Du Nhâm Tuyết cũng nhắc tới "Phù cưu tai ương", ngay cả nàng ta cũng biết chuyện này?
Mình là "Phù cưu tai ương" của Phó tiểu thư?
Du Hân Niệm hoàn toàn mờ mịt rối bời.
"Phù cưu tai ương là cái gì?" Du Hân Niệm nhất định phải biết, "Rốt cuộc là có ý gì!".
Du Nhâm Tuyết nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thương hại: "Cô thật sự là một kẻ đáng thương chỉ biết chờ chết, đến tận bây giờ mà cái gì cũng không biết."
Du Nhâm Tuyết chưa từng tỉ mỉ nhớ lại một ít chuyện cũ, đây là lần đầu tiên nàng nhớ lại.
Cái tên "Du Nhâm Tuyết" này, nàng cho tới bây giờ cũng không hề thích.
Năm đó khi mẹ của Lâm Trạch Bạch tinh lọc oán khi trên người Phương Trúc Ác Anh, khuyên nó đi đầu thai, nó đã từng thận trọng suy nghĩ, đây đích thật là một con đường tốt để đi. Quang Chúc Tinh của tiểu nữ nhi Phó gia đã bị nó đoạt đi, Phó gia tất nhiên muốn truy tìm nó, chỉ có tiến vào luân hồi mới có thể lẩn tránh được Phó gia, để cho bọn họ vĩnh viễn cũng tìm không được khối Quang Chúc Tinh này.
Thế nhưng, cứ tùy tiện mà đầu thai sao?
Phương Trúc Ác Anh không thể tùy tiện tìm một phàm thai mà gửi gắm mình. Sâu thẳm bên trong hồn cốt của nó vẫn còn giữ nỗi thống hận sâu nhất đối với Phó gia, nó nhất định phải mang theo sự oán hận này đi đến kiếp sau. Bất luận là qua bao lâu, đều phải trả thù Phó gia!
Trước khi đầu thai nó đã đi một chuyến đến Yêu giới, muốn ở Yêu giới tìm kiếm pháp khí đối phó với Phó gia, nhưng trong lúc tình cờ lại nghe nói đến truyền thuyết "Phù cưu", cũng tại đỉnh núi Đại Côn Luân tìm được một con phù cưu điểu cuối cùng của Yêu giới.
Phương Trúc Ác Anh bị con phù cưu điểu xinh đẹp tuyệt luân kia hấp dẫn, nó chưa từng nghĩ tới bên trong Tứ giới lại còn có thể có một sinh vật xinh đẹp đến như vậy.
Phù cưu điểu dĩ nhiên đã hóa thành yêu, vẫn luôn ẩn cư ở đỉnh núi Đại Côn Luân. Thấy ác quỷ nho nhỏ này vậy mà lại có thể tìm được nó, cũng cảm thấy rất thú vị.
Phương Trúc Ác Anh thỉnh vấn phù cưu làm thế nào để báo thù, phù cưu liền điểm chỉ Du gia.
"Thật là thú vị." Phù cưu nói, "Ngươi căn cứ theo lời ta nói, tìm cơ hội đầu thai đến Du gia, vài năm sau giết chết nữ nhi Du gia, thúc đẩy nữ nhi Du gia cùng nữ nhi Phó gia gặp nhau, dẫn tới phù cưu tai ương cho nữ nhi Phó gia. Nhưng tất cả những điều này chẳng qua là do ta đã biết trước phù cưu tai ương sẽ phát sinh vào lúc nào đối với người nào, chỉ dẫn ngươi đi. Con gà có trước hay quả trứng có trước? Ngươi thay ta giải mã nghi vấn này đi, Ác Anh."
Phù cưu đem một phiến lông vũ khảm vào bên trong hồn phách của Phương Trúc Ác Anh, lông vũ này có thể gợi ý cho nó, nhắc nó phù cưu tai ương khi nào thì bắt đầu.
Sau đó, Phương Trúc Ác Anh đi đến Minh phủ, cải trang thành một đứa trẻ sơ sinh tay không tấc sắt, đã lừa gạt được Ngọc Chi lại còn giở chút thủ đoạn nho nhỏ, đem sổ sinh tử lật đến trang của Du gia, thuận lợi từ trên cầu Nại Hà nhảy xuống, chờ đợi khoảnh khắc đầu thai.
Nó lơ lửng giữa không trung tại một bệnh viện ở Nhân giới, thấy một nữ nhân có thai được đẩy đến phòng sinh.
Nữ nhân đó cả người đều là mồ hôi không ngừng rên rỉ, bên cạnh có một đám người đi theo.
Một sợi cuống rốn đỏ hồng nối liền nó và nữ nhân mang thai kia. Nữ nhân kia được đẩy nhanh vào phòng sinh, cả một đám thân nhân ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.
Một nam nhân trung niên khôi ngô tuấn tú đứng tại chỗ xoay người mấy vòng, rồi ngồi xuống. Đột nhiên nghe thấy thanh âm của vợ mình liền đứng phắt dậy lần nữa.
Bên cạnh hắn có một tiểu cô nương mắt to tròn mặc áo lông rất dày, đang kiễng chân, theo cha nàng nhìn nhìn vào bên trong, tựa hồ cảm giác được phía sau có gì đó dị thường, bỗng nhiên xoay đầu lại, mặt đối mặt với Phương Trúc Ác Anh.
Nàng tựa hồ có thể nhìn thấy Phương Trúc Ác Anh, lại giống như hoàn toàn nhìn không thấy.
Du Hân Niệm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt di chuyển dọc theo sợi cuống rốn mà người trưởng thành căn bản nhìn không thấy kia.
"Hê."
Một tiểu cô nương tóc đen dài dáng cao gầy ở sau lưng Du Hân Niệm vỗ nàng một cái: "Đang nhìn cái gì vậy Tiểu Niệm?" Lô Mạn bảy tuổi mặc đồng phục học sinh lưng đeo cặp sách, vừa mới chạy tới, "Em sẽ có một cặp em trai em gái song sinh, có vui không?".
Du Hân Niệm gạt tay nàng ra, cau mày dùng sức "Hừ" một tiếng.
"Cáu kỉnh." Lô Mạn nhéo mặt nàng, bị nàng nổi giận đùng đùng đẩy ra.
Phương Trúc Ác Anh nhìn cặp tỷ muội đang tranh cãi này, thực rõ ràng, Du Hân Niệm cũng chẳng thích có thêm một cặp em trai em gái, nàng còn không biết cách làm một người chị tốt là như thế nào.
"Sao lại lâu như vậy?" Du Phong trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Lúc nàng sinh Tiểu Niệm cũng đâu có lâu như vậy, cũng không có kêu rên như vậy."
Lô Thành Trung và Bạch Văn đều trấn an hắn: "Yên tâm, không có việc gì đâu, song thai mà, thời gian chắc chắn sẽ lâu hơn một chút."
Du Phong thở dài, nhỏ giọng nói với Lô Thành Trung: "Vốn cũng không tính sẽ có thêm một đứa nhỏ nữa. Hiện tại vợ tôi lại ở bên trong chịu khổ, tôi thật sự là......"
Lô Thành Trung an ủi hắn: "Hiện tại nói những lời này để làm gì? Chờ Bạch Hi cùng cặp song sinh long phượng của cậu bình an đi ra, cậu sẽ muốn ôm đứa nhỏ không buông tay cho xem."
Đạo lý này Du Phong đều biết, nhưng vợ mình lúc sinh đứa con đầu tiên cũng đã chịu không ít khổ cực, do đó Du Phong mới quyết định không cần sinh con thứ hai nữa. Không ngờ lại có thể mang thai ngoài ý muốn.
Cả một nhà đứng ở bên ngoài phòng sinh lo lắng chờ đợi, Phương Trúc Ác Anh nhìn về phía họ, trong lòng nó đã hiểu.
Bọn họ cũng không mong muốn nó đi vào thế giới này.
Thế giới này căn bản là không có ai chờ mong sự ra đời của nó, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy.
Nó không có nhà.
Trong suốt mười hai năm sau khi được sinh ra đời, Phương Trúc Ác Anh vẫn bị vây trong trạng thái trí nhớ hỗn độn.
Du Nhâm Tuyết vẫn luôn được ba mẹ và chị hai chỉ bảo, cố gắng làm một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Nàng quả thực đã nỗ lực theo phương hướng này, cũng chiếm được sự khen ngợi của ba mẹ và chị.
Nhưng dù thế nào nàng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm thấy tất cả những thứ này cũng không làm cho nàng vui vẻ, nàng cũng không nên làm những điều này.
Nàng có một chuyện khác quan trọng hơn.
Năm ấy Du Hân Niệm mười bốn tuổi, phong quang vô hạn.
Du Nhâm Tuyết từ xa nhìn chị mình, cảm thấy bản thân cái gì cũng tệ. Bất luận là dung mạo hay cá tính nàng đều thua xa Du Hân Niệm, thậm chí không có ai nghĩ tới việc đặt hai chị em các nàng vào cùng một chỗ mà so sánh. Cũng trong năm đó, Du Hân Niệm dần dần bộc lộ thiên phú trong môn đấu kiếm, nàng tham gia đủ loại cuộc thi đấu kiếm đồng thời cũng không hề lơ là trong việc học tập, thậm chí còn có người tìm đến mời nàng tham gia đóng phim, bị Bạch Hi khéo léo từ chối.
Du Nhâm Tuyết biết Du Hân Niệm và chị họ Lô Mạn yêu nhau, hai nàng có bí mật thuộc về các nàng.
Du Nhâm Tuyết lại một lần nữa bị Du Hân Niệm bỏ xa ở phía sau, Du Hân Niệm đã tiến vào thế giới của người trưởng thành, mà nàng vẫn còn là một đứa trẻ con.
Người khác đều nói, ngươi được sinh ra trong một gia đình phú quý như Du gia, còn có một người chị yêu thương ngươi, bản thân là thai long phượng, ngươi quả thực không thể nào may mắn hơn nữa. Ngươi sao có thể khổ sở? Sao có thể cảm thấy cô độc? Ngươi thật là lập dị, mỗi một ngày của ngươi lẽ ra đều nên tràn ngập hạnh phúc, bằng không thì, những người nghèo khó bất hạnh hơn so với ngươi nên sống như thế nào đây?
Đúng, bọn họ nói đúng, Du Nhâm Tuyết sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nàng có tư cách gì mà không vui? Có tư cách gì mà phiền não?
Nàng cố gắng dứt bỏ bóng ma mà chị hai tạo nên cho nàng, làm một đứa em gái tốt, một đứa con ngoan mà sống, cố gắng khiêm tốn, cố gắng ôn hòa, cố gắng yêu thương mỗi một thành viên trong nhà này. Ngay khi nàng nghĩ rằng chính mình đã làm được rồi, nàng vô tình nghe được cuộc đối thoại của ba mẹ.
"Chưa từng nghĩ là sau Tiểu Niệm còn có thể có thêm đứa nhỏ."
"Đúng là vậy, vốn cũng chỉ muốn có một đứa nhỏ, bồi dưỡng thật tốt, kế thừa khách sạn cũng dễ xử lý. Hiện tại...... Ba đứa nhỏ, em nói xem, phải phân công như thế nào đây?"
"Có điều này cũng phải nói." Bạch Hi ngập ngừng thật lâu, rốt cuộc dưới ánh nhìn chăm chú của Du Phong đành nói ra nghi hoặc của chính mình từ trước giờ, "Em chung quy vẫn cảm thấy...... hai đứa nhỏ Nhâm Tuyết và Nhiên Đông, cùng nhà chúng ta có điểm không hợp nhau. Tiểu Niệm tính tình giống em lúc nhỏ, thông minh sắc sảo giống anh. Nhưng anh nói xem Nhâm Tuyết và Nhiên Đông có giống anh không? Giống em không? Cũng không giống. Có đôi khi em cảm thấy hai đứa nó giống như người ngoài, không giống người nhà chúng ta."
Du Phong trầm mặc một lúc rồi nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi, hai đứa nó chính là do em sinh ra."
"Đương nhiên là em sinh, tốn hơn phân nửa cái mạng em mới sinh ra được. Em không có ý gì khác, chính là......" Bạch Hi nói, "Có đôi khi nhìn ánh mắt của Nhâm Tuyết, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xa lạ, có chút sợ hãi."
Sau đó ba mẹ nói cái gì Du Nhâm Tuyết đều không có nghe được, nàng đã chạy một mạch ra khỏi cửa, chạy đến trên đường cái, xuyên qua dòng người chật ních, mãi cho đến lúc rốt cuộc chạy không nổi nữa, nàng ngồi sụp ở trên ghế khán đài trong sân thể dục phía sau trường học, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Hóa ra sự ra đời của nàng chính là một sai lầm.
Hóa ra nàng căn bản là không nên đến với thế giới này.
Du Nhâm Tuyết ôm mặt, khắc chế không được mà bật khóc thành tiếng.
"Đây là làm sao vậy a."
Đột nhiên có một thanh âm truyền đến, Du Nhâm Tuyết vội vàng lau đi nước mắt, nhìn quanh tìm kiếm người vừa nói chuyện.
"Cô còn chưa tỉnh sao?"
Du Nhâm Tuyết vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ sinh tóc xoăn ngắn mặc một bộ y phục cổ quái ngồi ở trên cây nhìn nàng.
"Cái gì...... Cô là ai?" Du Nhâm Tuyết hỏi.
"Chậc. Lại còn hỏi tôi là ai...... Phương Trúc Ác Anh, cô cũng coi như là thông minh, năm đó cô nghe mẹ tôi nói xong liền chạy đi đầu thai, lại có thể trở thành nữ nhi của Du gia. Cô từ sớm đã biết đến phù cưu tai ương rồi sao? Rất tốt. Có lẽ phù cưu tai ương là phương thức cuối cùng để chúng ta có thể hoàn toàn diệt trừ Phó gia."
Du Nhâm Tuyết hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói cái gì, nữ sinh tóc xoăn kia từ trên cây nhảy xuống, lấy ra một lá bùa dán lên trán Du Nhâm Tuyết: "Mau tỉnh lại cho tôi, nhớ lại chuyện kiếp trước. Cô cũng không phải là vì muốn làm nữ nhi Du gia mới đi đầu thai."
Nữ sinh tóc xoăn này tất nhiên chính là Lâm Trạch Bạch.
Nàng đánh thức Phương Trúc Ác Anh đang ngủ say, dưới sự xúi giục của nàng vào năm Du Nhâm Tuyết mười sáu tuổi đã giết chết người đầu tiên, lấy máu tế hồn, dần dần khôi phục quỷ khí của Ác Anh.
Phiến lông vũ cất giấu bên trong thân thể nàng bị Lâm Trạch Bạch lấy ra, nàng dựa theo chỉ dẫn của phù cưu, tính toán được phù cưu tai ương của Phó Uyên Di, lập kế hoạch cho ngày 7 tháng 6 năm 2011, cùng ngày sinh nhật 24 tuổi của Du Hân Niệm ra tay giết chết nàng, để cho nàng dùng hình thái vong hồn cùng Phó Uyên Di gặp nhau, bắt đầu phần mở màn cho cái chết của Phó Uyên Di, mở ra "Phù cưu tai ương" không thể nghịch chuyển.
Nghe xong lời nói của Du Nhâm Tuyết, mới hiểu được "Phù cưu tai ương" mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng đến tột cùng là cái gì.
Thì ra, nàng là tử kiếp của Phó Uyên Di. Nàng sở dĩ bị giết, chính là bởi vì Du Nhâm Tuyết và Lâm Trạch Bạch muốn đưa nàng đến bên cạnh Phó Uyên Di, sát hại tính mạng của Phó Uyên Di.
Vào một đêm đầu hạ hơn năm năm trước, Du Nhâm Tuyết mang nhục thung dung đến, bảo dì Võ bỏ vào trong rượu an thần mà Du gia mỗi đêm đều uống.
Kỳ thật đó cũng không phải nhục thung dung, mà là đại hồi hương mà Du Nhiên Đông ghét nhất.
Du Nhiên Đông đặc biệt mẫn cảm đối với mùi vị của đại hồi hương, sau khi uống vào nhất định sẽ trách mắng Võ Tú Anh, nhất định tâm tình sẽ không tốt. Chỉ cần tâm tình hắn không tốt, nhất định sẽ chạy ra ngoài lêu lổng cùng đám bạn xấu của hắn.
Du Nhiên Đông đương nhiên không thể chết được, hắn là một phần của Du Nhâm Tuyết, là một phần của Phương Trúc Ác Anh, bên trong thân thể hắn có cất giấu Quang Chúc Tinh quan trọng nhất.
Sau khi Du Nhiên Đông cầm lấy một gói thuốc phiện, liền ra khỏi nhà đúng như Du Nhâm Tuyết sở liệu.
Sau khi Du Nhiên Đông rời khỏi cổng, Du Hân Niệm cùng Du Phong và Bạch Hi uống xong rượu an thần, rơi vào hôn mê.
"Là cô bỏ thuốc vào trong rượu......" Du Hân Niệm hỏi.
"Đương nhiên."
"Nhưng mà, tôi không rõ...... Rõ ràng cô cũng uống rượu an thần, vì sao cô lại có thể chẳng hề hấn gì? Cho dù cô là Phương Trúc Ác Anh chuyển thế, nhưng khi đó cũng không thể thoát ly được thân thể...... Cô chắc chắn phải giống như chúng ta, bởi vì thuốc mà lâm vào hôn mê......"
Du Nhâm Tuyết cười nói: "Cô sao lại ngu ngốc như vậy? Tôi sẽ tự mình hạ thuốc chính mình sao?".
"Nhưng mà, dì Võ mang rượu an thần ra tùy ý đặt lên bàn, dùng ly rượu bằng thủy tinh, cũng không phải là ly tách riêng của mỗi người chúng ta, cô làm sao có thể biết trước được ai sẽ cầm lấy ly nào? Nếu như tôi hoặc ba mẹ cầm lấy cái ly mà ngươi tự chuẩn bị cho mình, không có thuốc mê thì sao?"
Du Nhâm Tuyết chậm rãi lắc đầu: "Loài người các cô thật sự là đáng thương, ý tưởng thật là đơn thuần. Cô nghĩ rằng tôi sẽ trực tiếp bỏ thuốc vào trong rượu sao?".
Du Hân Niệm bị nàng ta nói mà sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại tình cảnh đêm đó các nàng uống rượu.
Vì sao Du Nhâm Tuyết lại không bị hôn mê? Nàng ta đã động tay động chân như thế nào?
Trong đầu Du Hân Niệm đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nàng thốt lên: "Là đá viên! Cô bỏ thuốc vào trong đá viên!".
Du Nhâm Tuyết "Hừ" một tiếng: "Đầu óc cuối cùng cũng xoay chuyển?".
Du Nhâm Tuyết bỏ thuốc mê vào giữa viên đá, đầu hạ thời tiết có chút oi bức, Du gia uống rượu tất nhiên sẽ phải bỏ thêm đá viên.
Du Nhiên Đông vừa uống một ngụm rượu chưa bỏ thêm đá viên đã bị mùi vị đại hồi hương làm cho buồn nôn, liền không uống tiếp nữa. Du Nhâm Tuyết thân thể không tốt, Võ Tú Anh còn đang nấu thuốc cho nàng, nên nàng cũng không có bỏ thêm đá viên, uống rượu nguyên chất.
Nàng tận mắt nhìn Du Hân Niệm cùng Du Phong, Bạch Hi bỏ thêm đá viên có chứa thuốc mê, uống rượu.
Du Hân Niệm nghĩ rằng mình uống say, nghiêng ngả lảo đảo đi đến sân sau, nằm hôn mê ở trong chiếc xe mới cóng của nàng.
Du Nhâm Tuyết giết chết Du Phong và Bạch Hi vốn đã về phòng từ sớm, sau đó giả làm Bạch Hi từ trong phòng ngủ lớn gọi điện thoại cho Võ Tú Anh, nói dối là bị đau đầu, bảo bà ấy ra ngoài mua thuốc.
Võ Tú Anh vừa đi, kế hoạch của Du Nhâm Tuyết liền có thể bạo dạn mà thực thi.
Nàng đi vào trong sân kéo Du Hân Niệm đang hôn mê trở vào nhà. Để tránh khỏi sự điều tra của cảnh sát, nàng phải tạo hiện trường thật hoàn mỹ, thoát khỏi sự quấy rầy của cảnh sát mà tiếp tục che giấu thân phận của chính mình, chờ đợi "Phù cưu tai ương" tiến đến.
Trong lúc nàng đang kéo lê Du Hân Niệm, Lâm Trạch Bạch đi xung quanh nhà tuần tra dò xét, để tránh có người quấy rối kế hoạch quan trọng này.
Chính là vào lúc đó, mợ của Du Hân Niệm bắt gặp cảnh tượng này, Lâm Trạch Bạch nhanh chóng đuổi kịp bà ta, tung một chưởng làm cho bà ta phát điên.
"Người này tốt nhất là đừng giết, nếu không hung án Du gia sẽ có thêm một người chết không cần thiết, càng khiến người ta sinh nghi." Lâm Trạch Bạch chính là đã nghĩ như vậy.
Du Nhâm Tuyết kéo Du Hân Niệm trở về phòng ngủ, đóng hết cửa sổ lại, phóng hỏa đốt cháy hiện trường, muốn thiêu hủy toàn bộ chứng cứ, để cho Du Hân Niệm các nàng táng thân trong biển lửa.
Nhưng điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, Du Hân Niệm lại có thể tỉnh lại, thậm chí thiếu chút nữa để cho Du Hân Niệm chạy thoát.
Du Nhâm Tuyết tự tay siết cổ nàng chết, Du Hân Niệm trước khi chết lại còn có thể bấu nàng một phát. Du Nhâm Tuyết nhìn một đường hằn đỏ trên cánh tay, đạp thi thể của Du Hân Niệm vào trong biển lửa.
Du Hân Niệm cho rằng cú bấu kia của chính mình là dùng hết toàn lực, ắt phải để lại vết thương cho đối phương, nhưng do lúc đó nàng đã hấp hối, căn bản là không hề tạo ra vết sẹo nào cho Du Nhâm Tuyết.
Ngày hôm sau vết thương kia liền biến mất không thấy nữa.
Sau đó Du Nhâm Tuyết cởi quần áo, nằm vào trong bồn tắm, uống thuốc mê, rơi vào hôn mê.
Phòng tắm nằm cách mồi lửa xa nhất, lại có nước bảo hộ, lỡ như Võ Tú Anh có trở về chậm một chút, nàng cũng không đến mức nguy hiểm tính mạng.
Cho nên nàng đích thật là được cứu ra từ trong phòng tắm.
"Nhưng mà, cô làm sao biết dì Võ khi nào thì trở về?" Du Hân Niệm không rõ, "Nếu bà ấy quay về chậm trễ, cô không phải cũng sẽ bỏ mạng đó sao?".
Hai hàng lông mày của Du Nhâm Tuyết khẽ động đậy: "Tôi đương nhiên biết bà ấy khi nào thì trở về, cũng đoán được sự lan rộng của đám cháy. Bà ấy nhất định sẽ trở về trước khi lửa lan đến phòng tắm, cứu tôi ra ngoài."
Du Hân Niệm vô cùng khó hiểu: "Vì sao?".
"Vì nồi thuốc." Du Nhâm Tuyết nói, "Bà ấy đang nấu thuốc."
Du Hân Niệm bừng tỉnh hiểu ra.
Đoạn thời gian đó Du Nhâm Tuyết thân thể không tốt, Võ Tú Anh vẫn luôn nấu thuốc cho nàng.
Võ Tú Anh trước khi rời nhà đi mua thuốc còn cố ý đi ngang qua phòng bếp nhìn một chút, chính là vì thuốc cho Du Nhâm Tuyết còn đang được nấu trong nồi.
Đúng vậy, trong Huyết Tâm của Võ Tú Anh cũng có đoạn này, Du Hân Niệm đã không cẩn thận cân nhắc chi tiết này.
Nồi thuốc kia đại khái là phải nấu trong bốn mươi phút, thời gian đi tới tiệm thuốc trở về cũng khoảng bốn mươi phút. Cho nên Võ Tú Anh muốn tranh thủ thời gian đó gấp rút trở về, nếu không thì nồi thuốc cạn nước, đêm nay Du Nhâm Tuyết sẽ không có thuốc uống, lại thêm khả năng sẽ cháy hỏng phòng bếp.
Võ Tú Anh làm việc luôn luôn cẩn thận, Du Nhâm Tuyết biết chắc là bà ấy sẽ trở về trong vòng bốn mươi phút, vừa lúc cứu nàng.
Toàn bộ mọi chi tiết đều nằm trong lòng bàn tay Du Nhâm Tuyết, nàng lập mưu đã lâu, tỉ mỉ trù tính, đem vận mệnh của Du Hân Niệm nắm giữ ở trong lòng bàn tay.
Cảnh sát không thể tra ra được hung thủ, Du Nhâm Tuyết cho rằng phiền toái sẽ như vậy mà biến mất, ai ngờ còn có một phiền toái lớn vẫn đi theo nàng.
Lô Mạn.
Lô Mạn vẫn không từ bỏ việc điều tra hung án Du gia, mà nàng rốt cuộc tìm được không ít chứng cứ, đem mũi dùi nhắm ngay vào Du Nhâm Tuyết.
Du Nhâm Tuyết từ sớm cũng muốn giết Lô Mạn, thậm chí diệt trừ luôn cả Lô gia.
Nhưng trong nhà của Lô gia đầy rẫy những vật trừ tà do Thân phu nhân đưa tới, trong xe của Lô Mạn cũng treo túi gấm trừ tà, hại nàng không thể nào xuống tay, thậm chí lọt vào sự chèn ép của Lô Mạn.
Nàng liên tục chờ đợi Du Nhiên Đông thức tỉnh để cùng nàng liên thủ xuất kích, nhưng Du Nhiên Đông mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn tựa như một người bình thường tồn tại trên đời này, hắn chính là một người bình thường.
"Hắn chẳng có giá trị gì." Lâm Trạch Bạch nói với Du Nhâm Tuyết, "Giết hắn, lấy ra Quang Chúc Tinh, chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa."
Vì thế Du Nhâm Tuyết đã giết chết Du Nhiên Đông, nuốt vào Quang Chúc Tinh.
"Mục tiêu của các người là tôi, vì sao còn muốn giết ba mẹ?" Du Hân Niệm không rõ, cho dù hai chị em song sinh bọn họ là con ngoài ý muốn sinh ra, cho dù cảm thấy hai người bọn họ cùng Du gia không hợp nhau, Du Phong và Bạch Hi cũng chưa từng ở trước mặt người ngoài mà biểu hiện ra bất cứ điểm gì khác biệt, thậm chí thân là con gái lớn Du Hân Niệm cũng chưa bao giờ cảm thấy ba mẹ từng có lúc bạc đãi hai chị em song sinh bọn họ.
"Ba mẹ là yêu các người ...... Các người là những đứa con của Du gia ......" Thanh âm của Du Hân Niệm trở nên run rẩy, "Chẳng lẽ các người không cảm nhận được tình yêu thương của họ sao?!".
Du Nhâm Tuyết thoáng dùng lực dưới chân, đạp Du Hân Niệm đang phẫn nộ vùng vẫy một lần nữa áp sát mặt đất.
"Yêu?" Du Nhâm Tuyết cười lạnh, "Ai cần đến thứ đó? Nói cho cô biết, tôi thích cái cảm giác giết người. Giết ba mẹ cô chẳng qua chỉ là tiện tay, bởi vì bọn họ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm. Cô có biết tôi vì sao cứ muốn trở lại hiện trường hung án ngày xưa không? Cô có biết mỗi lần tôi đi vào phòng ngủ của các người thì có tâm tình như thế nào không? Mỗi một lần tôi đều nhấm nháp toàn bộ những chi tiết ngày đó giết chết các người, tỉ mỉ thưởng thức hồi ức kích động khi chấm dứt sinh mệnh của các người. Tôi đối với các người không có bất kỳ yêu thương gì cả, Du Phong và Bạch Hi chẳng qua chỉ là công cụ giúp tôi trưởng thành mà thôi. Mục đích cuối cùng của tôi chính là muốn cô cùng Phó Uyên Di gặp nhau, đạt thành phù cưu tai ương của nàng. Tôi muốn Phó Uyên Di chết, muốn Phó gia từ nay về sau biến mất trên thế giới này! Cho dù tất cả những kẻ họ Phó trong thiên hạ đều chết hết, cũng khó giải mối hận trong lòng tôi!".
Thì ra là như vậy.
Du Hân Niệm nhìn về phía Phó Uyên Di ở xa xa, Phó Uyên Di cả người là máu, cũng đang nhìn về phía nàng.
"Hóa ra đây là phù cưu tai ương, hóa ra em là tử kiếp của chị."
Vô số ngọn lửa đang cháy lập lòe ở giữa nàng và Phó Uyên Di, rồi bùng lên.
Du Hân Niệm hỏi nàng: "Bọn họ đều nói em là tử kiếp của chị, chị thông minh như vậy, lẽ nào chị lại không biết sao?".
Phó Uyên Di nhìn nàng, trước sau như một nở nụ cười ôn nhu: "Chị biết."
"Chị đã sớm biết?"
"Ừm."
"Vậy thì tại sao còn muốn để cho em đến bên cạnh chị?"
"Nào có lý do tại sao, chị chỉ muốn nhìn một chút xem tử kiếp của chị có bộ dáng như thế nào thôi."
"Bây giờ thì sao?"
"Nhìn thấy được, nhìn hiểu được." Phó Uyên Di cười nói, "Đích thật là một bộ dáng hại nước hại dân, đích thật là bộ dáng mà tử kiếp của chị nên có."
Phó Uyên Di này mỗi lần mở miệng nói chuyện đều là những câu êm tai, Du Hân Niệm đều thích nghe.
"Lại nói, em cũng không tin số mệnh." Du Hân Niệm đem ánh mắt chuyển về hướng Du Nhâm Tuyết, ánh sáng ôn nhu trong mắt khi hướng về Phó Uyên Di cũng dần dần trở nên sắc bén, "Các người nói tôi là phù cưu tai ương của Phó tiểu thư, mà trên Tam Sinh Thạch của tôi viết rằng người yêu tam sinh tam thế của tôi cũng là nàng. Cô cảm thấy, tôi nên tin ai?".
Du Nhâm Tuyết cầm pháp trượng nhắm ngay nàng: "Tôi quản cô tin ai, tôi chỉ biết cô hiện tại phải chết. Không cần sợ hãi, tôi lập tức sẽ đưa người yêu tam sinh tam thế của cô đi cùng cô xuống Hoàng Tuyền."
Du Nhâm Tuyết tập trung quỷ khí cực lớn vào phía trên pháp trượng, muốn đồng thời giết chết Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di.
Nàng quả thực là nhìn thấy thắng lợi ngay trước mắt. Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi đều bị trọng thương không thể động đậy, uy hiếp lớn nhất là Lâm Trạch Bạch cũng đã chết, nàng sao có thể không phải là người chiến thắng cuối cùng được chứ?
Nhưng mà Du Hân Niệm dưới chân nàng vì sao lại cười đến đắc ý như vậy? Dựa vào cái gì mà lại cười giống như người chiến thắng?
Đây là vẻ mặt mà nàng ghét nhất!
Du Nhâm Tuyết hét lớn một tiếng định xuất chiêu, bỗng nhiên hồn phách Du Hân Niệm biến mất, động tác của nàng dừng lại một chút, phát hiện tứ chi của mình không biết từ khi nào lại bị những dải lụa trắng kỳ quái quấn lên. Dải lụa đột nhiên bị lôi kéo, kéo mở tứ chi của nàng ra, lộ ra tư thái không chút phòng bị.
Du Nhâm Tuyết đang vô cùng nghi hoặc, ngay sau đó liền cảm thấy trong bụng đau đớn, một bàn tay đang tiến sâu vào bên trong hồn phách của nàng!
Một màn sương trắng bay tới, hội tụ thành Du Hân Niệm.
Bàn tay của Du Hân Niệm dò xét tìm kiếm ở bên trong hồn phách của nàng, hồn phách bị khuấy đảo đến đau đớn, Du Nhâm Tuyết nhịn không được bật ra một tiếng kêu sợ hãi.
"Tôi nên tin ai?" Hai mắt của Du Hân Niệm tỏa ra tà khí cổ quái, "Hay là để Quang Chúc Tinh của Phó tiểu thư nói cho tôi biết vậy."
Du Nhâm Tuyết điên cuồng ứa ra mồ hôi lạnh, đặc biệt ngơ ngác không thôi: "Cô một người phàm trần, làm sao...... có thể......"
Du Hân Niệm bỗng nhiên sờ được cái gì đó, hung hăng một phát lôi nó ra.
Quỷ khí màu đen tựa như máu tươi từ trong bụng Du Nhâm Tuyết mãnh liệt phun ra, nàng hét lên thảm thiết, hồn phách trong nháy mắt liền tan rã!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...