Giữa không khí năm mới, năm mới của hoàng gia cùng dân chúng bình thường không đồng dạng. Ngày đầu tiên của năm mới phải vào cung chúc tết, dùng qua cung yến, sau đó buổi tối còn có yến tiệc.
Năm rồi Phong Duyên Thương không tham dự, bởi vì thân thể hắn không tốt, vô luận trường hợp gì, hắn đều không tham gia.
Nhưng mà năm nay không giống, hắn không những đi, mà còn mang theo cả vương phi của hắn.
Kỳ thật cung yến hôm nay chính là gia yến, đều là đệ tử hoàng thất, người người vương gia hoàng tử vương phi phu nhân công chúa phò mã, từ sáng sớm đã bắt đầu, xe ngựa không ngừng tiến vào cửa cung, cửa cung to như vậy mà đã muốn đầy xe.
Đến gần trưa, xe ngựa Thất vương phủ chậm rãi tiến vào cửa cung. Ở cửa cung xe đỗ quá nhiều, xe ngựa cũng không có biện pháp tiến thêm, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh tường thành.
“Đệ đệ muội muội ca ca tỷ tỷ nhà các ngươi đều đã trở lại, đại đoàn viên a.” Ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên càng xe, Nhạc Sở Nhân phóng mắt nhìn quanh, đập vào mắt chính là xe ngựa đỗ từng hàng từng hàng, có thể thấy được số lượng người rất nhiều.
Phong Duyên Thương xuống xe trước, đưa tay cho nàng, “Có vài người đã gần mười năm ta chưa gặp qua, thậm chí đều đã quên bộ dáng gì rồi.” Khoác áo khoác hồ cừu màu đen, khuôn mặt như ngọc, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Theo lực đạo của hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống, Nhạc Sở Nhân nhìn quanh một vòng xe ngựa bốn phía, đều thực hoa lệ, xem ra vô luận là hoàng tử hay công chúa, đều rất không tệ.
Mười ngón đan xen, hai người nắm tay đi theo cung nhân dẫn dắt tiến đến nơi cử hành cung yến. Cung yến lần trước Nhạc Sở Nhân tham gia, chính là thọ yến của Trần phi nương nương kia. Bất quá khi đó là mùa hạ, yến hội tiến hành ở bên ngoài, mà lúc này trời đông giá rét, đành phải dời vào bên trong.
Đi đến cung Trọng Điệp, Nhạc Sở Nhân lại nghĩ tới Mẫn phi. Chuyện ở lãnh cung ngày đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, mỗi một chi tiết đều có thể nhớ rõ.
Nhìn thoáng qua người đang nắm chặt tay nàng, trong lòng nổi lên thương tiếc, “Tiểu Thương Tử, chút nữa gặp Mẫn phi nương nương, ta tự mình đi chúc tết nàng được không?”
Phong Duyên Thương quay đầu nhìn về phía nàng, mắt phượng mỉm cười như trăng sáng, “Tất nhiên là có thể, từ lần trước gặp nàng, nàng thực thích nàng.” Bộ dạng Mẫn phi cùng mẫu phi Phong Duyên Thương thực tương tự, tuy là tính tình bất đồng, nhưng hiện tại nhìn thấy nàng, cũng có thể làm cho hắn nhớ tới người đã quy tiên từ lâu kia.
Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, quay đầu nhìn về phía khác khiến cho Phong Duyên Thương phát hiện không được khác thường của nàng, “Ta tuy là không thích tính cách người kia, nhưng mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng là di nương của ngươi, vẫn là mẫu phi của Thập Bát, ta sẽ cùng với nàng hảo hảo ở chung.”
“Vương phi, ngày sau nàng là tính bảo hộ mỗi người bên người ta sao?” Nhìn thoáng qua sườn mặt của nàng, có một chút hờ hững chưa kịp biến mất như vậy, Phong Duyên Thương có chút nhướng mày, tuy là nói vậy, tầm mắt cũng không dời khỏi mặt nàng, chuyên chú nhìn từng cái biểu tình của nàng.
“Ngươi cảm thấy là như thế thì chính là như thế, nhưng nói thật ta đối với việc bảo hộ người khác không có hứng thú.” Bảo hộ? Hừ!
Phong Duyên Thương cười khẽ, “Xem ra là nàng thật sự không thích hoàng cung, sau khi đến nơi này liền bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.” Hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, giống như là đang đi đánh nhau,
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, ánh mắt lưu chuyển, vô hạn sắc bén, “Đúng vậy, thật sự không thích.”
“Chỉ có một ngày, nhẫn nại chút.” Nắm chặt tay nàng, Phong Duyên Thương cũng phiền chán nơi này.
Nhạc Sở Nhân có chút cúi mắt, nhìn mặt đá cẩm thạch cứng rắn dưới chân, kỳ thật nàng đã thực nhẫn nại.
Trong ngoài lầu các toàn là đầu người lay động, Phong Duyên Thương cùng các nương nương hậu cung chưa tới, bọn huynh đệ tỷ muội đang ở giữa đài ôn chuyện, cho nên rất náo nhiệt.
Cung nữ xinh đẹp bưng rượu ngon hoa quả điểm tâm qua lại, trong điện cả trai lẫn gái ăn mặc hoa lệ, vừa nhìn khiến cho người ta không khỏi hoa cả mắt.
“Thất vương, Thất vương phi đến!” Chân trước vừa bước vào trong điện, một đạo thanh âm cao vút liền bay qua đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mi, cũng không biết thái giám kia đứng ở đâu mà có thể nhìn thấy bọn họ tiến vào rõ ràng.
“Thất ca Thất tẩu, năm mới vui vẻ.” Còn chưa thấy được bóng dáng công công kia, một đám người đã chạy tới, màu sắc rực rỡ thơm ngào ngạt, nháy mắt liền đem hai người bọn họ vây quanh.
Tầm mắt nhìn quanh một vòng, bốn thiếu nữ, trong đó có hai người bộ dạng giống nhau như đúc, nhìn liền biết sinh đôi.
“Thất ca, chúng ta đã hai năm chưa gặp, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Một người trong đó lên tiếng, bộ dáng thực hoạt bát, có một đôi mắt tròn trò, thoạt nhìn thực khả ái.
“Tất nhiên là nhớ rõ, Cẩm Ngọc Cẩm Thêu, đều đã trưởng thành.” Nhìn hai người sinh đôi kia, Phong Duyên Thương tươi cười ôn hòa, bộ dáng huynh trưởng lương thiện.
“Ta đây thì sao ta đây thì sao?” Một nha đầu giơ chân, vội vàng hỏi Phong Duyên Thương có nhớ rõ nàng hay không.
“Ngươi là Hà Loan, ngươi là Cố Mộng.” Nhìn hai tiểu công chúa khác, Phong Duyên Thương cũng nhất nhất kêu tên lên, Nhạc Sở Nhân đứng ở đằng kia xem có chút ngạc nhiên. Hắn rõ ràng nói qua hắn đều quên diện mạo bọn họ, nay lại có thể kêu tên lên, trí nhớ này thực lợi hại.
“Thất ca quả nhiên nhớ rõ, bọn họ đều nói Thất ca có Thất tẩu sẽ không để ý chúng ta, bọn họ đã đoán sai.” Líu ríu, cô gái tuổi này thực huyên náo.
Phong Duyên Thương mỉm cười, mắt phượng mỉm cười thập phần lương thiện, “Là ai nói? Thất ca đi giáo huấn hắn.”
Cặp sinh đôi giơ chân, hai tiểu công chúa khác cười hì hì, sau đó đồng thời xoay người chạy nhanh như chớp.
“Ngươi rất được người thích, tiểu nha đầu đều thích vây quanh ngươi.” Nhìn vài tiểu nha đầu chạy đi kia, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, bộ dáng ngây thơ làm cho nàng cũng thực thích.
“Bởi vì bổn vương là người bình thường.” Cúi mắt nhìn nàng, Phong Duyên Thương thấp giọng nói.
“Bình thường? Người khác đều không bình thường?” Quay đầu nhìn về phía nơi khác, mọi người đều đang hàn huyên, cũng có người hướng bọn họ đi tới, thoạt nhìn thực bình thường a.
Nhạc Sở Nhân trước kia chưa bao giờ gặp qua vài vị vương gia cùng Phong Duyên Thương tán gẫu, nàng đứng ở một bên nhìn, cũng không phát hiện cái gì không bình thường. Cùng Phong Duyên Thương bất đồng là bọn họ không có bộ dạng cao cường như hắn, cái gọi là cha mẹ sinh con trời sinh tính, có bộ dạng tuấn mỹ như tiên nhân liền khẳng định có bộ dạng như khoai tây, này cũng thực bình thường.
“Tam ca mấy ngày gần đây công việc nhiều nhưng lại thực tiêu dao, ở Lân Châu kia phong thuỷ bảo địa, vô luận ăn uống hay xem phong thổ, đều là số một.” Một nam tử bộ dạng không cao có ba phần giống Phong Triệu Thiên lớn tiếng nói, giọng thực vang dội.
“Lời này của Lục đệ cũng không thể nói lung tung, Lân Châu kia người ở bên ngoài nhìn thì quả thật tốt, nhưng là đồn đãi tốt như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thân ở trong đó mới biết được. Chỗ đó khí hậu không tốt, cho nên người Lân Châu thoạt nhìn đều mặt mày vàng vọt, thiếu niên lại như thế, nào có thuỷ nhuận xinh đẹp như người hoàng thành.” Tam vương, ngoại hình có vẻ tục tằng, ăn mặc hoa lệ, đầu đội tử kim quan, trong lúc nói chuyện ngạo khí có vài phần tương tự Phong Duyên Nghị.
Nghe được lời này, Nhạc Sở Nhân cân nhắc ra chút môn đạo. Tam vương kia há mồm chính là thiếu niên, hắn không phải là yêu thích luyến đồng chứ?!
Việc này ở thời cổ coi như thực thịnh hành, nhà giàu người ta đều dưỡng vài thiếu niên có bộ dạng thanh lệ hơn cả nữ tử. Tại hoàng thành này, nàng thật đúng là không nghe nói qua nhà ai dưỡng mỹ thiếu niên.
“Tam ca miệng vẫn tốt như xưa, trước đó vài ngày còn nghe nói phủ doãn Lân Châu lén phái người xem xét nơi nơi, chắc là đưa đến quý phủ Tam ca a.” Lục vương hiển nhiên là cố ý nói như vậy, mặt của Tam vương lạnh hẳn đi.
“Tin tức của lão Lục ngươi cũng thật linh thông, bất quá bổn vương cũng là nghe nói, một năm này Lục vương phủ của ngươi vụng trộm chuyển ra ngoài hơn mười thi thể phụ nhân. Lão Lục a, tính tình yêu thích phụ nữ của người khác của ngươi khi nào thì có thể sửa chữa?” Thanh âm của Tam vương không cao, nhưng cũng có thể làm cho mọi người chung quanh nghe được.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nghe được điều này lại không nói gì, Phong Duyên Thương quả nhiên nói đúng, hắn thật đúng là bình thường nhất.
“Sở Nhân.” Đầu vai nhiều ra một bàn tay, Nhạc Sở Nhân quay đầu, Diêm Tô xuất hiện ở trước mắt.
“Ngươi đến đây lúc nào?” Nhìn thoáng qua nơi khác, Phong Duyên Thiệu đã cùng mấy người đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, xem ra hai người bọn họ là mới đến.
“Đã sớm đến, ở bên kia cùng trưởng công chúa nói chuyện. Bọn họ chắc sẽ tán gẫu không dứt, đi thôi, chúng ta qua bên kia.” Diêm Tô tất nhiên là hiểu biết trường hợp dạng này, nếu đứng tại đây sẽ lập tức bị bao phủ.
Hai người từ trong đám người bước ra, ở bên cạnh đại điện tìm chỗ đứng, đứng ở chỗ này sẽ không bị xô đẩy, còn có thể nhìn được toàn trường.
“Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua Tam vương kia, hắn không ở hoàng thành phải không?” Dựa vào cột trụ khắc hình đại bàng, Nhạc Sở Nhân siết chặt áo choàng hồ cừu trên người, hỏi.
Diêm Tô gật gật đầu, “Mấy năm trước bởi vì yêu thích luyến đồng mà làm xằng làm bậy ở hoàng thành, hoàng thượng giận dữ mới đem hắn đến Lân Châu sung quân. Địa phương Lân Châu kia cũng không tệ, cảm thấy hắn đến nơi đó sẽ có thể thành thật. Ai ngờ, rời khỏi chân thiên tử, hắn lại càng dễ chịu…”
“Còn Lục vương kia? Thoạt nhìn cũng không phải thứ tốt gì.” Này biến chất thật đúng là không ít.
“Lục vương cùng Tam vương kẻ tám lạng người nửa cân. Lục vương tính thích gái đẹp, nhưng lại có ham mê đặc thù, chính là thích thê thiếp của người khác. Tuy là quý phủ của hắn cũng thê thiếp thành đàn, nhưng đối với việc cướp người càng cảm thấy hứng thú.” Mấy người bọn họ cũng chỉ hôm nay mới có thể tụ họp, ngày thường Phong Triệu Thiên cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.
“Người nọ là ai?” Một nam tử khoác áo khoác da chồn màu tím đi tới bên người Phong Duyên Thương, hai người ân cần thăm hỏi nhau, thoạt nhìn đều là bộ dáng ôn hoà có lễ.
“Hắn là Tương vương, bọn người lão Thất đều gọi hắn một tiếng Nhị ca. Hắn là người duy nhất trong đám hoàng tử có phong hào vương gia, từ lúc thái tử mất tích, vây cánh của hắn càng thêm nhiều, trước đó vài ngày có người tố cáo tật xấu của ngươi, những người đó chính là Đảng Tương vương.” Diêm Tô thấp giọng nói xong, Nhạc Sở Nhân cũng hiểu được, nguyên lai đây là kẻ địch.
Trong điện người ngày càng nhiều, vương gia hoàng tử tuy là nhiều, nhưng công chúa phò mã lại không ít.
Nhóm công chúa ăn mặc hoa lệ, nhưng diện mạo tuyệt diễm lại không nhiều lắm, nam tử Phong gia có bộ dạng đẹp hơn.
“Thất tẩu, Tô nhi tỷ.” Phong Duyên Tinh một thân hồng y, từ trong đám người lách ra, chạy vội vài bước tới trước mặt các nàng.
Cao thấp đánh giá Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân cười cười, “Thật sự là có không khí năm mới, một thân quần áo của người thật vui mắt.”
Phong Duyên Tinh cười hì hì, chính mình nhìn nhìn sau đó nói, “Đây là năm trước mẫu phi kêu người làm cho ta, vốn ta không muốn mặc, nhưng nếu ta không mặc mẫu phi sẽ mất hứng, nên không có biện pháp a.” Trước kia đúng là thích mặc y phục màu đỏ, hiện nay lại cảm thấy có chút rêu rao.
“Mẫn phi nương nương đâu?” Nhắc tới Mẫn phi, Nhạc Sở Nhân rất là ‘quan tâm’.
“Nàng cùng phụ hoàng đang đến, trước khi cung yến bắt đầu sẽ lại đây.” Phong Duyên Tinh thực sự báo cáo, Nhạc Sở Nhân quan tâm Mẫn phi, hắn thật là cao hứng.
“Thập Bát, Nhị công tử Thương gia kia cũng đến đây, thoạt nhìn như là đang tìm ngươi đó.” Diêm Tô mở miệng, nhìn một hướng trong đám người.
Phong Duyên Tinh cùng Nhạc Sở Nhân đồng thời nhìn qua, một thiếu niên môi hồng răng trắng, quả thật là bộ dáng đang tìm người.
“Ta đây đi trước.” Phong Duyên Tinh vẫy vẫy tay chạy nhanh tới, Nhạc Sở Nhân nhìn thiếu niên kia, “Thương Sóc? Người cùng Thập công chúa đính hôn?”
“Đúng vậy, người kia chính là Thập công chúa.” Diêm Tô gật đầu xác nhận, sau đó thuận tiện chỉ Thập công chúa.
Nhạc Sở Nhân thoáng có chút kinh ngạc, Thập công chúa kia thoạt nhìn đã trưởng thành, bộ dáng khoảng chừng hai mươi tuổi, cùng Thương Sóc chênh lệch rất lớn, Thương Sóc thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ.
“Trước kia hoàng thượng cùng cha ta tuỳ ý đề cập qua một câu, nói muốn đem Thập công chúa gả cho ca ta. Bất quá phụ thân không đồng ý, ca ta cũng không đồng ý, Thập công chúa lại cho là thật, luôn luôn chờ đợi. Năm trước hoàng thượng phái người đi biên quan hỏi ý kiến của ca ta, ca ta nói thẳng sinh mệnh đang ở sa trường không bảo đảm, không muốn chậm trễ Thập công chúa, sau hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn cho Thương Sóc cùng Thập công chúa.” Diêm Tô cảm thấy Thập công chúa rất tốt, không kiêu căng như công chúa khác, thực hiền lành. Tiếc là nàng cùng Diêm gia vô duyên.
“Nhạc thượng thư còn muốn đem trưởng nữ của hắn gả cho Thương Sóc làm thiếp đó, thật sự là hại người a, Thương Sóc kia vẫn là một đứa nhỏ.” Cùng Phong Duyên Tinh không kém mấy tuổi, ở hiện đại vẫn là học sinh trung học, ở chỗ này đã phải cưới vợ, hơn nữa có khả năng phải cưới vài người.
“Còn có chuyện này?” Diêm Tô kinh ngạc, suy nghĩ một chút, sau đó cười cười, “Hoàng thượng có lẽ sẽ chấp nhận, dù sao trước đó thứ nữ Nhạc thương thư bị làm vật hi sinh, yêu cầu này của hắn hoàng thượng có lẽ sẽ đáp ứng.”
“Thật sự?” Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn về phía Thương Sóc đang cùng Phong Duyên Tinh cười nháo, lại đồng tình, hắn vẫn là đứa nhỏ a.
“Chờ xem đi.” Diêm Tô thực chắc chắn, đối với việc này nàng nhìn thực thông thấu.
Gần trưa, trong điện kín hết chỗ, mọi người không sai biệt lắm đã đến đủ, không có gì ngoài tiêu điểm năm rồi là thái tử Phong Duyên Nghị không có mặt, huynh đệ tỷ muội Phong gia đều đầy đủ.
“Hoàng thượng giá lâm!” Một đạo thanh âm cao vút vang lên, tiếng nói chuyện trong điện chợt biến mất, Diêm Tô cùng Nhạc Sở Nhân ở tại chỗ hành lễ, Diêm Tô quỳ xuống, Nhạc Sở Nhân dùng áo choàng che khuất ngồi ở đằng kia.
“Đều đứng lên đi.” Nghe qua thanh âm của một đám người, sau đó thanh âm của Phong Triệu Thiên cũng vang lên, mười phần trung khí.
“Tạ phụ hoàng.” Một tiếng tạ này cũng là vang vọng trong điện.
Đứng dậy, mọi người tìm vị trí của chính mình ngồi xuống. Diêm Tô mang theo Nhạc Sở Nhân đi qua, ở giữa Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương là Lục vương – kẻ yêu thích lão bà của người khác kia.
“Lại đây.” Phong Duyên Thương đã muốn ngồi xuống, nhìn Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô lại đây, hướng về phía nàng ngoắc.
Cùng Diêm Tô tách ra, Nhạc Sở Nhân đi đến bên người hắn ngồi xuống, trên bàn trước mặt đã dọn lên hoa quả điểm tâm linh tinh, thật tinh xảo đẹp mắt.
“Vừa mới cùng người mặt dày nói chuyện?” Có chút nghiêng người, Nhạc Sở Nhân biết Phong Duyên Thương vừa mới cùng Tương vương ở một chỗ, hai người bọn họ là đối đầu.
Phong Duyên Thương mỉm cười, mắt phượng sáng ngời, “Nàng lại xem diễn?” Tất nhiên là hiểu rõ nàng.
“Đúng vậy, vừa mới nhìn thấy Thương nhị công tử, vẫn là một tiểu hài tử, rất đáng thương.” Lắc đầu, vì Thương Sóc thở dài.
Phong Duyên Thương không tiếng động cười cười, “Tuổi còn nhỏ liền làm phò mã, nên may mắn mới đúng.”
“Cút, kia là Phong gia các ngươi tự cho là đúng.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, giương mắt nhìn về phía đối diện, giữa một đống công chúa phò mã tìm được khuôn mặt non nớt của Thương Sóc. Tuy là ngồi nghiêm chỉnh nhưng thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ.
Phong Duyên Thương không nói, trên đời này chướng mắt Phong gia, chỉ sợ cũng chỉ có Nhạc Sở Nhân.
“Vợ lão Thất, ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây là tìm ai đó?” Bỗng dưng, ở phía trên vang lên một câu, Nhạc Sở Nhân đang nhìn đám công chúa đối diện ngừng động tác một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía trên, Phong Triệu Thiên chính là vẻ mặt ý cười nhìn nhìn nàng. Bên người hắn là Trần phi xinh đẹp không xương vô hạn phong tình cũng đang hứng thú nhìn nàng.
“Ánh mắt của phụ hoàng thật sáng, khoảng cách xa như vậy cũng bị ngài nhìn thấy. Này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy chư vị công chúa phò mã sao, nhìn thật mới lạ.” Cười cười, má lúm đồng tiền, thoạt nhìn nàng thật lương thiện vô hạ.
“Ngươi còn có để ý? Năm trước mấy lần muốn ngươi tiến cung, ngươi cũng không thèm để ý tới, cung yến hôm nay, ngươi cũng không đem trẫm để vào mắt, nha đầu nhà ngươi lá gan càng lúc càng lớn a.” Phong Triệu Thiên mỉm cười, nhưng nghe vào trong lỗ tai Nhạc Sở Nhân chính là đang ‘gõ’ nàng.
“Ai u, phụ hoàng của ta, ngài đừng làm ta sợ. Ngài còn để chuyện năm trước ở trong lòng sao? Đại thần Đại Yến chúng ta ở trên triều răn dạy ta coi rẻ thiên nhan, ta sợ tới mức chân nhuyễn mấy ngày. Ngài hôm nay nếu còn nói như vậy, ta thật là muốn ngất đi thôi.” Vừa nói lời này, Nhạc Sở Nhân còn làm vẻ mặt run sợ, nhìn như thật sự bị doạ sợ. Ánh mắt cũng mở thật to, biểu tình sinh động.
Phong Triệu Thiên có chút nhướng mày, “Thật sự? Nha đầu nhà ngươi nói mười câu thì hết chín câu là giả, không thể tin.”
Nhạc Sở Nhân âm thầm bĩu môi, tính hắn thông minh, còn nghe ra được nàng nói đều là nói dối.
“Thiên chân vạn xác, so với Pearl còn đúng hơn. Không tin người hỏi vương gia nhà ta một chút xem, ta thật là sợ tới mức liên tục mấy ngày không ra khỏi phòng, ngay cả cơm cũng không dám ăn đó.” Nhướng mắt, Nhạc Sở Nhân hiện tại rất muốn phỉ nhổ Phong Triệu Thiên. Trong điện tất cả mọi người đều nhìn nàng, các loại tìm tòi nghiên cứu, làm cho nàng thực không thoải mái.
“Nói so với hát còn hay hơn, tạm thời tin ngươi một lần, lần sau ngươi lại không nghe khẩu dụ của trẫm, trẫm sẽ không dễ dàng tha cho ngươi vậy đâu.” Thân thủ chỉ chỉ Nhạc Sở Nhân, Phong Triệu Thiên giống như trưởng bối đang răn dạy đứa nhỏ không nghe lời.
Nhạc Sở Nhân có chút cứng đầu không phục, bất quá ngoài miệng cũng là đáp ứng, “Xin nghe phụ hoàng dạy bảo.”
Trong lúc bọn họ đối thoại một đoạn ngắn, Phong Triệu Thiên còn nói thêm đề tài khác, tầm mắt mọi người cũng dời khỏi người nàng.
Âm thầm thở ra, dưới bàn, tay nàng bị cầm.
“Phiền? Nhẫn nại thêm lát nữa.” Phong Duyên Thương đè thấp thanh âm, hắn làm sao không biết là phiền.
“Hoàn hảo, hắn làm sao tập trung công kích ta? Giống như toàn bộ trong điện chỉ có ta một người bị giáo huấn.” Nàng có một loại cảm giác bị giết gà doạ khỉ.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, phía trên Phong Triệu Thiên còn đang nói chuyện, hắn có chút nghiêng người tới gần nàng, “Là một phương thức biểu hiện thân thiết khác.”
Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, tựa hồ bởi vì thành kiến đối với Phong Triệu Thiên, thế cho nên nàng chỉ cảm thấy động tác của hắn đều là biểu đạt ác ý.
“Ta đây vừa mới đáp lại như thế nào? Có phải hay không quá mức bén nhọn?” Chỉ có Nhạc Sở Nhân mới biết, vừa rồi nàng muốn phỉ nhổ hắn.
“Tốt lắm, thoạt nhìn quan hệ rất thân.” Phong Duyên Thương mỉm cười, mâu quang như nước.
Nhạc Sở Nhân gật đầu, coi như là hắn nói thật đi.
Phong Triệu Thiên không sai biệt lắm cùng tất cả mọi người nói nói mấy câu, sau đó cung yến bắt đầu.
Nhóm cung nhân nối đuôi nhau tiến vào trong điện, ở từng cái bàn bài đầy đồ ăn tinh xảo đẹp đẽ. Nguyên liệu nấu ăn trong cung thực phong phú, trời đông mà rau xanh thông thường nào cũng có, khiến người thèm ăn.
“Trần phi đang nhìn ta.” Nuốt xuống rau xanh Phong Duyên Thương gắp cho, Nhạc Sở Nhân thấp giọng nói.
“Hướng nàng kính rượu.” Phong Duyên Thương ăn đồ ăn nàng đưa tới, ôn thanh nói.
Nhạc Sở Nhân nghe theo, cầm lấy ly rượu xa xa hướng về phía Trần phi quơ quơ, Trần phi cũng thế, hai nữ nhân cách mọi người không tiếng động trao đổi.
“Thật sự là xinh đẹp, ta là nữ nhân cũng bị nàng mê hoặc.” Giữa lúc giơ tay nhấc chân toát ra vẻ phong tình, thật sự là rất mê người, Nhạc Sở Nhân cảm thấy trên đời này người có hương vị nữ nhân nhất chính là Trần phi.
Phong Duyên Thương liếc nàng một cái, “Bổn vương thì sao?”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, quay đầu theo dõi sườn mặt của hắn, “Ngươi thì khiến ta mê chết.”
Khóe môi nhếch lên, người nào đó hiển nhiên đối với đáp án này thực vừa lòng.
Cung yến tiến hành đến khoảng một nửa, vì Trần phi bảo là quá yên tĩnh, ngay sao đó âm thanh ti trúc nổi lên, giữa trời đông rét lạnh một đám vũ nữ mặc lụa mỏng nối đuôi nhau xuất hiện, nhảy lên chỉ có vũ đạo.
Có âm nhạc ngăn cản, bốn phía mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau, phía trên Phong Triệu Thiên cũng cùng tần phi bên người nói giỡn, toàn bộ cung yến rất náo nhiệt.
“Lão Thất, đến, huynh đệ chúng ta uống một chén.” Bên cạnh, Lục vương yêu thích thê thiếp người khác kia bưng ly rượu đi tới, bề ngoài là con người, nhưng ai dự đoán được bên trong là cầm thú.
Phong Duyên Thương đáp lại cũng không phải thân thiết như vậy, tuy là cười, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được hắn chính là đang giả vờ cười.
“Lục ca.” Bưng lên ly rượu, Phong Duyên Thương có chút cúi người.
Lục vương cười, đi đến trước bàn dừng lại, tầm mắt từ trên người Phong Duyên Thương xẹt qua, sau đó liền cố định ở tại trên người Nhạc Sở Nhân.
“Đệ muội, bổn vương cũng kính đệ muội một ly.” Trong mắt lộ vẻ hứng thú, có vẻ Lục vương đối với nữ nhân của người khác đều cảm thấy hứng thú.
Nhạc Sở Nhân không biểu tình nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu không để ý tới, đối với loại cầm thú này, nàng mặc kệ.
Bị đối đãi như thế, Lục vương cũng không cảm thấy xấu hổ, chắc là bình thường thường xuyên gặp được trường hợp loại này, hắn thực tự nhiên.
“Lão Thất, vương phi của ngươi thực có tính cách, ngươi có phúc khí a.” Hướng về phía Phong Duyên Thương nói chuyện, lại vẫn là không ngừng nhìn về hướng Nhạc Sở Nhân.
Phong Duyên Thương buông cái chén, mắt phượng lạnh bạc, khóe môi cười nhìn qua cũng có chút lạnh như băng, tiếc là lực chú ý của Lục vương không ở trên người hắn tất nhiên là không thấy được.
“Đệ muội, nghe nói y thuật của ngươi cao siêu, mấy ngày gần đây bổn vương cảm thấy có chút không khoẻ, đệ muội có thể hay không nhìn hộ một chút?” Nói xong, buông ly rượu vươn tay đưa tới trước mắt Nhạc Sở Nhân, quả nhiên là không hề cố kỵ.
Phong Duyên Thương có chút nheo lại ánh mắt nhìn hắn, nếu nhìn kỹ, cằm hắn buộc chặt, như đang áp lực gì đó.
Cúi mắt nhìn cánh tay đang đưa tới trước mắt, hình dạng nhan sắc cái gì cũng đều tốt lắm, tiếc là người này chính là người xấu a.
Kéo kéo khóe môi, Nhạc Sở Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, “Lục vương tín nhiệm như này, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Nhấc tay, ở trong ánh mắt hưởng thụ của Lục vương, nàng hơi khoát lên trên cổ tay hắn.
Ngay sau đó, tiếng kêu như giết heo vang lên, đem tiếng ti trúc cùng vũ nữ đang nhảy đánh gãy. Mọi người đều nhìn về phía bên này, chỉ thấy Lục vương nằm trên mặt đất kêu to, Thất vương phi nghiêm mặt lạnh, mặt mày sắc bén nhiễm một chút sát khí không thể bỏ qua.
Hết chương 75.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...