Ầm ầm ầm......
Chiếc trực thăng cũ kỹ dưới sự điều khiển của Du Hân Niệm lắc lư lảo đảo nhưng sau đó lại tương đối thuận lợi bay về phía chân trời.
Người trong thôn Trường Thọ đều bị tiếng trực thăng thu hút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn: "Ở đây còn có thể chơi máy bay trực thăng a! Bao nhiêu tiền một giờ? Tôi cũng muốn chơi!".
Du Hân Niệm điều khiển trực thăng bay cao lên, rời xa chốn ồn ào này, hướng thôn Hạc đi tới.
Khi nhìn thấy chiếc trực thăng cũ kỹ loang lỗ rỉ sét này, Ngọc Chi cùng Lâm Cung đều cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Đừng nói là bay đến thôn Hạc, có thể cất cánh được hay không cũng khiến cho người ta nơm nớp lo sợ rồi, bay được nửa đường rơi rụng cũng sẽ không làm người ta cảm thấy ngạc nhiên. Hơn nữa Lâm Cung thực hoài nghi, Du Hân Niệm biết lái trực thăng?
Không nghĩ tới nàng không chỉ biết lái, còn lái rất thuần thục ổn định.
Lúc trực thăng bay xuyên qua bầu trời bên trên thôn Trường Thọ phồn hoa náo nhiệt, cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp khiến cho tinh thần Du Hân Niệm bất chợt rung lên. Cảm giác của ngày xưa lúc điều khiển trực thăng bay qua bờ biển, từ trên bầu trời thành phố G nhìn xuống vạn vật vừa quay trở về trong lòng.
"Không ngờ cô cái gì cũng biết a." Ngọc Chi lơ lửng ở phía sau Du Hân Niệm, liên tục tán thưởng, "Ngay cả trực thăng cũng biết lái, Phương Phương Phương Phương, thiên hạ vô song!".
Du Hân Niệm nói: "Nịnh nọt cũng vô dụng, bao nhiêu chuyện trước đó tôi đều ghi nhớ trong lòng, rảnh rỗi nhất định sẽ tìm cô tính sổ."
Ngọc Chi im bặt.
Tần Dũng bồi tiếp Hùng ca uống rượu đến say mèm đang nằm thành hình chữ đại bên trong cabin chật hẹp, trực thăng rung lắc lảo đảo, lắc đến mọi thứ bên trong dạ dày của hắn cuộn trào, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt ngược dòng trào lên, vội vàng đẩy mở cửa cabin nôn hết ra ngoài.
Phó Uyên Di túm lấy cổ hắn không để cho hắn ngã xuống, âm thanh nôn mửa của Tần Dũng cắt ngang đường chân trời, nôn vọt ra đến nghìn dặm.
"Ôi mẹ ơi...... Sống không nổi, nôn chết tôi ......" Tần Dũng sau khi nôn xong ngược lại có chút thanh tỉnh, nhưng mà cả người vô lực, không biết là do mình đang ở giữa không trung hay là do tác dụng của cồn, cảm giác lúc lên lúc xuống, hết sức khó chịu.
Du Hân Niệm nhìn một nửa con đường núi phía trước đã đổ sụp, nói: "Nói là muốn chuốc rượu Hùng ca, ngược lại là anh tự chuốc mình uống gần chết. Lại đây nhìn xem, phía trước có phải thôn Hạc không?".
Tần Dũng gian nan bò qua: "Tôi con mẹ nó tại sao mới uống thành như vậy? Hùng ca tửu lượng rất tốt cô biết không? Ôi chao tôi choáng váng cả đầu, thôn Hạc ở đâu chứ? Ngọn núi nào?" Tần Dũng nhìn thấy trước mắt đều là những cái bóng chồng lên nhau, lắc lắc đầu muốn xua tan hơi cồn ra khỏi đầu óc mình, "Tôi thấy phía trước đều là núi a, núi xanh kéo dài liên tục cả trăm dặm......"
Du Hân Niệm: "Quay xuống dưới cho tôi."
Phó Uyên Di lôi hắn trở lại: "Mau ngủ đi, đến nơi sẽ gọi anh."
Tần Dũng nằm xuống liền ngủ, ngáy rung trời.
Lâm Cung thật sự chán ghét, chui vào trong thân thể Phó Uyên Di, coi như không nhìn thấy gì.
Lại bay tới phía trước một đoạn đường, Du Hân Niệm nhìn thấy phía dưới có dấu vết đất đá trôi, cây cối cong vẹo cắm vào trong đất bùn, lờ mờ có thể thấy được dáng dấp của con đường trước đây. Có hai người đàn ông mang giày đi mưa, tay chân đồng thời bám víu ở trong bùn, nghe thấy tiếng trực thăng liền ngẩng đầu nhìn lên. Hai người không biết nói cái gì, cùng nhau chỉ lên trực thăng hô to.
Bên trong cabin tiếng máy gầm vang rất lớn, Du Hân Niệm hoàn toàn nghe không được hai người kia đang nói cái gì. Nhớ tới Tần Dũng đã nói đường lên núi có thôn dân canh gác, không cho kẻ không có phận sự tiến vào thôn Hạc, vả lại trong tay bọn họ đều có vũ khí. Du Hân Niệm đang nghĩ là bọn họ chắc sẽ không nổ súng chứ, hai người nọ liền từ bên hông rút ra khẩu súng lục, hướng lên trực thăng bắn loạn một trận.
Du Hân Niệm nhanh chóng điều khiển trực thăng bay lên cao hơn, Phó Uyên Di hỏi: "Có người nổ súng?".
Tần Dũng nghe nói thế lập tức bật người dậy: "Đường đã sụp rồi mà còn có người trông coi? Nhanh lên đi! Đừng để cho bọn họ phát hiện!".
Du Hân Niệm nói: "Bọn họ đã phát hiện rồi."
"...... Vậy thì mặc kệ bọn họ, lập tức vào trong thôn đi!"
Chiếc trực thăng bay lên đến độ cao mà hai người kia rốt cuộc không uy hiếp tới được, Du Hân Niệm hỏi Tần Dũng: "Thôn Hạc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người canh gác đường vào thôn, còn hung tợn như vậy?".
Tần Dũng thở dài một hơi: "Thôn Hạc này thật sự là một lời khó nói hết...... Kỳ thực tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, thời điểm mẹ tôi bị cưỡng chế đưa đi thôn Hạc tôi vừa từ trong cục cảnh sát ra, lúc đi ra chợt nghe chú ba của tôi nói bà ấy đã chết. Tôi dĩ nhiên không tin, tuy rằng mẹ tôi sau khi từ thành phố G trở về vẫn luôn sầu não không vui, ốm đau không ngừng, nhưng đều là một ít bệnh vặt thôi. Trước lúc tôi bị bắt vào cục cảnh sát bà ấy còn đặc biệt hùng hồn mắng tôi, sao có khả năng chưa tới một tuần đã chết cơ chứ? Tôi liên tục truy hỏi chú ba, ông ta cũng chỉ nói đã chết chính là đã chết, bệnh chết, tôi nói cho dù bệnh chết thì cũng phải có mộ phần a, mộ ở nơi nào, tôi muốn đi xem mẹ tôi. Chắc là chú ba bị tôi quấy rầy đến hết cách, đành phải nói thật, nói là đã đưa mẹ tôi đến thôn Hạc rồi. Tôi vừa nghe liền bùng nổ, thôn Hạc là một nơi như thế nào chứ, đó là nghĩa địa của thôn Trường Thọ! Mấy lão già nhà người khác thì có thể đưa đi, đối với mẹ tôi thì không được!".
"Nghĩa địa? Có ý gì?"
"Thôn Trường Thọ chúng tôi tuy rằng hiện tại nhìn bên ngoài khá đẹp đẽ sáng sủa, nhưng thực chất bên trong tập tục xưa cũ mục nát cũng không vì thương mại hóa mà biến mất. Nghe nói từ cuối thời nhà Thanh đã có thôn Trường Thọ rồi, khi đó thôn Trường Thọ cũng rất nghèo khó, còn có một lần đặc biệt xui xẻo bị nhiễm dịch bệnh. Dịch bệnh năm đó gần như lây lan đến hơn phân nửa thôn, trưởng thôn cho người vận chuyển toàn bộ những người bị nhiễm bệnh đến trên đỉnh núi cách đó hơn 20km. Chỉ có một con đường có thể đi lên đỉnh núi đó, người bệnh sau khi bị đưa đi thì cạn kiệt lương thực nước uống, trưởng thôn còn cho người phá hủy con đường duy nhất xuống núi, chỉ cần những người bị nhiễm bệnh dám đi xuống dưới, đều giết chết hết.
Nghe nói sau đó thôn Trường Thọ được cứu trợ, sau khi dịch bệnh bị xóa sạch, có người nhớ thương người thân của mình ở trên đỉnh núi, muốn lén lút đi lên núi nhìn xem. Người nọ mua chuộc được đám thôn dân trấn thủ đường núi, vội vàng chạy lên đỉnh núi, thì lại không nhìn thấy bất cứ một xác chết nào, chỉ có một con hạc trắng đứng ở đó, mặt đối mặt với hắn. Cái tên thôn Hạc chính là bắt nguồn từ đó."
"Chuyện này chắc làm thành phim truyền thuyết chiếu rạp được rồi đấy." Du Hân Niệm cười khẽ.
Tần Dũng nói: "Không biết là thật hay giả, dù sao thì những đứa trẻ ở thôn Trường Thọ chúng tôi từ nhỏ đã được nghe kể về truyền thuyết thôn Hạc này rồi. Sau này lớn hơn một chút nữa tôi mới biết được, truyền thuyết thôn Hạc từ xa xưa vẫn chưa có chấm dứt, chỉ cần trong thôn Trường Thọ có người sinh bệnh nặng, người nhà sẽ lén đem bệnh nhân đưa đến thôn Hạc, để cho họ tự sinh tự diệt."
Ngọc Chi không rõ: "Sinh bệnh vì sao không chữa trị? Lại đưa đi tự sinh tự diệt?".
Lâm Cung không biết từ khi nào đã đi ra, liếc mắt nhìn nàng: "Ngu ngốc, đã nói trước kia thôn Trường Thọ rất nghèo khó, sinh bệnh cũng không có tiền chữa trị, còn phải phiền toái người thân chiếu cố, bọn họ nghĩ rằng dù sao thì cũng là một người chết, còn không bằng chết xa một chút."
Ngọc Chi hít sâu một hơi: "Nếu toàn bộ thế giới này đều giống như bọn họ vậy, Minh phủ chắc cũng bị chen chúc đến nổ tung."
Du Hân Niệm hỏi: "Nam giới trong thôn các anh chẳng lẽ chưa bao giờ tò mò? Chưa từng tập hợp nhau lại thử ban đêm dò thám thôn Hạc sao?".
Tần Dũng nói: "Nào dám a. Đã từng thực sự có người làm như vậy, chính là lão Lục ở cách vách nhà tôi, mang theo một đám trai trẻ chạy đến thôn Hạc, lớn gan hơn bất kỳ ai khác. Kết quả còn chưa tới thôn Hạc đã bị người trấn thủ đường núi giết chết. Mẹ của hắn tức giận phát điên lên, cha hắn muốn đi tìm trưởng thôn phân xử, trưởng thôn nói một câu 'đáng đời' rồi tống cổ ông ta đi."
Du Hân Niệm nhíu mày: "Vậy mà cũng không báo cảnh sát?".
"Hơ, báo cảnh sát? Người của thế hệ trước ở thôn Trường Thọ đều cảm thấy chuyện nhà mình thì chính mình xử lý, chuyện lớn đến đâu thì cũng là ầm ĩ ở trong thôn mà thôi, nếu truyền đến bên ngoài thôn thì chính là việc xấu trong nhà truyền ra ngoài! Mọi người ở thôn Trường Thọ đều rất bài xích bên ngoài."
"Bài xích bên ngoài a." Du Hân Niệm dần dần thấy được đỉnh núi — thôn Hạc trong truyền thuyết, "Cuối cùng cũng không phải là vì tiền mà mở rộng cửa thôn, hoan nghênh các bằng hữu từ khắp năm châu bốn biển đó sao?".
Trực thăng bay lơ lửng phía trên đỉnh núi, Du Hân Niệm nhìn xuống dưới, thấy ở đỉnh núi có dấu tích khai hoang của con người, có nhà tranh cùng quần áo cũ nát, nàng hẳn là không tìm đến nhầm chỗ.
Du Hân Niệm tìm kiếm trong chốc lát, rốt cuộc cũng tìm được một bãi đất trống thích hợp để đáp xuống, đoàn người bước xuống trực thăng, Tần Dũng nói: "Chúng ta đi vào trong rừng, đừng để cho người thấy. Trên đường lên núi có người canh gác, trên đỉnh núi không chừng cũng sẽ có."
Du Hân Niệm nói: "Thôn Hạc này xui xẻo như vậy, người trong thôn các anh nhắc tới còn không muốn nhắc, sao có thể phái người canh giữ ở đỉnh núi? Đổi lại là anh, anh cũng không bằng lòng."
Tần Dũng sửng sốt: "Đúng ha."
Du Hân Niệm từ trên trực thăng cầm theo thanh trường kiếm Italy mà nàng mới mua, vừa cảnh giác đi tới trước vừa nói: "Chúng ta phải đề phòng không phải là đám người cầm súng này, mà là những người bị đưa đến thôn Hạc chờ chết. Theo lời anh nói, bọn họ đa số là bị bệnh, hơn nữa rất có khả năng sẽ mang bệnh truyền nhiễm, như vậy còn muốn đáng sợ hơn so với đám thôn dân có súng." Du Hân Niệm đi phía trước quan sát, có một căn nhà nhỏ cũ nát nằm ở trên triền núi, không biết có người hay không. Bầu trời bao la, rừng núi mênh mông cùng truyền thuyết về những cái chết, đều khiến cho Du Hân Niệm căng thẳng thần kinh.
"Phó tiểu thư." Nàng trở lại nói với Phó Uyên Di, "Chị ở lại trên trực thăng chờ tôi, tôi cùng Tần Dũng đi rồi sẽ trở về."
Phó Uyên Di biết tỏng suy nghĩ của nàng: "Sao hả, lúc này muốn bỏ tôi lại một mình đi chơi?".
"Tôi cũng đâu phải là đi chơi, chuyến đi này tuy nói là đi tìm người, nhưng ở trong thôn Hạc có thể gặp phải loại chuyện gì cũng không thể đoán trước được, đáng sợ nhất là khả năng có bệnh độc. Thân thể chị vốn không được tốt, tôi không yên tâm để chị đi."
Phó Uyên Di xoa xoa bả vai nàng: "Ý niệm đầu tiên trong đầu chính là quan tâm tôi, tốt lắm."
"......Tôi nói rất nghiêm túc, chị ngược lại phải cẩn thận lắng nghe nội dung lời tôi nói a!"
"Sự quan tâm của em tôi ghi nhớ trong lòng, nhưng mà chút vấn đề nhỏ nhặt đó thật đúng là không làm khó được tôi." Phó Uyên Di cầm dù xòe ra, một luồng ánh sáng mỏng bao phủ lấy nàng cùng Phó Uyên Di ở bên trong. Có một tia màu đen chậm rãi tiến đến gần vòng sáng, ngay trong khoảnh khắc chạm vào vòng sáng liền cháy thành tro bụi.
"Đây là?" Du Hân Niệm nhìn làn tro bụi kia từ từ tan đi, nghi hoặc nói.
"Đây là mầm bệnh." Phó Uyên Di nắm vai nàng nói, "Ngoan ngoãn đi theo tôi, chỉ cần đừng ra khỏi vòng sáng, chúng ta chính là bách độc bất xâm."
Du Hân Niệm chỉ nghĩ Phó Uyên Di thân thể suy nhược, quên mất rằng cô nàng này cũng không phải là một cô gái đơn thuần yếu đuối, cả chặng đường này nếu không có Phó Uyên Di bảo hộ, Du Hân Niệm đã sớm hồn phi phách tán mấy chục lần.
Giữa ban ngày ban mặt lại đi che dù tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng từ bên trong tán dù nhìn ra, có thể không ngừng nghe thấy âm thanh tựa như côn trùng chạm vào lưới điện, đó chính là âm thanh của mầm bệnh cùng quỷ khí bị pháp lực của Phó Uyên Di thiêu đốt gần như hoàn toàn.
Tần Dũng đi theo phía sau các nàng có chút sợ hãi, trên đỉnh núi yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng chim kêu cũng không có, quả thực giống như một khu nghĩa địa rộng lớn. Tần Dũng còn đang khập khiễng một chân, mở miệng cầu xin: "Hai vị tỷ tỷ xin thương xót, cũng cho tôi trốn vào trong tán dù của các cô đi?".
Du Hân Niệm và Phó Uyên Di cũng không quan tâm hắn, hắn muốn lén lút tiến vào, đột nhiên đau nhói ở ngực, cúi đầu trông thấy vỏ kiếm của Du Hân Niệm đang đâm ngay vị trí trái tim hắn.
"Anh đi trước dẫn đường." Du Hân Niệm khó chịu nói.
"Đây là để cho tôi làm bia ngắm sao?"
"Là tìm mẹ anh hay tìm mẹ tôi?"
Tần Dũng không phản đối, chỉ có thể đi ra đằng trước.
Ngọc Chi cùng Lâm Cung bay ở phía sau các nàng, Ngọc Chi phóng tầm mắt nhìn tới, cảm thấy vô cùng cổ quái.
"Sao tôi cảm thấy trong thôn này không có người sống, cũng không có người chết. Quỷ khí nặng như vậy, nhưng không có một con quỷ thật sự nào." Ngọc Chi nhìn lên bầu trời, dường như ngay cả mây cũng đứng im, "Cảm giác...... không giống nhân gian cho lắm."
Các nàng cảnh giác chậm rãi đi tới, từ trên đỉnh núi một đường đi xuống, đi qua chỗ bị đất đá vùi lấp, Du Hân Niệm nắm chặt lấy tay Phó Uyên Di cùng đi qua. Tần Dũng gian nan đi với một chân lành lặn suýt chút nữa cả người lăn xuống sườn núi, không khỏi lẩm bẩm: "Ai da tôi nói, hai vị tiểu thư, các cô sao có thể nhẫn tâm nhìn một chàng trai anh tuấn soái khí như vậy chịu cảnh cô độc chứ hả? Tốt xấu gì cũng nên vươn tay đỡ tôi một phen a. Hai cô gái ở cùng một chỗ thì có lạc thú gì cơ chứ."
Hắn một thân một mình ở đằng kia lê lết từng bước cũng không ngại xấu hổ, Du Hân Niệm chịu không nổi hắn, trong lòng ẩn ẩn bắt đầu phát cáu.
"Thế nào, hai cô gái thì làm sao lại không có lạc thú?" Du Hân Niệm bực dọc nói.
"Ôi chao, tôi chỉ nói thôi." Tần Dũng nhìn hai người các nàng mà cười hề hề, "Thì cảm thấy hai vị cứ liếc mắt đưa tình, có chút cảm giác đặc biệt mà thôi. Hì hì hì, trước kia vẫn luôn nghe nói, chưa từng thấy qua, lần này cuối cùng cũng thấy."
Du Hân Niệm vốn không muốn để ý đến hắn, ai ngờ hắn nổi tính tò mò, tiến đến gần hỏi: "Kỳ thực tôi đặc biệt tò mò, hai cô gái như các cô thì làm chuyện đó như thế nào? Làm có thoải mái không?".
Phó Uyên Di ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Du Hân Niệm, Du Hân Niệm vốn đang tập trung vào tên Tần Dũng ghê tởm này, lại từ trong biểu cảm kia của Phó Uyên Di đọc ra khí sắc khó hiểu, thuận tiện bổ sung cho bộ não của chính mình những cảnh tượng khó tả, mặt đỏ ửng lên, xoay người lại chỉ mũi kiếm hướng đến miệng Tần Dũng, "Quỷ Vương đại nhân, có thể làm cho cái miệng này biến mất được không?".
"Quỷ Vương?" Tần Dũng kinh hãi, "Quỷ Vương cái quỷ gì, còn có mấy thứ này? Các cô......"
Lâm Cung cũng bực mình cái gã thô tục này, hai ngón tay điểm chỉ, cái miệng của Tần Dũng lập tức biến mất.
"Ưm? Ừ ưm?" Tần Dũng sợ tới mức hồn phi phách tán, Du Hân Niệm liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Quả thực là Ngọc Chi phiên bản nam."
Ngọc Chi "Hê" một tiếng: "Tôi nằm xa như vậy cũng có thể trúng đạn?".
Phó Uyên Di bỗng nhiên dừng bước, nói: "Các bạn nhỏ, các người là đi dã ngoại hay sao? Chú ý thật kỹ chung quanh, chúng ta bị bao vây rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...