[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Trong bóng đêm hé ra một khe hở, khe hở đó phát ra ánh đèn rực rỡ, cách thành phố G càng lúc càng gần, ánh đèn kia lại càng sáng rực. Biết rõ đó chính là những ngọn đèn từ thành phố G, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào, ăn uống linh đình.

Du Hân Niệm ngồi tại quầy bar trên du thuyền hướng ánh nhìn ra phía xa nơi bờ biển, thành phố G những năm gần đây phát triển vượt bậc, các tòa cao ốc đua nhau từ mặt đất mọc lên, các tập đoàn lớn tranh giành chiếm lấy các khu vực trù phú ven biển, tấm biển lớn hiện tên tập đoàn Lotus của Du gia các nàng sừng sững đứng giữa trung tâm. Bất kể ban ngày hay ban đêm, bất kể trên trời hay dưới đất, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy mấy chữ cái lớn màu đỏ "Lotus". Chữ là do chính tay nàng viết, ba nàng rất thích, liền làm cho toàn bộ mọi người ở thành phố G đều phải trông thấy.

Phía sau lưng áo đều ướt đẫm, không biết do gió biển hay là mồ hôi.

Mùi nước hoa của Lô Mạn vẫn còn lưu lại trên người nàng, chui vào trong mũi nàng, mùi hương vừa thơm mát vừa an bình.

Đường cong ven biển lặng im, bao vây lấy những ngọn đèn, áp chế những thế lực thần bí.

Lô Mạn đang đi tắm, Du Hân Niệm dự tính về nhà sẽ tắm lại lần nữa.

"Hê." Có người khẽ vỗ vai nàng, nàng không quay đầu, chỉ đưa mắt liếc nhìn lại.

Bạn tốt hữu danh vô thực Trần Xu, chính là người vừa rồi thuận miệng hỏi nàng đầu gối có đau hay không, cầm ly Mojito ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Lát nữa lại đi chơi chỗ nào?" Trần Xu tửu lượng tốt, đêm nay uống cũng không ít, nói chuyện thanh âm đều cao hơn một quãng, "Mình đã nói là đừng trở về sớm như vậy, cậu xem, mới tám giờ."

"Không chơi, mình phải trở về." Du Hân Niệm châm một điếu thuốc.

"Hả? Lúc này trở về? Thế nào, ba mẹ cậu mua cho ngươi nội y màu hồng bảo cậu trở về mặc sao?" Trần Xu cười, Du Hân Niệm lại không cười.

Trần Xu ho khan một tiếng, nhìn nhìn bốn phía xung quanh, kề sát nói: "Nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngày hôm qua cậu không đến công ty, mình cùng vài người ở phòng nhân sự ăn bữa cơm, nghe các nàng nói nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia nhà các cậu sẽ đến công ty làm việc, chuyện này là thật sao?"

Trần Xu tiếp tục bất chấp châm ngòi một quả bom, kết quả Du Hân Niệm vẫn như trước sóng yên biển lặng, phản ứng gì cũng không có, tiếp tục hút thuốc.

Trần Xu chẳng qua chỉ là một quản lý nho nhỏ ở khách sạn M trực thuộc tập đoàn Lotus, còn phải dựa vào Du Hân Niệm nâng đỡ, đại tiểu thư này cho dù lại phát cáu thì nàng cũng phải dỗ ngọt.

"Mình nói cậu sao mà cái gì cũng không để vào trong lòng a? Cậu có biết chuyện này có hàm nghĩa gì không? Mũi kiếm đều chĩa vào sau lưng cậu mà cậu còn ở đây khẩu khí lớn a."

Du Hân Niệm hơi nâng mí mắt, biểu cảm không rõ liếc nhìn Trần Xu một cái, cười như không cười: "Như thế nào?"

Trần Xu thấy nàng rốt cục cũng có phản ứng, liền đè thấp thanh âm hướng đến trước mặt Du Hân Niệm: "Lão gia tử nhà cậu cũng đã lớn tuổi rồi, tình hình đất nước chúng ta cậu cũng không phải không biết. Tuy nói các bậc trưởng bối của chúng ta cũng từng được giáo dục những tư tưởng tiên tiến, nhưng biết đâu thực chất thâm tâm vẫn là trọng nam khinh nữ. Cho dù nhị tiểu thư nhà cậu tài giỏi cũng có thể không cần lưu tâm, nhưng còn tiểu thiếu gia a. Hai người họ là chị em song sinh, đều nói song sinh nội tâm sinh trưởng cùng nhau, nhất định cũng là cùng hướng về một phía. Sắp tới cũng hai mươi tuổi rồi, thực là càng ngày càng lớn. Tính mình nói chuyện thẳng thắn, cậu đừng để bụng, mình cũng vì nể tình chúng ta bạn bè tốt mới nói với cậu những lời này."

Trần Xu thấy Du Hân Niệm sắc mặt càng lúc càng đen, biết nàng nhất định là đang để trong lòng, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói:

"Đừng để cho kết quả trở thành công dã tràng tát nước, toàn bộ công sức của cậu đều để người khác hưởng, cho dù là em ruột cũng phải đề phòng. Giờ phút này đừng có quan tâm đến huyết mạch thân tình, nắm giữ trong tay mình mới là điều thực tế, cậu hiểu ý mình chứ? Hử?"

Du Hân Niệm cười gật gật đầu, Trần Xu cũng cười theo, vừa định khởi xướng một câu chuyện mới, Du Hân Niệm đột nhiên hạ tay xuống, dập tàn thuốc vào trong ly rượu của Trần Xu.


Trần Xu: "......"

Theo du thuyền dạo chơi ngược xuôi đến tận bây giờ khiến Du Hân Niệm có chút loạng choạng, đứng không vững suýt ngã, may mắn Lô Mạn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

Mặc dù ngày hôm nay sinh nhật xảy ra đủ loại chuyện bát nháo mang đến cảm giác năm tuổi thực đã đến, nhưng sau khi dập tắt Trần Xu tâm tình nàng có chút chuyển biến tốt, nhớ tới chuyện Lô Mạn vì nàng mà lao xuống biển tìm nhẫn thực cảm động, lúc này nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng ấy trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Cho dù mười năm tiếp theo, Lô Mạn người này cũng sẽ không khiến nàng nhàm chán.

"Bây giờ tâm tình đã tốt rồi chứ?" Lô Mạn ôm lấy mái tóc nàng đang bị gió biển thổi cuốn đi, áp đến vành tai nàng, "Tính khí này của em phải sửa đi."

"Thế nào, chê em tính khí khó ưa?" Du Hân Niệm khóe miệng mỉm cười, "Lúc trước là ai không biết xấu hổ sống chết muốn lừa gạt thiếu nữ vị thành niên hả?".

Lô Mạn ôm lấy thắt lưng nàng: "Lúc đó chị cũng là thiếu nữ vị thành niên được không? Hơn nữa là ai lừa gạt ai, chuyện này phải nói cho rõ."

Thấy một đám người trên du thuyền đang lên xuống tới lui nhìn về phía các nàng, Du Hân Niệm có chút không được tự nhiên đẩy Lô Mạn ra: "Được rồi, chiều mai em sẽ tìm chị nói chuyện, đến lúc đó nhất định làm cho rõ ràng với chị, tính cả chuyện hôm nay."

"Ngày mai?" Lô Mạn nghi hoặc, "Em phải trở về?".

"Ừm." Du Hân Niệm thu hồi dáng vẻ khinh thường, nói, "Em đã đáp ứng ba mẹ và hai đứa em, đêm nay trở về cùng họ ăn mừng sinh nhật, hơn nữa sáng mai em còn phải đến câu lạc bộ kiếm thuật."

Lô Mạn trầm mặc một lát, hai tay buông thõng: "Được, em cũng đã quyết định rồi."

Thấy Lô Mạn có chút mất hứng, Du Hân Niệm liền đối nàng dịu giọng hiếm có, giải thích: "Trước kia hàng năm chúng ta không phải đều cùng nhau trải qua sao? Tháng trước mẹ em mới xuất viện, em muốn bồi tiếp bà nhiều một chút. Bà cũng đã lên tiếng."

Lô Mạn nói: "Hiểu rồi. Em trở về đi."

"......"

Lúc Du Hân Niệm lên xe thì thấy Tương Tranh Thanh đi theo Lô Mạn đến bên cạnh xe nàng ấy, hai người nói với nhau vài câu, rồi cùng ngồi vào trong xe.

Thời điểm cửa xe khép lại, Tương Tranh Thanh vốn vạn năm không cười trên mặt lại lộ ra tia mỉm cười chiến thắng.

Đều nói năm tuổi phạm thái tuế, lúc 12 tuổi đã xảy ra chuyện gì Du Hân Niệm cũng không còn ấn tượng cho lắm, nhưng hôm nay đích thực là bị tiểu quỷ quấn thân, mang theo xăng ra khỏi nhà, hết lần này đến lần khác người bên cạnh ai nấy đều cầm đuốc.

Hôm nay Lô Mạn cũng rất kỳ quái, từ lúc bắt đầu tìm nhẫn đã lộ ra chút thần thái mơ hồ khó hiểu.

Nếu là trước kia, Lô Mạn chưa từng lớn tiếng với nàng nhất định sẽ đi theo dỗ ngọt nàng.

Du Hân Niệm có chút hoảng hốt hiếm thấy, lấy điện thoại di động ra gửi cho Lô Mạn một tin nhắn:


Chị thích món quà em tặng em chứ?

Nhìn chằm chằm điện thoại năm phút đồng hồ, không một tin hồi đáp.

Du Hân Niệm ném điện thoại ra ghế sau.

Dọc đường về nhà, chín giờ tối, thành phố G vẫn đông nghẹt xe di chuyển khó khăn. Du Hân Niệm một chân đạp thắng một chân đạp ga đến mức muốn vọp bẻ.

Liên tục ba con phố đều dính phải đèn đỏ, cả con đường đều nghẹt kín xe.

Du Hân Niệm gõ gõ ngón tay vài cái lên vô-lăng, lấy máy tính bảng ra, đăng nhập vào hộp thư công tác của mình.

Hôm nay phòng nhân sự gửi email chào đón nhân viên mới nàng đã xem qua, hai gương mặt tương tự nhau đầy nét phấn chấn, em gái nhận chức vụ ở bộ phận lễ tân, em trai thì ở bộ phận ẩm thực.

Rất nhiều người thừa kế của các khách sạn lớn mang tầm quốc gia đều bắt đầu sự nghiệp từ các công việc cấp thấp, sau một thời gian mới hướng lên vị trí cao hơn, như vậy có thể giúp họ nắm rõ nghiệp vụ của tuyến cơ sở, tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Giống như nàng năm đó khi còn đang học đại học cũng đã bắt đầu thực tập tại đại sảnh khách sạn M, gần đây mới vừa ngồi lên được vị trí phó phòng.

Cho nên, ba mẹ quả thực là muốn......

"Bin — bin –"

Du Hân Niệm cứ thế thất thần không biết từ lúc nào dòng xe đã bắt đầu nhúc nhích, bị xe phía sau hung hăng nhấn còi hai tiếng thúc giục. Huyệt thái dương đột nhiên đau nhức, chân ga cũng không thể đạp mạnh, vẫn ở trong dòng xe đông nghịt chậm chạp bò tới.

Nhớ đến nụ cười của Tương Tranh Thanh, Du Hân Niệm ngay lúc này lại muốn yêu cầu Lô Mạn đem trực thăng của nàng trả trở về.

Cuối cùng cũng ra đến đại lộ, Du Hân Niệm tắt máy điều hòa mở cửa sổ xe, luồng gió nóng từ bên ngoài bỗng chốc thổi tung tóc nàng, xe hướng phía trước chạy như bay, những ngọn đèn bên đường biến thành những sợi ánh sáng dài kéo dọc theo cửa sổ xe, làn da rất nhanh lại bắt đầu rịn mồ hôi.

Biệt thự Du gia nằm ở bờ tây thành phố G, nổi tiếng là vùng đất của các đại phú hào.

Qua khỏi đại lộ tiếp theo xe lại bắt đầu đông đúc, Du Hân Niệm lái xuyên qua một con đường nhỏ như thường lệ hướng về nhà.

Vừa quẹo xe vào đường nhỏ, điện thoại di động bỗng vang lên, nàng đạp thắng cho dừng xe ở ven đường, đầy hào hứng trở ra phía sau xe tìm điện thoại, thật vất vả tìm được lại nhìn thấy......

"Nói." Du Hân Niệm một tay tiếp tục lái xe, hai hàng lông mày nhíu lại, đầu gối lúc này thực có chút đau.

"Tiểu Niệm a, cậu đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia là thanh âm của một cô gái trẻ.

Du Hân Niệm không trả lời.


Hôm nay con đường này không một ánh đèn, thực cổ quái. Con đường vốn đã nhỏ hẹp lại còn đang thi công, mấy đống đá xếp đầy hai bên ven đường, ngay cả một vòng chắn cảnh báo cũng không có.

"Cậu vẫn còn giận mình sao? Tiểu Niệm, mình thật sự là không có biện pháp, thực không có biện pháp! Là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu hẳn phải biết mình là dạng người gì mà, cậu nhất định sẽ không đẩy mình vào đống rắc rối xúi quẩy, đúng không?"

Du Hân Niệm thanh âm rất bình tĩnh: "Thật có lỗi, không thể."

"Cậu......"

"Bất kể cậu có bao nhiêu cái cớ, phạm pháp chính là phạm pháp. Ngày mai Vương cảnh quan sẽ đến chỗ mình lấy lời khai, mình sẽ đem hết mọi chuyện ta biết đầu đuôi ngọn ngành nói với hắn."

"Tiểu Niệm! Cậu thật sự không niệm tình bạn cũ một chút nào?!"

"Mình có tìm hiểu, chuyện của cậu cùng lắm là ba năm, sau khi ra tù mình sẽ giúp cậu tìm việc làm, cho cậu bắt đầu lại một lần nữa."

"Cái gì mà ba năm...... Cậu căn bản không biết...... Mình không cần cái gì mà bắt đầu lại một lần nữa! Mình không muốn ngồi tù!" Cô gái kia vừa khóc vừa nói, "Cậu như thế nào lại nhẫn tâm đến vậy! Cậu căn bản là không biết chân tướng sự việc! Người như cậu vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng vừa có biệt thự cao cấp để ở vừa có tiền xài cả đời không hết, căn bản là không biết mình có bao nhiêu xui xẻo! Mình vì sao lại phóng hỏa? Đều là do lũ tiện nhân các cậu bức bách! Cậu......"

Du Hân Niệm nhíu mày, ngắt điện thoại.

Bây giờ lại đảo ngược thành sai lầm của ta? Du Hân Niệm tự hỏi chính mình, ta sai lầm rồi sao? Không, ta không có làm sai gì cả. Người kia căn bản là không ý thức được chính mình rốt cuộc đã làm cái gì, chẳng qua chỉ muốn tìm kiếm một sự cảm thông, muốn chạy trốn trách nhiệm đối với pháp luật, nàng......

Đầu óc Du Hân Niệm vẫn còn đang lơ đãng suy nghĩ, bất thình lình một bóng đen từ bên cạnh xe nhảy ra, hướng đến đầu xe của nàng.

Du Hân Niệm kinh hãi, một chân đạp thắng, bánh xe rít lên âm thanh ma sát chói tai, xe ngừng lại.

May mắn là nàng lái xe luôn chú ý an toàn, khi nghe điện thoại tốc độ xe cũng rất chậm, nhưng cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

"Cô không sao chứ? Có đụng vào chỗ nào không?" Nàng đưa đầu ra cửa sổ xe hỏi.

Một bãi thịt lăn một vòng trên mặt đất, đứng lên, đèn xe chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không sức sống kia, không biểu cảm không huyết sắc, chỉ có một đôi mắt tối mịt.

Du Hân Niệm trong lòng thắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Người nọ lăm lăm nhìn thẳng Du Hân Niệm trong chốc lát, đứng lên, không thốt ra một tiếng nào, bỏ đi.

Là người...... Không phải là quái thú ngoài hành tinh gì đó.

Mãi cho đến trước cửa nhà lòng vẫn còn sợ hãi, Du Hân Niệm châm điếu thuốc lấy lại tinh thần, ánh đèn ấm áp trong nhà cách đó không xa.

Làn khói nhẹ chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ xe, Du Hân Niệm vuốt ve điện thoại di động, Lô Mạn vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng.

"Hê, không phải là Tiểu Niệm đó sao?"

Trong bóng tối có người đi đến bên cạnh xe nàng, vừa nghe giọng nói này đã biết là ai rồi.

Du Hân Niệm nghĩ ngợi, hôm nay như thế nào một người hai người toàn bộ tụ hợp lại kích khởi điểm nóng giận của nàng vậy.


"Về nhà rồi sao không vào trong? Hử? Hút thuốc nữa?" Người này là mợ út của nàng, nhà ở thành phố H bên cạnh thành phố G, thường ngày không có chuyện gì làm lại chạy tới Du gia, không cần biết mở miệng nói đề tài gì cuối cùng đều là nhắm đến chuyện vay mượn tiền.

Thấy bộ dáng lén lút của bà ta Du Hân Niệm cũng không muốn quan tâm, tùy tiện "Ừm" một tiếng rồi lui ra khỏi cửa sổ xe. Bàn tay thô ráp của bà ta lập tức vịn lên trên cửa kính, cười nói: "Sao lại gấp gáp như vậy, nhìn thấy mợ cũng không tán gẫu vài câu?"

Du Hân Niệm nhẫn nại nói: "Mợ có chuyện gì?"

"Cháu còn nhớ Tiểu Thiến không? Lúc nhỏ hai người hay cùng một chỗ chơi đùa."

Du Hân Niệm nói: "Ừm, còn nhớ, có gặp qua hai lần."

Mợ út cười hì hì: "Nàng sắp kết hôn rồi, tháng tới đây. Nàng đặc biệt nhớ đến cháu, nhờ mợ đưa thiệp mời tới đây, nhất định phải gửi tận tay cháu, náo nhiệt náo nhiệt."

Không đợi Du Hân Niệm nói chuyện, một xấp thiệp mời được đưa vào trong xe nàng: "Còn có của ba mẹ cháu nữa, cháu mang hết vào trong đi."

"Mợ sao không tự mình đi vào?"

"Ai da, cửa lớn của Du gia các người mợ không vào được, ở chỗ này chờ cả ngày, bọn cẩu trông cửa kia của các người chính là không cho mợ đi vào, nói ba mẹ cháu không có ở nhà. Cháu xem, đèn cũng sáng, không có người ở nhà thì bật đèn làm gì? Cho dù có lắm tiền của cũng không nướng sạch như vậy đi?"

Du Hân Niệm lại một lần nữa định đóng cửa sổ xe lại, lúc này bà ta trực tiếp đưa đầu vào.

"Ngài làm gì vậy? Ngài lui ra đi!" Du Hân Niệm rụt người lùi lại, mợ út hai mắt tỏa sáng nói:

"Tiểu Niệm, cháu kéo cửa kính xe xuống trước đi." Bà ta cười nịnh nọt chờ Du Hân Niệm kéo cửa sổ xe xuống, bàn tay liền trực tiếp đặt lên vai nàng, "Tiểu Niệm a, cháu nói trên đời này người làm mẹ có ai lại không muốn con gái ruột của mình được điều tốt đẹp đâu, đúng không? Nói đến mẹ cháu, mợ thực sự hiểu rõ, từ trước đến nay luôn yêu thương cháu nhất. Hai đứa em của cháu cũng không thể so bì được với cháu, điểm này mợ út đây hiểu rất rõ."

Du Hân Niệm ngắt lời bà ta: "Nói trọng điểm đi, ngài có ý gì?"

Bà ta cười mỉa một tiếng: "Chị họ của cháu a, đứa nhỏ này cũng không có tật xấu nào, chính là người quá thành thật. Tìm được người chồng sắp cưới này, cũng là vì vừa ý tính tình của hắn. Nhưng mợ như thế này ăn muối còn nhiều hơn các người ăn cơm, chồng sắp cưới của chị họ cháu cũng không phải là một kẻ có thể dựa vào. Mợ làm mẹ đến từng tuổi này, cũng không mưu cầu cái gì, chỉ muốn chị họ cháu sống tốt. Nhưng cháu cũng biết tình hình gia đình chúng ta rồi, cậu út cháu không làm nên sự nghiệp lớn, của hồi môn quá ít chị họ cháu về nhà người ta nhất định sẽ bị khinh thường!"

Có lẽ là có chút kích động, lực đạo trên tay bà ta tăng thêm một phần, ngữ khí cũng thêm chút cấp bách: "Lúc nhỏ cháu và chị họ cháu thường cùng một chỗ chơi đùa, chị họ cháu cũng đặc biệt thiên vị cháu, cháu chắc cũng nhớ rõ chứ? Hơn nữa, cậu cháu cũng rất thương cháu, chị họ cháu thậm chí thỉnh thoảng còn ghen tị với cháu. Cho nên...... Tiểu Niệm cháu xem, mợ là mợ cháu cũng ngại mở miệng nói chuyện này."

Du Hân Niệm cười cười: "Muốn bao nhiêu?"

Bà ta vừa thấy thái độ này của nàng, lập tức mặt mày hớn hở giơ ba ngón tay.

"Ba mươi vạn?" Du Hân Niệm nở một nụ cười rất nhẹ khó mà nhìn ra, cầm lấy điện thoại bên cạnh chuẩn bị thực hiện thao tác chuyển khoản, "Ba mươi vạn mua chiếc xe làm của hồi môn cũng đủ mặt mũi rồi."

Mợ cười nói: "Ba trăm vạn."

Động tác của Du Hân Niệm chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn bà ta.

Bà ta hơi nhếch miệng, cười cười.

Du Hân Niệm cười lạnh một tiếng thu lại ánh mắt mình, dùng sức đẩy đầu bà ta rời khỏi cửa sổ xe, "Ầm" một tiếng lái đi, bỏ lại bà ta tức giận nhìn theo đuôi xe.

"Ê! Ê! Cái thái độ gì vậy, ngay cả một câu cũng không nói? Mợ là mợ cháu đó! Cháu đúng là không có giáo dục!" Bà ta ở phía sau xe mắng to, "Không phải thứ phá của chắc! Du gia các người không một kẻ nào tốt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui