Diêm Tô đứng ở bên giường, hai tay dấu ở trong tay áo cũng nhanh nắm thành quyền. Mặc dù cảm thấy Nhạc Sở Nhân sẽ không ra tay với hắn, nhưng nếu hắn vẫn không biết điều, rất khó đảm bảo Nhạc Sở Nhân sẽ không trở mặt. Nàng chỉ cần nhúc nhích tay, chờ đợi Phong Triệu Thiên chính là có rất nhiều kiểu chết, nhưng thiên hạ không có bức tường không lọt gió, nếu không có tờ chiếu thư kia của Phong Triệu Thiên, thì sau này đường đi của Phong Duyên Thiệu và chủ nhân sẽ rất khó.
“Ngươi dám?” Phong Triệu Thiên cắn chặt hàm răng, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
“Ha ha, ta dám đó.” Nhướng mày, nàng cười không sợ trời không sợ đất.
“Ngươi …” Hô hấp của Phong Triệu Thiên dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, quả thật bị tức không nhẹ.
“Trò giỏi hơn thầy, đánh đâu thắng đó, chẳng lẽ cho tới bây giờ phụ hoàng không cảm thấy tự hào sao? Ngài muốn phát triển quốc gia này muốn dân giàu nước mạnh tung hoành bốn phương? Hay ngài chỉ muốn nắm quyền sống chết của người trong thiên hạ ở trong tay mình? Ta cảm thấy ngài chọn ý sau. Ngài ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, từng có chiến công huy hoàng sao? Theo ta được biết thì không có, nhưng nếu người khác chỉ sợ không nhất định rồi. Anh hùng xuất thiếu niên, thế hệ này càng nhiều anh hùng thiếu niên, ngài già rồi, ngài không thể không thừa nhận.” Chậm rãi buông ra cổ tay của hắn, Nhạc Sở Nhân cười nhẹ. Chẳng biết lúc nào trên ngón tay đã có thêm một cây ngân châm, lập lòe tỏa sáng, nàng cũng không có dùng nó ở trên người hắn.
Ánh mắt của Phong Triệu Thiên từ trên mặt Nhạc Sở Nhân dời đi, cuối cùng rơi vào ngân châm trên tay nàng.
Ánh mắt thâm sâu, hắn đang tự hỏi. Diêm Tô đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, bàn tay nắm chặc chậm rãi buông ra. Tất cả mọi người là người thông minh, chắc hẳn cũng không muốn cá chết lưới rách.
“Triệu tập trọng thần lục bộ.” Nhắm mắt lại, đây là câu nói cuối cùng của Phong Triệu Thiên.
Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía Diêm Tô, Diêm Tô như trút được gánh nặng cười cười gật đầu, làm được rồi.
Cung cấm kéo dài đến bảy ngày, rốt cuộc giải trừ. Sau đó hoàng thượng hạ chỉ triệu tập trọng thần lục bộ tiến cung, trong lúc nhất thời xe ngựa như nước tiến vào cửa rộng, văn võ triều thần tiến cung, đến Thừa Đức điện.
Lúc đó, Nhạc Sở Nhân đã ngồi chơi trong cung của Trần phi. Từ lúc Phong Triệu Thiên nói triệu tập lục bộ thì Diêm Tô đã đi truyền tin cho Phong Duyên Thiệu, chắc hẳn lúc này bọn họ đã tụ tập ở Thừa Đức điện.
“Ngày đó ta đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ta lại không được ra cửa cung, càng không cách nào phái người đi truyền tin. Sau đó hết cách rồi, ta phái người tìm ca ca tới, chỉ có hắn có thể tùy tiện ra vào hậu cung mà không bị người hoài nghi. Ta nói tình huống khác thường này với hắn, hắn đã phái tâm phúc đi báo cho Ngũ Vương. Nếu không đêm đó Ngũ Vương sẽ không thể dẫn người đến nhanh như vậy, Hoàng Cung này cũng sẽ bị Tương Vương khống chế.” Nằm ở trên giường quý phi, Trần phi mềm mại nói chuyện ngày đó, nàng cũng là một người quan trọng trong đó.
Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế thưởng thức đôi mắt quyến rũ như tơ của Trần phi, nghe nàng nói xong, không khỏi cười khẽ, “Nghe nói ngươi và Quốc sư vẫn không qua lại, ngươi tìm hắn hắn còn tới, có thể thấy được tình nghĩa huynh muội vẫn còn.” Đến nay, Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua người Quốc sư trong truyền thuyết kia.
Trần phi quyến rũ cười, “Đó là hắn có lỗi với ta, trong lòng có thẹn, ta có việc tìm hắn hắn tự nhiên sẽ đến.”
“Tiếp theo ngươi tính toán như thế nào? Người đó sẽ không để cho hắn tiếp tục ở trong cung, chỉ sợ ngươi cũng phải rời đi rồi.” Phong Triệu Thiên cũng không phải thoái vị, mà lấy lý do thân thể không khỏe đưa quyền giám quốc cho Phong Duyên Thiệu. Mặc dù nói giám quốc, nhưng đồng nghĩa với chiêu cáo thiên hạ, ngôi vị hoàng đế truyền cho Phong Duyên Thiệu rồi.
Trần phi cười cười không có trả lời, đảo mắt nhìn ra phía ngoài, bầu trời rộng lớn, khuôn mặt xinh trên quyến rũ của nàng lại cất giấu ưu sầu và bất đắc dĩ.
Đột nhiên, một tiểu công công chạy nhanh từ bên ngoài vào, vượt qua thềm cửa mất thăng bằng bùm một cái nằm rạp trên mặt đất, còn không kịp đứng lên thì vội vàng nói: “Nương nương, Thất Vương phi, không tốt. Không biết sao Tương Vương từ trong đại lao đi ra, mang theo mấy ngàn người chém giết vào Hoàng Cung rồi.”
“Cái gì?” Trần phi xoát đứng lên, lông mày của Nhạc Sở Nhân nhíu lại, quay đầu nhìn Trần phi, hai người bước nhanh về phía cung điện Thừa Đức.
Trên đường đi, cung nhân đều rối loạn thành một đoàn, mơ hồ có thể nghe được tiếng chém giết từ xa xa truyền đến. Có lẽ bởi vì bố cục của Hoàng Cung, tiếng chém giết kia nghe càng thêm nặng nề, càng kinh tâm. Ánh chiều tà nghiêng về phía tây, chân trời xuất hiện mấy tia nắng chiều màu đỏ như báo trước hôm nay không yên ổn.
Đi đến Thừa Đức điện, trước điện đã bị cấm vệ quân vây quanh, nhất trí đối ngoại, cung tên đã được lên dây, mặc dù trận thế không tầm thường, nhưng đây là thành lũy cuối cùng rồi.
Chỗ cửa điện, những văn võ triều thần phụng lệnh đều tụ tập ở chỗ này. Phần lớn người cũng bắt đầu lo lắng sợ hãi, đặc biệt người đứng ở chỗ cao nghe tiếng chém giết nơi xa càng rõ ràng, gõ thẳng vào trong lòng mọi người.
Đi qua, Nhạc Sở Nhân liếc nhìn Phong Duyên Thiệu, nhưng không tìm được Phong Duyên Thương. Chắc hẳn hắn còn trong thành, Hoàng Thành giới nghiêm, hắn dẫn theo phần lớn binh lính canh giữ, nếu biết được trong cung xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ chạy đến đầu tiên.
“Ngũ ca.” Đi qua, hai tay Phong Duyên Thiệu để sau lưng, vẻ mặt nặng nề, trấn định tự nhiên.
“Vào trong điện đi.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu vẫn lịch sự nho nhã, dù trận thế như vậy, cũng không chút nhiễu loạn hắn.
Khóe môi của Nhạc Sở Nhân giật giật, “Có ta ở đây, các ngươi không chết được.”
Phong Duyên Thiệu cong môi mỉm cười, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, giữa lông mày đầy yêu thương của một huynh trưởng đối với muội muội, “Chúng ta sẽ không chết, nhưng bọn họ hẳn phải chết.”
Hơi nhíu mày, Nhạc Sở Nhân có chút không hiểu ý của Phong Duyên Thiệu, hắn rất tự tin nhất định sẽ thắng sao?
Vẫn đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân, đôi mắt của Trần phi sáng ngời, sau một khắc im lặng mỉm cười, đưa tay nắm chặt tay của Nhạc Sở Nhân, kéo nàng lui về sau mấy bước. Mặc dù chung quanh đều là người, nhưng bọn họ vẫn lo lắng không sai, lúc càng đánh giết đến gần, căn bản không ai chú ý đến hai người bọn họ.
“Tương Vương không phải tự mình chạy đến đấy, giết tiến cung cũng không phải thuộc hạ của hắn, hắn bị người cưỡng ép mang ra ngoài. Mượn danh nghĩa của hắn giết vào Hoàng Cung, vì muốn diệt chúng ta.” Giong nói của Trần phi giảm thấp xuống, nói xong, ánh mắt nhìn lướt về phía Thừa Đức điện, ý nghĩa rõ ràng.
Nhạc Sở Nhân giật mình, “Những người này là người của hắn?” Hắn, chính là Phong Triệu Thiên. Đã tính toán trước rồi sao! Nhạc Sở Nhân âm thầm lắc đầu, nàng cho rằng Phong Triệu Thiên thật sự thỏa hiệp. Xem ra hắn đang chờ cơ hội này, tụ tập triều thần bên phe của Phong Duyên Thiệu ở chỗ này. Sau đó người của hắn mượn danh nghĩa Tương Vương giết vào Hoàng Cung, giết những người có dị tâm(*suy nghĩ gian dối, đối nghịch) với hắn. Thành công, như vậy lịch sử mặc hắn sửa, viết như thế nào cũng do hắn định đoạt. Nếu thất bại, người chịu tội thay chính là Tương Vương, hắn vẫn là Hoàng Thượng bị thương nằm trên giường không dậy nổi.
Trần phi gật gật đầu, “Ngũ Vương đã sớm đoán đến, không cần lo lắng.” Nụ cười xinh đẹp bên môi, người kia thông minh như thế, sao có thể thất bại đây?
Tiếng kêu tới gần, chỉ cần đột phá cửa cung ngoài trăm thước kia, bọn họ sẽ vào được.
Một tiếng ầm vang, triều thần ở đây phát ra âm thanh hoảng sợ. Bọn họ chạy tới rồi, hơn nữa đang đánh nhau với người ngoài cửa Thừa Đức điện, tất cả mọi người không bình tĩnh.
Lại vang một tiếng, cánh cửa cao lớn kia nặng nề ngã xuống đất, va chạm vào mặt đất phát ra âm thanh gần như chấn động lỗ tai. Mọi người ào ào lui về sau, cho dù phía trước có cấm quân chống đỡ, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi.
Bọn họ vọt vào, những người đó mặc áo giáp, trang bị tốt hơn cấm quân rất nhiều. Không giống tiểu công công nói mấy ngàn người, kỳ thật cũng chỉ có vài trăm người mà thôi. Bọn họ giống như mây đen cuồn cuộn trong chốt lát xông tới, bên kia đã có triều thần kinh hoảng không biết nên làm gì rồi.
“Giết!” Một tiếng giết cao vút, bọn họ anh dũng xông lên, bên này cung tiễn đã được bắn ra, tiếng xé gió vù vù, phóng về phía trước một hàng người ngã xuống.
Mũi tên nhanh, bọn họ còn nhanh hơn, người trước ngã xuống, người sau xông lên, mắt của Nhạc Sở Nhân nhìn cũng choáng rồi.
Bên cạnh hơn phân nửa triều thần đã loạn một đoàn, chỉ có người đứng ở một chỗ với Phong Duyên Thiệu thì trấn định tự nhiên, mà ngay cả bốn người công công cung nữ đứng ở cửa điện kia đều bình tĩnh dường như không phát hiện tình hình chiến loạn trước mắt.
Chẳng qua trong nháy mắt, cẩm thạch dưới bậc thang có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, mùi máu tươi xông vào mũi.
Đột nhiên, trước cửa cung điện nhảy vào một đám người mặc y phục màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, trong nháy mắt gia nhập chiến cuộc, chém giết lần nữa bắt đầu.
Nhạc Sở Nhân liếc một cái đã nhận ra bọn họ, đó là hộ vệ của Vương Phủ. Quả nhiên, sau một khắc một người cầm thượng phương bảo kiếm trong tay xuất hiện ở cửa cung, trường bào màu đỏ tía dính đầy máu tươi xinh đẹp lạ thường. Hắn phong thần tuấn lãng, mỉm cười luôn treo bên khóe môi đã không còn, phượng mâu tĩnh mịch nhưng đầy lạnh nhạt. Mũi kiếm sắc bén kia làm cho hắn thoạt nhìn như Tu La, dù là Nhạc Sở Nhân cũng phải kinh ngạc.
Sự xuất hiện của hắn, làm cho triều thần đang rối loạn yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghĩ tới hắn cũng chỉ là một ma ốm vừa khỏi bệnh không lâu, mang đến đây không hơn trăm người sao có thể địch nổi người của Tương Vương?
Nhưng để cho bọn họ khiếp sợ vẫn còn phía sau. Phong Duyên Thương chỉ dừng lại một lát ở cửa cung, sau một khắc mãnh mẽ nhảy vào vòng chiến, thân pháp vô cùng nhanh làm cho những âm thanh lộn xộn giảm xuống lần nữa.
Cho tới bây giờ Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua Phong Duyên Thương giết người, nhưng hôm nay rốt cuộc thấy được, toàn bộ quá trình nàng gần như không có nháy mắt, máu tươi phun ra tung tóe như một cảnh phim quay chậm, kiếm rơi người chết, chỉ đơn giản như vậy.
Máu chảy thành sông, động tác của hộ vệ Vương Phủ cũng lưu loát, ánh chiều tà rơi xuống đỉnh núi, mọi thứ nơi đây cũng kết thúc. Chân tay bị cụt đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm bốc lên trong không khí.
Toàn bộ Thừa Đức điện yên tĩnh, người đứng trong cung điện không ai phát ra một âm thanh, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Hai hộ vệ từ bên ngoài cửa cung đi vào, trong tay giữ chặt một người, đúng là Tương Vương.
Lúc này Tương Vương chỉ là người vô tội, mọi người đều hiểu trong lòng, chẳng qua hắn bị Phong Triệu Thiên lợi dụng. Nhưng không ai biết, cục diện trước mắt này do hắn tạo thành.
Phong Duyên Thương cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi, bước qua những chân tay đã bị cụt, đạp máu chảy thành dòng suối, từng bước một đi về phía Tương Vương. Bởi vì máu phun như suối, cả người hắn dính đầy màu tươi. Mặt không biểu tình, ở trong mắt người khác, đó là một loại bình tĩnh thích giết chóc.
Đi đến trước mặt Tương Vương thì dừng lại, Phong Duyên Thương đưa tay kéo hắn lại, Tương Vương ở trong lao đã chịu không ít đau khổ, hôm nay càng suy yếu vô lực. Nhưng lúc này không người chú ý tới hắn yếu ớt, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên tay Phong Duyên Thương, thanh kiếm trên tay hắn đã gác lên cổ Tương Vương.
Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, hắn muốn giết Tương Vương? Hắn từng nói, tội danh giết huynh hắn đảm đương không nổi, hắn cũng không giết Phong Duyên Nghị, sao có thể giết Tương Vương?
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của Nhạc Sở Nhân, trong lúc nàng còn không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, mũi kiếm kéo xuống, máu tươi phun ra. Hoàn toàn đối diện với mọi người đứng trước cung điện một đao hạ xuống, làm cho một đám triều thần hoảng sợ hô lên.
, Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương lạnh nhạt thu hồi kiếm, ném Tương Vương vẫn còn run rẩy ở trong tay đi, trong lòng có chút phức tạp.
“Giết gà dọa khỉ.” Giọng nói của Trần phi vang lên bên tai, rất nhẹ, nhưng đủ để cho Nhạc Sở Nhân nghe thấy.
Nghe chuyện đó, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn về phía triều thần bên cạnh. Gần hơn năm mươi người, tất cả đều thấy được hình ảnh đó, sắc mặt mọi người đã trắng bệch. Một chiêu giết gà dọa khỉ này rất có lợi, hắn không thể không gánh chịu tội danh giết huynh, nhưng rất đáng?
Có lẽ Nhạc Sở Nhân lo lắng nhiều, những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay thẳng đến trăm năm sau cũng không có người có thể nói lại rõ ràng. Trên sử sách cũng rải rác vài nét bút, ghi chép ngắn gọn.
Những quan viên có mặt lúc đó cũng không có ghi chép về chuyện này, đây là bí ẩn thứ hai trên lịch sử Đại Yên gần với "Thánh nghĩa mẫu Hoàng thái hậu Cần Vương phi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...