Mười mét dưới mặt nước, ánh nắng tràn đầy, xa xa có một đàn cá đang tự do tự tại bơi lội dưới bóng nắng, một con rùa biển duỗi rộng tứ chi giống như lưỡi liềm, rong chơi trong biển, hưởng thụ ánh mặt trời thuộc về chính nó.
Biển cả yên tĩnh mà ôn nhu, đây chính là thế giới mà nàng yêu thích.
Lô Mạn đã bập bềnh trong nước gần một phút đồng hồ, hai lá phổi đang từng chút một tiến gần đến điểm giới hạn, nhu cầu bức thiết muốn có dưỡng khí đang kích động vùng vẫy ở bên trong thân thể nàng, mà khẩu súng bắn cá trong tay nàng cũng chưa bắn ra một phát nào.
Nàng trầm lặng, giống như biển cả.
Tương Tranh Thanh đang ngồi bên dưới tán dù lớn trên du thuyền chờ Lô Mạn. Lô Mạn nói hôm nay muốn tự tay đi săn một con cá ngừ mang về, lấy phần thịt ở bụng cá làm cho nàng ăn. Nàng muốn theo Lô Mạn cùng nhau xuống nước, nhưng bị Lô Mạn can ngăn.
"Kỹ năng bơi lội của em không tốt, tốt nhất là đừng đi xuống." Lô Mạn nói với giọng có chút trêu chọc, "Em trước tiên học bơi lội cho thành thạo đã, tôi sẽ dạy em lặn nước."
"Em sẽ học bơi được chưa?" Tương Tranh Thanh không phục, "Cũng tại chị cứ luôn lấy cớ bận rộn này nọ, bằng không em đã sớm học lặn được rồi. Mấy lần chính chị bảo em tìm chị, để chị dạy em lặn nước, đều bị chị trốn mất."
Lô Mạn nói: "Tôi thực sự bận rộn nhiều việc."
Tương Tranh Thanh liền rất biết điều không nói tiếp nữa.
Hoạt động không chuyên mà Lô Mạn thích nhất chính là lặn biển, nàng chính là cao thủ lặn tự do, có thể không cần mang theo bình dưỡng khí xuống biển bắn cá, từng ôm một con cá lớn gần bằng nàng, còn được lên mặt báo địa phương.
So với Lô Mạn thân nước và yêu nước, Tương Tranh Thanh đối với nước lại có chút sợ hãi.
Thực ra nàng cũng có một người chị, nhưng chị nàng lúc hai tuổi đã bị chết đuối, ba mẹ nàng tuổi còn trẻ vô cùng đau buồn. Đợi đến sau khi Tương Tranh Thanh được sinh ra, ba mẹ nàng quyết tâm muốn nàng học bơi, lúc còn chưa biết đi ba mẹ đã thả nàng vào bể bơi trong nhà để cho nàng từ từ bì bõm.
Cho dù có ba mẹ ở bên cạnh trông coi, Tương Tranh Thanh cũng bị uống nước mấy lần, khóc ầm ĩ leo ra khỏi bể bơi, ba mẹ nàng thấy thế mới từ bỏ.
Khi đó tuổi còn nhỏ, Tương Tranh Thanh còn không nhớ chuyện xảy ra như thế nào, nhưng cũng để lại bóng ma không nhỏ trong lòng, sau này lớn lên Tương Tranh Thanh vừa thấy nước liền tránh đi rất xa, lúc đi tham quan thủy cung đi trong đường hầm dưới đáy biển cũng suýt chút nữa cảm thấy nghẹt thở.
Nàng có chút sợ hãi biển sâu, một cô gái lớn lên ở vùng biển mà lại sợ nước, việc này cũng thực mất mặt, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy không hề gì. Nhưng mấy năm nay nàng từ từ đã có chút tiến bộ. Dù có sợ nước như thế nào thì nàng cũng muốn nhanh chóng học bơi, thậm chí là lặn nước, bởi vì Lô Mạn thích, nàng không muốn bị tách biệt với Lô Mạn. Quan trọng hơn chính là Tương Tranh Thanh nhớ rất rõ ràng trước kia Lô Mạn đều là cùng Du Hân Niệm nắm tay nhau xuống biển, hai người ở dưới biển chơi đùa rất vui vẻ. Bây giờ mỗi lần Lô Mạn một mình lặn xuống nước thì Tương Tranh Thanh lại ở trên bờ mà nghĩ ngợi, Lô Mạn ở dưới biển nhìn thấy cái gì? Đàn cá? Màu xanh của biển? Hay là hồi ức giữa nàng ấy cùng Du Hân Niệm?
Nàng muốn thay mới những hồi ức đó.
Lô Mạn rốt cuộc leo trở lên, tháo kính lặn xuống ném qua một bên, cả người ướt sũng, từng giọt nước thi nhau chảy xuống. Trong tay nàng ngoại trừ súng bắn cá thì không còn gì nữa.
Tương Tranh Thanh ở trên bong tàu tầng hai bị ánh mặt trời của đảo Fiji chiếu rọi đến không thể mở mắt ra được, hỏi nàng: "Cá ngừ của em đâu?".
Lô Mạn vuốt chỉnh lại tóc, ngẩng đầu cười nhẹ, không nói gì.
......
Đây là ngày thứ tư các nàng đến đảo Fiji, sáng mai sẽ về nước, Tương Tranh Thanh không muốn trở về một chút nào.
"Khách sạn có việc cần tôi trở về xử lý." Lô Mạn ở trên máy chạy bộ mồ hôi tuôn như suối.
Tương Tranh Thanh ngồi lắc lư trên quả bóng tập yoga: "Khách sạn? Khách sạn xảy ra chuyện gì?".
Lô Mạn lấy khăn mặt lau mồ hôi, ổn định hơi thở rồi nói: "Có một vị nhị thế tổ vừa tiến vào không lâu lại làm ra chuyện tày đình, lần này tôi nhất định phải đuổi hắn ra khỏi nhà."
"Nhị thế tổ?" Tương Tranh Thanh muốn tiếp tục hỏi, Lô Mạn lại không nói nữa.
Lần nào Lô Mạn nói chuyện cùng nàng đều chỉ nói một nửa, không nhiệt tình.
Ánh mắt chậm rãi dừng ở phía sau lưng Lô Mạn, nàng mặc áo lót thể thao, lộ ra thắt lưng mảnh khảnh, mồ hôi từ giữa lưng áo chậm rãi chảy xuống, dọc theo cột sống chảy xuống bên dưới thắt lưng. Lô Mạn động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, dáng người xinh đẹp, vùng bụng rắn chắc thấp thoáng có thể thấy được mấy khối cơ đầy quyến rũ. Mồ hôi mang đến vài phần khô nóng, ánh mắt của Tương Tranh Thanh không thể nào chuyển dời được.
Lô Mạn từ trong phòng tập thể thao đi ra, tắm rửa xong liền đi đến bể bơi của villa ngâm mình.
Tương Tranh Thanh quấn khăn tắm đi đến bên cạnh bể bơi, thấy Lô Mạn mặc áo tắm đang ngửa mặt bồng bềnh trong nước, nhấm nháp thức uống.
"Chị nói chị tới đây để nghỉ ngơi sao lại giống như đi tập huấn vậy chứ, chuyển động không ngừng. Mới chớp mắt lại không thấy chị đâu." Tương Tranh Thanh ngồi xổm bên cạnh bể bơi nghịch nước.
"Tôi không phải ở ngay đây sao?" Lô Mạn đặt ly nước ở bên cạnh bể bơi, xoay người chậm rãi bơi đi.
Cơ thể thon dài của Lô Mạn bên trong làn nước trong suốt đang giãn ra, bể bơi không quá lớn, sau hai động tác quạt nước thì nàng đã quay đầu bơi trở lại.
Vừa quay trở lại thì phát hiện khăn tắm của Tương Tranh Thanh đang ở trong nước, ánh mắt Lô Mạn có chút ngưng trệ, bên hông có những gợn nước dập dờn tiến đến.
Tương Tranh Thanh với thân thể trần trụi đang đi về phía nàng, tóc dài ướt sũng dán trên cổ và trên vai, trong mắt hàm chứa muôn vạn cảm xúc. Đáy bể bơi hơi nghiêng xuống từ nông đến sâu, lúc bước xuống bể bơi nước chỉ tới ngang vai, càng đi về hướng Lô Mạn thì mực nước lại càng cao, dần dần sắp nhấn chìm cả cằm của Tương Tranh Thanh.
Lô Mạn rẽ nước tiến đến, Tương Tranh Thanh vòng tay ôm cổ nàng, đem cánh tay nàng quấn ở trên lưng của chính mình, bám lên người nàng hôn nàng.
Sức nâng của dòng nước cũng đủ để cho Lô Mạn dễ dàng ôm bế Tương Tranh Thanh lên, giữa nụ hôn ướt át, Lô Mạn mang nàng đến bên thành bể bơi.
......
Mùa đông này ở thành phố G tựa hồ có chút kéo dài quá mức.
Du Nhâm Tuyết ngồi ở bên trong văn phòng có thể nhìn ra xa thấy được mặt biển bị mây đen che phủ. Tầm nhìn của nơi này dĩ nhiên không rộng mở như tòa nhà trước đây của tập đoàn Lotus, mặc dù cao ba mươi tầng, nhưng các tòa cao ốc trung tâm tài chính lớn cứ liên tục từ dưới đất mọc lên vẫn khiến cho tầm nhìn của Lotus bị che khuất.
Đường bờ biển cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái xuyên qua giữa hai tòa cao ốc.
Tuyết bất đắc dĩ rơi được vài ngày, không thể tích tụ thành những lớp dày, trái lại khiến cho toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố G đều trở nên dơ bẩn đến đáng giận. Nước bẩn do tuyết tan đọng lại ở ven đường, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, trên mặt đường kết thành một tầng băng mỏng, số người té bị thương nhập viện tăng vọt.
Du Nhâm Tuyết đã mấy ngày không gặp Du Nhiên Đông, bạn tốt của hắn là Thi Nam cũng không thấy bóng dáng đâu. Thế cũng tốt, bằng không nàng nhất định ngay tại chỗ đánh gãy chân chó của Du Nhiên Đông!
Trợ lý mang cà phê tiến vào thì thấy Du Nhâm Tuyết sắc mặt vô cùng tệ, đang xoa xoa huyệt thái dương.
Kể từ sau sự kiện bị bắt cóc lần trước, Du Nhâm Tuyết vẫn ở trong trạng thái không được tốt cho lắm, mất ngủ một cách thất thường, đầu óc ngẩn ngơ, thả lỏng cho chính mình một tuần ở nhà nghỉ ngơi cũng không thấy chuyển biến tốt. Cũng khó trách, ai gặp phải loại chuyện này cũng đều có thể bị chấn động tâm lý, cái cảm giác ở bên bờ sinh tử đó có một số người có khả năng cả đời cũng chỉ gặp không quá một lần. Trợ lý nghe nói ngày đó Du Nhâm Tuyết suýt chút nữa bị người ta ném ra khỏi tòa nhà, chỉ tưởng tượng thôi chân cũng đã mềm nhũn......
Trợ lý đặt tách cà phê xuống, có chút đau lòng nói: "Ngài có ổn không? Có cần trở về nghỉ ngơi không?".
Du Nhâm Tuyết xoa xoa hai mắt, cặp mắt sưng đỏ, lấp đầy tơ máu: "Không cần...... Buổi chiều còn có cuộc họp hội đồng quản trị, tôi phải tham gia."
"Cuộc họp chiều nay Lô Mạn cũng tới." Trợ lý nói.
"Tôi biết." Du Nhâm Tuyết cau mày tựa hồ đang lo lắng tính toán cái gì đó, môi bị chính mình cắn đến bật máu từ lúc nào cũng không biết.
"Đúng rồi, Tony hình như đã đi đảo Saipan rồi, không biết khi nào thì trở về."
Du Nhâm Tuyết nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: "Hắn chết ở bên ngoài luôn càng tốt."
......
Du Hân Niệm và Phó Uyên Di cùng trở lại thành phố G, trở lại văn phòng ở Quốc Thái Kim Điển.
Lâm Trạch Bạch biết các nàng sắp về tới, đặc biệt đi chợ mua thức ăn, ở trong bếp bận rộn cả buổi trưa, nén đau thương mà làm ra một bàn sơn hào hải vị. Tuy rằng hầu bao rỉ máu, nhưng nàng tự an ủi bản thân mình: Sau khi trải qua nhiều gian khổ như vậy bình an trở về, dù sao vẫn phải ăn một bữa thật ngon! Đại bảo bối thắng lợi trở về, tiền bạc gì cũng không quan trọng!
Lâm Trạch Bạch hớn ha hớn hở chỉ còn thiếu giăng đèn kết hoa, pháo mừng đều thủ sẵn trong tay chuẩn bị khi người vừa tiến vào nhà liền cho nổ bùm thật náo nhiệt. Kết quả Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm vừa tiến vào, pháo hoa đúng là nổ bùm, thế nhưng cảnh xuân rực rỡ trong văn phòng lại gặp phải hai gương mặt lạnh tanh.
Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm mặt không chút biểu cảm còn đầu thì dính đầy hoa giấy, Lâm Trạch Bạch chớp chớp mắt: "Các cô đây là...... Làm sao vậy?".
Du Hân Niệm đem hành lý vào trong xong chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Lâm Trạch Bạch vội hỏi: "Đi đâu vậy a Phương Phương? Không ăn cơm sao?".
"Không được, buổi chiều tôi có việc gấp phải ra ngoài." Du Hân Niệm nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Trạch Bạch nghi hoặc nhìn về phía Phó Uyên Di:
"Chuyện gì gấp gáp như vậy, cơm cũng không ăn?"
Phó Uyên Di cũng nói phải đi, Lâm Trạch Bạch tỏ vẻ không vui: "Khoan đã! Làm cái gì mà gấp gáp như vậy a! Cả một bàn đồ ăn a các cô không ăn một chút sao? Này! Này!".
"Cô ăn đi." Phó Uyên Di đứng ở trước cửa thang máy nói.
Lâm Trạch Bạch đi ra đuổi theo: "Cái gì...... Nhiều đồ ăn như vậy một mình tôi làm sao ăn cho hết? Các cô đi làm gì vậy? Ngọc Chi đâu? Dù sao cũng nên để Ngọc Chi ở lại cùng ăn với tôi đi chứ!".
Cửa thang máy sắp đóng lại, Lâm Trạch Bạch vẫn còn đang kêu gào: "Còn một đàn mèo kia phải làm sao bây giờ a? Giữ trong nhà mỗi ngày ăn hết của tôi mấy ký thức ăn, tiền thức ăn cho mèo khi nào thì thanh toán lại a? Nè nè nè –"
Du Hân Niệm ở trong bãi đậu xe tìm được chiếc xe hơi Honda mà Lâm Trạch Bạch đã giúp nàng lái trở về, khi lên xe thì thấy Phó Uyên Di vừa đuổi theo tới nơi, nàng đứng bên cạnh cửa xe nói với Phó Uyên Di: "Tôi đi rồi sẽ trở về, chị đã bôn ba vất vả liên tục rồi cũng đừng đi theo, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Phó Uyên Di tiến lên giữ nàng lại, không nói lời nào liền nắm cằm của nàng, kéo mở miệng nàng ra.
Du Hân Niệm: "??"
"Bựa lưỡi đã biến thành màu đen." Phó Uyên Di lại kéo mí mắt của nàng xuống, "Mí mắt cũng vậy. Du tiểu thư, em có biết điều này có ý nghĩa là gì không?".
Du Hân Niệm lui bước về sau, ánh mắt sắc bén của Phó Uyên Di đã xác minh đáp án trong lòng nàng, nhưng nàng hiện tại không muốn đối mặt, cũng không thể đối mặt.
"Tôi không thể thất bại ở đây được." Du Hân Niệm tiến vào trong xe lập tức rời đi, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất ở bên trong bãi đậu xe trống trải vang lên hết sức chói tai. Nàng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Phó Uyên Di vẫn còn đứng tại chỗ.
Cách Phó Uyên Di càng ngày càng xa, Du Hân Niệm nắm chặt tay lái, trong lòng mơ hồ đau đớn.
"Quá tùy hứng." Lâm Cung bay ra, nằm nhoài ở sau lưng Phó Uyên Di, "Nàng cứ tiếp tục như vậy sẽ biến thành ác quỷ, cậu vẫn mặc kệ sao?".
Phó Uyên Di không trả lời.
Hôm qua cả đêm không ngủ Du Nhâm Tuyết vẫn kiên trì muốn tham gia cuộc họp hội đồng quản trị buổi chiều, trợ lý mua cho nàng sôcôla mang theo bên mình, lại đi theo sát bên cạnh nàng. Trông bộ dáng này của Du Nhâm Tuyết giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Nhóm người Du Nhâm Tuyết đi vào thang máy để lên phòng họp ở tầng cao nhất, vừa ra khỏi cửa thang máy liền trông thấy Lô Mạn.
Lô Mạn ngẩng đầu đưa lưng về phía nàng, đang nói chuyện cùng các cổ đông bên cạnh. Sau lưng nàng giống như có thêm một ánh mắt, bỗng nhiên quay đầu lại đối diện cùng Du Nhâm Tuyết. Trái tim Du Nhâm Tuyết nảy đập thình thịch, Lô Mạn vẫn không ngừng nói, thấp giọng nói cái gì đó, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Du Nhâm Tuyết, giống như một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể bắt giết con mồi của mình.
Thành phố G nhiều ngày u ám rốt cuộc bị một trận bạo tuyết thử thách, xe của Du Hân Niệm bị kẹt ở trên đường đi đến tòa cao ốc Lotus.
Mưa tuyết bay tán loạn, xe chạy tới lui trên đường cũng rất nhanh bị tích tụ một lớp tuyết dày dơ bẩn. Thành phố G trong trí nhớ của Du Hân Niệm chưa bao giờ có mưa tuyết lớn như vậy.
Trên tất cả các kênh radio đều đang bàn luận về trận bạo tuyết này, kênh radio giao thông nói các cây cầu vượt trong nội thành đều bị ùn tắc bởi một số lượng xe cộ rất lớn. Du Hân Niệm nhìn bản đồ định vị, toàn bộ các con đường xe chạy đều biến thành màu đỏ, khu Tam Hoàn nơi nàng đang dừng đây thậm chí đã biến thành màu đỏ sậm.
Tầm nhìn bị gió tuyết che phủ, cần gạt nước đang ra sức làm việc, dòng xe cộ lại một lần nữa chậm lại, làn xe hai bên thỉnh thoảng lại có xe muốn chen đến trước mặt nàng.
Trong lòng Du Hân Niệm không biết tại sao có phần cáu gắt, hung hăng đập tay mấy lần lên vô lăng, tiếng còi xe vang lên chói tai, bàn tay nàng cũng tê rần.
......
Khi Du Nhâm Tuyết vừa từ trong phòng họp đi ra thì lung lay sắp đổ, giống như đang trốn chạy giữa một trận đại nạn.
Trợ lý nắm chặt lấy cánh tay nàng chỉ sợ nàng nhất thời không cẩn thận sẽ ngã xuống đất, nhưng lúc này Lô Mạn bỗng từ phía sau các nàng bước nhanh đi qua, Du Nhâm Tuyết bất thình lình sải bước tới trước, túm lấy tay áo của Lô Mạn.
"Du tổng!" Trợ lý hoảng sợ, Lô Mạn dừng chân quay đầu lại, toàn bộ nhân viên cấp dưới đi theo bên cạnh nàng cũng đều quay đầu lại nhìn Du Nhâm Tuyết.
Du Nhâm Tuyết hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lô Mạn, sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, run rẩy hồi lâu mới mở miệng: "Chị không thể cứ vậy mà đá Nhiên Đông ra khỏi tập đoàn...... Hắn là em trai tôi, cũng là em trai của chị tôi, Du Hân Niệm! Chẳng lẽ chị một chút cũng không nể tình cũ? Nếu như chị của tôi còn sống, chị cũng sẽ làm như vậy sao?".
Trong mắt Lô Mạn thoáng hiện qua một tia gợn sóng, nhưng rất nhanh liền điềm tĩnh lại.
Cấp dưới của Lô Mạn bước lại muốn kéo nàng ra: "Du tổng, xin tự trọng."
Lô Mạn cầm tay Du Nhâm Tuyết, không đẩy nàng ra, ngược lại cầm thật chặt. Nàng bước tới gần Du Nhâm Tuyết, đôi mắt kiên định mà vô tình, buông ra một chữ:
"Phải."
Đôi mắt Du Nhâm Tuyết trong phút chốc liền mờ mịt, năm ngón tay bấu chặt dần dần buông lỏng.
Lô Mạn buông rũ hàng mi dài, xoay người định bỏ đi, chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của Du Nhâm Tuyết:
"Không, chị sẽ không."
Lô Mạn dừng bước.
Du Nhâm Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Chị đã không còn là người chị họ mang tặng bữa sáng cho cả nhà chúng tôi, theo chúng tôi chơi mạt chược nữa rồi." Nước mắt của nàng rơi xuống, "Chị thậm chí không phải là Lô Mạn nữa rồi."
Lô Mạn dừng lại đứng tại chỗ khoảng hai giây, rồi tiếp tục bước nhanh rời đi.
Từ sau khi ba mẹ và chị hai qua đời, Du Nhiên Đông càng ngày càng tự do làm càn, chị gái song sinh của hắn không quản được hắn, hắn cũng không có hứng thú đối với chuyện ở tập đoàn, mỗi ngày đều đua xe tán gái uống rượu gây sự, lột tả xuất sắc hình ảnh của một gã công tử vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, chị hắn Du Nhâm Tuyết thực hiện chính sách chèn ép tài chính đối với hắn, không làm việc đàng hoàng thì sẽ không có tiền xài, đói chết mặc bây.
Tình hình kinh tế của Du Nhiên Đông càng ngày càng túng quẫn, rơi vào tình cảnh muốn bán xe đổi lấy tiền xài, thèm thuồng nhìn mấy chiếc xe trước đây của Du Hân Niệm nằm trong gara ở nhà, do dự nửa ngày vẫn là quyết định không làm vậy, ngược lại là đám bạn bè không ra gì của hắn xúi giục hắn, bảo hắn lợi dụng chức quyền giao cho mấy anh em lo liệu nguồn cung ứng hàng, đem nguyên liệu thực phẩm thượng đẳng đổi thành thứ đẳng, với mức giá chênh lệch Du Nhiên Đông hắn cũng có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Du Nhiên Đông cảm thấy cái này thì có thể a, dù sao thì mấy thứ như vi cá bao tử cá gì gì đó có ăn cũng không phân biệt được ngon dở, cứ dựa theo lời đám bạn hắn nói mà làm. Nhập vào nhà hàng một số lượng lớn nguyên liệu thực phẩm giá cả cực kỳ đắt đỏ, đúng lúc vợ của bếp trưởng nhà hàng vừa sinh đứa con thứ hai, mấy ngày nay xin phép nghỉ ở nhà để chăm sóc. Trợ lý bếp trưởng là một người ham thích món lợi nhỏ, thời điểm nghiệm thu bị một phong bì khá nặng tay đè ép, mở một mắt nhắm một mắt liền đem toàn bộ nguyên liệu nhập kho.
Hai ngày trước có một vị khách sau khi dùng cơm xong đi trong đại sảnh nói chuyện phiếm với người khác, đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu khó thở sau đó ngất đi, được đưa đến bệnh viện kiểm tra, là ngộ độc nitrit. Sự kiện này gây ra sóng to gió lớn, bếp trưởng chạy về khách sạn cả đêm tự mình tra xét, cả một đống nguyên liệu thực phẩm hàng nhái ở trong nhà kho kia dưới con mắt lão luyện dày dặn kinh nghiệm của bếp trưởng liền hiện nguyên hình, quá đáng nhất chính là trong đó có một số huyết yến, đều là từ bạch yến chế biến ra. Lôi ra kẻ chịu trách nhiệm phía sau, trợ lý bếp trưởng bị Như Dũng mang đi nói chuyện một hồi liền khai ra Du Nhiên Đông.
Bên này cảnh sát vừa đem số nguyên liệu thực phẩm đó mang đi, bên kia Du Nhiên Đông đã biết chính mình bị vướng phải rắc rối lớn, vội vàng cuốn gói chạy trốn tới đảo Saipan.
Cũng may lần này số tiền lãi còn chưa có vào tay hắn, bằng không thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lúc này cũng không quản được tình nghĩa huynh đệ gì nữa rồi, cùng lắm thì chờ hắn ra tù rồi cho hắn một số tiền coi như bồi thường. Ai có thể nghĩ đến, trong bộ máy lãnh đạo lại có thể có một lỗ khuyết lớn như vậy, lại còn là con cháu của Du gia bọn họ. Người duy nhất khó xử chính là Du Nhâm Tuyết, phỏng chừng phải lột đi một lớp da của chính mình, nhưng mà hiện tại trời thì cao mà vua thì ở xa*, Du Nhâm Tuyết cũng mắng không được hắn, chờ Du Nhâm Tuyết nguôi giận rồi hắn mới trở về.
(*Trời thì cao mà vua thì ở xa: ý nói vương pháp rất khó đến được nơi xa, đã trốn rồi thì khó làm gì được)
Du Nhiên Đông cùng Thi Nam ở đảo Saipan chơi đùa hăng máu cực độ, hoàn toàn quên mất bản thân mình là làm sao mà chạy nạn.
Du Nhâm Tuyết thật vất vả mới tìm được hắn, gọi một cú điện thoại đến phòng khách sạn của hắn, Du Nhiên Đông cười toe toét tiếp điện thoại tưởng là em gái người Mỹ mà ngày hôm qua mình đã trêu chọc ở bãi biển, kết quả là chị hắn......
"Em trở về đây cho chị." Du Nhâm Tuyết cố hết sức áp chế cảm xúc của chính mình.
Du Nhiên Đông lại còn đùa cợt: "Chuyện gì gấp như vậy a, em hiếm khi được một lần nghỉ......"
"Trở về!" Du Nhâm Tuyết gầm lên, "Bằng không thì cả đời này đừng để cho chị thấy mặt em!".
Du Nhiên Đông ngoan ngoãn mua vé máy bay về nước, Du Nhâm Tuyết bệnh nặng một trận.
Nhưng nàng vẫn chưa thể nghỉ ngơi, nàng biết Du gia vốn đang trên đà suy thoái, hiện tại Du Nhiên Đông bị Lô Mạn đá ra khỏi bàn cờ, nếu như nàng còn ngồi ở đây chờ chết, toàn bộ đều phải kết thúc cả rồi.
Nhưng mà rốt cuộc thì phải làm thế nào đây?
Du Nhâm Tuyết ngồi trong nhà hàng Tây Âu ở khách sạn, nhớ lại bộ dáng tuyệt tình của Lô Mạn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đối diện đột nhiên có một người ngồi xuống, Du Nhâm Tuyết tưởng là trợ lý của mình, ngẩng đầu lại thấy đó là một người xa lạ. Không đúng, người này nàng đã từng gặp qua. Là cái ngày nàng bị bắt cóc trên tầng thượng, chính là người này đã cứu nàng.
"Cô là...... Vương Phương?" Du Nhâm Tuyết nhớ được cái tên này.
Du Hân Niệm ngồi trước mặt nàng, nhìn Du Nhâm Tuyết tiều tụy, nàng nói ra một câu cực kỳ có sức mê hoặc:
"Cô có muốn dốc sức phản kích Lô Mạn, đem nàng dẫm nát dưới chân không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...