Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, khi Du Hân Niệm cũng đã muốn trực tiếp chui trở về trong thân thể Vương Phương, Phó Uyên Di bỗng xoay phắt người lại, đụng vào Trương Quân Đình.
"Thật ngại quá." Phó Uyên Di chống mũi dù xuống đất chọc chọc mấy cái, trông giống như một người khiếm thị, "Tôi cũng không muốn đụng phải cô, nhưng mắt tôi nhìn không thấy cô. Cô không sao chứ?".
Trương Quân Đình bị người lạ đụng phải túi xách rơi xuống, đồ vật tùy thân vương vãi trên mặt đất. Thời điểm nàng cúi xuống nhặt lại đồ đạc thì lén liếc nhìn Phó Uyên Di một cái, Phó Uyên Di đeo kính râm, mũi dù gõ nhẹ trên mặt đất, tựa hồ đang thăm dò xem có chướng ngại vật trên đường đi trước mặt hay không.
Phó Uyên Di ngồi xổm xuống, bàn tay sờ soạng trên mặt đất muốn giúp nàng nhặt lại đồ, Trương Quân Đình quá mức tốt bụng quan tâm, vội vã cầm tay đối phương nói: "Cô đừng nhặt, đồ đạc rơi lung tung coi chừng giẫm phải sẽ ngã mất. Cô ở phòng nào? Tôi là nhân viên của khách sạn, tôi đưa cô đi."
Phó Uyên Di cười rất ngọt: "Không cần, nơi này tôi thường xuyên đến, có thể tự đi được."
Trương Quân Đình động tác nhanh nhẹn gom hết đồ đạc bỏ trở lại vào trong túi xách, khách hàng rõ ràng khước từ nàng cũng không tiện kiên trì, chỉ đành khách khí dõi mắt nhìn theo đối phương rời đi.
Quay đầu nhìn lại, ơ? Vương Phương đâu rồi?
Lúc này Vương Phương đã chậm rãi đi đến hoa viên, Phó Uyên Di nhanh bước đuổi theo. Bước chân nhẹ nhàng vững vàng, dáng vẻ không giống như của người khiếm thị.
Ngọc Chi và Du Hân Niệm đồng thời bị một trận kinh hãi vừa mới phục hồi lại tinh thần, Ngọc Chi vô cùng bội phục Phó Uyên Di: "Nàng vậy mà cũng nghĩ ra, lại có thể giả bộ làm người mù, hơn nữa, giả cũng thực giống."
Du Hân Niệm không đáp lời nàng, nhìn theo bóng dáng Phó Uyên Di, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Thật vậy sao......"~~~~~~~~~~~~Khách sạn M, phòng số 1807.
Vương Phương vừa cứng ngắc vừa vụng về di chuyển đến bên giường, Phó Uyên Di đem lá bùa trên trán nàng xé đi, lại điểm chỉ một cái, "Bộp", Vương Phương liền ngửa đầu ngã xuống. Nệm giường chất lượng cực tốt, Vương Phương nặng như vậy chưa kịp chuẩn bị đã một phát ngã xuống, vậy mà lại không phát ra âm thanh gì cả.
"Cô có thể trở lại tiếp tục làm tiểu mập mạp, thân thể này ngủ một giấc sáng mai có thể tiếp tục sử dụng." Phó Uyên Di nhìn Du Hân Niệm đang lơ lửng trên trần nhà nói, "Ngủ ngon."
"Đợi đã." Du Hân Niệm gọi nàng lại, "Vậy cô ngủ ở đâu?".
Tuy rằng phòng 1807 là dạng căn hộ, nhưng cũng chỉ có một giường ngủ. Giường đủ lớn, nhưng Phó Uyên Di tựa hồ không muốn cùng nàng ngủ chung một giường.
Trong phòng khách đầy ghế sofa, nói cho cùng thì ghế sofa vẫn là ghế sofa, đâu phải là giường để ngủ.
"Lẽ nào tiểu mập mạp đang mong chờ chúng ta ngủ chung một giường?" Phó Uyên Di vừa cởi nút trên cổ tay áo vừa giảo hoạt hỏi.
Một câu vừa nói ra đã làm cho ý tốt của Du Hân Niệm bị giải trừ tiêu tán sạch sẽ.
"Ngủ ngon!"
Phó Uyên Di rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ngọc Chi hỏi Du Hân Niệm: "Nàng vừa rồi là đang trêu chọc cô?".
Du Hân Niệm tức giận trừng nàng, nhảy xuống trở vào trong thân thể Vương Phương.
Thân thể Vương Phương khẽ run lên sau đó khôi phục hô hấp, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Phó Uyên Di đem áo khoác vừa cởi ra khoác lên trên tay ghế sofa, Lâm Cung có chút đau lòng nàng: "Cậu đang bệnh mà lại vì bọn tiểu mập mạp kia triệu hồi tiểu quỷ mục kích hiện trường vụ án làm cho đại thương nguyên khí, bây giờ còn ngủ sofa? Chuyện này tốt nhất là chúng ta có thể gặp may vớ bở được gì đó, bằng không thì cậu chính là bị quỷ ám rồi."
Phó Uyên Di nhẹ nhàng ho khan một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc, chính là hộp thuốc lần trước Du Hân Niệm mua cho nàng.
"Cậu cứ coi như tớ bị quỷ ám đi." Phó Uyên Di tháo mắt kính xuống, hai đồng tử màu lam xám tựa hồ đang nhìn Lâm Cung, lại tựa hồ đang nhìn về một hướng khác. Vẻ tươi cười này mang theo chút biếng nhác cùng nét tinh tường tùy hứng, khiến Lâm Cung bỗng chốc nhớ lại thời điểm lúc hai nàng mới quen nhau.
Lâu lắm rồi không thấy Phó Uyên Di tươi cười như vậy, dáng vẻ tươi cười ví như tro tàn lại cháy.
Nàng tự rót cho mình một ly nước, cứ thế uống thuốc. Lâm Cung không nói thêm gì nữa, xoay tròn thân thể dần biến mất trên vai Phó Uyên Di.
......Bóng đêm thâm trầm, trong phòng cực kỳ tĩnh lặng, Du Hân Niệm ở bên trong thân thể Vương Phương ngủ mê mệt, tiếng bước chân lặng lẽ chầm chậm tiến đến gần nàng.
Du Hân Niệm tựa hồ cảm giác được cái gì, "Ưm" một tiếng, từ tư thế nằm thẳng trở mình thành nằm nghiêng.
Phó Uyên Di đứng bên cạnh giường nàng, nhìn thấy thân hình gầy yếu của nàng cuộn tròn bên trong thân xác to lớn, tựa như đang trôi nổi giữa vũ trụ rộng lớn mờ mịt tối tăm.
Phó Uyên Di cúi xuống, ngón tay thon dài sờ soạng tìm kiếm gì đó ở trên giường, đột nhiên dừng lại, chạm đến sợi dây xích. Nàng nhẹ nhàng túm sợi xích kéo lên, đem Du Hân Niệm đang mơ ngủ nâng lên. Du Hân Niệm bị lực kéo trên cổ kéo lên, sắp tỉnh lại, Phó Uyên Di điểm hai ngón tay vào ấn đường của nàng, thoáng dùng lực, Du Hân Niệm có chút đau đớn, hai hàng lông mi vừa dày vừa dài hơi nhấp nháy, giống như đang bị một giấc mộng khổng lồ bao phủ, không có cách nào trở lại thế giới hiện thực.
Phó Uyên Di đem sợi xích quấn hai vòng trên cẳng tay của mình, tay kia thì đỡ lấy phía sau thắt lưng Du Hân Niệm, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng mình.
Du Hân Niệm đang mặc một bộ quần áo trắng tinh dành cho những người đã chết xuống Minh phủ, Phó Uyên Di tháo gỡ một chiếc nút áo trên người nàng, bàn tay tiến vào bên trong thám xét.
Bên dưới lớp áo, bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt lạnh lẽo của Du Hân Niệm, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó. Du Hân Niệm khó chịu mà nức nở vài tiếng, không thể từ trong mộng tỉnh lại, thân thể lại có chút cảm giác kỳ lạ.
Đỉnh núi có một luồng gió mạnh mẽ thường xuyên quét qua, nên cứ liên tục cứng rắn.
Phó Uyên Di tựa hồ không hài lòng cho lắm, đang muốn buông Du Hân Niệm ra thì lại bị hai cánh tay nàng choàng qua, ôm lấy thắt lưng.
Phó Uyên Di cúi đầu nhìn nàng, bàn tay đặt trên cổ tay nàng, đang muốn tách nàng ra.
"Lô Mạn......" Nàng nhẹ nhàng nỉ non, khóe mắt rơm rớm nước, sắc mặt chuyển hồng, thanh âm so với lúc nàng tỉnh táo kiên cường lãnh đạm quả thực là mềm mại như nước.
Phó Uyên Di tạm dừng động tác, cứ thế mặc nàng ôm, không hề giãy thoát.
"Lô Mạn......"
Du Hân Niệm lại gọi một lần nữa.
Phó Uyên Di sau một hồi trầm mặc, mới chậm rãi nâng bàn tay lên vuốt ve đỉnh đầu nàng.
Giống như một nàng mèo đang làm nũng, sau khi được vỗ về an ủi Du Hân Niệm lại một lần nữa rơi vào cõi mộng, hai cánh tay cũng dần buông lỏng.
Phó Uyên Di mang nàng thả lại trên giường, đóng cửa rời đi.
Ngày hôm sau Du Hân Niệm tỉnh lại cảm giác được cảnh chiều tà trầm lắng bên ngoài căn phòng, đầu giống như là quả dưa hấu bị gõ cho một gậy, chỉ cần động đậy một chút thôi cũng sẽ có thể vỡ ra. Trong miệng đều là vị đắng, cổ họng đau rát, dạ dày cũng chua xót, triệu chứng điển hình sau khi say rượu.
Thật không hiểu được Vương Phương...... Một cốc rượu thôi mà!
Chỉ có điều, hiện tại mấy giờ rồi? Du Hân Niệm cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn mà rời giường, sờ tìm trong áo lấy ra điện thoại di động.
18:02
A? Chạng vạng tối rồi sao?!
Hôm nay nàng không có xin phép nghỉ, nói cách khác nàng rõ ràng là tự ý nghỉ cả một ngày làm việc!
Chuyện này có hơi quá đáng, cho dù Henry có tốt tính thì chắc cũng khó lòng nhịn được, trên màn hình điện thoại hiện lên 3 cuộc gọi nhỡ từ Henry.
Du Hân Niệm do dự một chút, trước hết mở cửa đi ra ngoài tìm Phó Uyên Di.
Tối hôm qua hình như đã gặp phải một giấc mơ khiến cho nàng không thoải mái.
Nàng không biết như thế nào, thấy mình đang ở giữa biển sâu. Bất luận cố bơi như thế nào cũng nhìn không thấy được đất liền. Nỗi sợ hãi bị ngạt thở làm cho nàng cuống cuồng, biển cả mênh mông tối đen bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thủy quái đáng sợ.
Nàng nhớ Lô Mạn, muốn nàng ấy đến cứu mình.
Xa xa có người đang bơi về phía nàng, Du Hân Niệm nhìn người đó ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Tiểu Niệm.
Nụ cười của Lô Mạn cùng mái tóc dài của nàng ấy nở rộ giữa đại dương thật xinh đẹp, Du Hân Niệm trong lòng giống như bị người hung hăng cấu véo, xoay người một cái liền sà vào lòng Lô Mạn.
"Tôi rất nhớ chị." Du Hân Niệm ôm chặt Lô Mạn, nước mắt tan ra hòa vào trong biển cả.
Lô Mạn ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, ở bên tai nàng nói cái gì đó, nghe không rõ lắm, nhưng lại làm cho Du Hân Niệm vô cùng khổ sở.
Nàng một lần nữa đã trở về bên cạnh nàng ấy, thế nhưng lúc tỉnh lại mới phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.
Cảm xúc trong mơ vẫn còn dập dờn, Du Hân Niệm ôm lấy cảm xúc đó, đi ra ngoài.
Vừa mở cửa liền thấy bên ngoài là một mảnh tối tăm, bức màn cửa sổ không hé ra một kẽ hở nào có hiệu quả ngăn chặn ánh sáng rất tốt, trong phòng khách giơ năm ngón tay lên cũng nhìn không thấy.
"Phó tiểu thư?" Du Hân Niệm không biết Phó Uyên Di có đang nghỉ ngơi hay không, tĩnh lặng như vũ trụ, nàng không tiện bật đèn cũng không biết công tắc nằm ở đâu, đành phải bám vào tường cẩn thận từng bước đi tới trước.
"Cô dậy rồi?"
Bỗng nhiên trong phòng sáng rực, một cánh tay cứng nhắc kéo bức màn cửa sổ ra, Du Hân Niệm lại càng hoảng sợ.
Phó Uyên Di đứng ở sau lưng nàng, khép lại quyển sách dày cộm đến khác thường trong tay. Lúc này nàng ấy rốt cuộc cũng không đeo kính nữa, đôi mắt xinh đẹp nhưng lại trống rỗng, khiến cho nàng nhớ tới biển sâu trong mộng.
"Ừm...... Buổi sáng tốt lành."
"Đây là thứ mà cô muốn." Phó Uyên Di đưa tới một tờ giấy, Du Hân Niệm tiếp nhận mở ra nhìn, năng suất làm việc của thư ký Lâm cũng quá cao đi, hôm qua mới nói muốn có một bệnh án giả hôm nay liền đưa tới, thật đúng lúc, hôm nay bỏ bê công việc cũng có lý do để giải thích rồi. Lại nhìn xuống chẩn đoán...... Bệnh lao phổi?!
Du Hân Niệm: "......"
Thật sự là một căn bệnh tốt đáng để xin nghỉ.
"Chúc cô thành công." Phó Uyên Di mỉm cười với nàng.~~~~~~~~~~~~"Bệnh lao phổi?" Henry khi vừa cầm đến lá đơn xin nghỉ phép của Du Hân Niệm và giấy chứng nhận của bệnh viện liền kinh ngạc nhìn nàng.
Du Hân Niệm sáng sớm đã trang điểm thành vẻ mặt tiều tụy, đã vậy nàng còn lấy hơi ho khan vài tiếng, nhìn qua thật giống như có bệnh. Mà gần đây thân thể Vương Phương bị âm khí cắn nuốt, thể trọng tụt nhanh đến mức giống như dùng dao cắt đi, Henry nhìn khuôn mặt Du Hân Niệm đã gầy đi một vòng mà không ngừng lắc đầu.
"Cô nói xem cô đứa nhỏ này, thân thể không thoải mái chắc cũng phải một khoảng thời gian rồi, sao không chịu sớm đi kiểm tra chứ?"
Du Hân Niệm đeo khẩu trang ho khan một tiếng rồi nói: "Bộ phận chúng ta vốn dĩ đã không đủ người, tôi không muốn trở thành gánh nặng của mọi người. Ngày hôm qua thật sự khó chịu nên mới đi kiểm tra, không nghĩ tới là bệnh này. Không muốn lây bệnh cho người khác, thay vì khiến cho đồng nghiệp lo lắng sợ hãi chi bằng sớm đi chữa bệnh."
Henry vỗ vỗ cánh tay nàng: "Phải mạnh mẽ lên!" Xoẹt xoẹt ký đơn đưa lại cho nàng, "Mau chóng đưa đến phòng nhân sự bên kia đi, cứ yên tâm nhập viện điều trị cho tốt, đừng lo lắng suy nghĩ cái gì khác nữa."
"Được, cảm ơn Henry sư huynh."
Henry kéo nàng ra bên ngoài phòng, nhỏ giọng hỏi: "Cô đủ tiền nằm viện chứ?".
Henry biết Vương Phương cũng giống như các thành viên khác của bộ phận đặt phòng vốn dĩ kỹ năng cao thu nhập thấp nên rất cố gắng chống chịu, một cô gái sống đơn độc một mình, thân thể sinh bệnh không khỏe là một chuyện, tâm lý cũng rất dễ có vấn đề.
Du Hân Niệm thấy Henry hỏi với vẻ nghiêm túc chân thành, biết là hắn thật sự lo lắng, trong lòng không khỏi có chút áy náy vì nói dối: "Không sao đâu Henry sư huynh, chúng ta không phải đều có bảo hiểm y tế sao, tôi bình thường ăn uống kiêng thêm tiêu xài tiết kiệm chẳng phải là để đến lúc sinh bệnh còn có thể tìm được chút thoải mái đó sao?".
Henry nhíu mày bất đắc dĩ nhìn nàng: "Hừ! Tôi nói cô còn có tâm tư đùa giỡn. Tôi biết cô ở thành phố G không thân không thích, nhưng cũng đừng cảm thấy xã hội hiện tại lòng người dễ thay đổi, thực sự sinh bệnh thì không có người chăm lo cho cô, đồng nghiệp với nhau để làm cái gì? Hử? Có điều phải nói với cô, Henry sư huynh của cô cũng không phải là người thành thị lạnh lùng thờ ơ đâu nhé!".
Henry cũng tốt, Trương Quân Đình cũng tốt, thật sự là người tốt bụng nhiệt tình. Cho dù Henry có háo sắc còn Trương Quân Đình thì mở miệng không nể tình, nhưng trong thâm tâm Du Hân Niệm vẫnvui mừng cho khách sạn M vì có thể có được những nhân viên nòng cốt đầy nhiệt huyết này.
Bệnh lao phổi là căn bệnh mà tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, phòng nhân sự bên kia rộng rãi vung tay một phát phê duyệt cho nghỉ một tháng.
"Tôi đã nói cô trong khoảng thời gian này sao lại gầy đi nhiều như vậy rồi mà! Mau đi dưỡng bệnh cho tốt đi!"
Du Hân Niệm từ bộ phận buồng phòng từng bước đặt chân đến bộ phận đặt phòng, vốn dĩ đã đủ nổi bật, hiện tại còn bị bệnh lao phổi, đám người đồng nghiệp đều bàn tán sôi nổi.
Hoàng Tiểu Kiều từ sau khi trào nước mắt nói lời từ biệt với kim chủ Tào Phân vẫn luôn ngấm ngầm chờ đợi Vương Phương gặp rắc rối, lúc này nghe được tin nàng bị bệnh liền vui vẻ cười thấy tận cả răng cấm: "Ai nha nha ông trời có mắt, gặp phải loại bệnh này, cứ dứt khoát chết là được rồi, sống làm chi chỉ khiến người ta kỳ thị ghét bỏ!".
Lời nguyền rủa của Hoàng Tiểu Kiều hiển nhiên là không lọt được vào lỗ tai Du Hân Niệm, nhưng Du Hân Niệm vẫn có chuyện khiến nàng phiền não.
Đơn xin nghỉ thì đã được duyệt rồi, nhưng hiện tại lại có một vấn đề nghiêm trọng. Nàng nếu phải nằm viện thì sẽ không thể tiếp tục ở lại trong ký túc xá dành cho nhân viên được nữa, bằng không sẽ lập tức bị lộ.
"Tôi nói, cô tự nhiên lại đi xin nghỉ thời gian dài như vậy." Ngọc Chi không hiểu cho lắm, Du đại tiểu thư không phải đã sớm biến thành người thành thị hẹp hòi ngay cả nửa ngày nghỉ cũng không bỏ được đó sao? Sao bây giờ lại làm chuyện này? Cả một tháng tiền lương a!
"Cho dù cô muốn điều tra Lưu Khả thì cũng có thể dùng thời gian buổi tối hoặc cuối tuần mà, cô thật đúng là không sợ mất việc."
Du Hân Niệm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Cô hẳn là đang lo lắng cho khẩu phần ăn của cô chứ gì. Yên tâm, cho dù tháng này không có tiền lương, tôi vẫn còn dòng tiền đang chảy cuồn cuộn trong thị trường chứng khoán, cô không đói được đâu."
Nghe nàng nói như vậy Ngọc Chi mới thật sự yên tâm, nhưng vẫn rất tò mò: "Cô xin nghỉ một tháng, tính điều tra Lưu Khả như thế nào đây?".
Du Hân Niệm đóng hành lý lại, mới phát hiện chính mình có thể vứt bớt một số lượng lớn đồ đạc rồi. Quần áo rộng lớn, đều cần đổi mới, nên vứt đi thôi. Nhưng một ít di vật của Vương Phương, sổ ghi chép, nhật ký, album ảnh cùng một chiếc hộp nhỏ chứa đầy những món đồ cá nhân thượng vàng hạ cám thì Du Hân Niệm vẫn luôn mang theo giữ dùm nàng ấy. Tuy rằng Vương Phương đã chết, Du Hân Niệm cũng chưa từng sống chung với nàng ấy, không hề có chút tình cảm nào, nhưng khi nàng nhìn thấy những thứ này đều có thể cảm nhận được hơi thở của Vương Phương đã từng sống tại thế giới này, ghi lại tình cảm và cuộc sống của nàng ấy. Nếu như vứt chúng đi, bất kể là chính Vương Phương hay là những đồ vật này đều rất đáng thương.
"Cô lại không để ý tới tôi......" Ngọc Chi ủy khuất, Du Hân Niệm đang muốn mở miệng nói, đột nhiên có người gõ cửa.
Giờ này bạn cùng phòng của nàng trên cơ bản đều là đang ăn cơm ở căn tin nhân viên, cho dù trở về thì nàng ta cũng có chìa khóa mà.
Là ai gõ cửa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...