Đội trưởng bị nhốt, cả đám người Đồ Tô cũng không hề cử động, vẫn như trước đứng ở chỗ cũ mặt không chút biểu cảm mà quan sát.
Phó Uyên Di có thể thấy rõ vẻ mặt của đám người Minh phủ này, bản năng cảm thấy bất thường, liền lui về phía sau mấy bước cách xa Hồng Khúc.
Thân thể Hồng Khúc nổi lơ lửng giữa không trung, bị Vô Giải Chi Cảnh dồn ép ở bên trong, vách sáng vốn nên tiếp tục co rút vào lại chậm chạp không có biến hóa.
Phó Uyên Di móc hai cánh tay lại với nhau tạo ra một vòng tròn, nhắm ngay Vô Giải Chi Cảnh, truyền toàn bộ pháp lực đến đó, dùng sức đè ép vào bên trong.
Vô Giải Chi Cảnh càng lúc càng co nhỏ, cánh tay của Hồng Khúc cong oằn về phía sau, cả người đang dần dần biến dạng.
Nhưng vẻ tươi cười quỷ dị của hắn vẫn không hề thay đổi.
Phó Uyên Di trong lòng trầm xuống, đang muốn nhặt lấy cây dù, trên mặt Hồng Khúc đột nhiên ửng đỏ, hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng làm cho Vô Giải Chi Cảnh nổ tung vỡ nát.
Từng đốm sáng màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống, Hồng Khúc bình yên vô sự.
"Đây là chiêu thức lợi hại nhất của cô? Vậy cũng không có gì đáng mong đợi." Hồng Khúc từ trong túi vũ khí rút ra một khẩu súng máy, "Tự ý mở ra quỷ đạo là trọng tội, ngoan ngoãn cùng tôi quay về Minh phủ chịu thẩm vấn, nếu còn tiếp tục chống cự thì tôi hoàn toàn có lý do bắn chết cô tại chỗ."
"Bắn chết tại chỗ? Các người tự tiện xông vào nhà dân, phá hủy sân vườn nhà tôi, không sợ tôi bẩm báo cáo trạng với Minh Vương, bắt giữ tất cả các người để hỏi tội sao?"
Bên trong cơn gió lốc màu đen đang tiến tới có một vị nữ tử mặc áo bào trắng, nàng tựa như ma quỷ hành động không gây ra chút tiếng động, mà nàng im lặng đi đến bất cứ nơi nào, cũng mạnh mẽ áp chế đoàn minh khí đang làm mưa làm gió ở nhà nàng đây.
Hồng Khúc đưa mắt nhìn nàng, ngữ khí cũng không hề dịu đi: "Hóa ra là Liễu gia tiểu thư. Tôi biết nhà của cô cùng Minh phủ có giao tình rất sâu, nhưng mà tiểu quỷ nhà cô năm lần bảy lượt gây trở ngại cho cấp dưới của tôi thi hành công vụ, việc này cho dù có bẩm báo đến Minh Vương, bẩm báo lên tới trời cũng sẽ không có ai làm chủ cho cô. Liễu tiểu thư, tự ý mở ra quỷ đạo chuyện này cô cũng có phần, cho dù cô không lên tiếng tôi cũng sẽ tìm được tung tích của cô, áp giải luôn cả cô về Minh phủ. Thế nhưng cô lại chủ động hiện thân, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa!".
"Nga?" Liễu Khôn Nghi bật ra một âm mũi khe khẽ, mang theo hắc quang từ trong lòng đất sâu thẳm của Liễu trạch. Hắc quang kia từ dưới lòng đất phun trào ra, ngưng tụ thành một con hắc long, gào rống giữa trời đêm. Tiếng gầm gừ của hắc long chấn động mây đen, kéo đến những tia sấm chớp hộ thân màu tím, lao vụt xuống cuộn quấn ở phía sau Liễu Khôn Nghi, run mũi nhe răng, hướng về phía Hồng Khúc há miệng gào thét mãnh liệt.
Hắc long khí thế hừng hực, một tiếng gầm rống này thiếu chút nữa hất bay cả Phó Uyên Di ra ngoài.
"Ai nha, hóa ra Trấn Quỷ Đồ không phải thật sự trấn quỷ, mà là ẩn giấu một đại bảo bối ở trong nhà." Phó Uyên Di nhìn con rồng khổng lồ này, há hốc kinh ngạc, "Cậu từ lúc nào thì trở nên lợi hại như vậy?".
Liễu Khôn Nghi thật sự chán ghét người này cứ thoải mái tùy tiện không đúng thời điểm, liếc nàng một cái: "Nếu cậu tìm về được Quang Chúc Tinh của cậu, cậu cũng có thể giống như tớ."
Hồng Khúc đối mặt với hắc long, nhưng lại không chút sợ sệt.
"Liễu gia quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Yêu Vương mấy trăm năm trước chết đi cũng có thể thao túng. Có điều......" Hắn gỡ bỏ hộ giáp, trong nháy mắt giống như cởi bỏ phong ấn, minh khí cuồn cuộn ngập trời, răng nanh như dã thú, hướng về phía hắc long kia gầm rống, không chút nào thua kém!
Hắc long cùng Hồng Khúc dùng tiếng gầm rống công kích lẫn nhau, khiêu khích lẫn nhau, rõ ràng là khúc nhạc dạo đầu khi mãnh thú sắp triển khai tàn sát lẫn nhau.
"Cô cho rằng chỉ một con thú dùng để cưỡi rồng này là có thể hù dọa được tôi?"
"Nếu chỉ là hù dọa, thì có nghĩa lý gì." Liễu Khôn Nghi nhìn về hướng Hồng Khúc và nói, "Tới đi. Mày cũng rất lâu rồi không có nếm qua mùi vị của máu, đêm nay, liền đại khai sát giới đi."
Hắc long tựa như một con thú đói khát mất kiểm soát, điên cuồng phóng tới chỗ thức ăn. Hồng Khúc hét lớn một tiếng, trực tiếp nghênh diện với hắc long! Hắc long há cái miệng to lớn của nó muốn nuốt chửng lấy Hồng Khúc, thế nhưng Hồng Khúc lại dùng tay không chụp lấy chòm râu bên miệng nó, không hề khoan nhượng, triền đấu với nó.
Đồ Tô thấy đội trưởng đang đánh nhau lên trời xuống đất cùng hắc long kia, hắc long hung ác lại thêm pháp lực của Liễu Khôn Nghi cuồn cuộn không ngừng trợ giúp, càng chiến càng hăng. Mà Hồng Khúc tâm huyết dâng trào, chính là dùng tay không mà chiến đấu, tựa như quên mất túi vũ khí sau lưng, dần dần bị dồn vào thế hạ phong.
Đồ Tô rút ra một khẩu súng định tiến lên trợ giúp Hồng Khúc một tay, vừa mới tiến được một bước chợt cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, cũng không biết từ lúc nào đã bị đông lạnh cứng. Hắn vung một quyền đánh nát lớp băng dày đó, Cao Kỳ từ trên trời giáng xuống, một trượng đâm vào ngực hắn.
Lại là tiểu quỷ Liễu gia. Tiểu quỷ Liễu gia hành tung lén lút, tới gần bọn họ từ lúc nào lại chẳng hề phát hiện.
Lưỡi đao bằng băng từ trên trời giáng xuống hướng đến đỉnh đầu cùng thân thể của những người trong quân đội liên hợp, Đồ Tô ngay tức thì bị nàng đông cứng tại chỗ nửa bước cũng khó mà nhấc đi được, lưỡi băng cắt đứt chiếc mũ phi hành gia cùng hộ giáp của hắn, cắt đến toàn thân đầm đìa máu tươi.
Bảy người còn lại của quân đội liên hợp lặng lẽ tản ra, tránh thoát lưỡi đao băng tuyết của Cao Kỳ đồng thời rút súng ra từ trong túi vũ khí, tạo thành một vòng tròn vây quanh nàng ở giữa, làm nàng không thể thối lui.
Đồ Tô toàn thân bị băng đá bao phủ nghèn nghẹt thốt ra hai chữ: "Muốn chết."
Trong nháy mắt vô số viên đạn phóng về hướng Cao Kỳ, âm thanh "tạch tạch" bắn phá của súng máy vang thấu tận trời.
Khắp mặt đất Liễu trạch bị bắn thành tổ ong vò vẽ, Cao Kỳ thì lại biến mất trong hư không, chỉ để lại một ngọn núi băng.
Trên đỉnh núi băng mở ra một vết nứt, nứt thành một đường liên tục xuống dưới, trong nháy mắt ngọn núi băng tan rã, Đồ Tô ngay cả một sợi lông cũng không bị tổn hại, chậm rãi bước qua đống băng vụn.
Cao Kỳ cùng Lưu Đình trở lại bên cạnh Liễu Khôn Nghi, tứ quỷ còn lại đã ở bên cạnh hộ giá.
Hồng Khúc cùng hắc long càng chiến đấu càng hăng say, hoàn toàn không để ý đến tình hình trận chiến bên kia của cấp dưới mình. Hắn một thân thịt hồng cứng rắn như sắt, cho dù thân hình hắc long có to lớn hơn hắn gấp mười lần, hắn cũng hiên ngang không lùi, càng đánh càng hưng phấn.
"Đội trưởng." Thụy Lộ nhìn không được nữa, "Ngài còn nhớ rõ mục đích hôm nay tới đây chứ?".
Hồng Khúc nhíu mày, lau đi vệt máu bên ngoài miệng: "Được rồi, biết các người đều mong nhớ đến kỳ nghỉ, tôi cũng rất muốn buông hạ vũ khí mà đi tắm nắng đây."
Nghe được lời nói của Hồng Khúc, Liễu Khôn Nghi cười lạnh: "Khoác lác."
Hồng Khúc gỡ túi vũ khí từ sau lưng xuống, đưa tay vào bên trong túi, dường như nắm bắt được một thứ vũ khí cực lớn, gian nan lôi nó ra ngoài.
Hồng Khúc từ trong túi vũ khí lấy ra hai ống đại pháo lớn gấp đôi so với hắn, một tay vác giữ trên vai, nói với hắc long kia: "Đại gia hỏa, vốn định giáp lá cà với mày, nhưng còn có công vụ trong người, không cách nào khác. Liễu Khôn Nghi, Phó Uyên Di, tôi hỏi lại các người một lần nữa, muốn ngoan ngoãn theo tôi về Minh phủ chịu thẩm tra, hay là vùi thây ở đây?".
Liễu Khôn Nghi hỏi Phó Uyên Di: "Cậu nói xem?".
Phó Uyên Di mở bung tán dù ra, tán dù trong nháy mắt trở nên to lớn, yểm hộ hai người các nàng và nhóm tiểu quỷ ở bên trong.
"Hai cái tớ đều không muốn." Phó Uyên Di cười nói.
Liễu Khôn Nghi lần đầu tiên cảm thấy cái miệng này của nàng còn có thể phun ra được chút tiếng người, nhịn không được cũng cười lên.
Hồng Khúc đem hai ống đại pháo từ trên vai hắn vung qua, nhắm ngay các nàng.
"Tỷ tỷ!" Lưu Đình hiển nhiên hiểu rõ uy lực của khẩu đại pháo này, hoàn toàn khác với khẩu súng mà Đồ Tô Thụy Lộ sử dụng, uy lực của nó hủy thiên diệt địa, không chừng chỉ bắn một phát là có thể đánh văng các nàng bay đến tận Minh phủ. Tán dù này của Phó Uyên Di quả thực đã từng ngăn cản được hỏa lực của Đồ Tô, nhưng nó hẳn là không đối phó nổi Hồng Khúc, trong lòng Lưu Đình biết rõ, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ.
Liễu Khôn Nghi bình tĩnh nói: "Chớ ồn ào lớn tiếng. Tôi không có dạy em sao?" Hai mắt nàng như hai ngọn đuốc, "Cho dù có chết, cũng phải đứng thẳng cho tôi."
Lưu Đình ánh mắt trấn định, tâm tình điềm tĩnh.
Phó Uyên Di "Hê?" một tiếng: "Hồng Khúc kia lợi hại như vậy sao? Các người đều nghĩ đến cái chết rồi?".
Liễu Khôn Nghi cùng mấy người Lưu Đình đồng loạt khó hiểu nhìn về phía Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di co giật khóe miệng: "Muốn chết? Có chết tớ cũng muốn chết cùng với Du tiểu thư a......"
Cả đám người Liễu Khôn Nghi bất chấp khẳng khái hi sinh vì đại nghĩa, đều hận không thể nhào tới bóp chết nàng cái đồ ba hoa lòe loẹt này.
Hai mí mắt của Hồng Khúc đều run lên: "Các người là đang tấu hài sao?".
Hai ống đại pháo đồng loạt khai hỏa, rung chuyển đất trời!
Phó Uyên Di một tay kéo Liễu Khôn Nghi bảo hộ ở sau người, nghiêng tán dù, giống như một tấm thuẫn che chở các nàng.
"Anh nói xem."
Khoảnh khắc đối mặt sinh tử, Phó Uyên Di bỗng nhiên nói với Liễu Khôn Nghi, "Trước đây luôn nghĩ thiếu nợ cậu nhiều như vậy đến khi nào thì mới có thể trả hết. Không nghĩ tới trận này xem như là trả hết nợ. Sau này cậu cũng không cần phải chịu đựng mồm mép của tớ nữa."
Liễu Khôn Nghi liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ đang muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại không mở miệng.
"Bất quá tớ vẫn là muốn cùng Du tiểu thư chết chung một chỗ!" Phó Uyên Di cầm dù phi thân lên, nhằm về phía quả đạn pháo to lớn đang mang theo ánh lửa bay tới!
"Cậu muốn làm gì!" Liễu Khôn Nghi hô to, "Quay lại!".
Tiếng la hét của Liễu Khôn Nghi loáng thoáng ở sau lưng, Phó Uyên Di cũng không quay đầu lại.
Cậu nói xem từ nhỏ đến lớn cậu đã giúp tớ nhiều lần như vậy, tớ cho tới bây giờ cũng chưa từng trả lại cậu cái gì, chuyện quỷ đạo lần này chính là tớ liên lụy cậu, dù thế nào cũng không thể để cho cậu cùng nhóm em gái của cậu tất cả đều theo tớ chịu chết ở chỗ này được?
Tớ cũng có thể ngăn chặn được một đòn này, cậu nhanh chóng mang theo nhóm em gái của cậu chạy đi, đừng để cho Minh phủ tìm được cậu, đến cậy nhờ lão cha của cậu đi, sau đó cùng các em gái tiêu dao khoái hoạt mà sống......
Đạn pháo đang ở ngay trước mắt, sức nóng gần như muốn hòa tan cả xương cốt của Phó Uyên Di.
Nàng truyền toàn bộ pháp lực vào giữa tán dù, kim văn trên những lá bùa màu đen trong tán dù bị tan chảy biến dạng, thậm chí là cháy bùng thành tro. Phó Uyên Di hét lớn một tiếng phóng tán dù tới trước, trực tiếp phá tan quả đạn pháo.
Tán dù vừa ném đi trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Phó Uyên Di còn hi vọng pháp khí mà Phó Tuyển Bách đã dốc hết tâm huyết tế ra này sẽ có thể ngăn cản được chút ít nào đó, kết quả cứ như vậy lao phụt đi cũng không lưu lại chút tro tàn nào? Phó Uyên Di trợn mắt há mồm chết lặng.
Đạn pháo lao thẳng vào Phó Uyên Di nổ ầm, giữa bầu trời đêm ở núi Phúc Minh nổ tung thành một mảnh sáng rực, tạo ra trên mặt đất Liễu trạch một cái hố thật sâu.
Nhóm lục quỷ của Lưu Đình cùng hắc long che chở Liễu Khôn Nghi, sức nén mãnh liệt từ vụ nổ quét sạch Liễu trạch không còn một mảnh, ngay cả tảng đá Thái Hồ cũng bị thổi xa đến trăm mét rơi xuống vỡ nát.
Liễu Khôn Nghi từ trong đống hỗn độn vùng vẫy đứng dậy, túm lấy tay áo của Lưu Đình trợn tròn mắt: "Uyên Di đâu!".
"Nàng......" Lưu Đình ánh mắt lảng tránh, nhìn về phía Cao Kỳ.
Cao Kỳ căn bản không có nhìn về hướng nàng, một chút ý tứ muốn giải vây cho nàng cũng không có.
Lưu Đình ghi nhớ thù này!
Hồng Khúc khiêng hai ống đại pháo của hắn, vô cùng kinh ngạc nhìn đống hỗn độn của Liễu trạch.
Tám người cấp dưới định động thủ bắt lấy Liễu Khôn Nghi, Hồng Khúc lập tức ngăn bọn họ lại.
Cả tám người nhóm Đồ Tô đều nhìn về phía đội trưởng của bọn họ.
Hồng Khúc hai mắt trống rỗng, dường như đang ngưng thần để tóm bắt cái gì đó, ngay cả miệng vết thương bị hắc long cắn chảy máu dường như cũng ngưng đọng lại. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin và khát vọng cực độ, thậm chí cả hai ống đại pháo đều từ đầu ngón tay hắn tuột xuống, như hai tảng đá to lớn rơi xuống, ầm ầm nện vào mặt đất, nhấc lên một mảnh bụi đất.
Liễu Khôn Nghi thấy hắn thần sắc cổ quái, hướng theo ánh mắt hắn nhìn trở lại cái hố sâu kia.
Một mảnh bùn đất cháy đen đang chậm rãi phập phồng nhấp nhô, giống như có cái gì đó đang muốn phá vỡ lớp bùn đất, từ trong đó bò ra.
"Uyên Di?!" Ý niệm đầu tiên trong đầu Liễu Khôn Nghi chính là Phó Uyên Di không chết, nàng nhấc làn váy lên định chạy về hướng hố sâu. Bỗng nhiên một thanh họa kích từ trong hố bay ra, bắn văng vài vệt bùn đất lên người Liễu Khôn Nghi.
Thanh họa kích kia ở giữa không trung xoay tròn như có điện, bỗng nhiên dừng lại, tựa như có sinh mệnh tự động đâm về phía Hồng Khúc.
Hồng Khúc lập tức rút ra một thanh trường thương đối đầu kịch liệt cùng họa kích. Họa kích tấn công như vũ bão, đánh đến mức Hồng Khúc hoa cả mắt liên tục lui về phía sau.
Trong lúc đao quang kiếm ảnh, vẻ mặt của Hồng Khúc càng lúc càng cổ quái, đầu thương kẹp giữ họa kích muốn đẩy họa kích ra. Thanh họa kích bị hắn đẩy dời đi một chút, không đủ để bị đánh bay, ngược lại đột nhiên đè ép xuống, hai chân của Hồng Khúc lập tức lún sâu vào trong đất.
"Thanh họa kích này......" Hai cánh tay của Hồng Khúc phát run, họa kích tiếp tục đè ép hắn xuống, mà từ một nơi khác có một mảnh sương trắng bay đến chỗ họa kích, dần dần ngưng tụ thành hình người. Người nọ mặc một chiếc áo giáp cũ nát, mặt đẹp như ngọc, đôi mắt hạnh đào, eo thon môi đỏ, thanh họa kích to lớn loang lỗ rỉ sét càng tôn lên dáng vẻ kiên cường thẳng tắp thanh thúy mà lại anh khí bức người của nàng.
"Ngọc Chi." Phó Uyên Di cũng không biết chính mình vào lúc nào thì bị thổi đến tận bên trong rừng trúc, dùng cây dù đẩy gạt ra những nhánh trúc che lấp trên người, "Tôi chờ các người thật là vất vả."
Ngọc Chi một tay nắm họa kích, cười nói: "Thật ngại quá, quen biết đã lâu khó có được cơ hội gặp nhau liền tán gẫu thêm vài câu. Cô và tiểu phiền toái xúi quẩy kia cũng khỏe chứ hả?".
Phó Uyên Di cười khổ: "Liễu trạch cũng bị phá hủy gần như sạch sẽ rồi...... Du tiểu thư ở bên trong Vô Giải Chi Cảnh hẳn là không bị tổn thương gì, nhưng......"
Nửa câu sau bị nàng nuốt trở vào — phỏng chừng sau khi xong việc sẽ phải quỳ ngoài cửa uống gió Tây Bắc một đêm rồi.
Đồ Tô cùng nhóm tám người kia đem vũ khí cầm trong tay, chậm rãi tiến đến gần.
"Có viện binh đến, xem ra hôm nay tránh không được phải hoạt động gân cốt rồi."
Còn chưa chờ Đồ Tô giơ súng lên, bỗng nhiên có một nhát roi quất tới ngay chính giữa lưng hắn.
Đòn tấn công này thập phần nhanh chóng mãnh liệt lại bí hiểm, Đồ Tô trái lại một chút chuẩn bị cũng không có, bị rút đi vài tia máu, da tróc thịt bong.
Đồ Tô ăn đau xoay người lại, thấy một thanh bạch cốt trường tiên "vèo" một phát rút trở về nơi sâu thẳm bên trong bóng tối, từ nơi đó có một nữ tử tóc bạc trắng chậm rãi tiến tới.
Làn váy the mỏng dài bị gió thổi nhấc lên một góc, lộ ra đôi chân tuyết trắng thon dài. Đóa hoa mẫu đơn bên trong làn tóc mây nở rộ đến kiều mị, trên khuôn mặt tươi đẹp thành thục là một đôi mắt phượng đằng đằng sát khí.
"Muốn hoạt động gân cốt?" Lâm Cung đã khôi phục chân thân nắm bạch cốt tiên ở trong tay, "Bổn vương đến giúp ngươi kéo giãn gân cốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...