tiền sảnh, thấy một cô nàng mập mạp đang ngồi ở đó.
Lưu Khả vô cùng bực bội quát: "Tôi có trợ lý hay không bộ cô không biết sao?! Phỏng vấn cái rắm! Trong đầu cô đều là óc heo hay sao vậy?!".
Lưu Khả dùng tay phải chỉ chỉ lên trán nhân viên lễ tân mấy cái, khiến nàng sợ tới mức ngũ quan đều xê dịch méo mó.
"Tôi...... Tôi biết rồi, thực xin lỗi đã quấy rầy......"
Nhân viên lễ tân lập tức xoay người nhanh chóng rời đi, trong lòng oán hận cái cô nàng mập mạp đến phỏng vấn kia! Đều là tại nàng ta!
Lưu Khả đóng cửa lại, hít sâu một hơi, trở lại chỗ ngồi.
"Thật ngại, chúng ta tiếp tục nói đi." Lưu Khả lập tức thay đổi thái độ nóng nảy vừa rồi, giúp người đang ngồi trên ghế sofa kia đổ đi tách trà đã nguội lạnh, đổi thành tách trà nóng đưa đến, tiếp tục nói, "Mấy ngày nay...... Có lẽ là từ bốn tháng trước tôi vẫn liên tiếp gặp xui xẻo. Kỳ thực có ai mà không gặp phải chuyện xui xẻo, nhưng nếu chỉ là một hai chuyện tôi cũng sẽ không để trong lòng, cũng không thành vấn đề, nhưng rất kỳ quái là những chuyện xui xẻo này cứ liên miên không dứt, tháng trước tôi bị té gãy tay trái, tháng này thì chia tay bạn trai, đã quá nhiều tháng không được yên ổn rồi! Nếu không phải ba ngày trước tôi gặp phải chuyện đó thì tôi cũng sẽ không định đến tìm ngài. Thực sự gặp quỷ con mẹ nó rồi!".
Tựa hồ đang nói đến thứ gì đó làm cho chính nàng rất kiêng kị, Lưu Khả ngừng lại một chút, lén lút đảo mắt nhìn xung quanh sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Phó tiểu thư, cô nói...... trên thế giới thật sự có quỷ sao?".
Phó Uyên Di cười nói: "Cô đã tìm đến tôi, chứng tỏ chính cô cũng tin vài phần."
Lưu Khả vuốt vuốt đầu gối của mình: "Không nói dối ngài, tôi thực không tin cho lắm. Ngài có biết nếu con người tin quỷ thần, sẽ có rất nhiều chuyện làm không được. Suốt đêm nhát gan đường xá cũng không dám đi. Tôi tự nhận là lá gan rất lớn, nhưng mà......" Nàng nâng tay cào vuốt mớ tóc che trước mắt, "Lá gan dù có lớn thì tôi cũng không chịu đựng nổi chuyện này."
Lưu Khả vén tóc ra phía sau, lộ ra phân nửa khuôn mặt vốn bị che khuất. Từ hàng lông mày kéo dài cho đến cánh mũi, ba vệt màu đỏ hằn sâu nhìn mà ghê người, vừa thấy cũng biết chính là do móng tay sắc nhọn của phụ nữ gây ra.
"Phó tiểu thư ngài nhìn thấy rồi chứ! Tôi cũng không có đánh nhau với người khác, chính là ở nhà ngủ một giấc qua ngày hôm sau thức dậy liền biến thành như vậy." Lưu Khả nhớ lại còn có chút sợ sệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...