Ép nước chanh xong, Bồ Dao Tri mang theo hai bình nước chanh xoay người ra khỏi phòng bếp.
Ra khỏi phòng bếp đi vào phòng khách, liền đụng phải mẹ Bồ vừa mới rời giường.
Mẹ Bồ còn buồn ngủ mà nhìn trên tay Bồ Dao Tri cầm hai cái bình thủy tinh, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Mới sáng sớm mà con đã dậy ở phòng bếp lăn lộn cái gì vậy?"
Bồ Dao Tri ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Cậu thẹn thùng cười, "Bạn con nói muốn uống nước chanh, cho nên......"
Mẹ Bồ hiểu ngầm, vẫy vẫy tay, "Mẹ biết rồi, con mau đi học đi thôi, đừng đến muộn."
Bồ Dao Tri ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cẩn thận mà cất hai cái bình thủy tinh trong tay vào cặp sách, tiếp theo ra cửa, xuống lầu đi đến trạm xe buýt.
Ngồi xe đến trường học, xuống xe vừa nhấc mắt, cậu thế nhưng ở cổng trường thấy được bóng dáng của Hoài Thi.
Chỉ thấy Hoài Thi đứng ở chỗ cổng trường, một bộ như là đang ở chờ cậu vậy.
Bồ Dao Tri thụ sủng nhược kinh, vội chạy chậm đến, đi đến trước mặt Hoài Thi.
Cậu kinh hỉ lại chần chờ nói: "Thi Thi.......!là đang đợi mình sao?"
Hoài Thi cười gật đầu, tiếp theo tự nhiên mà vươn tay về phía Bồ Dao Tri.
Hoài Thi cười tủm tỉm hỏi: "Nước chanh của tôi đâu?"
Bồ Dao Tri thấy thế, lập tức lấy cặp sách sau lưng xuống, ôm đến trước ngực, sau đó mở khóa kéo ra.
Sau khi kéo khóa kéo cặp sách, chỉ thấy trong cặp sách, đựng hai cái màu cam bình thủy tinh.
Chỉ thấy ở trên miệng bình thủy tinh, thấy được dán tên Cung Trầm cùng Hoài Thi.
Quả nhiên.
Đúng như Hoài Thi tính toán.
Bồ Dao Tri cũng ép một bình nước chanh riêng cho Cung Trầm.
Hoài Thi không bảo Bồ Dao Tri làm điểm tâm ngọt cho cậu ta, mà là ép nước trái cây.
Là bởi vì cậu ta cực kì xác định, nếu là làm điểm tâm ngọt, thì Bồ Dao Tri sẽ không làm nhiều thêm một phần.
Bởi vì Cung Trầm từ trước đến nay đều không ăn điểm tâm ngọt.
Nhưng nếu là nước trái cây, vậy không giống rồi.
Cung Trầm không kén chọn đồ uống.
Cho nên, Bồ Dao Tri tuyệt đối sẽ làm riêng một phần cho Cung Trầm.
Nhìn hai bình nước chanh trong cặp sách, tươi cười trên mặt Hoài Thi không tự giác mà càng sâu.
Hoài Thi cười ngâm ngâm hỏi: "Dao Tri cậu cũng làm một bình nước chanh cho bạn học Cung Trầm nữa nhỉ?"
Bồ Dao Tri ngượng ngùng gật đầu.
"Ừm!"
Vì bảo đảm 'ổn thỏa', Hoài Thi còn riêng hỏi: "Đã thêm đường khối của tôi vào rồi chứ?"
Bồ Dao Tri lại gật đầu lần nữa.
"Thi Thi, đã bỏ thêm vào rồi!"
Hoài Thi lộ ra tươi cười, ý vị thâm trường.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Nhìn tươi cười trên mặt Hoài Thi, Bồ Dao Tri cầm lòng không được mà cũng lộ ra một nụ cười ngây ngốc theo.
Tiếp theo, Hoài Thi nhìn hai cái bình thủy tinh Bồ Dao Tri cặp sách kia, không lộ vẻ mà nói: "Tôi có thể lấy hai bình nước ra nhìn xem sao?"
Tuy rằng cũng không hiểu Hoài Thi muốn xem cái gì, nhưng Bồ Dao Tri vẫn không chút do dự gật đầu, đồng ý.
Cậu hào phóng đưa cặp sách qua.
Bồ Dao Tri: "Được nha!"
Hoài Thi duỗi tay, nhẹ nhàng mà lấy hai cái bình thủy tinh trong cặp sách ra.
Cậu ta lấy bình thủy tinh lấy ra, nhìn tỉ mỉ trên dưới.
Một lát sau, Hoài Thi đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nói: "À, đúng rồi, trong cặp sách của tôi có một món quà muốn tặng cậu.
Hình như là để ở tầng chót nhất trong cặp, cậu đến chỗ cặp sách của tôi tìm thử xem."
Bồ Dao Tri nghe được Hoài Thi mang theo quà tặng cho cậu, lập tức trước mắt liền sáng ngời.
Cậu vui vẻ nói được, tiếp theo liền xoay người đi đến phía sau Hoài Thi, bắt đầu tìm kiếm ở trong cặp sách của cậu ta.
Mà ngay lúc Bồ Dao Tri vùi đầu nghiêm túc tìm kiếm quà tặng theo lời Hoài Thi, thì bên kia, Hoài Thi không lộ thanh sắc, lặng yên không một tiếng động xé nhãn tên trên bình thủy tinh xuống, tiếp theo liền đảo lại, lại dán lên lần nữa.
Sau khi tráo đổi nhãn tên, trên mặt Hoài Thi, tức khắc không khỏi lộ ra tươi cười cực kỳ quỷ dị.
Sau lưng Hoài Thi, Bồ Dao Tri còn đang vùi đầu nghiêm túc tìm kiếm.
Cậu tìm tới tìm lui, nhưng vẫn không tìm được hộp quà theo như lời của Hoài Thi.
Bồ Dao Tri vẻ mặt buồn rầu ngẩng đầu: "Thi Thi, mình tìm không thấy......"
Hoài Thi ra vẻ kinh ngạc: "Tìm không thấy sao?"
Bồ Dao Tri vẻ mặt uể oải: "Ừm......!tìm hết rồi nhưng cũng không tìm được......"
Lúc này Hoài Thi mới phảng phất mà bất chợt nhớ tới, nói: "À tôi nhớ ra rồi, hình như lúc tôi ra cửa đã quên bỏ vào trong cặp sách rồi."
Hoài Thi cực kì có lỗi mà nói xin lỗi với Bồ Dao Tri.
Loại việc nhỏ này Bồ Dao Tri sao để ở trong lòng.
"Sao Thi Thi lại phải vì chuyện như vậy mà xin lỗi được."
Hoài Thi xin lỗi xong, liền ôm cái bình thủy tinh thuộc về 'mình' kia vào trong lòng ngực, sau đó mới trả lại một cái bình khác cho Bồ Dao Tri.
Hoài Thi mặt không đổi sắc: "Cái bình của bạn học Cung Trầm này trả lại cho cậu, mình lấy cái bình của mình nhé."
Bồ Dao Tri không có chút nào hoài nghi, gật đầu đồng ý.
Hoài Thi cất cái bình của mình vào cặp sách, Bồ Dao Tri cũng cất cái bình của Cung Trầm kia vào cặp sách.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Cất vào cặp sách xong, Hoài Thi cười tủm tỉm mà đối với Bồ Dao Tri nói: "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vào trường đi."
Bồ Dao Tri đeo cặp sách lên, ngây ngô cười mà gật đầu lần nữa.
Hoài Thi 'săn sóc' mà đưa Bồ Dao Tri vào lớp học trước.
Sau khi đưa Bồ Dao Tri vào phòng học xong, Hoài Thi cũng không vội vã rời đi.
Mà là đứng chờ ở cửa.
Đứng ở cửa lớp học của Bồ Dao Tri, cậu ta lẳng lặng nhìn Bồ Dao Tri sau khi đi vào trong lớp học, lập tức không chút do dự mà lấy bình thủy tinh ở trong cặp ra, tiếp theo hai mắt sáng lấp lánh đưa cho Cung Trầm bên cạnh mình.
Đối phương nhíu mày tiếp nhận.
Tiếp theo, dưới ánh mắt chờ mong của Beta nào đó, vẻ mặt hơi hiện ghét bỏ mà uống một ngụm.
Thấy Cung Trầm uống xong, Hoài Thi liền yên tâm.
Cậu ta lấy di động ra, bắt đầu tính giờ.
Tiếp theo, liền yên tâm rời đi.
......
Buổi sáng 9 giờ.
Hôm nay là ngày đầy năm kỷ niệm thành lập trường, không cần phải đi học.
Sau khi lãnh đạo ngoài trường kết thúc bài phát biểu, cùng với lãnh đạo nội bộ trong trường học đọc xong diễn văn, kế tiếp, trên cơ bản chính là hoạt động tự do.
Dù sao Alpha và Omega trong trường học, đại đa số đều là gia đình quyền quý.
Mà Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm, quyền thế sau lưng, càng là trường học trêu chọc không nổi.
Cho nên, để cho lãnh đạo trường đưa đám học sinh có bối cảnh này đi tham quan cái gì mà lịch sử kiến trúc, cùng với trường nhìn lại lịch sử phát triển, là một việc cực kì không thực tế.
Cùng với để bọn học sinh đi nhìn lại lịch sử phát triển trường học gì đấy, chẳng bằng để phụ huynh của đám học sinh này quyên nhiều thêm chút tiền cho trường học còn thực tế hơn.
Dưới khu dạy học, khuôn viên trường học náo nhiệt phi phàm.
Cung Trầm không thích tình cảnh này, cho nên vẫn ngồi ở chỗ của mình, bất động như núi, hoàn toàn không có ý muốn xuống lầu.
Cung Trầm không thích, nhưng Bồ Dao Tri lại vừa tò mò và hưng phấn cực kỳ.
Thấy Cung Trầm không muốn xuống lầu, vì thế Bồ Dao Tri đành phải đi tìm Hoài Thi.
Cùng Hoài Thi sóng vai đi dạo ở khắp nơi trong khuôn viên trường, ngó trái ngó phải, nơi nơi xem náo nhiệt.
......
Buổi sáng 10 giờ.
Cung Trầm dần dần cảm giác được thân thể bắt đầu có chút không thích hợp.
Loại cảm giác này, giống như là kỳ mẫn cảm đến sớm vậy.
Nhưng không có khả năng.
Thông thường mà nói, kỳ mẫn cảm của Alpha tuyệt sẽ không sẽ dễ dàng đến sớm, cũng tuyệt sẽ không dễ dàng mà hoãn lại như vậy.
Cung Trầm tưởng là ảo giác của mình.
......
Buổi sáng 10 giờ 10 phút.
—— không phải ảo giác.
Nhiệt độ cơ thể của Cung Trầm đang nhanh chóng tăng lên.
Hô hấp của hắn cũng theo đó mà trở nên càng thêm dồn dập.
Hắn bỗng chốc đứng dậy, lấy di động ra, gọi điện thoại cho bệnh viện thuộc Cung gia.
Nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt hắn hôn mê.
Bước chân có chút lảo đảo lay động đi ra phòng học, sau đó mắt nhìn thẳng, thẳng tắp mà đi đến chỗ phòng y tế của trường.
Dọc theo đường đi, đại não Cung Trầm nhanh chóng vận chuyển.
Hắn nhớ lại, những thứ mà buổi sáng hôm nay đã chạm qua.
Hắn không ăn bữa sáng.
Cho nên không có khả năng bữa sáng có vấn đề.
Hắn cũng không có thói quen ăn đồ ăn vặt.
Còn nước uống......
Trước khi hắn ngồi xe từ nhà xuất phát đến trường học, chỉ uống một ngụm nước đá ở nhà.
Nhưng nước kia là hắn tự tay rót, cái ly cũng sạch sẽ, nước cũng là nước lọc trong suốt sạch sẽ không có bất luận tạp chất nào, cho nên cũng tuyệt đối không thể có vấn đề.
Như vậy......
Thì cũng chỉ dư lại khả năng duy nhất.
Nhưng Cung Trầm không muốn tin tưởng.
......
Buổi sáng 10 giờ 30 phút.
Tin tức tố rượu vang đỏ quanh người Cung Trầm càng thêm nồng đậm.
Tầm mắt hắn mờ dần, hô hấp cũng càng thêm vẩn đục.
Ngay phút thứ 35, hắn cuối cùng cũng đến được phòng y tế.
Bởi vì hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, hơn nữa bình thường bọn học sinh vốn dĩ cũng không thế nào đến phòng y tế, cho nên phòng y tế, cũng chỉ có một bác sĩ Beta ở đó.
Ngay trong chớp mắt Cung Trầm xuất hiện ở phòng y tế, giáo y thư, mật độ tin tức tố quanh người Cung Trầm, gần như nháy mắt đạt tới mức giá trị cảnh báo trong phòng y tế.
Đèn cảnh báo trong phòng y tế nội liền bật đèn vàng, bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Nhìn thấy đèn cảnh báo trên đỉnh đầu, bác sĩ Beta tức khắc liền luống cuống.
Bởi vì hắn nhớ rõ ràng, vị bạn học trước mắt này, chính là Alpha đỉnh cấp đạt thành tích đứng đầu toàn trường trong lần thi tháng trước.
Một khi Alpha rơi vào kỳ mẫn cảm không có được khống chế kịp thời, nếu mất khống chế, mất đi toàn bộ lý trí, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bình thường sau khi Alpha mất khống chế, cảnh tượng kia đều cực kỳ dọa người, nếu là Alpha đỉnh cấp mất khống chế......!thì quả thực không dám tưởng!
Bác sĩ Beta kinh hoảng thất thố, vội vàng xoay người đi tìm thuốc ức chế.
Nhưng Cung Trầm ra tiếng ngăn cản hắn.
"Thuốc ức chế bình thường vô dụng."
Cung Trầm cảm giác được lý trí của mình đang dần dần xói mòn từng chút một.
Bản năng thú tính thuộc về Alpha, đang từng chút ăn mòn lý trí của hắn.
Duy trì một chút lý trí cuối cùng, Cung Trầm gian nan mà gằn từng chữ: "Đi."
Bác sĩ kinh ngạc, kinh hoảng ngạc nhiên.
"Cứ như vậy rời đi sao? Tôi cái gì cũng không cần làm sao?"
Răng nanh kia của Cung Trầm giống như răng nanh sói dần dần xuất hiện.
Theo thời gian trôi đi, ánh mắt hắn, cũng theo đó mà dần dần trở nên càng thêm không giống con người, mà như là một con thú dữ hung ác đang ở trong trạng thái săn giết.
"Trong vòng 100 mét......!di tản."
"Được! Tôi biết rồi!" Giáo y vội vàng theo tiếng.
Tiếp theo, hắn bị dọa đến hai chân nhũn ra, không chút nghĩ ngợi, quay đầu liền chạy.
Bên kia.
Hoài Thi đang đi dạo khắp nơi trong khuôn viên trường cùng với Bồ Dao Tri, đột nhiên lấy ra di động, nhìn thời gian.
—— không sai biệt lắm cũng đã đến giờ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Cung Trầm đã ở phòng y tế.
Bởi vì trong tình huống bình thường, ngay lúc phát giác đến thân thể của mình bắt đầu không thích hợp, nơi mà bất kì kẻ nào cũng sẽ đến trước tiên, nhất định sẽ là phòng y tế.
Mang theo vẻ mặt hoảng loạn, Hoài Thi đột nhiên che miệng, kinh hô: "Vừa rồi có người gửi tin nhắn cho tôi, nói thân thể của bạn học Cung Trầm thân thể hình như không quá thích hợp.
Cũng không biết tình huống như thế nào, lúc này bạn học Cung Trầm đã ở phòng y tế rồi, cậu mau qua đó nhìn xem đi!"
"Bạn học Cung Trầm ở phòng y tế sao??" Bồ Dao Tri che lại.
Cậu ngốc một cái chớp mắt, tiếp theo không chút nghĩ ngợi, mà quay đầu liền hướng tới chạy về phía phòng y tế.
Cùng thời gian.
Trong phòng y tế, Cung Trầm duy trì một chút lý trí cuối cùng của mình cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui.
Một buổi sáng này, khả năng duy nhất, cũng là đáp án duy nhất, chính là bình nước chanh mà Bồ Dao Tri cho hắn uống kia có vấn đề.
Nhưng hắn không muốn tin tưởng.
Không muốn tin rằng sẽ giống như lời của Lệ Túc vậy, kỹ thuật diễn của Bồ Dao Tri cao siêu tinh vi, hoàn toàn lừa bịp được hắn.
Không muốn tin rằng, hơn một tháng này, Bồ Dao Tri ở trước mặt hắn, từ đầu tới đuôi đều chỉ là diễn.
Từ lúc bắt đầu, cái gọi là không phân biệt được Alpha và Beta, cái gọi là bạn bè, ngây thơ và ngu xuẩn.
Tất cả bất quá chỉ là thủ đoạn lấy lui làm tiến của đối phương.
Có lẽ......!Nói không chừng là có kỳ quặc khác, đều không phải là do Bồ Dao Tri duyên cớ.
Cung Trầm vốn đã muốn tin tưởng như vậy.
Nhưng mà.
Ngay lúc lý trí của hắn lập tức đạt tới cực hạn, thì bóng dáng của Bồ Dao Tri cứ đột nhiên như vậy mà xuất hiện ở trước mặt hắn.
Vì thế, đáp án tức khắc sáng tỏ.
Hơn một tháng này......!Tất cả đều chỉ là đang diễn.
Lệ Túc nói không sai.
Beta thật là ghê tởm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...