Phủ thứ sử Quan Châu được thiết kế vô cùng xa hoa, cũng không kém hơn đại viện Vương Phủ ở Hoàng thành.
Đình đài lầu các hành lang gấp khúc cong đường nhỏ, đều tinh xảo xa hoa. Lúc này mùa xuân ba tháng, trong phủ những cây dương liễu quý giá đã bắt đầu rút cành, tháng giêng cái lạnh vừa qua hoa mai đang héo tàn, cánh hoa rơi xuống đất lẫn vào bùn đất, hiện ra mùi thơm bát ngát không giống nhau.
Trong phủ rất yên tĩnh, ngay cả có hạ nhân qua lại đi qua cũng là lặng yên không một tiếng động, bọn họ thật giống như người giấy, nếu đột nhiên gặp phải, không chừng sẽ giật mình.
“Phủ đệ này y như nơi ma quỷ ở, chúng ta từ cửa sau đi vào, vậy mà chỉ đụng phải một người.” Đi ra ngọn núi giả, Nhạc Sơ Nhân một bộ váy dài xanh nhạt bước chậm giống như đang đi trong hậu viện nhà mình, phía sau là Thích Phong, phía trước là Quan Xu, sau khi mở ra dẫn bọn họ vào.
. “Ngoại trừ trong sân đại lão gia có nha hoàn, còn những nha hoàn trong sân khác đều bị bệnh. Thời gian dần qua trong phủ chỉ có gã sai vặt, gã sai vặt cũng đều biết rõ bí mật Đại công tử, dao găm đều treo ở trên cổ, ai cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ bí mật đó không biết lúc nào sẽ lộ ra bị Đại công tử bí mật xử tử.” Quan Xu nhỏ giọng nói, trên mặt có một chút khoái ý.
“Hai ngày này, bọn họ rất cố gắng sống đi?” Vẻ mặt Nạc Sở Nhân tươi cười, nhìn cảnh sắc xung quanh phủ đệ, cũng không khỏi không tán thưởng.
“Đúng, ta nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, cho ái thiếp của đại lão gia.. uống thuốc.” Quan Xu gật gật đầu, những ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì cũng nằm ở trong mắt nàng ta, khoái cảm trả thù làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn phấn chấn sáng sủa hẳn lên.
“Làm không tệ, chỉ cần một phòng, vị đại nhân Thứ Sử kia lập tức sẽ là ốc còn không mang nổi mình ốc rồi.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng đúng là đốt lửa trong hậu viện, hiện tại không chỉ hậu viện, bản thân Thứ sử cũng muốn "Bốc cháy" rồi.
“Kỳ thật hắn đã sớm ốc còn không mang nổi mình ốc rồi, từ khi Đại công tử có bệnh, hắn ngay cả thái y trong hoàng cung cũng mời đến.” Quan Xu hiểu rõ phủ thứ sử, nhưng không biết lai lịch của Nhạc Sở Nhân. Nàng nói đến thái y, không thấy được đống tác nhíu mày của Nhạc Sở Nhân.
“Thái y đó là ai, ngươi biết không?” Hai tay đưa về sau, bước chân Nhạc Sở Nhân ung dung, vừa nói.
“Chuyện này ta không rõ lắm, có điều ta có hỏi, trong phủ không ai biết.” Quan Xu quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, tuy là cảm thấy lai lịch nàng không tầm thường, nhưng vẫn là không có suy nghĩ liên quan đến hoàng cung.
“Ha ha, thật đúng là một thương nhân, người trong cung cũng dính dáng đến hắn. Quan Xu, phải hỏi rõ chuyện này một chút, nếu có thể nghe được gì đó thì hỏi xem người đến từ hoàng cung là ai?” Nước ở Quan Châu thật là sâu.
“Vâng.” Quan Xu có nghi vấn, nhưng không dám hỏi đến. Nhạc Sở Nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta quyết tâm thịt nát xương tan báo đáp, như vậy sẽ không hỏi đến lai lịch của nàng. Dù nàng là khâm phạm của triều đình, nàng cũng tuyệt đối sẽ nghe theo.
Đi qua mấy đường hành lang gấp khúc, vô số lầu các, sau đó tiến vào một đường cổng vòm, nơi đây lại là một thế giới mới.
“Nơi này là sân nhỏ của Đại công tử, bình thường không ai tới nơi này.” Quan Xu nói ra, hơn nữa ý tứ rõ ràng, nơi đây cũng là khu cách ly của phủ thứ sử, trên cơ bản bên trong nhà này đều mùi hôi ngút trời mọi người đã cách cái chết không xa.
“Mùi vị rất lớn, qua mấy ngày, toàn bộ phủ thứ sử cũng sẽ là mùi vị kia.” Mím môi, Nhạc Sở Nhân không cảm thấy không khí mang theo mùi tanh hôi có bao nhiêu khó ngửi, ngược lại tâm tình khoan khoái dễ chịu.
Vẫn đi theo sau, mi tâm Thích Phong cau lại, mùi vị kia hắn từng ngửi được trên người Quan Xu, là chứng bệnh gì tâm lý hắn đã nắm chắc. Suy nghĩ trong sân này ai cũng bị bệnh như vậy, làm cho hắn có chút buồn nôn.
Đi vào một tiểu viện đơn độc, chỉ có hai gian phòng song song, “Đây là chỗ ta ở, là nơi sạch sẽ nhất trong viện này.” Quan Xu đẩy cửa phòng ra, Nhạc Sở Nhân cất bước đi vào, trong phòng có một người ra đón, đúng là Trương thư sinh.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, đã lâu không thấy chủ tử, chủ tử ngài vẫn khỏe?” Trương thư sinh trực tiếp quỳ xuống, bởi vì có tác dụng nô cổ, lúc này hắn thoạt nhìn rất hèn mọn, khiến cho Quan Xu mới đóng cửa lại đi tới cũng hơi có kinh ngạc. Thì ra, làm thuộc hạ của nàng là như vậy hay sao?
“Đứng lên đi, ta rất tốt. Để ngươi chạy đến đây làm công việc này vất vả cho ngươi rồi, lại vất vả vài ngày, có thể rời đi địa phương quỷ quái này, hoàn thành chuyện báo thù của mình.” Vượt qua Trưong thư sinh đang quỳ xuống đất, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống ghế thái sư duy nhất trong phòng. Nhìn hết trong phòng này, vẻn vẹn chỉ có một mình nàng ngồi, ba người khác đều thẳng tắp đứng đó.
“Làm việc cho ngài, không dám nói vất vả. Chủ tử nói muốn lấy đi kim khố của hắn, chẳng biết lúc nào hành động?” Trương thư sinh mặc đạo bào, vốn lớn lên đã gầy, lúc này thoạt nhìn còn thực sự rất trẻ.
“Đi ngay, chuyện này là cái bí mật, không thể để cho người ngoài biết” Cho nên phải nhanh chút, đến buổi tối nàng phải về trước khi Phong Thương Duyên về.
“Vâng.” Trương thư sinh khom người, đạo bào trên người rộng thùng thình theo động tác của hắn càng lộ vẻ đi lang thang.
“Quan Xu, Đại công tử kia có khi dễ ngươi không?” Ngồi trên ghế, Nhạc Sở Nhân hơi hơi nhướng mày nhìn về phía Quan Xu. Mỗi lần gặp mặt nàng ta, trong lòng Nhạc Sở Nhân không nhịn được sinh ra một chút thương tiếc.
Quan Xu lắc đầu, đôi mắt đầy nước, bởi vì khi mỉm cười càng động lòng người, “Ngày đó vừa trở về hắn có động thủ động cước, sau khi Trương tiên sinh vào phủ chữa bệnh, hắn không có quấy rối ta.”
“Mấy ngày nữa, ngươi cùng theo Trương thư sinh rời đi. Từ đó về sau ngươi cứ rời khỏi Quan Châu này đi, ngươi còn có nơi để đi sao?” Kỳ thật Nhạc Sở Nhân không có khả năng mặc kệ nàng ta, nhưng vẫn là cần hỏi một chút.
“Quan Xu đi theo phu nhân, đã sớm nói, không chỉ đời này, kiếp sau cũng phải đi theo.” Quan Xu chân thành mở miệng, nàng ta đã không nhà để về, đời này phải đi bên Nhạc Sở Nhân mới được.
“Tốt. Ta sẽ phái người đưa ngươi đến Hoàng Thành, dưỡng bệnh thật tốt, ngày sau toàn tâm toàn ý làm việc cho ta.” Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy lúc này đây nàng có thể không cần nô cổ rồi.
Qua buổi trưa, lúc này tất cả chủ tử lớn nhỏ trong phủ đều dùng qua cơm trưa, bọn hạ nhân thu thập xong, không sai biệt lắm đều nghỉ ngơi, mấy người hành động chuẩn bị di chuyển kim khố.
Không có gì ngoài Quan Xu, hơn nữa ba người rất nhanh thuận theo đại viện đi ra. Trí nhớ Trương thư sinh rất tốt, hơn nữa mấy ngày nay luôn nghiên cứu địa hình trong này, đi đường đều là nơi vắng vẻ, không có gặp một người.
Tòa nhà này được thiết kế càng tinh xảo làm cho Nhạc Sở Nhân rất là tán thưởng, Thích Phong lại khinh thường, tâm tư Trương thư sinh hoàn toàn không có ở phía trên này, hắn chỉ biết tận tâm hoàn thành nhiệm vụ Nhạc Sở Nhân giao cho, chuyện khác đều không ở trong mắt.
Chỗ kim khố là nơi ở của thứ sử Quan Châu, nơi này thường ngày hạ nhân cũng không dám tùy ý vào, ngoại trừ cửa ra vào có hai người hộ vệ canh gác, toàn bộ sân nhỏ đều yên tĩnh.
Hai tên hộ vệ đều cao lớn thô kệch, nhưng Thích Phong chỉ liếc mắt đã kết luận hai người này chỉ là thùng rỗng. Yếu ớt, có lẽ cũng không bằng sức của Trưong thư sinh.
Giống như một đường ánh sáng lóe lên, chỉ là hai động tác, hai hộ vệ kia cũng không kịp lên tiếng, đã ngất đi.
“Người giáo thánh vừa đi, trong phủ thứ sử này không có một có thể dùng.” Thích Phong cảm giác không có cao thủ tồn tại, xem ra phủ đệ này vẫn luôn được người giáo thánh khống chế bảo vệ.
“Cũng không trách được nàng kia đột nhiên toát ra một câu như vậy, xem ra Quan Châu quả thực sắp đã rơi vào trong tay bọn họ rồi, chỉ tiếc, ta đã đến.” Cất bước đi vào sân nhỏ, Nhạc Sở Nhân chép miệng chậc lưỡi, nàng cảm thấy tên có khuôn mặt em bé khốn kiếp kia có thể sẽ rất đau lòng.
“Chủ tử, chúng ta vào đi thôi.” Trương thư sinh không thể chờ đợi được, bước trước một bước đi lên bậc thang đi vào lầu nhỏ.
Nhạc Sở Nhân đi theo, Thích Phong bọc hậu.
Ba người tiến vào trong lầu, đập vào mắt chính là tường tranh, Nhạc Sở Nhân không hiểu được giá trị mấy thứ này, có điều Trương thư sinh lại rất hiểu.
“Đây là tranh tư tiền triều cũng đã được ngàn đời, giá trị liên thành a.” Rất nhanh đi đến, Trương thư sinh dạo hai vòng tìm được một bức đáng giá nhất.
“Thích thì lấy đi, ta không thích mấy thứ này, ta chỉ thích vàng bạc châu báu thân ái của ta.” Thẳng đến những cái rương lớn nhỏ kia, mở nắp ra bên trong quả nhiên đều là tiền.
Không nhịn được vui cười, Nhạc Sở Nhân cầm lên ước lượng trong tay, “Thích Phong, những thứ này ngươi đến chuyển ra ngoài được rồi. Nhanh, đưa ra ngoài.” Quan Xu ở cửa phía sau, trong ngõ nhỏ cửa sau bên ngoài có những đẹ tử cái bang thâm niên đang đợi, một lát vận chuyển phải dựa vào bọn họ.
Thích Phong tuân lệnh, rương lớn ngược lại là cũng không nhiều lắm, nhưng mà tràn đầy vàng bạc, thế nhưng là rất nặng. Thích Phong mạnh mẽ vận khí, lại vận lực, nhẹ nhõm nâng lên, sau đó rất nhanh rời đi lầu nhỏ.
Chuyển tới bên kia trên kệ đều là đồ sứ quý báu. Nhạc Sở Nhân không cảm giác với mấy thứ này, chẳng qua vẫn biết rõ mấy thứ này đáng giá.
“Trương thư sinh, đem mấy thứ này tới chỗ Quan Xu, ngươi từng nhóm chuyển ra bên ngoài, sau đó cùng để một chỗ với vàng bạc châu báu, mau chóng đưa về Tể Thế Đường ở Hoàng Thành.” Đồ sứ vật trang trí nè, sách vở tranh chữ nè, Nhạc Sở Nhân phải toàn bộ cầm đi.
“Vâng.” Trương thư sinh vui cười đáp ứng, hắn cũng hiểu được mấy thứ này một thứ cũng không thể lưu lại.
Lại tìm ra một ít ngân phiếu giá trị lớn, Nhạc Sở Nhân trực tiếp thả vào trong ngực. Thích Phong cùng Trương thư sinh chia nhau hành động, vậy mà cũng gần như dùng hơn hai canh giờ mới chuyển xong. Hôm nay thời cơ chuyển đi thật tốt, buổi sáng người giáo thánh bí mật rời đi, thứ sử Quan Châu không biết, phủ thứ sử giống như thành trống không, mặc cho bọn họ tới tới lui lui vài chuyến cũng không có kinh động bất cứ ai.
Mặt trời gần lặn, Nhạc Sở Nhân tính toán số ngân phiếu kếch xù kia cùng Thích Phong từ cửa sau rời đi, chuyến này không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả Thích Phong đều cảm thấy vận khí quá tốt.
“Mấy ngày nữa phải đi xét nhà, nhưng là phải vồ hụt rồi.” Một buổi chiều chuyển vàng bạc châu báu, hai tay Thích Phong đều mơ hồ chua chua. Chẳng qua vẻ mặt tràn đầy nhẹ nhõm, ở trước mặt Nhạc Sở Nhân, hắn cho tới bây giờ không có lộ ra qua vẻ mặt vất vả.
“Rơi trong tay ta, có thể tạo phúc thêm cho người. Đưa vào quốc khố, vậy còn phải bị lột mấy tầng.” Thuận theo ngõ hẻm đi ra ngoài, Nhạc Sở Nhân sảng khoái tinh thần.
“Vương Phi nói đúng, dù là Vương gia không động một chút nào, không có nghĩa là người khác sẽ không động. Chỉ cần là làm quan, không ai không dính hạt bụi nhỏ.” Thích Phong hiểu rất rõ những chuyện này, dù sao thấy cũng nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...