Dì Võ sau khi được phẫu thuật xong vẫn chưa tỉnh, Huyết Tâm chỉ có thể lấy được khi người đó ở trạng thái thanh tỉnh, vì thế Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm về khách sạn trước, đem nữ mặt nạ bên trong thủy tinh cầu phóng ra.
Nữ mặt nạ không nghĩ là mình còn có thể rời khỏi thủy tinh cầu, tràn ngập đề phòng nhìn các nàng, quan sát Phó Uyên Di một lúc, nói:
"Cô là người của Phó gia, vì sao lại thả tôi ra?"
Phó Uyên Di nói: "Có một số việc muốn hỏi cô, cô ngồi xuống trước đi."
Nữ mặt nạ làm sao dễ dàng nghe lời nàng, xoay người muốn bỏ đi, cánh tay của Phó Uyên Di kéo một phát liền túm được nàng trở lại. Nàng cúi đầu nhìn, trên cổ không biết từ lúc nào đã có một cái vòng bằng da, vòng cổ này nối liền với sợi dây xích trong tay Phó Uyên Di.
"Tôi sẽ không gây thương tổn cho cô, chờ sau khi hỏi xong sẽ đưa cô đến Minh phủ chuyển thế." Phó Uyên Di khoan thai ngồi trên ghế sofa, "Nào, nói xem cô rốt cuộc là ai, vì sao lại ở thôn Hạc hút hồn phách của những người bệnh này. Và còn...... Chuyện về chủ nhân của thanh họa kích kia."
Nữ mặt nạ tức giận cực điểm, vùng vẫy hồi lâu vẫn không có kết quả, đành phải ngồi xuống, trầm mặc sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng nói: "Trước khi tìm được tướng quân tôi không thể đi chuyển thế."
Phó Uyên Di nói: "Cái này thì phải xem biểu hiện của cô. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể giúp cô tìm được tướng quân của cô."
"Cô?" Nữ mặt nạ hoài nghi nói.
"Cô đã biết tôi là người của Phó gia, nên biết bản lĩnh của tôi. Bất cứ nơi nào ở Tứ giới này chỉ cần có tiểu quỷ thì còn có tai mắt của tôi. Cô quanh quẩn ở nhân gian cả trăm ngàn năm vẫn không tìm được người cô muốn tìm, vì sao đến cuối cùng lại cân nhắc một cái chết? Thay đổi phương thức thì thế nào?"
Nữ mặt nạ thực khó chịu nhìn chằm chằm nàng, không thể không thừa nhận lời nói của nàng rất có sức dụ hoặc.
"Tôi tên là Bích Nghị, là phó tướng quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền ở Minh phủ. Một nghìn ba trăm năm trước đã chết xuống nhân gian." Bích Nghị rốt cuộc mở miệng.
"Người của Minh phủ cũng sẽ chết?" Du Hân Niệm hiếu kỳ hỏi.
"Người của Minh phủ không phải là quỷ, đương nhiên cũng sẽ chết." Bích Nghị tức giận nói, "Sau khi tôi hóa thành quỷ tỉnh lại, sai nha của Minh phủ muốn bắt tôi quay về luân hồi, nhưng tướng quân đã đem họa kích của nàng phó thác cho tôi, bảo tôi trông nom thật tốt, một ngày nào đó đưa lại cho nàng. Tôi còn chưa tìm được tướng quân, họa kích dĩ nhiên không thể rơi vào tay người khác, cho nên ta đả thương sai nha Minh phủ trốn chạy, lén lút trà trộn ở Tứ giới."
"Quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền?" Du Hân Niệm nghi hoặc nói, "Không phải là sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền sao? Trực thuộc cơ quan quản lý hộ tịch Minh phủ, nhân viên công vụ cả ngày ngồi văn phòng, sao có thể là quân nhân?".
"Trẻ con dốt nát. Quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền từng là đơn vị quân đội tinh nhuệ nhất ở Minh phủ, chuyên trách duy trì hòa bình cho Tứ giới. Tôi biết hiện tại có một đơn vị được gọi là quân đội liên hợp Tứ giới đặc biệt phát triển mạnh, đảm trách nhiệm vụ tương tự như chúng ta năm đó, chẳng qua là chiến lực thấp kém, tôi căn bản không để ở trong mắt."
Ngay cả Đồ Tô và Thụy Lộ đẳng cấp lợi hại đến kinh thiên động địa như vậy mà quân nhân quỷ thần như nàng cũng không để ở trong mắt? Vậy quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền trước kia phải lợi hại đến mức nào......
"Lúc tôi loanh quanh ở Yêu giới tìm kiếm tung tích của tướng quân thì nghe nói Minh Vương cảm thấy quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền quá mức hùng mạnh, cũng từng phạm phải rất nhiều sai lầm, gây nguy hại đến Tam giới còn lại, bèn đem những bộ phận tàn dư biên chỉnh lại một lần nữa, lập ra cơ quan quản lý hộ tịch, dần dần mới có cái đám nhãi ranh vô dụng hiện tại ở Minh phủ. Bọn họ vẫn đảm nhận vai trò dẫn đường Hoàng Tuyền, nhưng lại hoàn toàn không giống với chúng ta, các người không thể lẫn lộn."
"Được, được." Phó Uyên Di miễn cưỡng nói, "Cho nên các người là do phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên mới bị biên chỉnh? Rốt cuộc là sai lầm nghiêm trọng gì vậy?".
Bích Nghị chìm vào hồi tưởng, đặc biệt không cam lòng nhưng lại không thể nói dối.
"Đây không phải là lỗi của tướng quân, đây là chuyện thường tình ở Tứ giới, cho dù là thần tiên trên trời vô dục vô cầu đều có khả năng nảy sinh tình cảm, đây không phải là lỗi của nàng."
Bích Nghị vừa nói như vậy, Phó Uyên Di và Du Hân Niệm liền đoán được tám chín phần mười ý tứ.
"Tướng quân đem lòng yêu một vị Quỷ Vương vốn phải bị thanh trừng, hai người tự mình trốn xuống nhân gian, bị Minh Vương phát hiện, Minh Vương đã đích thân tới bắt nàng."
Nghe được hai chữ "Quỷ Vương" Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đều đặc biệt mẫn cảm, đồng thời nghĩ đến cùng một điểm. Hai người liếc nhìn nhau, hỏi Bích Nghị: "Sau đó hai người họ thế nào?".
Bích Nghị nói: "Không biết. Tôi không tin tướng quân sẽ phạm phải sai lầm như vậy, nên tự mình tới tìm nàng, kết quả bị Minh binh cản trở bằng mọi giá. Tôi nhịn không được ra tay quá nặng với đối phương, kết quả bị trọng thương mà chết...... Đến lúc đó, thì hoàn toàn mất đi tin tức về tướng quân."
Du Hân Niệm nghe nàng kể lại, càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, tựa hồ đã từng nghe qua câu chuyện tương tự ở đâu đó. Lục tìm bên trong chỗ sâu thẳm của trí nhớ, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, liền kéo mạnh góc áo của Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di vỗ vỗ bàn tay nàng, ý bảo nàng lát nữa nói sau.
Bích Nghị tiếp tục nói: "Trăm nghìn năm qua, quỷ khí của tôi dần dần mỏng manh đi, vì để có thể tồn tại ở nhân gian, đành phải học phương pháp của ác quỷ — hút lấy hồn phách con người để bảo toàn hồn phách và trí nhớ của bản thân. Những lão nhân kia nếu không phải do tôi, cũng đã sớm bệnh chết. Tôi tuy rằng hút hồn phách của bọn họ nhưng cũng hút luôn cả mầm bệnh của bọn họ. Người nhà của bọn họ vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ có ỷ lại vào tôi tôn tôi làm thần, mới có thể tìm được nơi nương tựa chân chính. Về tâm hồn, thể xác, đều là như thế."
Phó Uyên Di giễu cợt: "Cô đây căn bản cũng giống như kẻ bán thuốc giả cho những người già yếu vậy."
Bích Nghị nhíu mày: "Cái gì?".
Phó Uyên Di nói: "Cô không thể tiếp tục ở lại nhân gian, tiếp tục quanh quẩn ở đây sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị Minh Vương phát hiện, đến lúc đó cô ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có. Sớm đi đầu thai, nói không chừng sau đó mấy đời mấy kiếp, cuối cùng sẽ có một ngày có thể gặp lại tướng quân của cô."
"Nói dễ hơn làm." Bích Nghị nói, "Tôi nếu trở lại Minh phủ, chắc chắn sẽ bị đánh nhốt vào địa ngục. Tôi...... Không quay về."
"Đây cũng không phải là chuyện cô có thể xử trí theo cảm tính, Minh phủ có pháp luật của chính mình, Tứ giới cũng như thế. Cô tiếp tục ở lại nhân gian đến cuối cùng chỉ có tự ăn quả đắng."
Thấy Bích Nghị thần sắc khó coi, Phó Uyên Di nói: "Cô biết Liễu gia chứ?".
Phó Uyên Di lại lôi Liễu Khôn Nghi ra, "Liễu gia cùng Minh Vương xưa nay giao tình thân thiết, chỉ cần nàng đảm bảo cho cô, nhất định có thể giúp cô thuận lợi luân hồi."
"Liễu gia......" Bích Nghị quả thực có nghe nói đến thế lực của Liễu gia ở Minh phủ.
"Tôi cùng Liễu gia giao tình cũng không tệ." Phó Uyên Di nói, "Cô thật sự là gặp may mắn. Bây giờ cô tự mình chọn lựa đi, là để Liễu gia đưa cô trở lại Minh phủ một lần nữa đầu thai, hay là để tôi thu bắt cô......" Phó Uyên Di ánh mắt chợt sắc bén, "Ngay lập tức tan thành tro bụi?".
Chuyện Phó gia luyện quỷ trong quỷ giới rất nổi danh, rất nhiều quỷ chỉ cần nghe được chữ "Phó" liền sợ đến run rẩy, Bích Nghị dĩ nhiên cũng hết sức kiêng kị. Nhưng còn Sơn Hải họa kích......
"Cứ giao cho tôi." Du Hân Niệm nhìn ra sự lo ngại của nàng, "Tôi nhất định sẽ đem thanh họa kích này giao đến tận tay tướng quân nhà cô."
Phó Uyên Di và Bích Nghị đồng thời nhìn về phía nàng.
"Thật sự?" Bích Nghị có chút kích động, "Cô biết tướng quân đang ở đâu?".
Du Hân Niệm nói: "Tôi có chút manh mối, nhưng chưa thể khẳng định."
Bích Nghị chết sống cũng không muốn đi, Phó Uyên Di đành phải một lần nữa thu nàng vào bên trong thủy tinh cầu.
Du Hân Niệm nói với Phó Uyên Di, vừa rồi khi Bích Nghị kể chuyện tướng quân kia của nàng ta, nàng bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia Ngọc Chi đã từng nói cho nàng nghe một chuyện.
"Ngọc Chi cũng từng nói cho tôi nghe chuyện người dẫn đường Hoàng Tuyền cùng Quỷ Vương này, chẳng qua cuối cùng kết cục là vị dẫn đường Hoàng Tuyền này bị Minh Vương bắt trở về, ép buộc nàng uống canh Mạnh Bà, quên mất Quỷ Vương kia, bị phạt làm nhân viên quét dọn 9999 năm. Còn Quỷ Vương kia cũng bị đánh nhốt vào địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh. Nếu như vị tướng quân dẫn đường Hoàng Tuyền và Quỷ Vương này chính là hai người mà chúng tôi đang nghĩ tới thì, thứ nhất, thời gian không khớp, thứ hai, Lâm Cung không phải vẫn luôn ở bên cạnh chị sao? Cũng không có bị đánh nhốt vào địa ngục a."
Phó Uyên Di nói: "Việc này nghe có chút huyền diệu, mà Sơn Hải họa kích tự động bay vào trong tay Ngọc Chi hẳn là không phải trùng hợp. Hơn nữa, em còn nhớ chuyện Ngọc Chi đã từng đánh lui Thanh Điền không? Có lẽ Ngọc Chi cũng không đơn giản là nhân viên công vụ chỉ biết nằm ăn chờ chết."
Du Hân Niệm gật gật đầu, Phó Uyên Di lại nói: "Việc này tôi sẽ nhờ Khôn Nghi đi Minh phủ hỏi thăm dò la xem sao."
Chỉ nói chuyện trong chốc lát thôi mà Phó Uyên Di đã ba câu không rời "Liễu Khôn Nghi", Du Hân Niệm có chút khó chịu, nhưng lần trước đã bị chặn họng một lần, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
Đồ miệng mồm giảo hoạt thật đáng ghét.
Nếu có thời gian, nàng thật muốn đem từng chuyện từng chuyện trong cuộc đời Phó Uyên Di đều đào xới tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, đào sạch sẽ không chừa một mảnh. Du Hân Niệm thầm nói trong lòng.
Nếu có thời gian.
Võ Tú Anh rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngay khoảnh khắc vừa tỉnh lại trông thấy con trai mình ngồi bên cạnh giường bệnh hai mắt rưng rưng, Võ Tú Anh lại cảm thấy thỏa mãn khôn cùng. Bà nắm chặt tay Tần Dũng, đôi môi run run hồi lâu vẫn nói không nên lời.
Tần Dũng gượng nhấc lên vẻ tươi cười nói: "Mẹ, lần này con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, không cho mẹ rời khỏi con nữa. Mấy năm nay mẹ quá vất vả rồi, con sẽ thật hiếu thuận với mẹ."
Võ Tú Anh khàn giọng nói ra được chữ "Tốt", bỗng nhiên trong chớp mắt, liền ngất đi.
Tần Dũng hoảng sợ tột cùng, vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ, bác sĩ đến kiểm tra nửa ngày cũng không biết vì sao bệnh nhân lại đột nhiên hôn mê: "Bà cụ giống như đang ngủ."
Tần Dũng khó hiểu: "Sao lại có thể bất thình lình liền ngủ mất? Bà ấy vừa rồi còn cùng tôi nói chuyện mà!".
Du Hân Niệm đi nhanh hướng đến cổng bệnh viện, trong tay nắm chặt Huyết Tâm của Võ Tú Anh.
Rốt cuộc đã lấy được!
Trên đường trở lại khách sạn tim nàng đập có chút dồn dập, mở cửa phòng khách sạn ra, Phó Uyên Di đã kéo màn lại kín kẽ chờ nàng.
"Thu được rồi? Đến đây." Phó Uyên Di vỗ bộp bộp lên mặt ghế sofa bên cạnh mình.
"Thái độ này của chị sao giống như xem phim điện ảnh vậy a..." Du Hân Niệm đóng kín cửa phòng rồi ngồi vào bên cạnh nàng, yên tĩnh trong chốc lát, dùng sức ở lòng bàn tay, bóp vỡ Huyết Tâm.
......
Trong rừng cây cách thôn Hạc 10km về hướng bắc, Ngọc Chi treo ngược thân mình trên cành cây.
Mồ hôi lạnh trên người nàng cuối cùng cũng giảm bớt một ít, vết thương cũ trên ngực vẫn còn đang mơ hồ đau nhói, nàng đưa tay vào trong lớp áo vuốt ve vết sẹo, nhiệt độ trên vết sẹo vẫn còn ấm nóng, tựa hồ có cái gì đó sắp sửa phá thủng da thịt nàng mà phóng ra.
"Cô đang làm gì vậy?"
Bỗng nhiên có tiếng người nói chuyện, làm Ngọc Chi giật mình sợ tới mức run cầm cập, xoay người lại nhìn, hóa ra là cựu đồng nghiệp đã lâu không gặp - Tang Lạc.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Ngọc Chi từ trên cây bay xuống, hết sức kinh ngạc hỏi Tang Lạc.
Tang Lạc cầm thanh trượng dài trong tay đưa cho Ngọc Chi: "Tôi đã tu sửa xong thứ này rồi, cô mãi vẫn không đến lấy. Gần đây tôi kiếm được một khoản tiền lớn vừa lúc xin được thị thực đến Nhân giới du ngoạn, nhân tiện đem nó đưa tới cho cô. Này."
Ngọc Chi tiếp nhận thanh trượng, nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ.
Vận mệnh vĩ đại tựa như vòng quay luân hồi chợt rung động, tất cả mọi cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng.
Đây không phải là Tam Xuyên Linh Trượng sao! Tang Lạc vậy mà lại thật sự tu sửa xong rồi?!
......
Trong khoảnh khắc Huyết Tâm của Võ Tú Anh bị bóp vỡ, giữa mùi máu tươi mang theo mùi cay đắng vô cùng nồng đậm, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di vội vàng che mũi lại. Mùi cay đắng khổ sở này khiến cho các nàng đồng thời nghĩ đến nỗi khổ lúc còn nhỏ phải uống thuốc đông y.
Huyết mạc đang chậm rãi thành hình, vừa hiện lên chính là hình ảnh người chồng của Võ Tú Anh bất ngờ qua đời. Bà ôm thi thể chồng mình khóc ngất đi.
Rồi sau đó, Tần Dũng vẫn còn là dáng vẻ học sinh trung học, từ trong cục cảnh sát đi ra bực bội nhìn bà: "Sao mẹ lại phiền như vậy a! Cút đi! Mẹ sao không đi chết đi!".
Du Hân Niệm nhìn thấy bộ dáng này của Tần Dũng lại muốn lôi hắn trở lại đập cho một trận.
Hình ảnh chuyển đổi, khuôn mặt của Bạch Hi mẹ nàng được phóng đại hiện lên, hai mắt Du Hân Niệm bỗng lóe sáng.
"Ai vậy?" Phó Uyên Di hỏi.
"Đây là mẹ tôi."
Phó Uyên Di mỉm cười: "Em rất giống mẹ em, thảo nào lại xinh đẹp như vậy, mẹ em đúng là đại mỹ nhân."
Trong Huyết Tâm của Võ Tú Anh nhìn Bạch Hi còn rất trẻ, xinh đẹp lại cao quý, quả thực toàn thân là hào quang rực rỡ, hình ảnh này nếu so với trong trí nhớ của Du Hân Niệm cũng phải đẹp hơn gấp ba lần.
Bạch Hi đưa cho Võ Tú Anh một phong bì, Võ Tú Anh nghi hoặc: "Phu nhân, đây là?".
"Tiền thưởng của cô năm nay." Bạch Hi nói, "Qua lễ mừng năm mới thì sớm trở về đi, người nhà cô cũng đang chờ cô."
Võ Tú Anh vội vàng đẩy phong bì trở về: "Phu nhân, ngài bình thường đã rất chiếu cố tôi rồi, lúc trước cũng không hề nói là sẽ có tiền thưởng. Số tiền này...... Tôi không thể nhận."
"Cho cô thì cứ nhận đi, có cái gì mà không thể nhận, thật sự là suy nghĩ nhiều quá." Bạch Hi nở nụ cười, "Ăn tết xong nhớ trở lại, nhà chúng tôi cũng không thể không có cô."
Võ Tú Anh trở về phòng mình, thật cẩn thận mở phong bì ra, vừa đếm tiền vừa rơi lệ.
Tìm ở đâu ra một vị phu nhân tốt như vậy chứ.
Du Hân Niệm nhìn huyết mạc, cũng rơi nước mắt theo Võ Tú Anh.
Nàng nhớ mẹ nàng, nhớ vô cùng.
Phó Uyên Di liền đưa khăn tay cho Du Hân Niệm: "Chính là một người mẹ như vậy mới có thể nuôi dạy ra một cô con gái tài giỏi như vậy a."
Tâm tình đau buồn của Du Hân Niệm bị một câu nịnh hót này của nàng đánh vỡ, hai mắt đỏ hồng còn lườm liếc nàng một cái.
Lau khô nước mắt, Huyết Tâm của Võ Tú Anh vẫn đang tiếp tục. Ký ức sâu sắc của bà hơn phân nửa đều là về Tần Dũng. Du Hân Niệm càng xem càng sốt ruột, thảm án Du gia đêm đó đâu?
Du Hân Niệm siết chặt hai nắm tay, rốt cuộc, phần mà nàng muốn xem nhất được mở ra.
Đêm đó Võ Tú Anh như thường lệ chuẩn bị rượu an thần cho các thành viên của Du gia. Thời điểm đang chuẩn bị rượu an thần thì Du Nhâm Tuyết đi vào phòng bếp, cầm một cái hộp nhỏ, nói đây là nhục thung dung, có tác dụng bổ thận bổ máu, có thể cho vào trong rượu an thần. Võ Tú Anh liền cho vào.
Sau khi bà đã chuẩn bị xong rượu an thần thì bị Du Phong gọi lên, bảo bà hỗ trợ đi ra cửa sau lấy bánh sinh nhật của Du Hân Niệm vào. Võ Tú Anh đi lấy bánh, đem vào đặt ở trong phòng bếp.
Du Nhiên Đông uống rượu an thần xong nói bên trong có đại hồi hương mà hắn ghét nhất, gọi Võ Tú Anh ra mắng, chuyện này Du Hân Niệm có ấn tượng, là chuyện phát sinh khi nàng vừa về đến nhà. Võ Tú Anh oan ức, Du Nhâm Tuyết đi lên giúp bà giải vây, Võ Tú Anh thực cảm kích, nhưng bà thật sự rất sợ Du Nhiên Đông hung thần ác sát, nên mau chóng lui xuống.
Bà trở lại phòng bếp tiếp tục dọn dẹp, Du Nhiên Đông đột nhiên lại chạy vào trong bếp, lục lọi tìm kiếm gì đó trong mấy ngăn kéo ở tận cùng bên trong một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái gói nhỏ. Võ Tú Anh lén liếc mắt nhìn một cái bị hắn phát hiện, Du Nhiên Đông trừng mắt ngược lại, Võ Tú Anh rụt vai, không dám hé răng. Du Nhiên Đông lấy cái gì bà cũng không thấy rõ.
Khi Võ Tú Anh dọn dẹp bếp núc xong đi ra, Du Hân Niệm đột nhiên tiến đến ôm lấy bà, làm Võ Tú Anh giật mình: "Đại tiểu thư, cô uống say?".
"Muah, Mặc Mặc." Du Hân Niệm say khướt lầm bầm trong miệng, buông bà ra xoay người nghiêng ngả lảo đảo bỏ đi.
Võ Tú Anh ở phía sau gọi nàng mấy tiếng, Du Hân Niệm cũng không hề quay đầu lại.
"E hèm." Du Hân Niệm ngồi trước huyết mạc vội ho khan một tiếng, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Phó Uyên Di than thở: "Cho tới giờ cũng chưa từng thấy Du tiểu thư chủ động như vậy a."
"Đừng nói bậy, ai say rượu mà không thất thố. Nhưng mà cũng không đúng a, tôi uống đến bao nhiêu mà lại thành như vậy?" Du Hân Niệm trong lòng vẫn có điểm nghi hoặc, nàng còn nhớ rõ đêm đó nàng thực sự không uống bao nhiêu, hơn nữa nàng không phải là người có thói quen uống rượu say, vì sao lại say thành như vậy?
Những ký ức sau đó vô cùng mơ hồ, tất cả đều đã mất đi ở trên cầu Nại Hà. Nhưng thông qua ánh mắt của dì Võ, phần ký ức thất lạc kia đã bắt đầu từng chút một chậm rãi trở lại trong đầu nàng.
Võ Tú Anh tiếp điện thoại của Tần Dũng, lại là đòi bà đưa tiền, lúc bà đang cùng con trai nói tới nói lui trách mắng này nọ thì điện thoại ở phòng khách vang lên. Võ Tú Anh cúp điện thoại di động đi ra nghe điện thoại, nhìn thông báo cuộc gọi đến, là ở phòng ngủ lớn trên lầu gọi xuống. Bạch Hi nói bà ấy lại bị đau đầu, bảo bà đi mua thuốc đau đầu, Võ Tú Anh liền đi ra cửa. Trước khi ra khỏi nhà bà còn cố ý đi vào phòng bếp nhìn qua một chút, thuốc đông y trong nồi đang nấu.
Tiệm thuốc cách nhà một đoạn, bà lo lắng nồi thuốc ở nhà, dọc trên đường đi đều rất vội vàng.
Dự đoán đến lúc này đã hơn nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi bà trở lại Du gia, xa xa đã thấy ánh lửa cao ngút trời, cháy!
Võ Tú Anh vội vàng chạy vào trong, dùng chìa khóa mở cánh cổng sân sau, lúc chạy vọt vào thì nhìn thấy một người đang đứng ở đó.
Người nọ trên cánh tay có mấy vết thương, tay đầy máu, nàng đứng ở chính giữa sân sau, nghe thấy tiếng động ở sau lưng liền quay đầu lại đối diện với Võ Tú Anh.
Võ Tú Anh bị nàng làm hoảng sợ.
"Biểu tiểu thư? Cô sao lại ở trong này?"
Máu huyết toàn thân Du Hân Niệm đều đông cứng.
Đúng vậy, người kia chính là Lô Mạn, nhưng lại không giống Lô Mạn.
Lô Mạn tóc tai hỗn độn, trong ánh mắt có tia giận dữ khó hiểu, trên quần áo đầy những vết máu và vết bẩn.
Nàng đứng ở đó, phía sau là đám lửa cao lớn ngút trời, nàng tựa như tử thần giáng thế, toàn thân tràn ngập máu đỏ và khí tức của cái chết.
Trầm mặc lại khiến người ta sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...