"Quang Chúc Tinh?"
Du Hân Niệm vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không biết Liễu Khôn Nghi đang nói cái gì.
Có thể là bên trong hồn phách không có máu thịt xương cốt, nhưng bàn tay Liễu Khôn Nghi di chuyển ở bên trong nàng tạo ra cảm giác đau đớn hết sức rõ rệt.
Không có máu thịt văng tung tóe, chỉ có sự đau đớn và nghi hoặc làm cho ý thức của Du Hân Niệm tan rã.
"Ở bên cạnh Uyên Di lâu như vậy, mà lại không biết Quang Chúc Tinh?" Liễu Khôn Nghi ngẫm nghĩ rồi nói, "Cũng phải, nàng làm sao lại nói cho cô biết ở trên người cô có cất giấu 'ánh mắt' của nàng cơ chứ? Nếu như nói cho cô biết, cô đoán xem quan hệ giữa các người hiện tại sẽ là như thế nào?".
"Nghĩa là sao......" Du Hân Niệm vô cùng khó hiểu, "Ánh mắt của nàng?".
"Cô cho rằng Uyên Di bẩm sinh đã mù sao? Thân là huyết mạch vĩ đại của Phó gia, nàng làm sao có khả năng vừa sinh ra đã có khuyết điểm như thế. Nàng từ khi ra đời cho đến nay chính là người thừa kế hoàn mỹ nhất của Phó gia. Chẳng qua chính là con Ác Anh xảo quyệt đã cướp đi Quang Chúc Tinh của nàng, khiến cho nàng ngũ tinh khuyết vị, quanh năm phải chịu đựng bóng tối...... Nếu như nàng không muốn nói, vậy thì để tôi nói cho cô biết." Liễu Khôn Nghi kề sát vào người Du Hân Niệm, khẽ ngửi ngửi, "Quả nhiên có khí tức của Phương Trúc Ác Anh. Ác Anh này hứng chịu bao nhiêu tinh hoa luyện quỷ của Phó gia, cho dù có giấu kỹ đến đâu, oán khí cũng không thể hoàn toàn biến mất được. Chỉ cần lưu ý một chút liền có thể ngửi được mùi của nó.
Hơn hai mươi năm trước, Phương Trúc Ác Anh lừa gạt Uyên Di khi đó còn là một đứa trẻ, khiến nàng giải trừ phong ấn, thả nó chạy ra khỏi Phó gia. Vì để củng cố hồn phách lại có thể ra tay với một đứa trẻ ngây thơ lương thiện, cướp đi Quang Chúc Tinh của Uyên Di. Nhiều năm qua Uyên Di vẫn luôn tìm kiếm Phương Trúc Ác Anh, muốn tìm về ánh mắt của nàng. Chỉ cần lấy lại được Quang Chúc Tinh, khôi phục ngũ tinh hoàn chỉnh, pháp lực của Uyên Di sẽ gia tăng, cho dù không dựa vào Lâm Cung cũng có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nếu trì hoãn không tìm, đợi đến năm nàng ba mươi tuổi sẽ bị mù vĩnh viễn, lúc đó cho dù có tìm được Quang Chúc Tinh cũng vô dụng."
Phương Trúc Ác Anh?
Du Hân Niệm thở hổn hển: "Cô là nói...... Tôi có khí tức của Ác Anh kia? Chẳng lẽ tôi chính là......"
"Rất có khả năng." Liễu Khôn Nghi khẽ dồn lực vào bàn tay, tiến sâu hơn nữa trong thân thể nàng mà tìm kiếm. Đau đớn lan truyền khắp người Du Hân Niệm, khiến nàng nhịn không được khẽ rên rỉ.
"Uyên Di cẩn thận chặt chẽ, làm bất cứ chuyện gì đều phải tìm được lý do tốt nhất mới có thể động thủ. Nói là cẩn thận chặt chẽ không bằng nói là thiếu quyết đoán. Còn cô, có phải là Phương Trúc Ác Anh hay không thì phải tìm kiếm thật kỹ một phen mới biết được. Uyên Di tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng có được một chút manh mối nhưng lại không nỡ tổn thương cô, nếu còn tiếp tục kéo dài thì cả đời này của nàng cũng đều bị hủy. Tôi thì không như vậy, tôi không sợ làm kẻ xấu trong mắt người khác. Chỉ cần tôi muốn, bất luận là ai bất cứ lúc nào đều có thể ra tay.
Chúng ta cùng nhìn xem, đến cuối cùng có cần phải xé toạc cô ra đến hồn phi phách tán mới có thể tìm được Quang Chúc Tinh hay không?".
Liễu Khôn Nghi giơ một tay lên, một thanh đao to lớn dần dần hiện rõ trong bàn tay nàng.
Trong mắt nàng phủ đầy sát ý: "Đem thứ mà cô đã lấy trộm giao ra đây."
Du Hân Niệm trơ mắt nhìn thanh cự đao kia xé gió tiến đến, hướng về phía đỉnh đầu của nàng mạnh mẽ chém xuống.
Cự đao khí thế mãnh liệt, trong đầu nàng chợt trống rỗng, không kịp sợ hãi chỉ thấy bạch quang lóe lên trước mắt, chỉ đợi hồn phách tan rã, bỗng nhiên tứ chi được thả lỏng, đất trời xoay chuyển, rơi vào trong vòng tay an toàn của một người.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, cự đao không có chút nào giống như chém vào vị trí vừa rồi của Du Hân Niệm, nổ tung thành một đống bùn đen.
Phó Uyên Di một tay bung dù ôm Du Hân Niệm đảo qua một vòng trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống trên đỉnh bờ tường.
Đại đao của Liễu Khôn Nghi chém xuống mặt đất tạo thành một vết nứt đáng sợ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Uyên Di một cái, cắm phập đại đao xuống mặt đất.
"Khôn Nghi, tớ kiến nghị cậu lần sau nếu còn dưỡng loại miên trùng này thì đừng cho nó ăn mập quá." Phó Uyên Di nắm trong tay một con trùng mập ú nhiều chân toàn thân xanh biếc, "Hành động chậm chạp không nói, bất luận là muốn chui vào trong miệng hay lỗ tai người ta để thôi miên thì cũng không được gây ra động tĩnh quá lớn, có ai mà không cảm giác được? Cho dù có thực sự chui vào được thì bò tới bò lui thúc giục chốc lát cũng có thể làm người ta tỉnh lại."
Liễu Khôn Nghi khẽ bật ra một tiếng cười lạnh rất khó nghe thấy, bốn bức tường to lớn xung quanh hạ xuống, tất cả những dải lụa đều biến mất. Liễu Khôn Nghi im lặng lạnh lùng đứng trong đêm đen, làn váy dính ít vệt bùn thỉnh thoảng bị gió đêm thổi lay, chăm chú nhìn Phó Uyên Di và Du Hân Niệm đang run rẩy trong lòng nàng một lúc, không nói gì liền đi mất.
Phó Uyên Di nghe được tiếng bước chân Liễu Khôn Nghi rời đi, cả một bụng lời nói lại không có cơ hội nói ra, có chút khổ sở nín nghẹn nuốt trở vào. Đem miên trùng thả về rừng trúc, mang Du Hân Niệm quay về phòng.
"Đã nói là không được rời khỏi chị, sao vừa nói xong liền quên rồi?"
Câu nói của Phó Uyên Di không được tính là trách cứ, nhưng lại khiến khuôn mặt Du Hân Niệm nóng lên:
"Em nghĩ rằng ở chỗ này của Liễu tiểu thư...... là an toàn nhất......"
Phó Uyên Di cười nói: "Lại không nghĩ rằng nàng đáng sợ như vậy, vừa phun tơ vừa rút đao, em chính là vị hòa thượng mập mạp rơi vào động bàn tơ."
Hồn phách không có dấu vết thương tổn, nhưng sự đau đớn khắc cốt ghi tâm khiến cho Du Hân Niệm đờ đẫn ra trong chốc lát. Phó Uyên Di nắm kéo tay nàng đem pháp lực truyền vào trong hồn phách của nàng, cảm giác đau đớn chậm rãi bị xua tan.
Chờ đến khi vẻ mặt nhăn nhíu của nàng dần dần thả lỏng, Phó Uyên Di do dự một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng:
"Nếu nói Khôn Nghi không có chút ác ý nào chỉ sợ em cũng sẽ không tin. Nàng ghét chị không đủ tâm ngoan thủ lạt cho nên muốn giúp chị động thủ, mà chị lại ra tay ngăn cản làm cho nàng vô cùng phẫn nộ lại xấu hổ, chắc hẳn về sau sẽ càng chán ghét chị, nhưng mà nàng sẽ không ra tay với em nữa, điều này có thể yên tâm."
Du Hân Niệm khắp người nóng lên, cảm giác khó chịu vẫn chưa rút đi hết, nàng lôi kéo bàn tay Phó Uyên Di yếu ớt hỏi: "Liễu tiểu thư nói đến Quang Chúc Tinh, còn có chuyện Phương Trúc Ác Anh...... Đều là sự thật đúng không? Nàng nói em là Phương Trúc Ác Anh, cất giấu ánh mắt của chị......"
Phó Uyên Di trầm mặc trong chốc lát, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Mỗi khi nàng nhìn về phương xa, Du Hân Niệm vẫn cảm thấy nàng có thể nhìn thấy được những cảnh vật mà người thường nhìn không thấy. Chẳng hạn như quá khứ hoặc tương lai, chẳng hạn như yêu ma quỷ quái, núi đao biển lửa.
Nhưng trên thực tế, nàng cái gì cũng không nhìn thấy.
Ở trước mắt nàng chỉ có bóng tối vô biên.
"Liễu tiểu thư nói, nếu trước ba mươi tuổi không tìm về được Quang Chúc Tinh, chị sẽ bị mù cả đời." Du Hân Niệm xoay người lại, nói rất nghiêm túc, "Cho nên chỉ cần trước thời điểm đó tìm về được, chị có thể khôi phục thị lực, đúng không? Chuyện này cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nói với em, nếu chị sớm nói cho em biết, em nhất định......"
Phó Uyên Di giơ hai ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán nàng: "Em nhất định cái gì? Lại nói tiếp, chị cũng không phải là chưa từng tìm kiếm ở trên người em, còn nhớ có một lần chị uống say rồi động thủ động cước với em ở hành lang văn phòng chứ? Khi đó chị đang tìm Quang Chúc Tinh đấy chứ.
Trong suy nghĩ của em chị vĩ đại như vậy, nhưng ngay từ đầu chị tiếp cận em cũng là có mục đích, vì để tìm về ánh mắt của chị. Nhưng chuyện kỳ diệu này lại phát triển một cách kỳ diệu khó hiểu. Ai có thể ngờ được quan hệ giữa chúng ta hiện tại chính là như thế này? Em chắc chắn cũng không thể dự đoán được, nhưng chuyện này thực sự đã xảy ra.
Chưa nói đến việc chị không có khả năng làm cho em thống khổ, hễ có bất cứ kẻ nào trong Tứ giới này muốn đến gây bất lợi cho em chị đều sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ em. Huống chi Quang Chúc Tinh là tinh khí chi hồn, có thể gia cố chỉnh thể hồn phách, lỡ như lấy đi mất Quang Chúc Tinh khiến em hồn phi phách tán thì chị phải làm sao đây? Nói chuyện yêu đương với không khí sao?".
Phó Uyên Di cười sờ sờ đầu Du Hân Niệm: "Đừng bận tâm đến chuyện này nữa. Nhìn không thấy thì nhìn không thấy đi, dù sao chị cũng đã quen rồi."
Du Hân Niệm lắc đầu: "Không ai lại quen với thế giới bóng tối." Nàng cầm tay Phó Uyên Di, nhẹ nhàng kéo đến trước người mình, hướng vào bên trong thám xét......
Phó Uyên Di muốn rút tay về, bị Du Hân Niệm mạnh mẽ đè lại, tiếp tục tiến sâu vào trong bụng nàng. Đầu ngón tay của Phó Uyên Di dần dần lạnh lẽo, tựa hồ đang xuyên thấu qua bề mặt da thịt của hồn phách, tiến sâu vào bên trong.
Du Hân Niệm cúi đầu, cánh môi mềm mại bị chính nàng cắn chặt đến rướm máu.
"Du tiểu thư, em......"
"Tìm về ánh mắt của chị...... Nếu để cho người khác làm việc đó, không bằng chính chị động thủ. Chỉ cần còn có một tia hi vọng tìm lại được em đều nguyện ý, em không sợ đau."
Phó Uyên Di dùng sức rút tay trở về, khí lực của Du Hân Niệm bị rút đi, hồn phách tan rã.
Phó Uyên Di vội vàng vận dụng cực độ pháp lực truyền vào trong người nàng, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, trên gương mặt hiện ra nét tức giận không dễ phát hiện: "Có thể ngay từ đầu chị là muốn tìm lại Quang Chúc Tinh, nhưng hiện tại chị hiểu được có chuyện đáng quan tâm và vui vẻ hơn so với việc chị khôi phục thị lực, chị hiểu được việc nào nặng việc nào nhẹ, không muốn phá hủy nó, em cũng không nên quá chấp nhất."
Du Hân Niệm ôm bụng, trong ánh mắt của nàng mang theo chút mất mát và vô tội, tựa như một tiểu sủng vật vừa bị mắng oan.
Phó Uyên Di không đành lòng nhìn nàng, liền xoay người lại: "Em trước tiên nghỉ ngơi chốc lát đi."
Phó Uyên Di đứng lên đi ra ngoài phòng khách, không nói một lời nào mà ngồi ở đó, giống như đã tan biến.
Du Hân Niệm nổi lơ lửng, kể cả mái tóc dài của nàng đều đang lơ lửng giữa không trung.
Thời gian tựa như ngừng lại, vũ trụ tựa như trống rỗng.
Nàng cứ như vậy ở trong phòng một mình thật lâu, cuối cùng vẫn là bật dậy, từ trong túi áo lấy ra một quả cầu màu đỏ — Huyết Tâm của Phó Uyên Di, nàng vẫn luôn mang theo bên người, muốn tự mình bảo hộ, không cho bất cứ kẻ không liên quan nào xem được.
Không chút do dự, năm ngón tay dùng sức, bóp vỡ Huyết Tâm của Phó Uyên Di.
Nàng trước giờ vẫn luôn cẩn thận dè dặt mà bảo vệ không gian riêng tư của nhau, nàng không thể không thừa nhận kỳ thực bản thân mình là một người hết sức chậm nhiệt. Một người tốt đẹp vĩ đại giống như Phó Uyên Di thế này, khả năng sẽ có biết bao người lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền nguyện ý ôm ấp yêu thương khao khát chiếm đoạt nàng giữ lấy nàng cho riêng mình. Du Hân Niệm cảm thấy bản thân mình thật sự là một kẻ ngu ngốc, trước đó không biết đã rút ra kết luận từ nơi nào, chung quy vẫn cảm thấy làm người cần phải rụt rè cẩn trọng. Hảo cảm cần phải uyển chuyển, yêu thích cần phải đúng mực, cũng bởi vì duyên phận kiếp trước dở dang, nên vẫn luôn kiềm nén, chậm chạp không hành động.
Đây đều là di chứng của nàng sau khi trở lại nhân gian ngầm cho rằng Lô Mạn phản bội vì tính tình tồi tệ của mình.
Kỳ thực nàng không cần rụt rè, nàng không cần uyển chuyển. Không đúng mực thì sao chứ?
Nàng vốn là một người có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, vì sao lại phải ngụy trang? Chỉ là vì muốn để lại cho Phó Uyên Di một ấn tượng tốt? Cứ cho là vậy đi, nhưng hai tháng sau có lẽ nàng sẽ hồn phi phách tán, rụt rè uyển chuyển thì có ích lợi gì, cũng chỉ là lãng phí sinh mệnh.
Nàng khát khao hiểu rõ Phó Uyên Di, biết hết tất cả mọi chuyện về nàng ấy.
Có lẽ tương lai của Phó Uyên Di nàng sẽ không thể tham dự được, vậy thì ít nhất hãy để cho nàng nhìn xem thật kỹ quá khứ của Phó Uyên Di, nhìn xem thật kỹ con người của nàng ấy.
Huyết mạc đang chậm rãi hình thành, Huyết Tâm của Phó Uyên Di cũng không tránh được có chút mùi máu tươi, nhưng trong mùi máu tươi này lại mang theo một phần cảm giác mát lạnh, cùng với hương hoa nàng chưa bao giờ ngửi qua.
......
Đại khái là thời điểm Phó Uyên Di ra đời có hơi trễ so với ngày sinh dự tính, mặc dù tính cách vui tươi cởi mở, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng là nàng thành thục hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Lúc vừa mới biết đi thì nàng đã sử dụng được pháp khí của Phó gia, trong số lũ quỷ trấn sơn dưới chân núi của Phó gia có không ít con là do nàng lúc nhỏ cảm thấy vui thích mà bắt về.
Phó Uyên Di tư chất vượt trội, tất cả mọi người trong Phó gia đều rất yêu thương nàng, tỷ tỷ Phó Huyền Cơ lớn hơn nàng sáu tuổi cứ hễ ôm lấy nàng là sẽ không muốn buông tay, thức ăn ngon đồ chơi tốt chưa bao giờ tranh giành, đều tặng hết cho nàng.
Phó Uyên Di cũng rất hiểu chuyện, đầu óc nhanh nhạy miệng lưỡi lại ngọt, ưa thích bắt nạt nữ nhi Liễu gia mà không chút sợ hãi nào.
Thời thơ ấu của nàng rất vui vẻ, toàn bộ thế giới đều rõ ràng tươi đẹp, cho dù có là quỷ thì ở trong mắt nàng cũng không có gì khác biệt so với người, đều là một phần tử của thế giới này. Cho dù có bắt quỷ, nàng cũng chưa bao giờ gây thương tổn đến chúng, nhưng mà nàng không biết vì sao lũ quỷ này lại không thích nàng.
Ngoại trừ nữ nhi của Liễu gia, nàng sống ở Phiên Dương Thử thâm sâu không hề có một người bạn nào khác. Dần dần, Phó Uyên Di bé nhỏ bắt đầu cảm thấy cô đơn, thường xuyên thừa dịp cha mẹ và tỷ tỷ không để ý liền chạy đến ngọn núi chơi, gặp được một đứa trẻ.
Đứa trẻ kia có vẻ mặt đáng yêu, diện mạo vui tươi, thường xuyên bay lơ lửng trong không trung lặng lẽ đếm lá cây. Lúc ban đầu trông thấy Phó Uyên Di nàng rất sợ hãi, trốn đi rất xa chỉ nhìn Phó Uyên Di mà không dám lại gần. Phó Uyên Di biết nàng là quỷ, liền trấn an nàng đừng sợ:
"Có thể chơi với ta được không? Ta sẽ không làm hại ngươi."
Phó Uyên Di lại một lần nữa mang theo thức ăn cùng nhang thơm đi đến ngọn núi, vẫy gọi đứa trẻ kia tới gần, đốt nhang tặng thức ăn cho nàng. Đứa trẻ kia lao vào ăn ngấu nghiến. Sau lần đó hai người liền trở thành bạn bè.
Phó Uyên Di hỏi đứa trẻ: "Ngươi cũng là quỷ trấn sơn của Phó gia chúng ta sao?".
Đứa trẻ lau đi khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nói: "Ta không biết, từ khi ta có ý thức tới nay đã ở tại ngọn núi này rất lâu rồi. Không biết chính mình là ai, cũng không biết đường xuống núi."
Phó Uyên Di hỏi: "Ngươi còn nhớ cha mẹ ngươi chứ?".
Đứa trẻ lắc đầu, lộ ra dáng vẻ mất mát: "Ta chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ ta...... Bọn họ có khả năng là đang ở bên ngoài núi."
"Sao ngươi không đi tìm bọn họ?"
"Ta bị nhốt ở trong núi, không có cách nào rời đi được."
Phó Uyên Di gật gật đầu, sau khi cả hai im lặng thật lâu, đứa trẻ kia bỗng nhiên bật khóc.
"Ngươi làm sao vậy?" Phó Uyên Di ngay thẳng chất phác hỏi.
Đứa trẻ kia vừa nức nở vừa gạt đi nước mắt: "Ta nhớ cha mẹ ta, ta muốn về nhà...... Uyên Di, ngươi có thể giúp ta không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...