“… cô gái ngốc ạ, đàn ông phải có bản lĩnh mới đáng giá có biết không?”
***
Mạnh Thính trở về trường mới biết chuyện cô cùng Tưởng Dung đánh nhau toàn trường đều biết, nhưng nhà trường chỉ công khai xử phạt Tưởng Dung vào ngày thứ Sáu tới.
Giảng viên hướng dẫn lần trước là cô giáo Ngô tìm Mạnh Thính nói chuyện: “Chuyện của Tưởng Dung chúng ta đều biết cả rồi, bạn ấy có sở thích này vốn dĩ cũng là do hoàn cảnh gia đình tạo nên, những tấm hình chụp kia thầy cô sẽ xóa hết toàn bộ. Đây là một loại bệnh tâm lý, bạn ấy đã tiếp nhận trị liệu bởi giáo viên tâm lý rồi. Tưởng Dung mới mười tám tuổi thôi, tương lai phía trước còn dài, cô hi vọng em có thể tha thứ cho bạn ấy lần này. Nếu có tái phạm thì ngay đến cả pháp luật cũng không bỏ qua cho Tưởng Dung đâu.”
Mạnh Thính gật đầu.
Pháp luật sẽ không truy cứu những chuyện chưa được phát sinh, tuy rằng Tưởng Dung chụp hình riêng tư của những bạn nữ khác, nhưng cô ta chưa từng công bố ra bên ngoài, cho dù là hai tấm hình kia của Mạnh Thính, đó cũng chỉ là ảnh chụp ngày thường mà thôi. Bảo lưu kết quả là một hình thức xử phạt khá nghiêm trọng, nếu như sau này bệnh tâm lý của Tưởng Dung tốt hơn thì cô ta có thể trở thành một luật sư xuất sắc hoặc là một quan tòa.
Tống Hoan Hoan biết chuyện thì cảm thấy đáng tiếc: “Cậu cứ vậy mà tha thứ cho cô ta sao Thính Thính, tớ cho rằng loại người như cô ta là đáng hận nhất. Tâm lý biến thái quá! Phải nên bị người ta mắng cho chết luôn.”
“Bệnh tâm lý đó, có thể trị được.”
“Đúng là có mình cậu tin là trị được thôi, tớ thấy đó là bản tính của con người, Tưởng Dung không còn cách nào khác nên mới khuất phục đi xin lỗi rồi tiếp nhận trị liệu mà thôi. Tớ cho rằng người mắc bệnh tâm lý mãi mãi cũng không thể tốt hơn được.”
Mạnh Thính mím môi, nhỏ giọng đáp: “Có thể trị được mà.”
Dù rằng xác suất rất nhỏ nhưng không phải Giang Nhẫn đang dần dần trở nên tốt hơn đó sao? Đã lâu lắm rồi anh chưa hề phát bệnh.
Thời tiết tháng Mười Hai mỗi lúc một lạnh, Chu Tịnh, vị hoa khôi được trường đại học B bình chọn lần trước đang trong giai đoạn yêu đương, mà đối tượng là một nam sinh cao lớn gầy gò.
Nam sinh kia rất cần cù chăm chỉ và đáng tin cậy, khi nở nụ cười trông ấm áp vô cùng, tuy rằng gia cảnh không thuộc dạng phú nhị đại như Tần Dương, nhưng cũng không kém là bao. Tất cả mọi người cảm thấy hai người họ rất xứng đôi vừa lứa.
“So với bạn trai của Mạnh Thính thì tốt hơn nhiều, người bạn trai kia hả chậc chậc.”
Có người không tin nói: “Các cậu thật sự là đã từng gặp qua rồi sao? Vẻ ngoài của Mạnh Thính hợp gu của tớ hơn Chu Tịnh, tớ thấy các cậu đang bịa chuyện thì có.”
“Đúng thật là chạy tới từ công trường mà, quần áo anh ta mặc trên người rất dơ, cậu không biết lúc đó chấn động cỡ nào đâu, anh ta còn đội theo cả mũ bảo hộ, cái loại ở công trường đó, chân còn có hơi không được bình thường nữa. Anh ta vừa chạy đến đã ôm lấy hoa khôi, cô hoa khôi kia còn ôm lại anh ta nữa, tròng mắt của bọn tớ muốn rớt xuống luôn rồi!”
“Ôi trời ơi nữ thần của tôi!”
“Không phải trước đó Tưởng Dung còn từng chụp được hình của bọn họ sao? Cô ấy đi cùng anh chàng công trường kia đến quán ăn. Cậu nhìn bạn trai Chu Tịnh và cô ấy xem, ngọt ngào giản dị đẹp như một bức tranh, lần trước tớ còn tận mắt nhìn thấy bạn trai cô ấy tự tay cắt bít tết cho cô ấy nữa đó!”
Lúc Mạnh Thính mang theo khăn quàng cổ vội vàng tiến vào từ bên ngoài, một đám người ngồi lê đôi mách cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.
Nhưng mà trong số đám người ngồi lê đôi mách cũng không thiếu người thích cười trên nỗi đau của người khác. Mặc dù đám người bọn họ không được trời phú cho vẻ bề ngoài đẹp mắt như Mạnh Thính, nhưng nếu như Mạnh Thính sau này mà có đi cùng với những thứ mà đám người họ cảm thấy chướng mắt, tựa như đó là những thứ mà bọn họ rất khinh thường vứt bỏ, mà Mạnh Thính lại nhặt lên, chuyện như vậy khiến cho tâm lý của bọn họ trở nên thoải mái hẳn.
Có người âm thầm nói: “Tần Dương không còn theo đuổi cô ta nữa, có lẽ cảm thấy Mạnh Thính lại đi yêu đương với cái tên không cùng đẳng cấp với anh ấy cho nên mới khinh thường như vậy.”
Tháng Mười Hai ở thành phố B đã có tuyết rơi, bên ngoài phủ đầy băng tuyết, hoàn toàn trắng xóa. Hàng mi dài của Mạnh Thính buông xuống, cô ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài. Cô không lên tiếng, tiếp tục xem sách tâm lý học tội phạm.
Những sách này đều không thuộc chuyên ngành, nhưng nó có thể giúp cô nắm vững chuyên ngành mình theo học hơn.
Cô im lặng, chẳng cần giống như Chu Tịnh ngọt ngào cùng bạn trai, chỉ riêng một mình cô thôi cũng đủ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Điều này khiến cho đám người quay đầu nhìn cô phải ngậm miệng.
Trước kỳ nghỉ Tết, một số sinh viên năm cuối khoa Kiến Trúc của trường đại học B đã nhận được một cơ hội thực tập. Cơ hội này khiến cho toàn trường đều hâm mộ vô cùng, đó là trở thành hai mươi thực tập sinh được Tuấn Dương chiêu mộ.
Nghe nói sau khi bọn họ tốt nghiệp thì xác suất trở thành nhân viên của Tuấn Dương là rất cao.
Ngay cả Mễ Lôi cũng không nhịn được cảm khái: “Thật là lợi hại quá, môi trường ở Tuấn Dương tốt như vậy, là số một số hai trên cả nước đó. Mấy đàn anh đàn chị ấy sau này còn có thể thăng chức lên làm quản lý nữa, hâm mộ quá đi a a a!”
Tống Hoan Hoan cắn kẹo que: “Đừng hâm mộ làm gì, cậu cố gắng học tập tốt chuyên ngành của mình đi, tương lai có thể đến Tuấn Dương để thực tập, treo cái bảng hiệu danh tiếng tiền lương cao ngất ngưỡng.”
“Cút, xác suất kia nhỏ lắm biết không. Thính Thính ơi cậu có muốn đến Tuấn Dương thực tập không?”
Mạnh Thính cong môi mỉm cười: “Không nghĩ đến, tớ muốn làm luật sư.”
Mà bây giờ thái tử gia của Tuấn Dương đang ở thành phố H cố gắng kiếm tiền để nuôi cô.
Thái tử gia ngày thường keo kiệt, bởi vì đã nghèo đến mức thảm thương luôn rồi. Ấy vậy mà sắp hết năm lại rất hào phóng, phát tiền thưởng cuối năm cho mỗi người phụ trách.
Cao Nghĩa không nhịn được trêu chọc: “Cô ấy sắp trở về nên tâm trạng tốt quá nhỉ? Sao mà hào phóng quá vậy?”
Giang Nhẫn cười mắng: “Ông đây có keo kiệt bao giờ đâu!”
“Lúc trước bận đến rạng sáng, rủ cậu đi ăn khuya cậu còn không thèm đi, nói là không có tiền mà.”
Giang Nhẫn thản nhiên nói: “Thì vốn dĩ là không có tiền mà, tiền thưởng được trích ra từ ngân sách cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Sang năm còn phải dựa vào bọn họ nhiều, tốt nhất là không nên khiến cho lòng người rét lạnh.”
Cao Nghĩa nói đùa: “Giang tổng càng ngày càng có phong thái của ông chủ rồi nha ha ha ha ha!”
Tết năm nay Giang Nhẫn không về thành phố B ăn Tết, còn Văn Duệ đã sớm trở về nhà họ Giang.
Bà nội Giang bắt đầu ầm ĩ, bà cụ đã lớn tuổi cầm trái cây ném vào Văn Duệ, cuối cùng khóc lóc, bàn tay đầy nếp nhăn che mặt, khóc đến thương tâm vô cùng: “Bé Nhẫn của bà không về rồi, chắc chắn là các người dám khi dễ bé Nhẫn của ta. Ngay cả nhà mà nó còn không trở về nữa.”
Sắc mặt Văn Duệ cứng đờ, mỉm cười nhặt quýt lên, nhẹ nhàng sờ vào mái tóc hoa râm của bà cụ: “Dì Lan, Giang Nhẫn phải đi lập nghiệp mà.”
Bà nội Giang đẩy hắn ra, trừng to mắt: “Mày cút đi! Mày chính là ác quỷ A Tỳ Địa Ngục!”
Giang Quý Hiển đau đầu, ông lên tiếng: “Mẹ, mẹ yên lặng chút được không, thằng nhóc thối kia không làm được tích sự gì, mẹ khóc làm gì, sắp hết năm rồi, khóc là điềm xấu đó.”
“Ta đã chuẩn bị bao lì xì cho bé Nhẫn rồi, mày đưa nó, mày phải đưa cho nó!”
Bà lấy một bao lì xì lớn từ trong tay áo ra, bên trong dày thành một xấp. Giang Quý Hiển đành nhận lấy: “Được, được, con sẽ đưa nó.”
Văn Duệ đứng một bên quan sát, nụ cười từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Giang Quý Hiển nói: “Cậu đừng để bụng, bây giờ mẹ cứ như con nít ấy.”
“Không đâu anh rể, anh và chị đều có ơn sâu nặng đối với em, em cũng không biết làm thế nào để báo đáp anh, em có thể hiểu được tâm trạng của dì Lan.”
“Vậy thì tốt rồi. Thằng nhóc thối Giang Nhẫn này!”
Mặc dù ngoài miệng Giang Quý Hiển mắng chửi, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Dự án công trình bất động sản của Giang Nhẫn ông cũng biết nó có chút tiến triển, dù ngoài miệng cằn nhằn Giang Nhẫn, nhưng con trai mình đã trở thành người đàn ông đội trời đạp đất, trong lòng người làm cha như ông luôn rất phấn khích và tràn đầy kiêu ngạo.
Văn Duệ đẩy mắt kính, lạnh lùng nghĩ, không phải người một nhà thì đến cùng cũng không phải.
Trên dưới lớn nhỏ đều không xem hắn là người thân trong nhà. Hắn mà cần sự bố thí đó của Tuấn Dương à? Mặc dù thái tử gia đánh hắn, nhưng chỉ cần Giang Quý Hiển nói xin lỗi thì mọi chuyện liền xong xuôi. Suy cho cùng cũng không phải ruột thịt.
Văn Duệ quay về nhà bộc phát tâm trạng, đợi đến khi hắn bình tĩnh lại rồi mới gọi điện cho người ở thành phố H bên kia.
***
Lúc Mạnh Thính và Thư Dương ngồi xe lửa trở về, cô thấp giọng nói: “Thư Dương…”
“Sao vậy?”
“Chuyện chị đánh nhau ở trường, em đừng nói cho ba ba nghe được không?”
Thư Dương không nhịn được cong môi, quay đầu sang chỗ khác nhìn bên ngoài cửa sổ.
Mạnh Thính chán nản nói: “Tết chị sẽ cho em một bao lì xì, em đừng nói với ba nhé.”
“Được.”
Mạnh Thính biết Giang Nhẫn bận rộn, lúc về nhà thì vẫn chưa thông báo cho anh biết. Nếu để anh đến đón cô chắc có lẽ sẽ phải dở dang rất nhiều chuyện, thời điểm này các công ty đều đang bận rộn đủ điều.
Hai chị em về nhà, Thư Chí Đồng rất vui vẻ, liền hỏi thăm cuộc sống ở đại học của bọn họ như thế nào.
Buổi chiều Mạnh Thính ra ngoài đi đến An Hải Đình.
Vẫn là người nhân viên lúc trước từng tiếp nhận những ngôi sao kia của cô, nhân viên ấy nhìn thấy cô liền nhận ra ngay: “A?”
Mạnh Thính đưa cho cô ấy quà Tết mình mang theo: “Cảm ơn chị lần trước đã giúp em nhiều việc như vậy, năm mới vui vẻ, công việc thuận lợi.”
Cô nhân viên chào hàng cười đến mặt mày cong cong: “Cảm ơn cô Mạnh.” Cô ấy nhìn thiếu nữ trước mắt này liền nhớ đến chuyện Tiểu Giang tổng mặt mũi bốc hỏa quay lại tìm những ngôi sao kia.
Mạnh Thính hỏi thăm địa điểm văn phòng hiện tại của Giang Nhẫn, từ chỗ này đến đó có hơi xa, gần ven biển, nhưng cũng là một đoạn đường.
Giang Nhẫn rất có ý tưởng, tuy là nơi này địa bàn tiện nghi nhưng khách quan mà nói nó không phải là khu vực để khai phá, tương lai mà đi tuyên truyền cũng rất khó khăn. Công trình của anh có quy mô rất lớn, Mạnh Thính cố gắng nhớ lại, giá nhà tăng cao chính là thời điểm cuối năm chuẩn bị sang năm mới. Nếu như anh thực hiện xong công trình này, cộng thêm tuyên truyền rộng rãi, thì nhất định sẽ trở mình.
Chỉ cần quan sát mảnh đất chỗ kia thì biết ngay dã tâm của người con trai này không nhỏ chút nào.
Mạnh Thính mới đến liền thấy Cao Nghĩa đang vội vàng đi ra ngoài.
Cao Nghĩa nhìn thấy cô thì ngẩn người: “Mạnh Thính?”
“Dạ, chào chú ạ, xin hỏi chú là?”
“Chú là Cao Nghĩa, con đến tìm Giang tổng à?”
Lần đầu tiên Mạnh Thính nghe người khác gọi Giang Nhẫn là Giang tổng, cảm thấy rất mới lạ, cô gật đầu một cái. Cao Nghĩa nhíu mày: “Công trình xảy ra chút chuyện, hợp đồng cũng gặp phải một vài vấn đề. Nếu không thì con…” Cao Nghĩa muốn nói nếu không thì con hãy về trước đi, nhưng suy nghĩ một hồi lại nói, “Nếu vậy con đi tìm Giang tổng đi, tâm trạng của nó không được tốt lắm, khuyên được gì thì khuyên, người trẻ tuổi mà, luôn phải có lúc thất bại và những lúc thăng trầm lận đận.”
Giang Nhẫn ngồi ở bờ biển, anh cong một chân lên, nhìn qua anh giống như đang ngắm nhìn hoàng hôn trên biển cả.
Lúc thấy Mạnh Thính xuất hiện anh còn tưởng đó là ảo giác của mình.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, khoác cho anh chiếc khăn quàng cổ của mình, giọng nói mềm mại: “Có ấm không?”
Anh mỉm cười: “Ừm.”
“Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Không có việc gì.” Anh đáp lại cô nhẹ nhàng như mây gió, “Anh xử lý ổn thỏa hết rồi.”
“Nói dối, lúc nãy chú Cao Nghĩa nói là vô cùng nghiêm trọng.” Cô rất lo lắng, cặp mắt to phản chiếu sắc trời chiều, ngồi xổm trước người anh, ngẩng đầu nhìn vào anh, hàng mi tựa lông vũ đang nhẹ nhàng vểnh lên.
Giang Nhẫn cong môi cười: “Em thật xinh đẹp.”
Suýt chút nữa thì Mạnh Thính bị anh làm cho tức quá hóa cười.
“Còn anh bây giờ thì xấu xí muốn chết rồi.”
Anh kéo cô sang, đã hai đêm rồi anh không ngủ, cái cằm mọc râu nhàn nhạt, anh cúi đầu hôn cô: “Có đẹp hay không có gì hay đâu, đàn ông con trai cần đẹp đẽ để làm gì, cô gái ngốc ạ, đàn ông phải có bản lĩnh mới đáng giá có biết không?”
Cô cảm thấy hơi ngứa, cười khanh khách đẩy anh ra: “Đi ra đi ra.”
Giọng nói của “cô gái ngốc” này thật ngọt như mật, khiến anh phải cong môi cười.
Cô thổi phù phù lên khuôn mặt anh tuấn của anh, cười đến đuôi mắt toát ra nước mắt: “Nhột quá a ha ha ha…”
Giang Nhẫn kéo cô lên, vỗ cát trên người cô xuống, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Ngoan, quay về ăn Tết rồi đi chơi đi, chờ anh giải quyết xong chuyện mấy ngày tới tìm em chơi có chịu không?”
Mạnh Thính biết anh không muốn cô thấy sự thất bại của anh.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn như vậy, hi vọng cô sẽ nhìn thấy mặt to lớn vĩ đại của anh, không hi vọng cô sẽ nhìn thấy sự yếu đuối và vết sẹo của mình.
Chàng trai của cô vốn rất tự ti, vậy nên cô cũng gặng hỏi chuyện của anh nữa.
Mạnh Thính vẫy tay với anh, để anh rời đi trước.
Cô gọi điện thoại cho Thư ba ba, nói là lâu lắm rồi mới quay về đây nên tối nay sẽ ngủ lại nhà của Triệu Noãn Chanh. Sau đó cô tìm Cao Nghĩa cầm lấy chìa khóa dự bị, lấy một phần tiền ra đưa cho Cao Nghĩa: “Chú Cao, đầu xuân tới con sẽ quay lại trường ở thành phố B, Giang Nhẫn vẫn luôn không ăn uống đàng hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy dạ dày sẽ không chịu nổi, xin chú giúp con chăm sóc cho anh ấy ạ.”
Cao Nghĩa cười khổ: “Được.” Số tiền này vốn dĩ Giang Nhẫn mượn của ông để đưa cho Mạnh Thính, bây giờ cô gái này muốn ông dùng số tiền này để chăm sóc cho Giang Nhẫn.
“Bình thường anh ấy hay ăn gì ạ?”
“Mì gói.” Cao Nghĩa cảm thấy đau lòng, “Lúc nào bận quá thì chỉ uống có mỗi chén canh thôi.”
Anh là một ông chủ hào phóng nhưng đối với bản thân lại keo kiệt như vậy. Khi nào mời khách xã giao, anh đành phải làm khoa trương, xa hoa một chút.
Mạnh Thính mím chặt môi, cô đi mua đồ ăn và thịt rồi đến nhà Giang Nhẫn, lúc vào đến phòng bếp nhà anh mới hiểu Cao Nghĩa không hề nói quá một chút nào.
Mấy bịch mì gói vẫn còn đó, đến cả trứng gà còn không có.
Cô dọn dẹp xong xuôi nhà bếp, rồi thái thịt nấu cơm, bận bịu từ sáu giờ rưỡi bận đến bảy giờ rưỡi vẫn chưa thấy anh trở về.
Giang Nhẫn không ở bên cô, đoán chừng chuyện bên kia vô cùng nghiêm trọng.
Mạnh Thính không động vào đồ của anh, chỉ nấu nướng thật tốt, để trong nồi ấm chờ anh về.
Cô nhớ lại thời điểm nhìn thấy anh là vào năm lớp Mười Một, lúc ấy anh để quả đầu màu bạc đeo hoa tai kim cương, lái một xe thể thao siêu tốc độ màu bạc, chạy chiếc xe gắn máy vùng núi động cơ phát ra vang vọng cả một đoạn đường.
Toàn thân đều mặc đồ hàng hiệu, đến Tiểu Cảng Thành chơi một đêm thôi mà bỏ ra cả nghìn tệ.
Cô vừa so sánh với trước kia vừa nhớ lại đánh giá của các bạn học đối với anh, trong lòng chua xót vô cùng.
Nếu Giang Nhẫn vẫn còn như trước đây, đoán chừng đám người kia còn không dám hé miệng nói câu nào nữa là. Thật ra sâu thẳm bên trong con người anh là sự bá đạo phách lối vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ là trong lòng ngoan cố mà cho rằng, bản thân không xứng với cô. Vậy nên mới càng cố gắng trở nên chín chắn và có trách nhiệm.
Ngọn đèn nơi đây dần dần tắt hẳn, thành phố H không phồn hoa sầm uất như thành phố B.
Vào ban đêm, thành phố nhỏ trở nên tịch mịch.
Cho đến mười một giờ, Giang Nhẫn mới mở cửa, ánh đèn nho nhỏ trong phòng khách chiếu sáng, anh chợt ngẩn người.
Anh mới trở về từ bệnh viện, trong đơn vị thi công có một công nhân gặp chuyện, ban đầu các chú công nhân đã quen với cách thức một người ném gạch lên một người chụp lấy, như vậy sẽ bớt việc lại nhanh hơn. Mọi chuyện tưởng như bình thường vậy mà lại xảy ra chuyện, người tiếp nhận cục gạch kia không cầm chắc tay, cục gạch liền rơi xuống dưới, đập vào đầu của một công nhân lớn tuổi, phần đầu bị nện vào chảy máu tươi ròng ròng.
Mặc dù chuyện này là do bên thi công xảy ra chuyện, nhưng Giang Nhẫn thân là ông chủ lớn, nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì công trình cũng sẽ bị trì hoãn theo.
“Nhà dột còn gặp mưa”, hợp đồng với bộ phận vật liệu xây dựng bên kia bỗng nhiên cố tình đòi nâng giá.
Trong lòng Giang Nhẫn trầm xuống, lúc đầu đã bàn bạc xong xuôi, nhưng người ta đột nhiên đổi ý thì bên kia phải bồi thường hoàn toàn, nhưng bây giờ anh không quyền không thế, thật sự không thể nào giải quyết gọn gàng với bọn họ được.
Đã nói hết những lời hữu ích, nhưng bên kia cũng không hé miệng.
Đã hai đêm rồi anh không ngủ, trong lòng bực bội không chịu được.
Hai chuyện cộng lại, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì kế hoạch công trình sẽ phải sụp đổ.
Anh ngồi ở bờ biển một hồi lâu mới bình ổn lại tâm tình, tiếp tục vực dậy xử lý chuyện rối rắm này.
Giang Nhẫn đi qua, nhìn thấy Mạnh Thính co rút trên ghế sô pha ngủ say.
Khuôn mặt nho nhỏ của cô mềm mại núc ních, trắng nõn đáng yêu vô cùng.
Trong phòng bếp còn có mùi thơm nhàn nhạt, Giang Nhẫn mở nồi ra, nhìn thấy đồ ăn đã được nấu nướng trông cực kỳ ngon, nhưng nó đã nguội mất rồi.
Anh không thể nói nên lời cảm xúc của mình trong giây phút này.
Anh không hề nói bất cứ điều gì với Mạnh Thính, rất sợ Mạnh Thính sẽ xem thường anh, cho rằng anh thật vô dụng.
Thầy giáo Tôn Nghị bên kia đã kể lại chi tiết tin đồn trong trường đại học B cho anh nghe, cô chính là cô gái đẹp nhất trong trường, nhưng trong mắt của các bạn học cùng lớp, khắp nơi đều bàn tán xôn xao về anh.
Giang Nhẫn chỉ muốn càng nhanh hơn một chút để đi đến bên cô.
Anh từng gặp ác mộng vô số lần, trong mơ đều thấy cô nói lời chia tay với anh rồi sau đó ở bên một nam sinh cao lớn gầy gò tài hoa hơn người, dạng người giống như Văn Duệ kia.
Bước chân anh khập khiễng, có làm sao cũng không thể nào đuổi kịp cô.
Sau khi tỉnh mộng, anh che giấu đi hết những nỗi niềm thống khổ và nhếch nhác không chịu được của mình. Tự nói với bản thân mình cô đã nói sẽ không ngại những điều này.
Anh cũng không phải chưa từng nếm mùi thất bại bao giờ, nhưng nếu thất bại thì cái gì anh cũng không có.
Anh hấp tấp, nóng nảy như vậy cũng chỉ bởi vì bất kể có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa anh và cô vẫn còn rất xa.
Trong lòng của anh rất rõ ràng, chỉ cần anh không quấy rầy cuộc sống của cô thì cô chỉ cần một khuôn mặt xinh đẹp và thành tích hoàn hảo như vậy đều có thể sống thật tốt. Có người đàn ông nào nỡ đối xử không tốt với một cô gái như vậy cơ chứ.
Nếu cô không đối xử tốt với anh thì anh còn cảm thấy mình khó mà xứng với cô.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô còn tốt hơn thế nữa.
Muốn cô chờ cô liền chờ, muốn bao nhiêu ngoan có bấy nhiêu ngoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...