Lọ mọ sao cậu với hắn cũng vào được từ một cửa nào đó, trước mắt là một góc tường khuất, cậu đi theo hắn, bước ra thêm là một góc cua là dãy hàng lang trang trọng nhưng không có một ai.
Ngay lúc Kỷ Duyệt định bước ra thì Cố Diệp đã nắm lấy tay kéo cậu về lại khiến cậu không khỏi nhíu mày.
“Làm gì vậy?”
Hắn không trả lời chỉ dơ một ngón tay lên biểu thị cậu im lặng, rồi dùng tay ra hiệu cho cậu nép vào tường nhìn ra phía hành lang.
Là Nguyệt Mãn và người bên cạnh là..Kỷ Ninh?
“Sao? Tớ nghe nói hai cậu đã đi chơi cùng với nhau và cậu đối xử khá tốt với cậu ta nhỉ?”
Giọng nói của Kỷ Ninh vang lên cậu có thể thấy môi cậu ta nhếch nhẹ, khoanh tay và thái độ hệt như đang tra khảo nạn nhân nhưng Nguyệt Mãn vội xua tay phản bác.
“Xuỳ, có ai không ra gì mới chơi với loại người như nó, tớ làm vậy cũng chỉ muốn sau dẫm đạp nó thôi”
Kỷ Duyệt trợn tròn mắt, mím môi, xoay mặt lại nhường như nếu nhìn vào mặt hai người bọn họ cậu sẽ không kiềm chế được mà xông ra tẩn hết ấy chứ: “Ha, khốn nạn thật đấy”
Cố Diệp vỗ vai cậu, muốn cậu nghe tiếp.
“Ồ nhìn cậu diễn làm tớ tưởng Nguyệt Nguyệt nhất kiến chung tình với cậu ta luôn đấy”
“Còn cậu định như thế nào?”
“Con của tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác tớ nhất định sẽ cho cậu ta một bât ngờ lớn ngay trong buổi tiệc này”
Kỷ Duyệt đen mặt, tim cậu đập một cái mạnh.
Tôi đâu có quyền được chọn lựa mình sinh ra hay không, được chọn gia đình, tôi đâu có được chọn? Sao lại trút hết lên đầu tôi chứ?
Không đó không phải suy nghĩ của cậu, mà là suy nghĩ của ‘Kỷ Duyệt’, cảm xúc của Kỷ Duyệt.
Đúng, cậu rất đồng tình, không phải ai cũng có quyền được lựa chọn cả, việc này là lỗi của bậc bề trên nhưng người chịu lại là con.
Nắm chặt tay, cậu liếc sang Cố Diệp nhẹ giọng: “Ok, để tôi xem các người tặng tôi một bất ngờ gì.
Mong sẽ không khiến tôi thất vọng”
Cố Diệp nhìn cậu, tự nhiên hẳn nghiêm túc ép sát cậu vào tường mà nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ làm chủ cho cậu”
Cậu nhất thời không load được câu này của hắn, chỉ nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt bất chợt thay đổi một tia cảm động.
“Tại cậu còn nợ tôi mà, tôi chưa dày vò cậu đủ thì cậu đừng hòng có chuyện gì nhé\~” Cố Diệp bồi thêm một câu.
Cậu còn chưa cảm động được ba mươi giây thì một câu nói của hắn khiến cậu ngã ngửa, vùng ra.
“Dở hơi vừa, không thể cho tôi cảm động tròn một phút hả?”
Hắn nhún vai: “Nếu chúng ta còn thời gian để cảm động”
Lúc này cậu mới chợt nhớ ra mục đích của mình, hốt hoảng nhìn sang phía hai người kia xem họ đã đi chưa.
Tiếng giày cao gót vọng càng ngày càng nhỏ khiến cậu yên tâm kéo Cố Diệp chạy một mạch đi về phía sảnh chính.
Không khí ở đây rất sôi động, những người trong giới thượng lưu đang giao lưu với nhau.
Hay những tiếng xì xàm bàn tán của mấy cô tiểu thư.
Phía trên là nhân vật chính: Song Dĩ Lạp cùng mc điều khiển buổi tiệc ngày hôm nay.
Ở đây có khá nhiều bàn nhưng đa số bàn nào cũng kín người, cậu không biết phải làm sao thì Cố Diệp đã kéo cậu đi sau bức màn chắn hai bên bức tường, nhìn xuống khe hở thấy đã tới thì chậm rãi vén màn lên.
Hắn kéo cậu vào yên vị cạnh hắn.
Cậu thì mãi lia mắt thì bóng dáng người nhà họ Kỷ nên không để ý xung quanh, đến khi nhìn lại mới muốn nhảy cầu chết đi.
Cái bàn này toàn thứ quỷ gì vậy???
Nguỵ Minh, Lạc Mộng, Lục Sở, Niệm Tan, Kỷ Ninh, Nguyệt Mãn….Trời ơi cứu tui với.
Bọn họ cũng di dời ánh mắt lên cậu.
Niệm Tan là bạn của Cố Diệp mới ghé sát vào hắn thầm hỏi: “Cậu đi đâu về? Sao dắt thêm cả…cậu bạn này vậy?”
Cố Diệp cười mỉm, lại nhún vai: “Không biết, ‘tình cờ’ gặp”
Thật ra là hắn thấy cậu lòng vòng ngoài sân nên cố ý tạo ra một cuộc gặp mặt bất ngờ đấy, còn cuộc nói chuyện của Kỷ Ninh và Nguyệt Mãn cũng là hắn sắp xếp sao cho cậu nghe thấy nốt.
Vừa làm cho cậu thêm mang ơn hắn, vừa có cơ hội nhìn cái khuôn mặt đỏ ửng lên vì lời nói kia của hắn, giống như thỏ con ngại ngùng cuối gấm mặt xuống ấy.
Lục Sở cũng nhìn cậu, hắn biết cậu cũng sẽ tới nhưng không ngờ lại đi với cái tên ghẻ rách kia, hèn gì hắn kiếm mãi không ra cậu là đúng.
Nguyệt Mãn có ý cười với cậu, thân thiện chào hỏi: “Kỷ Duyệt, chào cậu nhé?”
Ôi nhìn cái bộ mặt giả trân của cô ta làm cậu phát ớn, lúc trước còn bày mưu tính kế cậu lúc sau thì cười nói, chào hỏi.
Uổng công lúc trước lại tưởng cô ta có ý với cậu, hoá ra là có mục đích mới tiếp cận muốn làm cậu thống khổ đây mà.
Nhưng cậu chỉ quăng lại cho cô ta một cái lườm rồi ngoảnh mặt đi.
Nguyệt Mãn bất giác rút lại nụ cười trên môi, ánh mắt là vạn phần kinh ngạc không thể giấu được.
Cô ta rốt cuộc cũng không thể nghĩ ra là cậu đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại ấy.
Nguỵ Minh là người nhìn cậu đầy sát khí, tưởng chừng hắn có thể lôi ra từ túi quần một cây súng nào đó rồi bắn chết cậu không chừng á.
Cậu cũng có muốn chạm mặt đâu, do cuộc đời đưa đấy chứ tránh còn không hết, ai muốn ngồi chung bàn với hắn chứ trời!
Niệm Tan nhìn sang cậu, cười tươi: “Chào cậu nhé, tôi là Niệm Tan học A1 á”
Kỷ Duyệt gật đầu trả lời: “Chào cậu, tôi là Kỷ Duyệt lớp A3”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...