Buổi tiệc cứ diễn biến theo lời của mc trên sân khấu.
Đến một lúc hắn cao hứng nâng tone giọng.
“Kính quý vị đã đến buổi lên ngày hôm nay cùng nâng ly chúc mừng Song thiếu”
Một người đàn ông trung niên nghe vậy xung phong dẫn đầu, nâng cao ly rượu trong tay: “Được, tôi xin kính Song thiếu một ly” nói xong ông ta uống cạn ly rượu đỏ rực trong tay rồi ngồi xuống.
Mấy người kia thấy vậy cũng đồng loại dơ ly rượu lên nhấp môi, kèm câu chúc mừng.
Khổ nỗi cái…cậu lại rất là chê rượu.
Cậu nhìn ly rượu này không biết phải làm sao, lúc này Kỷ Ninh mới lên tiếng: “Ồ? Kỷ Duyệt, cậu đây là không muốn uống mừng Song thiểu gia sao?” Kỷ Ninh cố ý nói rất to để mọi người xung quanh nghe thấy.
Dĩ Lạp thấy tên quen thuộc liền theo thanh âm đưa mắt xuống nhìn, lúc này một người nhìn lại kéo theo nhiều người nhìn, bọn họ là đang đợi cậu phản ứng ra sao.
Kỷ Duyệt liếc Kỷ Ninh, rủa thầm.
“Tôi- là không biết uống, chỉ sợ không biết uống mà giả vờ, không biết thưởng thức mà cố thì sợ sẽ bị xem là lừa gạt, không tôn trọng Song thiếu mà thôi ân\~” Kỷ Duyệt không thua, đáp trả lại.
“Một ly rượu thôi, lại có gì? Tôi chỉ nghĩ là…có phải cậu là xem thường Song thiếu nên giả vờ không biết uống thôi nha” Kỷ cười nhẹ.
Lúc này mọi người trong phòng thấy Kỷ Ninh nói cũng đúng, liền hùa theo mắng nhiếc Kỷ Duyệt, cho rằng cậu ta xem thường chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay.
Kỷ Duyệt nắm chặt tay, hít môi hơi thật sâu định nói tiếp thì, một người đi tới khoác vai cậu.
“Ôi trời, tôi và Kỷ Duyệt là bạn thân lắm đấy, sao em ấy lại khinh thường tôi được”
Cậu quay lưng nhìn lại là Dĩ Lạp, nhân vật chính ngày hôm nay.
Kỷ Ninh không liệu trước được Dĩ Lạp và cậu có quan hệ, cũng không tính được hắn sẽ là ra mặt vì cậu liền nhất thời đứng như trời trồng, vạn phần ngạc nhiên không thốt lên được lời nào.
Mọi người thấy vậy thì cũng ngạc nhiên không kém.
“Song thiếu lại quen tên con riêng đó? Lại còn gì mà bạn rất thân?”
Tiếng bàn tán lại vang lên, truyền từ người này sang người nọ.
Kỹ Duyệt đổi vị trí, lập tức cười lại đối phương nhún vai: “Thôi, để bày tỏ lòng thành tôi kính Song thiếu một ly, tránh việc..Ai đó lại bảo là vì sao tất cả mọi người đều uống còn riêng tôi thì không, lại đi kể cho người khác biến mình thành nạn nhân\~” Dứt lời cậu cầm ly rượu uống hết một hơi, lắc lắc ly trước mặt Kỷ Ninh.
“Được rồi chứ?”
Kỷ Ninh vừa thẹn vừa giận mà không làm được gì, nhưng cậu ta cũng cười một nụ cười bí ẩn và gian manh như đạt được mục đích liền câm như hến không nói gì.
Mc thấy không khí bắt đầu căng thẳng lên thì tiếp tục dẫn dắt buổi tiệc vui nhộn hơn.
Dĩ Lạp thấy vậy cũng ra hiệu quay lưng về lại chỗ của mình.
Niệm Tan lúc này mới xoay qua nhìn cậu dơ ngón cái, nháy mắt một cái: “Cậu vậy mà quen Song Dĩ Lạp? Lại còn là ‘best friend’? Quá cừ nha\~ phản dame”
Kỷ Duyệt ái ngại gật đầu cho có lệ, vốn dĩ Dĩ Lạp và cậu cũng chỉ là mới gặp nhau vài lần và hắn mắc nợ cậu thôi.
Nhưng cậu không thích kể mấy cái này vì người ta dư sức trả cậu gấp mười lần như vậy, không chỉ mọi người chính cậu cũng rất bất ngờ vì hành động của hắn…
Cố Diệp một bên cứ đăm đăm vào bả vai nãy Dĩ Lạp khoác lên người cậu không kiềm được mà nhăn mày nhăn mặt.
Lục Sở gặp tôm cho cậu hắn ngồi bên cạnh Kỷ Ninh trông rất ép buộc, hai người họ là hôn phu mà chắc là bị ép rồi, bảo sao không thấy đi cùng Kỷ Hạ.
Kỷ Duyệt nãy giờ vẫn không đụng đũa, sau khi uổng rượu lại cảm thấy choáng váng, cậu nghĩ chắc do không uống được nên mới bị như vậy nhưng cậu nhớ không choáng đến mức này, lại còn rất nóng nực khiến cậu muốn cởi nút áo sơ mi ra vài cúc.
“Điều hoà ở đây nóng vậy hả?” Kỷ Duyệt mơ màng hỏi Cố Diệp ngồi ngay bên cạnh.
Anh khó hiều nhìn cậu: “Tôi lại cảm thấy rất ổn, có khi lạnh rất lạnh”
Mắt hồng rũ xuống chớp vài cái, cậu ráng nhịn nhưng càng ngày lại càng nóng đến mức cậu không chịu nổi.
Đứng bật dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút” nói xong cậu liền rời đi luôn.
Kỷ Ninh thấy vậy lặng lẽ nhìn điện thoại bấm bấm cái gì đó, rồi nhìn bóng lưng Kỷ Duyệt đầy căm thù, lẩm bẩm: “Kỷ Duyệt, mày tiêu rồi\~”
Cậu vừa đi vừa cởi một cúc áo trên người ra, trước gương của bồn rửa mặt nhìn bản thân đỏ ửng, tạt nước lạnh liên tục nhưng cái nóng vẫn không nguôi.
Cậu khao khát được cái gì đó chạm vào, thật mát, thật dễ chịu…
Đừng bảo là…Cậu bị đánh thuốc rồi nhé?
Kỷ Duyệt rủa thầm, lúc này có một hai người mặc vest đen từ cửa tiến vào, cố ý đứng ngay bên cạnh cậu.
Cậu cảm thấy không ổn muốn lao ra ngoài thì bị hai người đó túm lại.
“Làm cái gì?” Kỷ Duyệt lườm bọn hắn, toàn thân run rẩy vì bị tiếp xúc nhưng cái đụng chạm của hắn khiến cậu chán ghét bội phần.
Một tên nhếch miệng lên cười: “Đi đâu với cái dạng mời gọi này? Tao thấy mày là thiếu thao nha”
Kỷ Duyệt khinh bỉ: “Thao cả dòng họ mày chứ thao, cút”
Bọn họ là bảo vệ của nhà họ Song lại có thể làm vậy?
Hai người đó không buông đè cậu vào tường, cậu quả thật là sức không bằng họ, cơ thể cũng không bằng cộng thêm việc bị đánh thuốc khiến cậu đã tàn nay không nhúc nhích nổi.
Hắn dùng ta sờ soạn cơ thể cậu, cởi thêm vài cúc áo.
Kỷ Duyệt cắn môi mình thật mạnh để bản thân được tỉnh táo đến mức phụt máu, lấy toàn bộ sức lực còn lại đá vào hạ bộ của hắn rồi chạy ra, tên còn lại thấy vậy túm đầu của cậu lại không cho chạy.
“Á à, thằng chó này dám làm vậy với ông đây!?”
Tên bị cậu đạp điên tiết lên chạy vội đến tát cho cậu một cái đau điếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...