Bệnh Yêu

“Người giám hộ của anh ấy, Mạnh Thính.”“Giang Nhẫn, Giang Nhẫn.”

Tên của anh được đặt là “Nhẫn”, bởi vì khi sinh ra anh khóc rất dữ dội, tiếng khóc vừa yếu ớt vừa khàn khàn, tựa như bị đứt đoạn.

Anh khóc như vậy vì sinh ra đã mang bệnh, sau này khi trưởng thành, có lẽ bởi vì cái tên gọi này mà anh không bao giờ khóc lần nào nữa.

Giang Nhẫn đã từng nghĩ đến, nếu sau này anh có con, nhất quyết sẽ không bao giờ đặt cho con mình một cái tên tàn khốc như thế.

Trong lòng tựa như có một thanh đao, không một giây một phút nào thôi ngừng đau.

Có lẽ đời này anh sẽ không thể nào có con được nữa.

Bác sĩ nói, nếu trong vòng một tuần mà Mạnh Thính không tỉnh lại thì cả đời này sẽ không còn hy vọng mở mắt lần nào nữa.

Anh nghiêng đầu, tựa người vào cạnh cửa nhìn cô.

Ánh nắng mùa đông tháng Mười Hai đã buông xuống, nhưng cô thì vẫn tĩnh lặng.

Sắc mặt cô tái nhợt, lấn át cả màu da trắng nõn lúc ban đầu, mong manh dễ vỡ như ngọc lưu ly. Hôm nay là ngày thứ bảy cũng là ngày cuối cùng rồi, cô vẫn yên lặng mà ngủ như thế, chậm chạp không chịu tỉnh lại.

Chiếc xe con kia bị trượt xuống sườn núi đã được chắn lại bởi hàng cây, Văn Duệ và cô cùng bị rơi ra từ bên trong.

Văn Duệ đã được cứu sống, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Giang Nhẫn lạnh lùng giật khóe môi, anh biết mà, trên đời này từ trước đến giờ không hề có sự công bằng.

Văn Duệ đã bị giám sát, chờ khi vết thương của hắn hồi phục liền áp giải hắn đến tòa án.

Mạnh Thính vẫn lẳng lặng nằm ở đó, không khóc không nháo, cũng sẽ không còn dịu dàng gọi Giang Nhẫn nữa.

Giang Nhẫn đi từng bước cà nhắc sang. Anh bò lên trên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Mạnh Thính, em đã hai mươi tuổi rồi đó.” Trên gò má của cô có một vết bầm nhẹ, giờ đã kết vảy, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp tinh xảo của cô, anh nói, “Vốn là đợi em về rồi, anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em.”

Đôi môi cô không chút khí sắc, hàng mi dài vô lực rũ xuống.

Đầu ngón tay anh chạm vào khuôn mặt của cô, lan tỏa một chút ôn nhu khác thường: “Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau chúc mừng sinh nhật nhé, em đợi anh, tối nay anh sẽ quay lại.”

Giang Nhẫn thấp giọng cười: “Anh nghe rồi, em đồng ý rồi phải không.”

Nhưng hai mắt Mạnh Thính vẫn nhắm lại, không hề lên tiếng.

Mùa đông lạnh giá, chiếc lá cuối cùng bên ngoài cửa sổ bị tuyết đè nát.

Giang Nhẫn đắp kín mền lại cho Mạnh Thính, mang theo một cái túi lớn chuẩn bị đi ra ngoài.

Bà nội Giang đã khóc cả một ngày, bà cụ kìm nén nước mắt, cứ luôn khăng khăng rằng mình đang rất sợ hãi, muốn đi tìm bé Nhẫn.

Lúc Giang Nhẫn bước ra ngoài cửa thì nhìn thấy bà cụ đang khóc rất thảm thương.

Tóc của bà đã không còn nhìn thấy sắc đen nào nữa.

Bà cụ yếu ớt, còn chưa cao đến lồng ngực của anh.

Hai chị em đang dìu bà nội Giang sợ hãi nhìn vào Giang Nhẫn không nói tiếng nào, bà cụ còn ôm lấy cánh tay của Giang Nhẫn khóc lóc, trong lúc nhất thời họ không biết nên làm thế nào mới tốt.


Chàng trai tên Tiểu Khang lên tiếng: “Giang tổng, bà nội cứ nhất quyết muốn tìm anh, thật xin lỗi.”

Người chị Tiểu Lệ gật đầu.

“Bé Nhẫn của bà tan học lâu rồi, sao con không chịu về nhà?” Bà cụ nhướng đôi mắt đẫm lệ, nức nở nói, “Con cũng muốn bắt chước ông nội con có đúng không hả, muốn rời khỏi bà phải không.”

Giang Nhẫn rũ mắt nhìn bà cụ.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, giờ phút này đây đôi con ngươi của anh lại đen như mực.

Tựa như sự tĩnh lặng của màn đêm, không chút mảy may tình cảm.

Tiểu Lệ run nhè nhẹ, đánh bạo nhìn về phía giường bệnh sau lưng chàng trai trẻ tuổi, có một cô gái cầm trên tay một bông hồng mới hái, cô ấy nằm đó không có chút sinh khí nào.

Giang Nhẫn đẩy bà cụ ra, nhàn nhạt nói: “Đưa bà về nhà của ba tôi đi.”

Tiểu Khang còn nhỏ nên rất sợ Giang Nhẫn, gật đầu liên tục.

“Bà nội ơi, chúng ta đi thôi ạ.”

Rốt cuộc thì tâm tình của bà nội Giang cũng sụp đổ: “Bé Nhẫn không được rời đi, bé Nhẫn không được phạm phải sai lầm.”

Tiểu Lệ và Tiểu Khang đều ngây ngẩn cả người, lặng lẽ nhìn về phía Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn rất trầm tĩnh, dường như anh không hề có một chút mảy may cảm xúc nào, tiếp tục đi ra ngoài. Bà nội Giang nổi điên chạy đến đoạt lấy đồ vật trong tay anh khiến anh rốt cuộc cũng tức giận: “Tôi kêu các người đưa bà ấy đi không nghe thấy sao? Bị điếc hả!”

Hét xong một tiếng, dáng vẻ người con trai lạnh lẽo như băng, gân xanh trên cổ đã dần dần nổi lên.

Tiểu Khang bị dọa vội vàng chạy đến kéo bà nội Giang, bà nội Giang dù bị lôi kéo nhưng vẫn một mực không chịu buông tay khỏi cái túi lớn kia. Cái túi bị bà nội Giang kéo tạo ra khe hở, Tiểu Khang nhìn thấy được đồ vật bên trong, suýt chút nữa bị dọa đến run rẩy tay chân.

Giang Nhẫn bước vào trong gió tuyết.

Bà nội Giang vẫn khóc lóc không ngừng, Tiểu Lệ tay chân luống cuống lau nước mắt nước mũi cho bà cụ, Tiểu Khang run rẩy bờ môi: “Chị ơi, lúc nãy em đã nhìn thấy đồ vật bên trong túi của Giang tổng.”

“Là cái gì?”

“Dao róc xương, dây thừng, lưỡi búa… còn, còn có rất nhiều thứ khủng khiếp nữa.”

Tiểu Lệ cứng đờ người.

Cô ấy quay đầu nhìn thiếu nữ mỹ lệ bên trong phòng bệnh, bên ngoài cửa còn có vài bảo vệ trông chừng. Cô ấy muốn đi vào trong, bảo vệ đã giữ cô ấy lại.

Tiểu Lệ chạy tới phía trước cửa sổ, tuyết rơi khắp màn trời, đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Nhẫn đâu nữa.

***

Giang Nhẫn mang theo đồ vật tiến vào bệnh viện Văn Duệ ở.

Gió lạnh mùa đông rét buốt, anh không bật đèn, từ trên cao nhìn xuống Văn Duệ đang ngủ.

Anh lấy danh nghĩa là người nhà của Văn Duệ nên đi vào rất dễ dàng. Vốn dĩ lúc đầu cũng là người nhà.

Thế giới này không có mấy người điên nhưng những kẻ ngu si đần độn thì có rất nhiều.


Cho đến khi Văn Duệ tỉnh lại thì giật mình một cái.

Hắn bị dây thừng trói lại, ngoài miệng dán vài vòng băng dính. Hắn vốn đang bị trọng thương, giờ phút này khi nhìn thấy một người con trai mặt không cảm xúc trong bóng tối, Văn Duệ gắng hết sức nhìn chằm chằm Giang Nhẫn.

“Mày không sợ chết.” Giang Nhẫn cong môi, “Tao sớm biết.”

Văn Duệ châm chọc nhìn vào anh.

Biết được tin Mạnh Thính có thể sẽ không tỉnh lại, Văn Duệ đã cảm thấy, như thế này cũng tốt, dù sao thì Giang Nhẫn đã thua rồi.

Giọng nói của Giang Nhẫn trong màn đêm vừa trầm thấp vừa ôn nhu: “Tao phải tranh thủ thời gian, Thính Thính vẫn còn đang đợi tao về.”

Nếu trước mười hai giờ mà còn chưa quay lại, cô sẽ rất lo lắng.

Tiếng đồng hồ trong bệnh viện kêu tích tắc, mười một giờ khuya vắng lặng, Văn Duệ chợt cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Văn Duệ liếc nhìn Giang Nhẫn đang lấy từng món công cụ từ trong túi ra, rốt cuộc hắn cũng trợn trắng mắt, giãy dụa kịch liệt.

Giang Nhẫn đã điên rồi!

Hắn đã từng kích thích Giang Nhẫn rất nhiều lần, cũng từng đem tên nhóc từ nhỏ đã mang bệnh này nhốt vào bệnh viện tâm thần. Thế nhưng Giang Nhẫn mỗi một lần đều ngang ngạnh cứng rắn mà vượt qua, thế giới này không yêu thích anh cũng không thành vấn đề to tát gì, bởi vì anh cũng sẽ không yêu thích cái thế giới này.

Thế nhưng lần này, Giang Nhẫn chính là điên thật rồi.

Anh không cần bà nội Giang nữa, không chạy theo Giang Quý Hiển nữa, từng bước vượt qua gió tuyết, một mình đi xuyên màn đêm, hoàn toàn mất kiểm soát.

***

Trong phòng bệnh, những bông hồng đang nở rộ, nhưng cánh hoa bên ngoài đã dần dần mất đi sức sống.

Tuyết rơi dày đặc trên tấm kính trong suốt.

Đầu ngón tay tái nhợt của Mạnh Thính nắm chặt lấy bông hoa, dường như đã gặp được Giang Nhẫn từ rất lâu rất lâu trước kia trong kí ức.

Cô ở bên dưới bia mộ, ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông bị còng tay, khuôn mặt lạnh lẽo góc cạnh hiện ra rất rõ ràng. Anh gầy đi rất nhiều, nhưng lại có sự chín chắn thành thục không ngờ được. Giang Nhẫn vì cô mà nhẹ nhàng gạt đi lớp bông tuyết đọng trên bia mộ, đứng phía sau anh là hai vị cảnh sát mặc y phục nghiêm trang.

Người con trai cúi đầu, đôi môi lạnh buốt dán lên trên bia mộ. Dường như đi xuyên qua tảng đá không có sinh mệnh này mà hôn lên trán của cô khiến cô cảm thấy trán mình có chút lạnh.

Cái trán của anh tựa ở trên bia mộ, cô khẽ thở nhẹ ra, trời đất cực kỳ yên tĩnh, cô nghe thấy anh nói.

“Cây lựu của Thất Trung năm nay đã nở hoa rồi.”

“Người bạn Triệu Noãn Chanh kia của em, gặp được một tên đàn ông không được tốt cho lắm.”

“Cái trạm xe buýt em hay đứng đợi kia đã bị đập để xây dựng lại rồi. Con đường mà anh và em đã đi qua vô số ngày lẫn đêm kia cũng đã thay đổi dáng vẻ rồi.”

“Cái gì cũng đều thay đổi hết rồi, nói ra cũng thật xấu hổ, chỉ có anh là vẫn y hệt năm xưa.”


Mạnh Thính nghẹn ngào.

Người con trai ôn nhu nói: “Thính Thính à, anh chưa bao giờ gọi em như vậy hết, em luôn luôn chán ghét anh. Anh đã gọi hai tiếng này ở trong lòng hàng trăm hàng nghìn lần rồi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt căm ghét kia của em, anh lại không có cách nào mở miệng nói thành lời được.”

Không, không phải đâu, Giang Nhẫn.

“Mùa hè năm đó tan học em đi cùng với em gái, anh và Hạ Tuấn Minh cưỡi xe đi ngang qua hẻm nhỏ. Em nói với em gái em, Giang Nhẫn không phải người tốt, không muốn nó thích anh. Thế nhưng Thính Thính à…”  Anh thấp giọng nói, “Giang Nhẫn có thể trở nên rất tốt, anh ta vẫn luôn sẽ vì em mà ngày một tốt hơn.”

“Anh không thể làm gì nhiều hơn cho em.” Anh nói, “Là anh không tốt, nhưng mà đời này, anh đã cố gắng hết sức rồi.”

Giang Nhẫn đứng dậy, nhẹ nhàng phủi lớp bông tuyết trên bia mộ.

Tuyết rơi dày đặc, anh chỉ ăn mặc phong phanh.

Không còn có thể quay đầu lại được nữa.

Cô an nghỉ bên dưới bia mộ, nhìn vị doanh nhân trẻ tuổi từng bước một rời xa.

Giang Nhẫn!

Mạnh Thính đột nhiên mở to mắt, ngoài cửa sổ không còn tuyết rơi dày đặc nữa. Bông hoa trong tay cô đã sớm lụi tàn, khắp cả người Mạnh Thính đều đau.

Trong phòng bệnh trống rỗng nhưng tràn đầy ấm áp, bên ngoài có cảnh tuyết rơi rất đẹp. Nhưng cô lại không nhìn thấy Giang Nhẫn.

Cô kìm nén nhịp đập bên trong trái tim, đặt bông hồng trên tay xuống, chậm rãi vịn vào bức tường đi ra ngoài cửa.

Cánh cửa bị cô gắng sức đẩy ra, ập vào mắt là một gương mặt thấm đẫm nước mắt của bà cụ.

Thiếu nữ tóc dài rối tung, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Lệ bị ngăn lại đang ở cách phòng bệnh mấy bước, mở to hai mắt nhìn thiếu nữ mỹ lệ. Tiểu Khang sống ở nông thôn từ nhỏ vẫn chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Đã một tuần Mạnh Thính không nói chuyện, khi lên tiếng chất giọng khàn khàn không rõ ràng: “Bà nội Giang.”

Mấy người bảo vệ hai mặt nhìn nhau, đều sợ ngây người, một người vội vàng lên tiếng: “Mau đi gọi bác sĩ, cô Mạnh tỉnh rồi.”

Mạnh Thính dìu bà cụ, chậm rãi nói từng tiếng một: “Bà nội Giang đừng khóc.”

Bà nội Giang kéo lấy cánh tay cô: “Bé Nhẫn của bà, bé Nhẫn của bà.”

Tiểu Lệ lúc này mới khiếp sợ tỉnh lại khi trông thấy vị tiên nữ kia còn sống. Cô ấy vội nói: “Cái đó, Giang tổng anh ấy có vẻ không ổn lắm, anh ấy vừa mới mang theo cái túi, em trai tôi nhìn thấy bên trong có dao róc xương, còn có dây thừng băng dính, anh ấy đã đi ra ngoài rồi.”

Tim Mạnh Thính bị lỡ một nhịp, cô nói với bảo vệ: “Cho tôi mượn điện thoại một chút.”

Bảo vệ vội vàng đưa cho cô.

Mạnh Thính gọi một cuộc, đầu bên kia vang lên âm thanh cúp máy.

Mạnh Thính bắt đầu lo lắng: “Điện thoại di động của tôi còn dùng được không?”

Bảo vệ ngẩn người, đúng là vẫn còn dùng được.

Lúc Mạnh Thính bị bắt đi, Văn Duệ đã ném di động của cô vào bên trong bồn hoa, sau đó Giang Nhẫn sốt ruột tìm người rồi nhặt được nó về.

Mạnh Thính vội vàng vào phòng bệnh tìm.

Bên cạnh quả cầu thủy tinh khổng lồ, cô tìm thấy chiếc điện thoại di động cũ của mình.

Đây là chiếc điện thoại mà năm đó khi cô về quê cứu ông ngoại tránh khỏi tai nạn, Thư ba ba đã mua cho cô.

Mạnh Thính ôm hi vọng cuối cùng ấn gọi đi.

Đã mười một giờ tám phút khuya.


Trong phòng tối đưa tay không thấy được năm ngón, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

Là một bản nhạc thuần túy.

Bản nhạc năm đó cô ở trên sân khấu biểu diễn vũ điệu Thiên Nga.

Anh không biết mình đã mang tâm tình gì, đặt bài hát này làm nhạc chuông chỉ dành cho một người.

Ngón tay Giang Nhẫn lướt qua màn hình, chậm chạp nhận điện.

“Giang Nhẫn.”

Anh ngước mắt, một đôi mắt không có nhiệt độ, cũng không có chút ánh sáng nào. Anh biết trạng thái tinh thần của mình đã xong rồi.

Giọng nói của thiếu nữ khàn khàn: “Anh đang ở đâu vậy?”

Giang Nhẫn liếc nhìn Văn Duệ đang ngất xỉu trên mặt đất, đáp lại lời cô từng chữ từng chữ một: “Bệnh viện.”

“Giang Nhẫn.”

“Ừm.”

Cô khó khăn nói: “Về nhà thôi.”

Dao róc xương trong tay anh rơi xuống đất, nước mắt anh trào ra trong giây lát, anh đáp: “Được.”

***

Bác sĩ mở báo cáo ra nói, tâm lý của Giang Nhẫn không được bình thường.

Anh đã bị suy sụp, cũng rất nguy hiểm.

Những người như vậy phải được chữa trị.

Cảnh sát đã xem qua bản báo cáo, không giam giữ Giang Nhẫn.

Văn Duệ bị thương không nghiêm trọng, trải qua bảy phút tra tấn khiến hắn không nhịn được tè ra quần. Nhưng nếu chậm thêm mấy phút, không ai có thể lường trước được hậu quả.

Cảnh sát ghi xong khẩu cung, Giang Nhẫn vẫn không chịu nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên người cô.

Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Tình trạng bây giờ của anh ta không ổn định, cần người giám hộ, nghe nói trước kia chưa từng xuất hiện loại tình huống này, chúng tôi đã xem qua bệnh án của anh ta, hình như cũng chưa bao giờ xuất hiện bộ dạng này.”

Khi anh ta nói mấy câu này ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nhẫn bằng ánh mắt như nhìn những bệnh nhân tâm thần.

Tuy rằng Giang Nhẫn không phải thuộc dạng loại bệnh kia, nhưng khi làm xét nghiệm thì sự cố chấp và tình trạng bệnh lý của anh cũng không thuộc dạng khỏe mạnh.

Đối với một người trưởng thành mà nói thì ba chữ “người giám hộ” không phải là một từ ngữ mang ý chỉ tốt đẹp.

Giang Nhẫn không nói một câu nào, ánh mắt của anh dần dần vỡ vụn, bên trong ánh mắt ấy là sự lạnh lẽo sắc nhọn nhưng tràn đầy cô đơn đau đớn. Ba chữ kia đã đè ép anh, nhưng anh chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng. Trái tim nặng nề lạnh lẽo, Giang Nhẫn rốt cục chịu không được phải đứng dậy.

Mạnh Thính bắt lại tay anh.

Anh rũ mắt, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại từ từ, từng chút một nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.

Thiếu nữ đang cười với anh. Cô nắm chặt bàn tay anh, học theo dáng vẻ của anh, mười ngón giữ chặt.

Tháng Mười Hai, tuyết đã ngừng rơi.

Giang Nhẫn nghe thấy cô nói…

“Người giám hộ của anh ấy, Mạnh Thính.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận