[bhtt] Chuyện Ta Không Biết - Ninh Viễn

Một cô gái 15 - 16 tuổi đắm chìm trong mối tình đầu ngọt ngào, giỏi nhất chính là gây sự.

Các cô gái gia đình bình thường cũng nhịn không được dăm ba ngày nhàn rỗi không có việc gì làm lại gây sự một phen, huống chi là Du Hân Niệm.

Có một người bạn gái tài đức đáng kính tính tình ôn hòa lại lớn hơn nàng ba tuổi trên huyết thống còn viết rõ ràng hai chữ "chị họ" như vậy bảo bọc gánh vác, những năm tháng thanh xuân của Du Hân Niệm gần như là một đường bằng phẳng. Ba mẹ nâng niu nàng, bạn gái cưng chiều nàng, nàng ngoại trừ học tập và yêu đương ra, thật đúng là có chút nhàn rỗi. Sự nhàn rỗi này khiến nàng sinh ra một tật xấu thích gây sự, cả ngày kiếm chuyện quấy nhiễu Lô Mạn.

Lô Mạn có tố chất tâm lý tốt, có thể vừa lo học hành thi cử vừa hầu hạ bạn gái.

"Cậu thật lợi hại a, cô em họ tôn đại phật kia mà cậu cũng có thể hầu hạ được, nếu là tớ thì đã sớm tìm một sợi dây thừng tự treo cổ mình rồi, bội phục, bội phục." Đám bạn thân của Lô Mạn đều kính phục sự anh hùng hảo hán của nàng, Lô Mạn lắc đầu:

"Các cậu không hiểu, đây là tình thú của cuộc sống."

Đám bạn không hiểu nổi tình thú cuộc sống của nàng, đều tỏ ý nhìn người không thể nhìn tướng mạo, bậc tinh anh thời đại như Lô Mạn đây vậy mà cũng có máu M.

Ban đầu Lô Mạn đối với những lời nhận xét đánh giá này tương đối khinh thường.

Nàng quả thực rất thích khiêu chiến, tỷ như việc học hành, tỷ như kỹ năng, tỷ như khát vọng nắm quyền kiểm soát ba mẹ, tỷ như lặn xuống nước 58 mét, tỷ như Du Hân Niệm. Nàng không thích những điều qua quít thông thường, Du Hân Niệm hấp dẫn nàng chính là sự kiêu ngạo và ưu tú đó. Đối với một cô gái xinh đẹp lại thông minh mà nói, "tính tình không tốt lắm" quả thực chính là chuẩn mực bình thường, không có gì để phải chỉ trích.

Lô Mạn vẫn luôn biết, Du Hân Niệm là do chính nàng lựa chọn, nàng hưởng thụ nét đáng yêu, gương mặt xinh đẹp và năng lực ưu tú của bạn gái, thì đồng thời cũng phải chấp nhận những khuyết điểm.

Nhưng nàng không nghĩ tới, chuyện tình yêu phức tạp hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng, trên đời này cũng có chuyện mà nàng không thể chế ngự được.

Nàng cũng đang trên đường tu dưỡng.

Lô Mạn sau khi tốt nghiệp cao trung thì muốn đi Mỹ du học ba năm, chuyện này Du Hân Niệm đã biết từ trước, khi đó cũng không nghe nàng có ý kiến dị nghị gì.

"Đi thì cứ đi, buổi tối lúc em ngủ chính là thời điểm chị đang ăn cơm trưa, vừa vặn thuận tiện để em kiểm tra." Du Hân Niệm trước đây chính là nói như vậy, "Vợ - vợ lâu năm cũng nên có chút không gian cá nhân. Chị yên tâm, em nhất định sẽ không đột ngột chẳng nói tiếng nào mà bay đến đó bắt gian chị tận giường đâu, chị cố gắng học tập thật tốt đi."

Lô Mạn nhíu mày nhéo mũi nàng: "Đứa nhỏ này, có thể nói vài lời dễ nghe không hử?".

Du Hân Niệm sải bước đến ngồi vững vàng trên đùi nàng, vòng tay qua cổ nàng dịu dàng nói: "Chị Tiểu Mạn — muốn người ta nói lời dễ nghe gì đây hả?".

Lô Mạn ưỡn lưng đứng lên, Du Hân Niệm giật mình thét chói tai, ôm chặt cổ Lô Mạn sợ bị ngã xuống, hai chân bị cánh tay của Lô Mạn giữ chặt lấy, Lô Mạn ôm nàng xoay tròn ba vòng, thoáng cái đã quẳng nàng lên giường.

Du Hân Niệm còn đang hoa mắt choáng váng, cảm giác hai chân mình bị người phía trên nâng lên.


"Chị không được a, ban ngày ban mặt hứng tình cái gì vậy? Tối hôm qua còn chưa giày vò đủ sao?" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đầu ngón tay của Du Hân Niệm lại móc lấy khe hở giữa hai nút áo của Lô Mạn, kéo nàng đến trước mặt mình.

"Không phải nói cho chị vài lời dễ nghe sao?" Lô Mạn nâng thắt lưng của nàng lên, lòng bàn tay dời xuống, lúc nhẹ lúc mạnh mà bắt đầu vuốt ve, "Đến đây, lại gọi thêm vài tiếng chị cho chị nghe nào."

Du Hân Niệm nhìn nàng, ánh mắt vô tội.

Lô Mạn đang muốn hưởng thụ tốt đẹp một phen, Du Hân Niệm ôm lấy nàng nhẹ giọng nói: "Em muốn chị thì làm sao bây giờ......"

......

Lô Mạn biết, bạn gái nhà mình chính là một cô nàng mạnh miệng mềm lòng. Nàng không thích tỏ ra yếu đuối, cho dù muốn biểu hiện thì trước hết cũng muốn dùng sự tức giận để làm lá chắn.

Đối với chuyện xuất ngoại đi học ba năm này, ngay từ đầu Lô Mạn đã biết Tiểu Niệm chắc chắn sẽ làm nũng, cũng chắc chắn sẽ ầm ĩ cáu kỉnh, dỗ dành là được rồi. Không nghĩ tới sau khi xuất ngoại việc học còn bận rộn hơn so với chính mình tưởng tượng, có đôi khi nhận được tin nhắn của Du Hân Niệm liền vội vàng trả lời, thậm chí đôi khi còn quên hồi âm.

Ở một môi trường mới, thế giới mới, Lô Mạn cảm nhận được áp lực và thách thức trước nay chưa từng có, nàng phải tập trung một trăm phần trăm tinh lực thì mới có thể ứng đối một cách hoàn mỹ.

Du Hân Niệm biết, Lô Mạn trước đó cũng đã giải thích với nàng, nhưng theo thời gian trôi qua, Du Hân Niệm một mình đi trên đường về nhà, một mình ăn quà vặt cuối tuần, một mình xem phim điện ảnh ban đêm...... Đều tràn ngập cảm giác cô độc đến đáng sợ.

Khoảng thời gian đó nàng điên cuồng vùi đầu đọc sách, điên cuồng đi đến câu lạc bộ đấu kiếm, muốn làm cho chính mình trở nên bận rộn để quên đi một chuyện.

Thế nhưng càng rơi mồ hôi như mưa, thì đêm càng không ngủ được.

Không nhìn thấy được Lô Mạn nữa, nàng sẽ hít thở không thông.

Nàng không biết nếu mình đột nhiên xông ập vào trong cuộc sống hiện tại của Lô Mạn thì sẽ phát hiện được cái gì. Nếu như thật sự bắt gian tại giường liệu nàng có thể chịu được không? Khi đang ngồi trên máy bay Du Hân Niệm đã luôn tự hỏi vấn đề này.

Có thể chịu được sao?

Làm sao có thể chịu được, giơ đao chém chết nha!

Chém chết sao? Em đành lòng?

Quên đi, chém chết tiểu tiện nhân dụ dỗ nàng là được rồi, còn Mặc Mặc thì vẫn giữ lại tiếp tục giúp ta bưng trà rót nước đi.


Nhưng mà nếu lần này thực sự làm chuyện xằng bậy, còn có cái gì tốt để mà giữ lại?!

Ai bảo chị không có ở bên cạnh chứ? Người bình thường đều có nhu cầu sinh lý mà? Bất quá gặp dịp thì chơi thôi.

Gặp dịp thì chơi cũng không được!

Cứ như vậy Du Hân Niệm tự mình xoắn xuýt lung tung suốt chặng đường vội vã đến nước Mỹ, vừa xuống máy bay, lại phát hiện Lô Mạn đeo kính râm đang đứng ở cổng ra chờ nàng.

"Hơ?" Du Hân Niệm hai mắt tỏa sáng chầm chậm chạy tới, "Đây là đi học công năng đặc dị sao? Chị làm sao biết em sẽ đến?".

"Nói thừa a." Lô Mạn thuận tay kéo hành lý của nàng qua, "Em không nói tiếng nào đã rời nhà ba mẹ em đều vội muốn chết, liền gọi điện thoại tới đây cho chị, chị điều tra một cái liền tra được số hiệu chuyến bay của em. Thật sự là lông cánh cứng rắn rồi, dám không nói tiếng nào mà chạy ra nước ngoài?".

Du Hân Niệm vươn duỗi hai tay hai chân nhức mỏi: "Nếu như chị không thích, vậy bây giờ em liền trở về."

"Em thôi đi, chị thực sự để cho em trở về còn không bị em lột da sao?" Lô Mạn đem hành lý của nàng đặt vào trong cốp xe, "Đói bụng không? Trước tiên đi ăn chút gì nhé?".

Du Hân Niệm chậm chạp đi tới: "Em muốn ăn món súp bắp thịt xông khói chị làm."

"Được, món này dễ làm, chúng ta trên đường trở về ghé qua siêu thị trước, tối nay sẽ ăn súp."

Lô Mạn tự mua nhà ở bên ngoài, Du Hân Niệm còn tưởng rằng chỉ có một mình nàng ở, không ngờ trước lúc trở về Lô Mạn lại nói với nàng: "Trong nhà còn có người, là bạn học của chị. Buổi tối chúng ta cùng nàng ăn đi."

"Bạn học? Nam hay nữ?"

"Nữ."

"Vì sao lại ở chỗ của chị?"

"Thuê nhà rất đắt tiền, nàng kiếm không ra tiền, dù sao nhà chị cũng còn trống, để cho nàng đến bầu bạn với chị."

Du Hân Niệm cảnh giác hướng mắt nhìn chằm chằm Lô Mạn.

"Nghĩ cái gì vậy chứ." Lô Mạn gõ nhẹ vào đầu nàng, "Thế nào? Có phải là rất hối hận vì bị chị phát hiện hay không, không thể bắt gian được?".


Du Hân Niệm không cười đùa cùng nàng, trực tiếp ngồi vào trong xe.

"Lái xe nhanh đi, trở về để cho em nhìn xem cô gái có thể làm cho chị nổi lòng từ bi quá mức như thế có bộ dạng xinh đẹp đến mức nào."

Lô Mạn biểu tình thoáng ngưng trệ, nói: "Vui đùa cũng chỉ là vui đùa, em còn tưởng thật sao?".

Du Hân Niệm không nói chuyện.

"Hơn nữa, ai có thể xinh đẹp được như Tiểu Niệm của chị?"

"Thôi thôi thôi!" Du Hân Niệm đẩy nàng ra, "Đừng cà kê nữa mau lái xe đi."

Lô Mạn nhún nhún vai, ngồi vào ghế điều khiển.

Trước lúc xuất phát Du Hân Niệm là thật sự vì nhớ Lô Mạn, muốn cùng nàng vui vẻ trải qua một kỳ nghỉ. Nhưng vừa nghe nói nàng đang ở chung nhà với một cô gái khác, nộ khí trong lòng không kiểm soát được mà bùng cháy hừng hực.

Kiềm chế?

Nàng đương nhiên muốn kiềm chế.

Chỉ cần Lô Mạn dỗ dành nàng một câu, nàng liền im miệng.

Nhưng lần này, Lô Mạn vì việc thi cử đã một tuần không có giấc ngủ ngon lại còn trong giờ phút quan trọng đi nghênh đón bạn gái. Nàng tâm phiền ý loạn vốn đã nín nhịn một bụng lửa giận, bạn gái đến đây là chuyện đáng vui mừng, nhưng vừa đến liền cáu kỉnh làm cho lửa giận của Lô Mạn cũng bùng lên.

Đó là lần đầu tiên Lô Mạn làm mặt lạnh với Du Hân Niệm.

Du Hân Niệm là viên ngọc quý trên tay của mọi người chưa bao giờ nhận lấy vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, còn chưa tới chỗ ở của Lô Mạn liền ầm ĩ đòi xuống xe.

"Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?"

"Em muốn trở về."

"Trở về đâu chứ?"

"Về nước! Về nhà!"

"......"

Lô Mạn rất hiểu nàng, biết Du đại tiểu thư một khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì thì có chín trâu cũng không kéo nàng lại được, lấy cứng đối cứng sẽ nháo ra tai nạn chết người.


Nói thật, nàng lúc này cũng không có tinh lực mà đối chọi cùng Du Hân Niệm, đành phải đầu hàng, thuận theo ý nàng đưa nàng đến khách sạn bên cạnh sân bay.

"Thật sự muốn trở về?" Lô Mạn đứng ở cửa hỏi.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

Khi đó Du Hân Niệm chỉ lo phát giận, nàng đã nghĩ là sau khi đóng cửa lại thì Lô Mạn sẽ bỏ đi, nhưng ở trong rạp chiếu phim nhân sinh này, nàng nhìn thấy được một hình ảnh mà trước đó đã không thể thấy.

Lô Mạn lẻ loi đứng ở hành lang khách sạn hồi lâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Nàng cho rằng người nàng yêu ở bên trong cánh cửa đó sẽ đến mở cửa cho nàng, nhưng mãi đến cuối cùng nàng cũng không đợi được.

Du Hân Niệm chưa từng nhìn thấy một Lô Mạn bất lực lại ủy khuất như vậy.

Ánh tịch dương chiếu vào đầu vai của nàng, nhuộm chút sắc màu trên sườn mặt buồn bã của nàng.

Nàng lặng lẽ xoa xoa mắt, lưu luyến mà rời đi.

......

Quả thực là tội ác tày trời a.

Du Hân Niệm thở dài, hoàn toàn không còn mặt mũi nào để xem.

Chuyện này nàng đương nhiên còn nhớ rõ, sau khi nàng về nước cả tháng cũng không thèm để ý đến Lô Mạn. Lô Mạn cầu hòa ba mươi ngày, cuối cùng nhận được tin nhắn nói chia tay của Du Hân Niệm, sau đó lập tức bay trở về nước.

Đối với Du Hân Niệm mà nói, đây chẳng qua chỉ là một trận náo loạn nho nhỏ, nhưng đứng ở góc độ của Lô Mạn mà nhìn lại, sau khi nhận được tin nhắn chia tay nàng liền cấp tốc trở về, không ăn không ngủ, nếu không nhờ tố chất thân thể tốt, lúc tới thành phố G đã có thể ngất xỉu ở sân bay mất rồi. Chạy tới nhà họ Du, Du Hân Niệm còn cự tuyệt không gặp.

Lô Mạn ngồi ở trong xe từ ban ngày đợi cho đến lúc trời tối đen, một mình đếm sao.

Đây chính là tạo nghiệt gì a......

Du Hân Niệm khụt khịt mũi.

Lẽ nào mấy năm nay cũng chỉ có những chuyện hoang đường như thế này sao?

Đương nhiên không có khả năng. Nàng và Lô Mạn ở bên nhau đa phần là hạnh phúc.

Thế nhưng rạp chiếu phim nhân sinh này khiến cho nàng nảy sinh hoài nghi đối với bản thân mình.

Đối với nàng mà nói là hạnh phúc, nhưng đối với Lô Mạn thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui