"Đem Phương Trúc Ác Anh kia bắt về đây cho ta, ta muốn chính tay khiến cho nàng hôi phi yên diệt! Vĩnh viễn không thể luân hồi! Mau đi tìm cho ta!"
Phó Tuyển Bách phái hết toàn bộ tiểu quỷ của Phó gia đi ra ngoài, khắp Tứ giới đều bị Phó gia lật tung, vậy mà lại không thể tìm được bóng dáng của Phương Trúc Ác Anh.
"Tại sao lại như vậy! Nếu không tìm được Quang Chúc Tinh trở về, Uyên Di...... sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa sao?" Hồng Tư Viên quả thực không thể tưởng tượng được tiểu nữ nhi thông minh đáng yêu của mình sẽ phải đối mặt với nhân sinh như thế nào.
Phó Tuyển Bách sắc mặt cực kỳ khó coi, im lặng không nói.
Hồng Tư Viên khóc lớn, Phó Tuyển Bách lại là một nam nhân ăn nói vụng về, không biết nên trấn an vợ mình như thế nào.
Nhưng lại là Phó Uyên Di tiến đến.
"Mẹ, người đang khóc sao?" Phó Uyên Di không biết đã đứng ở ngoài cửa bao lâu, lời nói của bọn họ lại nghe được bao nhiêu rồi.
Hồng Tư Viên lập tức ngừng khóc, nhìn Phó Uyên Di tay bám vào tường, lớp băng quấn trước mắt còn chưa có tháo ra. Phó Huyền Cơ vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại di động: "Em sao lại chạy tới đây! Tỷ tỷ không phải đã nói là không được chạy lung tung sao? Hai mắt em đều nhìn không thấy mà."
"Huyền Cơ!" Hồng Tư Viên hét lớn một tiếng, Phó Huyền Cơ phát hiện chính mình đã lỡ miệng nói sai rồi, không dám hé răng nữa.
"Bảo con trông chừng em gái thật tốt con lại chỉ lo chơi điện thoại di động? Đem điện thoại của con giao cho mẹ!"
Phó Huyền Cơ mới mười tuổi chưa bao giờ bị mẹ trách mắng dữ dội như vậy, rơm rớm nước mắt, ngoan ngoãn giao ra điện thoại di động.
"Mẹ đừng mắng nàng, là tự con lén chạy đến đây mà." Phó Uyên Di sờ soạng một phen, kéo lấy góc áo Hồng Tư Viên. Phó Tuyển Bách ngồi ở một bên nhìn thấy mà trong lòng khó chịu, liền bước tới bế tiểu nữ nhi của mình lên.
"Cha." Bàn tay nhỏ bé của Phó Uyên Di sờ sờ trên khuôn mặt Phó Tuyển Bách, chòm râu cứng rắn đâm vào bàn tay nàng có chút đau, Phó Uyên Di sờ sờ, rồi cười rộ lên, "Con nhớ mọi người, nhưng nhìn không thấy mọi người...... Con sợ."
Hồng Tư Viên cố nén đi tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Phó Tuyển Bách ôm chặt lấy Phó Uyên Di, an ủi nàng: "Đừng sợ, cha mẹ và tỷ tỷ đều ở bên cạnh con, chỉ cần con nói một tiếng, chúng ta lập tức sẽ xuất hiện."
"Nhưng mà con nhìn không thấy các người." Phó Uyên Di chìa tay ra phía trước, muốn chạm vào cái gì đó — đây là động tác của một người mù đúng nghĩa, "Các người đều ở đây sao? Vì sao con nhìn không thấy?".
Phó Uyên Di ba tuổi đã bị mù, nàng bị Phương Trúc Ác Anh vốn chịu sự tra tấn rất lâu của Phó gia đoạt đi Quang Chúc Tinh, rơi vào bên trong bóng tối mênh mông.
Phó Tuyển Bách vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Phương Trúc Ác Anh, nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không có một tia manh mối nào. Trong lòng ông đã có kết luận — có lẽ Ác Anh này đã đi đầu thai rồi. Chỉ có tái nhập luân hồi mới có thể biến mất sạch sẽ như vậy.
Nhưng mà nó làm sao có thể luân hồi? Nó mang một thân oán khí và tội nghiệt cho dù có xuống địa ngục cũng không đủ, Minh phủ không có khả năng để cho nó đi luân hồi.
Phó Tuyển Bách cố nhẫn nại tiếp tục để cho tiểu quỷ đi tra xét, mà Phó Uyên Di cũng đang lớn lên từng ngày, những chuyện cất giấu trong lòng nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Giấy không thể gói được lửa, nàng rốt cuộc cũng hiểu được cái gì được gọi là "Mù".
"Em cả đời này đều sẽ là một người mù sao?"
Đông chí năm nay, khi bầu trời nắng trong của Phiên Dương Thử trút xuống trận đại tuyết thứ hai, Phó Uyên Di đã hỏi Phó Huyền Cơ như vậy.
Phó Huyền Cơ đã mất đi hứng thú đối với điện thoại di động món đồ mới thịnh hành này, đang trong lúc vô cùng buồn chán ngắm cảnh tuyết rơi, thì nghe được muội muội hỏi như vậy, không biết nên trả lời như thế nào.
"Cha mẹ không cho chị nói với em."
Phó Uyên Di trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Em đây đã biết."
Từ đó về sau, đại đa số thời gian trong Huyết Tâm của Phó Uyên Di đều là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy con quỷ, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm.
Nàng đi đến ngọn núi ở đó một mình, Phó Huyền Cơ lại bị cha mẹ mắng sau đó trong lòng lo lắng cho em gái, âm thầm đi theo nàng, sợ nàng xảy ra nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian đó trước mắt Phó Uyên Di đều là một màu đen, nhưng những âm thanh rơi vào trong tai nàng lại càng ngày càng phong phú.
Du Hân Niệm khó có thể thấu hiểu được, một cô bé nhỏ tuổi như thế mất đi ánh mắt sẽ có tâm tình như thế nào, nàng ngồi ở trước huyết mạc nhắm mắt lại, lắng nghe tất cả những âm thanh mà Phó Uyên Di nghe được.
Tiếng chim kêu trên ngọn núi ban đêm, tiếng nước chảy róc rách.
Gió thổi lá cây xào xạc rung động, tiếng gào thét của những trận mưa gió dữ dội.
Nước mưa rơi xuống trong lớp bùn đất hay trên phiến lá cây, mấy con khỉ trên núi một mình đi lại hay là lưng cõng theo con nhỏ.
Hoa nở, tuyết rơi, nảy mầm, suy tàn...... Vạn vật đều có âm thanh.
Du Hân Niệm thậm chí từ trong những âm thanh mỏng manh mà tốt đẹp kia nghe ra được mùi hương. Mà tất cả những thứ này đều đến từ ký ức của Phó Uyên Di, đến từ sự tiếp xúc của nàng với thế giới tịch mịch đó.
Lồng ngực có chút phập phồng, Du Hân Niệm bất tri bất giác bị cảm động sâu sắc.
Tiểu Uyên Di mất đi ánh mắt vẫn như trước cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới này, nàng yêu thế giới này, chỉ có người biết quý trọng mới có thể tràn ngập sự hiếu kỳ tinh tế đối với thế giới này.
Dẫu cho nàng đã từng bị tổn thương rất lớn.
Phó tiểu thư cho tới bây giờ vẫn là người như vậy a, ôn nhu nhất trên thế giới, tốt đẹp nhất trên thế giới.
Cảm giác "Thích" từ trong đáy lòng dâng trào, thật ngọt ngào, lại mang theo chút chua xót.
Không biết từ lúc nào Phó Uyên Di đã ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn xem hồi ức của chính mình.
Phó Uyên Di ở một mình trong căn nhà gỗ tồi tàn trong núi hết vài tháng, người của Phó gia thay phiên nhau mang thức ăn tới cho nàng, âm thầm bảo hộ nàng. Phó Huyền Cơ chính là vào năm ấy đã học được cách bắn súng.
Viên đạn là do Phó Tuyển Bách đích thân chế tạo cho nàng, có thể giết người, cũng có thể giết quỷ.
"Mình đã trưởng thành." Phó Huyền Cơ mười tuổi nói với chính mình trong gương, "Mình phải bảo vệ em gái."
Phó Uyên Di không nói chuyện với bất cứ người nào, mãi cho tới lúc Liễu Khôn Nghi tìm đến nàng.
"Cậu ở chỗ này làm cái gì vậy?" Nàng nhìn Phó Uyên Di đang ngồi ở trên cây, hỏi.
Phó Uyên Di không xoay đầu lại, cũng không cần phải xoay đầu lại, nàng nghe ra được đó là thanh âm của Liễu Khôn Nghi.
"Tớ đang suy nghĩ vài chuyện." Phó Uyên Di chậm rãi trả lời.
Liễu Khôn Nghi ngược lại rất nhanh nhảu nói: "Nghe nói hai mắt cậu nhìn không thấy, là thật sao?".
Phó Uyên Di "Ừ" một tiếng.
"Sau này cũng sẽ nhìn không thấy nữa ư?"
"Không biết a."
"Nếu rốt cuộc vẫn nhìn không thấy, cậu có sợ không?"
Phó Uyên Di từ trên cây nhảy xuống, đôi mắt buông rũ chậm rãi nâng lên, Liễu Khôn Nghi nhìn thấy ở bên trong đó là một màu lam xám.
"Sợ chứ." Phó Uyên Di nói, "Chúng ta đều sẽ lớn lên mà...... Tớ có phải là sẽ nhìn không thấy được bộ dáng trưởng thành của cậu hay không?".
Một câu này nói ra làm cho Liễu Khôn Nghi bật khóc.
Phó Uyên Di nghe được âm thanh nức nở của nàng, nâng tay sờ soạng, nhưng không chạm được đến khuôn mặt nàng.
Liễu Khôn Nghi cầm tay nàng, đem bàn tay nàng áp lên trên mặt mình.
Đầu ngón tay nàng dần dần phác họa theo hình dáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đó, Liễu Khôn Nghi nói: "Cậu có thể mường tượng được dung mạo của tớ chứ?".
Phó Uyên Di: "Hình như là có thể...... Cậu đừng khóc. Tớ cũng không khóc."
"Sau này tớ không cãi nhau với cậu nữa, cậu cũng đừng khi dễ người khác. Chúng ta làm bạn đi."
Phó Uyên Di cười rất vui vẻ: "Ừm!".
"Khụ."
Phó Uyên Di 28 tuổi gần như cũng không còn nhớ rõ chính mình lúc nhỏ cùng Liễu Khôn Nghi đã từng có một màn như vậy...... Tuy rằng nàng không thể nhìn thấy được sự vật, nhưng trí tưởng tượng kết hợp với ký ức đã tạo nên hình ảnh trong Huyết Tâm hiện lên trên huyết mạc. Trong trí tưởng tượng của Phó Uyên Di, Liễu Khôn Nghi lê hoa đái vũ, ngọt ngào xinh xắn, rất đáng yêu.
Phó Uyên Di nhịn không được vội ho một tiếng, mưu đồ nói lảng sang chuyện khác: "Thật sự nên để cho Khôn Nghi đến xem cùng...... Lúc nhỏ đáng yêu biết bao nhiêu, trưởng thành rồi sao lại hung thần ác sát như vậy chứ."
Du Hân Niệm gật gật đầu: "Các người đúng là thanh mai trúc mã tình cảm rất tốt, các người cùng nhau lớn lên sao?".
"Chị mười lăm tuổi đã rời khỏi Phó gia, sau đó rất ít gặp nhau, cũng không tính là cùng nhau lớn lên đi."
"Cũng đâu phải là rất ít, không phải nói một tháng ít nhất phải gặp nhau một lần sao?"
"Một tháng một lần không tính là ít sao?"
"Vậy là trước đó mỗi ngày đều gặp nhau?"
Phó Uyên Di còn nhớ trước khi nhìn xem Huyết Tâm thì bầu không khí căng thẳng như thế nào ấy nhỉ? Sao chỉ trong chớp mắt đã bị thẳng thắn phê bình vậy?
Phó Uyên Di lập tức nhắc nhở Du Hân Niệm trở lại chủ đề chính, tiện thể nói sang chuyện khác: "Ngay tiếp theo Lâm Cung sẽ xuất hiện, em cũng đừng sợ."
"Chị cho là đang xem phim điện ảnh sao, lại còn báo trước." Du Hân Niệm nói, "Đúng rồi...... Lâm Cung cũng là chị lúc còn ở Phó gia gặp được sao."
"Đúng vậy." Phó Uyên Di nói, "Cũng chính là vì gặp gỡ Lâm Cung, đã cải biến quỹ đạo nhân sinh của chị."
Phương Trúc Ác Anh cướp đi Quang Chúc Tinh của nàng, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, dưới sự bầu bạn của bóng tối, Phó Uyên Di ngày một lớn lên. Hai tay nho nhỏ mập mạp ngày càng trở nên thon dài, nàng có thể cảm giác được chính mình đang cao lên, thân thể đang chậm rãi biến hóa.
Hồng Tư Viên mua cho nàng rất nhiều sách chữ nổi, cũng thỉnh lão sư về nhà dạy học cho nàng, nàng ở trong một thế giới chật hẹp chậm rãi tiếp thu ngày càng nhiều tri thức, hiểu được ngày càng nhiều đạo lý, cũng dần dần hiểu được chuyện ánh mắt của mình, chuyện nhà của mình.
Phó Uyên Di mười tuổi mất đi ánh sáng, nhưng lại tràn trề sinh lực giống như măng mọc sau mưa.
Mất đi hai mắt cũng không hề gông xiềng trói buộc được nàng, nàng thông minh nhạy bén đã tìm được phương pháp sinh hoạt, học tập và giao tiếp thích hợp hơn. Nàng vẫn duy trì được sự thông minh của mình, vẫn trưởng thành sớm, vẫn rất hiểu chuyện, đối với người bạn tốt nhất của nàng Liễu Khôn Nghi vẫn như trước có thể trêu chọc liền trêu chọc, ánh mắt bất tiện cũng chưa bao giờ có thể ngăn cản được bước tiến những trò đùa dai của nàng.
Thế nhưng nàng trưởng thành, Liễu Khôn Nghi cũng lớn lên. Tiểu cô nương ngày xưa bị nàng khi dễ dần dần trở nên lợi hại hơn.
Phó Uyên Di bởi vì ngũ tinh khuyết vị, pháp lực gia tăng quá chậm, so với nàng thì Liễu Khôn Nghi cùng tuổi đã trở thành người thừa kế vĩ đại của Liễu gia.
Liễu Khôn Nghi tính cách âm trầm, ưa mang thù, chuyện ngày xưa bị khi dễ từng chút từng chút một nàng đều ghi tạc trong lòng. Chỉ cần Phó Uyên Di lại giở trò nghịch ngợm, nàng nhất định sẽ thẳng tay chỉnh đốn một phen.
Đem Phó Uyên Di treo ngược trên cây đại thụ ở Liễu gia suốt một đêm không tính là gì, thả ong độc đốt nàng cũng không tính là gì, huống chi là trắng trợn bỏ tim sen đắng nghét vào trong thức uống của nàng, đắng đến mức nàng không nói được tiếng nào.
Chỉ cần Phó Uyên Di bị thương, Liễu Khôn Nghi nhất định sẽ xung phong giúp nàng trị thương. Mà phương pháp trị thương này cũng thật tàn nhẫn độc địa, thường kèm theo tiếng thét kinh hãi chói tai và máu me bắn tung tóe, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phó Uyên Di không biết là tâm tư đặc biệt rộng lượng hay là tâm tư đặc biệt giảo hoạt, đi tới đâu cũng khoe khoang là mình có một chị em tốt, đối xử với nàng cực kỳ tốt. Lời khen này bay tới trong tai Liễu Khôn Nghi, làm cho nàng khó chịu khắp người thật lâu, sau đó thì không còn khi dễ Phó Uyên Di bị mù nữa.
Nhưng mà lúc nhỏ bị khi dễ quá thảm, khiến cho Liễu Khôn Nghi vẫn còn nhớ đến giờ. Chỉ cần Phó Uyên Di có chút khinh suất, Liễu Khôn Nghi lập tức động thủ, tuyệt đối không nương tay.
Bên này Phó Uyên Di khỏe mạnh lớn lên dưới thủ đoạn cay độc của Liễu Khôn Nghi, bên kia Phó Tuyển Bách và Hồng Tư Viên cũng đã vượt qua nỗi đau thương khi ái nữ bị mù, bọn họ phát hiện ra rằng cho dù không nhìn thấy, Phó Uyên Di vẫn như trước có thể sống rất tốt.
"Nhưng với tư cách là người thừa kế Phó gia, khuyết mất Quang Chúc Tinh là điểm thiếu sót phi thường trí mạng." Phó Tuyển Bách lén nói với Hồng Tư Viên, "Hiện tại tuổi còn nhỏ nhìn cũng không phát hiện rõ, nhưng theo độ tuổi nàng tăng dần, nàng sẽ lộ rõ điểm thua kém so với bạn cùng lứa tuổi, không có sự hỗ trợ của Quang Chúc Tinh nàng thậm chí sẽ không đối phó được Quỷ Vương. Một người thừa kế như vậy, liệt tổ liệt tông Phó gia cũng sẽ không tán thành."
"Đối với anh mà nói, con cái cũng chỉ là công cụ kế thừa gia nghiệp thôi sao?" Hồng Tư Viên hỏi.
"Không, các nàng là con của anh, anh tất nhiên là yêu thương các nàng." Phó Tuyển Bách rất nghiêm túc đáp lại, "Nhưng Uyên Di ngoại trừ hưởng thụ sự yêu thương của anh, nàng còn có trách nhiệm kế thừa Phó gia! Nhiều năm qua em vẫn ngăn cản anh, không cho anh nói với nàng bất cứ điều gì về việc luyện quỷ, nói là trước mười tuổi cũng không muốn để cho nàng biết sự thật về Triển Phong Đường. Mấy năm nay anh vẫn luôn theo ý em, nhưng nàng hiện tại cũng đã mười tuổi rồi, em lại nói nàng còn là trẻ con. Em có biết hay không, khi anh sáu tuổi đã bắt đầu bắt tay vào luyện quỷ rồi? Nàng cho tới bây giờ ngay cả luyện quỷ là cái gì cũng không biết.
Uyên Di ánh mắt không tốt đã là một vấn đề nan giải rồi, nếu như nàng vẫn tiếp tục ở trong chăn ấm nệm êm, em bảo anh làm thế nào giao lại đại nghiệp sáu trăm năm Phó gia vào trong tay nàng? Anh đã gần năm mươi tuổi rồi, lịch sử Phó gia không có bao nhiêu người có thể sống quá năm mươi tuổi, lẽ nào em muốn anh chết cũng không nhắm mắt?".
Hồng Tư Viên khi được gả cho ông thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bà biết Phó gia rất đặc biệt, là một người bình thường được gả đến Phó gia bà cần phải gánh chịu áp lực như thế nào, nhưng bà vẫn chấp nhận kết hôn cùng Phó Tuyển Bách. Sau khi Phó Huyền Cơ được sinh ra đời, bà cho rằng mình cũng đã đủ kiên cường đủ hài lòng thỏa mãn rồi, ai có thể ngờ được ông trời đã ban cho bọn họ niềm hi vọng lớn nhất, rồi lại nhẫn tâm đoạt đi.
"Anh quyết định đi." Hồng Tư Viên cảm thấy quá mệt mỏi, "Anh quyết định làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi, em không can dự nữa."
Phó Tuyển Bách kỳ vọng vô cùng cao đối với Phó Uyên Di, ông hiểu được nữ nhi của mình thông minh hơn người rất có thiên phú, cho dù nàng có mất đi Quang Chúc Tinh, chỉ cần dốc lòng dạy bảo, lại có Quỷ Vương phụ tá, nhất định có thể phát triển gia nghiệp mấy trăm năm của Phó gia.
Một ngày nào đó kết hôn sinh con, con của nàng nhất định sẽ rất ưu tú vĩ đại, đại nghiệp Phó gia không cần phải lo lắng.
Nhưng Phó Tuyển Bách làm sao cũng không ngờ tới, ngay khi ông bắt đầu xếp đặt tương lai cho Phó Uyên Di, Phó Uyên Di vết sẹo lành đã quên đau, nàng lại quyết tâm muốn đi đến Triển Phong Đường một lần nữa.
Nàng dù sao vẫn cảm thấy hai mắt của mình đang ở ngay chỗ đó, ánh sáng của nàng ở ngay chỗ đó. Đó là nơi vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nơi mà nàng không thể nào quên được.
Một ngày cuối cùng vào năm nàng mười tuổi, Phó Uyên Di đẩy gạt những bụi cỏ âm u ra hai bên, ngửi thấy quỷ khí dữ tợn ngập trời, lại một lần nữa đứng ở trước cửa Triển Phong Đường.
Gió thổi vào thân thể nhỏ gầy của nàng, thổi khô những giọt mồ hôi căng thẳng của nàng.
Khí tức ở nơi này vẫn giống như bảy năm trước, Phó Uyên Di còn nhớ rõ mùi hôi thối đặc trưng của Triển Phong Đường. Mùi hôi thối này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng, không ngừng tra tấn nàng. Toàn bộ nỗi sợ hãi của nàng ăn sâu vào đó. Nàng hiểu được, chỉ cần còn một ngày chưa thể đối mặt với Triển Phong Đường, thì ngày đó nàng vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.
Nàng bước nhanh về phía trước, rất quyết đoán mà đẩy cánh cửa chính ra, nhưng cánh cửa lại đóng chặt, không thể dễ dàng đẩy ra được.
Phó Uyên Di lập tức hiểu được là cánh cửa đã bị phong ấn, tất cả phong ấn của Phó gia đều rất kiên cố, nhưng sự kiên cố này đều có thể bị một chiêu hóa giải trong nháy mắt — đó chính là máu của người thừa kế Phó gia.
Phó Uyên Di cắn đứt ngón tay, quệt máu lên trên cánh cửa. Phong ấn dính máu lập tức bị tiêu trừ, nàng lại đẩy, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị mở ra.
Quỷ khí nồng nặc dày đặc bao phủ lấy nàng, Phó Uyên Di nhìn đến chỗ sâu tối nhất bên trong, tất cả những chiếc bình Diêm La nằm đầy bên trong Triển Phong Đường đâm vào trong đáy mắt nàng, trong hầm Tu La nước đang sôi ùng ục đun nấu những vật thể không rõ hình dạng.
Lần trước khi tiến vào Triển Phong Đường tuổi nàng còn quá nhỏ, lại thêm Phương Trúc Ác Anh hung ác đoạt mất Quang Chúc Tinh của nàng, căn bản là chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Còn lần này nàng đã nhìn thấy rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Bên tai là tiếng kêu thảm thiết thê lương của những oan hồn đâm vào tận trong tim phổi, ghê gớm đến mức Phó Uyên Di vốn can đảm cũng phải run rẩy. Trong bầu không khí đục ngầu tản ra mùi máu tươi nồng đậm cùng với mùi tanh tưởi cổ quái, khiến cho nàng từng đợt muốn nôn mửa.
Đến tận bây giờ nàng cũng không hề nghĩ tới Phiên Dương Thử còn có một nơi như vậy. Chốn bồng lai tiên cảnh nhân gian có thể nhìn thấy trời trong tuyết trắng này, sao lại có một góc xó xỉnh khủng khiếp như vậy?
Phó Uyên Di hai chân mềm nhũn run rẩy đi sâu vào bên trong, lúc sáng lúc tối có thể thấy được một núi thịt kỳ quái chất đống. Bên cạnh núi thịt do xương trắng cùng thịt thối xây đắp nên đó có một con quỷ cổ quái, nói đó là quỷ, nhưng nàng cho tới giờ cũng chưa từng nhìn thấy loài quỷ nào có hình dáng kỳ dị đến mức này.
Con quỷ kia có mái tóc dài rối tung che khuất khuôn mặt, tứ chi bị chặt đứt đang chậm rãi sinh trưởng. Trên cổ nó bị đóng một cây đinh rất dài, máu thịt mơ hồ ở phần bụng, quỷ khí màu đen không ngừng chảy ra từ trong thân thể rơi rụng tàn tạ của nó.
Phó Uyên Di chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, thậm chí vượt quá sự nhận thức và tưởng tượng của nàng.
Nàng thoáng dừng bước, kinh hồn còn chưa kịp định thần lại mà nhìn con quỷ đó.
"Người của Phó gia."
Con quỷ kia chậm rãi nâng khuôn mặt dơ bẩn của mình lên, cười nham hiểm: "Nữ nhi của Phó gia? Thật sạch sẽ, thật đáng yêu. Cô đến đây."
Phó Uyên Di không hề bước tới, con quỷ kia nén lại tiếng cười, bất thình lình hướng khuôn mặt về phía nàng xông tới, há miệng định cắn!
Phó Uyên Di vội vàng lùi về sau trốn, con quỷ kia tay chân bị xiềng xích cùng trên cổ bị đóng đinh cố định ở trên tường, chỉ có thể phô trương thanh thế hù dọa nàng một phen. Nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử hoảng sợ, con quỷ kia thống khoái mà cười lớn:
"Chỉ cần bổn vương còn một hơi thở có thể từ nơi này đi ra ngoài, bổn vương nhất định phải giết sạch người Phó gia! Giết sạch toàn bộ người họ Phó trong thiên hạ! Giết! Giết! Giết –"
Phó Uyên Di tông cửa xông ra, chỉ mới chạy ra khỏi Triển Phong Đường được mười bước liền gục xuống nôn mửa một trận dữ dội.
Bên trong dạ dày cuồn cuộn dâng trào, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Đó là địa ngục nhân gian.
Phó Uyên Di thở hồng hộc thành tiếng.
Địa ngục nhân gian, ngay tại Phó gia của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...