Một alpha trong nhóm bọn họ hình như là em trai họ của Phó An Tư - Phó Khổng.
Phó Khổng không để Kỷ Duyệt làm càn, vung một đấm không kiên nể gì, cậu thốn đến mức mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn dùng lực đạp vào bụng hắn một cái khiên hắn lùi lại vài bước.
Cảnh sát lúc này đã tới phải mất thời gian để ngăn cậu cùng Phó Khổng quyết chiến.
Cậu không có lợi lắm nhưng cậu lại rất lì lợm, đánh cậu đòn nào cậu trả đòn đó.
“Mau bắt cậu ta lại! Tống cậu ta vào tù đi”
Cô ả bị cậu tát hai phát trời giáng hét lên một cách điên tiết.
Cậu chỉ liếc qua cô ta, cười khinh: “Hèn như cô hên mà cô là con gái, không thì không phải hai cái nhẹ nhàng này đâu! BIẾT ĐIỀU THÌ CÂM MỒM LẠI CHO TAO” Câu cuối cậu gằn giọng lên, trợn mắt dữ tợn nhìn ả.
Ả bị uy áp của cậu doạ vô thức lùi lại đến mức lưng đụng vào sát tường.
Cảnh sát không để họ làm gì nữa, khoá tay và lên tiếng: “Tất cả im lặng!”
Cậu hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh mặt đi.
“Mời các cô cậu theo tôi một chuyến”
Hừ, mấy tên cảnh sát này không tầm thường, nếu như tầm thường thì ai đủ vai vế mà khoá tay con ông cháu cha ở đây? Đây chắc là đội của nhà họ Nguỵ, gia tộc Nguỵ luôn nắm về mấy cái này, lực lượng đặc nhiệm, quân đội,…Họ tự có đế chế ngầm của riêng mình.
Kỷ Duyệt liếc nhẹ sang Kỷ Ninh muốn biết phản ứng của cậu ta lúc này, nó thú vị hơn cậu tưởng.
Mắt trợn to đầy hung dữ, miệng mím lại, nghiên răng ken két, tay cầm điện thoại nổi cả gân như muốn bóp bể.
…----------------…
Bọn họ đang ở đồn công an, Kỷ Ninh đã gọi cho Kỷ Hạ tới, Kỷ Hạ nghe tin dẹp hết công việc dang dở mà chạy tới đây.
Kỷ Hạ quan tâm hỏi han phía kia đủ thứ, lo lắng nhìn Kỷ Ninh cậu có thể thấy vạn phần đau xót trong mắt anh ta nhưng…Kỷ Ninh có bị cái gì đâu…
Kỷ Duyệt đứng một mình, cô độc đến đáng sợ.
Cậu biết cậu không có hi vọng ai sẽ đứng về phía mình hay nhận được tình yêu thương, sự tin tưởng của ai nhưng không hiểu sao dù đã miễn nhiễm với những thứ đó tim cậu lại nhói vô cùng.
Cảnh sát bắt đầu nói chuyện.
“Chuyện này là thế nào, tôi cần nghe hai bên”
Cô gái kia giành quyền nói trước: “Cậu ta bị điên, tự nhiên xông tới đánh người!”
Ông chú kia quay sang cậu.
Cậu nhìn ông: “Tôi bị xúc phạm, cô ta xúc phạm mẹ tôi, bịa và nói những lời không đúng sự thật”
Ả nhìn cậu phẫn nộ hét: “TAO NÓI KHÔNG ĐÚNG CHỖ NÀO!?”
Ông nhìn cô đầy cau mày, nghiêm nghị cảnh cáo: “Ở đây là cái đồn cảnh sát, không phải nhà của mấy vị!”
Ả nghe vậy cũng lặng thinh.
Kỷ Hạ giải vây: “Chắc chuyện này có ẩn tình gì đ-“ anh ta chưa nói xong thì cậu ngắt lời.
“Ẩn tình? Chả phải trong đám các người có quay video tôi đánh sao? Có quay lúc bọn họ sỉ nhục tôi, mẹ tôi thậm tệ đến mức nào, biến hoá câu chuyện, áp đặt tội danh cho người khác ra sao không!?” Kỷ Duyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỷ Hạ, ánh mắt của cậu lúc này chả có tí hồn nào nhưng là vẻ giận dữ không thể nguôi.
“Hừ đồ con riêng chết tiệt, đúng là không ai dạy nên hành động cũng mất dạy như vậy” Ả đấu khẩu.
Cậu không thua, hăm doạ: “Cô thử khích thêm một tiếng nữa, đoán xem cái gì sẽ bay vào đầu cô đầu tiên?”
“Mày-“ Ả điên tiết nhưng thấy cảnh tượng vừa nãy dám nói dám làm, máu liều nhiều hơn máu não của cậu thì nín họng.
Mẹ kế cậu, tức là phu nhân nhà họ Kỷ nghe vụ lùm xùm này cũng chạy đến.
Tình thế hiện tại là như nào nhỉ…? Có ai bênh cậu không ta? À ha tất nhiên là không một ai rồi.
Cậu một mình cũng quen rồi cậu tự có xử lí được…
“Đúng là vô pháp vô thiên quá rồi!” Bà tức giận nói, nhưng có vẻ lại như chỉa mũi vào cậu.
Họ toàn là con đối tác của Kỷ gia thân phận có nhỉnh hơn còn giúp Kỷ gia có thêm nhiều nguồn tài nguyên rất lợi nên vốn dĩ bà ta không muốn đắc tội.
“Kỷ Duyệt, con xin lỗi Tệ Xuỳ với Án La đi, ta biết con cứng đầu nhưng đánh người là sai, xin lỗi thì ta sẽ xem như chưa có chuyện gì” bà ta quang minh chứng đại đề nghị.
Một nam một nữ bị cậu hành cho ra bã vẻ mặt đắc chí lắm.
“Phó Khổng!”
Một thanh âm ấm áp trầm nhẹ vang lên ở phía cửa ra vào, là Phó An Tư đến xử chuyện em mình.
Phó Khổng thấy hắn liền nhao nhao.
Hắn liếc nhẹ cậu, thân thể mặt mũi cậu cũng bị thương không ít cũng không nhẹ, hắn nhíu mày cảm thấy bản thân như đang bắt nạt người khác.
Kỷ Duyệt không quen ai, wechat có mỗi Phó An Tư, bạn game Phó An Tư, acc chính thì có mỗi…Cố Diệp…
Cố Diệp có thể sẽ như cọng cỏ cứu mạng của cậu vậy nhưng…liệu anh có giúp cậu không? Ha…bỏ đi dù sao cậu cũng không quen cẩu xin sự giúp đỡ.
Nhưng mà cậu tuổi thân đéo chịu được ấy…muốn khóc ghê á!
“Xét camera đi là biết, Kỷ gia tôi nhớ có bắt một camera ở khu sảnh chính nhỉ, Kỷ phu nhân?” Phó An Tư nói.
Kỷ Ninh cắn môi, chuyện xúc phạm bên cậu ta chắc chắn sai sẽ mất rất nhiều lợi thế….
thậm chí còn có thể bị nói là sai hoàn toàn, nghe kể còn đỡ chứ nghe trích từ camera thì chẳng phải mọi chuyện quá rõ ràng sao, bọn Kỷ Ninh chắc chắn rất khó xử.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...