Mấy hôm nay Phó An Tư cũng có gửi tin nhắn cho cậu nhưng đa số là rủ chơi game, cái acc của cậu thì cùi bắp, rank thấp, còn acc hắn là một cái gì đó rất oai, đã đẹp trai có tiền rồi còn chơi game hay nhưng vẫn học giỏi, tài sắc vẹn toàn.
Kỷ Duyệt vừa về đến nhà, mẹ kế của cậu ngồi ở phòng khách cầm ly trà nhấp một ngụm rồi tao nhã đặc xuống, lấy khăn tay lau môi: “Tối nay có tiệc của Song gia, thiệp mời trước cửa phòng cháu, đọc kĩ và nhất định không đến muộn, ta kêu Thủ Vi chuẩn bị quần áo cho cháu”
Cậu nhìn bà chớp mắt vài cái “dạ” một tiếng rồi lên lầu về phòng mình.
Trước cửa phòng quả là có một cái thiệp mời trông rất giản đơn nhưng lại toát lên vẻ sang trọng.
Kỷ Duyệt mở cửa phòng ra, quăng cặp sách vào một góc rồi cẩn thận mở phong đựng thiệp ra, đọc nội dung bênh trong cậu khá sửng sốt, là sinh nhật của Dĩ Lạp idol nổi nổi cậu từng nói chuyện nè, anh ta còn mua giúp cậu một lon nước.
Chín giờ tối nay có mặt tại địa chỉ XXX, chân thành cảm ơn.
Thú thật thì cậu không muốn đi một chút nào, nhưng cậu không phải người hướng nội coi như là đi cho biết, anh ta còn nợ cậu một tấm ân tình ít nhất đi chắc sẽ không bị ức hiếp.
Ăn uống xong suôi, cậu lao thẳng lên giường nằm, bấm điện thoại.
Bữa tiệc này hình như có tình tiết Cố Diệp bị đánh thuốc khoá vào phòng nhưng Lạc Mộng đã để ý từ rất lâu nên dễ dàng phát hiện thiếu mất Cố Diệp liền đi cứu anh mang lên bệnh viện kịp thời.
Từ đó Cố Diệp đã nhất kiến chung tình với Lạc Mộng.
......................
Tối đến, Thủ Vi đúng bảy giờ gõ cửa phòng Kỷ Duyệt, đưa áo quần cho cậu.
Cậu nhận lấy rồi đuổi hắn đi.
Tiến vào phòng tắm, cậu bật nước lên, vòi sen được treo lên phun ra nước lạnh kinh hồn.
Kỷ Duyệt không thích tắm nước nóng trừ mùa đông cậu cũng chỉ tắm ấm một chút, cậu muốn bản thân phải luôn tỉnh táo, không được quên mục đích của mình, cái thế giới này khiến cậu khá mơn man nên phải tự xối nước lạnh để bản thân có thể suy nghĩ được sâu sắc vấn đề hơn.
Ahh….
Thay xong áo quần, cậu đặc biệt xịt tí nước hoa nhẹ mùi, tại thích á.
Bước xuống trước nhà Kỷ Duyệt thấy một chiếc xe đậu, nhưng đó không phải xe cậu bảo Thủ Vi hay lái, kính xe dần mở xuống Kỷ Hạ liếc mắt sang cậu chậm rãi nói: “Lên đi, hôm nay cậu đi với tôi”
Kỷ Duyệt ba chấm, nhưng vẫn cắn răng leo lên xe.
Hai người bọn họ đều ngồi ở hàng ghế sau, không khí vừa im lặng vừa rất căng thẳng, cậu không dám động đậy lung tung.
Tài xế cứ thông quá kính chiếu mà nhìn cậu mãi, cậu liếc sang thì thấy rõ ông ta nhìn cậu nhưng với ánh mắt gì thì cậu không rõ nữa, thấy cậu liếc sang thì quay sang chỗ khác.
Đến nơi cậu nhìn lại đồng hồ đeo ở tay thì mới có tám giờ bốn mươi, Kỷ Duyệt cố ý tách lẻ khỏi bọn họ để đi dạo quanh quanh ở sân sau một chút, căn nhà này rất to cậu có thể cảm thấy mình đi cả một ngày tham quan cũng không hết ấy chứ.
Cậu tựa mình tại một cái ghế gỗ giống như mấy cái ghế ở công viên, dựa đầu lui nhìn bầu trời hôm nay, một mảnh đen kịt nhưng lại lốm đốm mấy hạt màu trắng sáng, một bầu trời đầy sao..
Kỷ Duyệt quên mất cả thời gian, nhìn lại đồng hồ thì đã tám giờ năm mươi chín, một phút nữa sẽ bắt đầu tiệc, cậu mà không quay về thì sẽ toang đó!
Cậu dùng hết tốc lực phóng từ đây đến toà nhà chính, không để ý xung quanh.
‘Rầm’ Kỷ Duyệt va mạnh với ai đó, cậu ngã xuống nhưng được một bàn tay kéo lên lại.
Cậu lắp bắp: “Cả-cảm ơn cậu nhé”
Cố Diệp nhìn cậu, cười nhẹ: “Ồ?”
Lúc này cậu mới nhìn kĩ hơn, đó vậy mà là Cố Diệp!?
Nhưng việc quan trọng hơn là cậu trễ rồi! Không vào kịp!
“Tôi sắp chết rồi….” Kỷ Duyệt khóc ròng, uất ức lên giọng.
Hắn tự nhiên lại xoa xoa đầu cậu, nghĩ ra cái gì đó: “Hay tôi dẫn cậu vào, nhục cả hai đứa nha?”
Chuyện đến nước này rồi thì cậu phải ngậm đắng nuốt cay thôi, chết chung còn hơn chết một mình…
Ngay lúc cậu đang ỉu xìu thì hắn lại trấn an cậu một câu: “Yén tâm tôi biết cổng phụ, chúng ta vào từ đó sẽ không bị phát hiện.
Kỷ Duyệt nghi ngờ nhìn hắn: “Thôi tha, tôi không tin anh”
Hắn nhún vai: “Không tin thì cậu chịu nhục một mình ha”
“Được rồi tôi tin anh” Giờ tin hay không cũng phải thử một phen thôi.
Cậu là sợ bị tất cả ánh nhìn đều hướng về cậu và vì cậu là con riêng nên trung tâm của sự chỉ trích, chê bai và soi mói cũng là cậu.
Kỷ Duyệt ghét nhất việc là tâm điểm, đây còn là tâm điểm của mọi thứ tồi tệ nhất trên đời mà.
Thế là cậu đi theo hắn, một trước một sau cứ đi mãi, cậu nhìn lại đồng hồ đã trôi qua hơn mười phút liền sốt ruột nói: “Cậu là dẫn tôi đi đâu”
“Cứ đi theo đi”
Kỷ Duyệt sai thật rồi, vào đó mất có năm phút trễ một chút không sao, đi theo tên này đã trễ còn trễ hơn cậu là thật sự quá hối hận rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...