Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Đêm đen gió lớn thích hợp giết người phóng hoả.

Đúng nửa đêm, bầu trời một mảnh đen, ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy một cái. Gió lạnh thổi mạnh, cuối mùa thu này gió lạnh hơn nữa, khiến cho bàn chân rút cả gân.

Thất vương phủ.

Cửa chính cao lớn rộng rãi, đèn lồng trên cửa cũng bị gió thổi tắt, mặt đường lạnh lẽo bị đèn đuốc chiếu u ám, thoạt nhìn càng thêm âm lãnh.

Bỗng dưng, trên ngã tư đường tối đen có vài bóng người lén lút tiếp cận.

Nhìn kỹ, bốn người. Người đi đằng trước bộ pháp thong dong, ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ nhìn phía trước, tầm mắt không chút di động.

Mặt sau, ba người nhìn quanh trái phải, thoạt nhìn lấm la lấm lét cực kì không quang minh.

“Uyển Nhi, ngươi xác định cứ như vậy trực tiếp đi vào sẽ không có việc gì?” Một bóng dáng thon thả lẻn đến bên cạnh người đi đầu, nhìn kỹ đúng là người đến từ Nam Cương, Tiểu Điệp.

“Ân, chỉ có theo cửa chính vào mới không bị ám toán.” Uyển Nhi, kỳ thật chính là gian tế ở quý phủ Phong Duyên Thiệu, bị Chiêm Trữ bức bách ăn nô cổ, hiện tại có thể coi là gián điệp hai mặt.

“Nàng nếu thật sự lợi hại như vậy, chúng ta như vậy không phải là đi chịu chết sao?” Tiểu Điệp âm thầm khó chịu, như vậy lại cho các nàng đến làm nhiệm vụ chịu chết.

“Xuất kỳ bất ý, nàng tất nhiên phòng bị.” Một nữ tử khác lên tiếng, cũng là một trong ba thị nữ bên người Lý Bình, thoạt nhìn tràn đầy tin tưởng. (Trùm: “xuất kỳ bất ý” nghĩa là đến nơi không ngờ tới)

“Hừ, ngay cả mạt cơ mà cơ nhân thánh giáo chúng ta còn không thể phản kháng, huống chi cấp bậc thánh giáo đốc.” Tiểu Điệp quát lạnh, vốn là để nàng đi đối phó Phong Duyên Thiệu, nàng tin tưởng mười phần. Lại không nghĩ tới nữ nhân chết tiệt kia cố tình làm các nàng phải thay đổi kế hoạch đến đối phó Thất vương phi cao thủ kia, chính là muốn các nàng chịu chết.

“Chính là truyền thuyết thôi, không chừng chính là hư chiêu.” Một nữ tử khác không đồng ý.

“Đó là ngươi không phát hiện, nghe nói Thích Kiến ở Thất vương phủ kia chính là đồ đệ của nàng, ngẫm lại đồ đệ của nàng còn có thể đem độc tố thánh trùng bức ra, nàng sẽ yếu sao?” Tiểu Điệp càng nghĩ càng tức giận, giọng cũng lớn.

“Không cần nói, đã đến rồi.” Uyển Nhi cực kì vững chắc dừng lại trước cửa chính Thất vương phủ, ngửa đầu nhìn bảng tên Thất Vương Phủ như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám, sắc mặt trấn định.

Tiểu Điệp rõ ràng không nghĩ sẽ tiến về phía trước, nhưng hai người khác cũng đã muốn khó dằn nổi. Vài bước cùng nhau chạy lên bậc cửa, sau đó ở cửa phát lực, chỉ nghe bên trong phát ra một tiếng răng rắc rất nhỏ, ngay sau đó hai người đồng thời đẩy cửa chính ra, cửa chính đóng chặt xuất hiện một khe hở bị khoan thủng.

“Đi.” Thanh âm của Uyển Nhi vẫn bình thản như vậy, giống như có cái gì dẫn dắt, dẫn đường bước lên bậc cửa đi vào.

Tiểu Điệp không muốn đi vào, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ phải đi cuối cùng theo vào.

Bên trong tối đen, bốn người biến mất phía sau cửa chính u ám, xung quanh yên tĩnh trở lại, phảng phất giống như bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa từng tới qua.

Trong Thất vương phủ, trên đường nhỏ u tĩnh có ba hắc y nhân đang nằm, còn có một người đứng ở cách đó không xa, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt thẳng tắp, thoạt nhìn giống như đã bị khống chế.

Ngay sau đó, vài người theo bốn phía nhảy ra, vững vàng dừng ở trên đường nhỏ.

“Đem các nàng nâng đi.” Một đạo âm thanh nam tính trầm ổn truyền tới từ đầu đường, bóng đêm dày đặc, chỉ nghe thanh âm không thấy dáng người.

Nhóm hộ vệ động thủ, đem ba người đã hôn mê nâng lên, rời đi trong giây lát.

“Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, trở về đi.” Uyển Nhi còn đứng ở nơi đó, một dạng đờ đẫn.

“Ta có thể trông thấy chủ nhân không?” Mở miệng, thanh âm trở nên mềm nhẹ.

Thích Kiến đứng ở một đầu đường khác, nghe lời nói này thì âm thầm thở dài, nô cổ này quả nhiên lợi hại, hắn bồi vài lần đều thất bại.

“Trở về đi, nếu muốn gặp ngươi, nàng sẽ cho ngươi biết. Còn có nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt, nàng thật cao hứng.” Thích Kiến thản nhiên trả lời, sau đó xoay người rời đi. Uyển Nhi đứng ở giữa đường tràn ra mỉm cười, ánh mắt thoả mãn.

Cái này bỗng dưng thay đổi kế hoạch, hết thảy đều ở trong vòng khống chế của Nhạc Sở Nhân, cho nên thời gian cơm chiều cố ý phân phó Thích Kiến ở trong này ôm cây đợi thỏ. Tuy rằng đến chậm so với thời gian dự kiến nhưng kết quả hoàn toàn trong vòng dự đoán. Quả nhiên nô cổ mới đáng tín nhiệm nhất, có thể giống như tin tưởng chính mình.


Nay một lần đem cả ba bắt đi, thần không biết quỷ không hay, Lý Bình cũng sẽ không tìm người, lần này thực hoàn mỹ.

Hôm sau, mưa phùn liên miên, mưa mùa thu phá lệ lạnh lẽo, lạnh đến tận xương.

“Vương phi, hôm nay khá lạnh. Canh này là vương gia phân phó phòng bếp đưa tới, ngài thừa dịp còn nóng mau uống.” Mới từ trên lầu đi xuống, Đinh Đương liền bưng một chén canh lớn xuất hiện, canh còn toả nhiệt khí, trên mặt nổi lơ lửng cẩu kỷ hồng hồng.

“Canh gà?” Ngửi ngửi hương vị, là ô cốt gà, đại bổ a.

“Ân, đây là chân gà đen thực trân quý, là cống phẩm nga.” Đinh Đương thật ra rất ngạc nhiên, hương vị này có thể đoán uống ngon lắm.

Nhíu mày, “Cống phẩm? Hảo sa hoa.” Lấy lại đây thổi thổi, theo sau uống liền mấy hớp. Sau đó chậc lưỡi, xác thực thực có hương vị, so với trước kia nàng ăn qua còn ngon hơn.

“Đây là tâm ý của vương gia. Vương phi, vương gia đối với ngài thật tốt.” Nếu hai người đều hảo thành như vậy, vì sao còn không ở cùng một chỗ?

“Ha ha, thế a.” Ngoài cười nhưng trong không cười, Nhạc Sở Nhân cầm chén đưa nàng, sau đó đi vào phòng tắm.

“Đinh Đương, tối hôm qua thu hoạch như thế nào?” Rửa mặt, Đinh Đương cầm khăn mặt đứng một bên đợi mệnh.

“Đều bắt được, ba người, không nhiều không ít.” Đinh Đương mở to hai mắt, loại tư vi thắng lợi này rất tuyệt a.

“Ân, làm tốt lắm. Việc này sẽ giúp châm cứu tiểu não bị nước vào của nha đầu đó, biết rõ Thất vương phủ này không thể xông vào, còn cố tình muốn xông tới.” Cũng không biết rốt cuộc đánh cái chủ ý gì?

“Đúng thế, ngốc như vậy, bị chúng ta bắt được là hoàn toàn bình thường.” Đinh Đương cũng thấy thực ngu đần, còn quang minh chính đại theo cửa chính xông vào. Tuy rằng leo tường hoặc là vào cửa sau cũng sẽ không có kết quả tốt, nhưng chung quy so với theo cửa chính xông vào thì có vẻ thông minh hơn một ít đi.

“Lát nữa gọi Thích Kiến lại đây hỏi một chút xem hắn có thu hoạch được gì không, ăn cơm trước đi, uống canh gà vào ngược lại càng đói bụng.” Lau khô nước trên mặt, da dẻ trắng trẻo tinh tế, môi hồng răng trắng.

“Vâng, nô tỳ lập tức đi thông tri Thích Kiến hộ vệ.” Có chút ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, con ngươi Đinh Đương thoáng dừng lại. Ở thượng thư phủ lâu như vậy, Nhạc Sở Nhân vẫn là sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu đuối, hiện nay khí sắc tốt như vậy, cảm giác nhìn cả người đều đẹp hơn thiệt nhiều.

Đi ra phòng tắm dùng điểm tâm, bên ngoài mưa dầm liên miên, nàng cũng không cảm thấy ảnh hưởng tâm tình, chính là thỉnh thoảng gió thổi vào có chút lạnh lẽo làm cho nàng không khỏi nhớ tới trước kia, khi mùa đông thời tiết âm lãnh ẩm ướt, như chỉ trong nháy mắt, nàng đã sinh hoạt hai mươi năm ở đó.

Chậm rãi dùng xong đồ ăn sáng, Thích Kiến giống như canh thời gian, ở thời điểm nàng buông chiếc đũa liền đi vào Viên Nguyệt Lâu. Người ở bên ngoài trời mưa, hắn mặc áo choàng màu đen tới mắt cá chân, cả người thoạt nhìn vừa ốm vừa cao thực tuấn tú.

“Vương phi.” Đi vào, trước đem áo choàng dính mưa cởi ra, Thích Kiến đến gần chắp tay chào.

“Ân, ba nữ nhân hôm qua đâu?” Để Thích Kiến ngồi xuống, rót cho hắn ly trà, Nhạc Sở Nhân hỏi.

“Cho ăn chút dược, vừa mới ngất xỉu.” Thích Kiến vân đạm phong khinh nói, nhưng lại rất máu lạnh.

“Không cần khách khí, vừa vặn ngươi có thể cùng các nàng luận bàn, nhìn xem hai môn phái chúng ta có cái gì bất đồng?” Việc nhỏ này Thích Kiến tuyệt đối có thể làm tốt, con người hắn, không phải lãnh huyết vô tình bình thường.

“Một người trong đó luôn luôn kêu câu “Nàng làm cho chúng ta đi tìm cái chết”, “nàng” kia là ai lại hỏi không ra, thuộc hạ còn phải dùng một chút phương thức khác.” Thích Kiến trầm ổn nói xong, nhấn rõ từng chữ rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân nhướng mi, “Người nọ còn rất thần bí, gian tế Ngũ vương phủ kia cũng không biết.” Gian tế chính là Uyển Nhi.

“Không cần sốt ruột, xin cho thuộc hạ một ít thời gian, cam đoan sẽ đem những gì các nàng biết đều đào ra.” Thích Kiến thản nhiên nói xong, kỳ thật đối với Vu Giáo, hắn là người hận nhiều nhất. Nếu không phải Vu Giáo, hắn cũng sẽ không mất một thân công phu vô song, bị tra tấn lâu như vậy, thiếu chút nữa đã chết. Nhạc Sở Nhân nhìn Thích Kiến liếc mắt một cái, mặc dù sắc mặt hắn bình thản, nhưng nàng biết trong nội tâm hắn nhất định là hận cực kỳ.

“Về sau cơ hội rất hiếm có vẫn còn, ngươi không cần nhất thời gấp gáp. Tiểu Thương Tử qua mấy ngày nữa sẽ đi Nam Cương đưa thân, hắn không ở đây, chúng ta đi hoàng lăng một chuyến?” Nâng chung trà lên, Nhạc Sở Nhân kỳ thật đã sớm muốn đi gặp tên đại sư thuật sĩ bỏ đi kia. Phong Duyên Nghị ở hoàng lăng ăn năn, cơ hồ di chuyển cả nhà qua, tên thuật sĩ xuống tay với Phong Duyên Tinh cùng vài tên chó săn đều đi theo.

Thích Kiến nhãn tình sáng lên, biết hắn lâu như vậy, rất ít thời điểm mặt hắn lộ ra biểu tình rõ ràng như vậy.

“Vương gia không cho ngài đi là sợ có nguy hiểm, không bằng thuộc hạ một mình một người đi?” Bị Phong Duyên Thương biết khó tránh khỏi hắn sẽ không tức giận.

Nhạc Sở Nhân không thèm để ý vẫy vẫy tay, “Là ngươi quá coi thường ta hay là ngươi tự cho chính mình rất cao thâm? Chuyện này liền định như vậy, Tiểu Thương Tử đi rồi, chúng ta cũng đi.” Hắn dự định mười tám ngày sau sẽ xuất phát, hắn không ở đây, thật ra tự do không ít a.


Thích Kiến gật gật đầu, hắn đã sớm muốn đem đầu sỏ hại hắn trở về hảo hảo tra tấn một chút. Hắn (thuật sĩ) không chỉ hại hắn (Thích Kiến), mà còn hại rất nhiều huynh đệ.

“Thích Kiến, ngươi biết gì về quốc sư?” Bắt chéo chân, Nhạc Sở Nhân cũng muốn biết thêm về quốc sư kia. Đến thế giới này lâu như vậy, có bao nhiêu người nàng chỉ nghe danh tiếng chứ không thấy người a.

“Quốc sư? Quốc sư đại nhân tính tình bình thản, vô dục vô cầu, nhậm chức nhiều năm qua, chưa bao giờ thấy qua hắn cùng với bất luận kẻ nào lén lút lui tới. Trên cơ bản mỗi ngày đều ở trong phủ quốc sư luyện đan, cho dù có người tới cửa cầu kiến hắn cũng sẽ không gặp. Mặc dù Trần phi nương nương là thân muội của quốc sư nhưng hai người bọn hắn cũng không thân, từ lúc Trần phi nương nương tiến cung, ngoài các trường hợp công cộng, hai người cơ hồ không có gặp nhau.” Thích Kiến nói như thế, này cũng là tại thời điểm hắn là thân vệ của Phong Duyên Thiệu điều tra được, hoàn toàn tận mắt nhìn thấy.

Nhạc Sở Nhân không nghĩ tới Thích Kiến đối với quốc sư kia đánh giá cao như vậy, vốn tưởng rằng đây là một tiểu nhân.

“Chuyện Trần phi ái mộ Ngũ Ca…” Xem xét hắn, trực tiếp dùng ánh mắt hỏi hắn có biết không?

Thích Kiến rũ mắt xuống, làm thuộc hạ kỳ thật hắn không nên trả lời. Tuy nhiên, Nhạc Sở Nhân là sư phụ của hắn, biết mà không trả lời chính là khi sư. (Trùm: "khi sư" nghĩa là khi dễ/khinh khi sư phụ)

“Những người ở trong cung hơn mười năm đều biết đến, khi đó dư luận xôn xao. Trần phi khi còn chưa vào cung đã ái mộ Ngũ vương, tính cách nàng cùng khuê nữ bình thường bất đồng, dám làm dám chịu. Ái mộ Ngũ vương liền tuyên dương bốn phía, hoàn toàn không e ngại nhàn ngôn toái ngữ gì. Sau này hoàng thượng hạ chỉ sắc phong nàng thành Trần phi, ngay hôm đó vào cung, lúc ấy Trần phi nửa đêm xông vào Ngũ vương phủ, muốn Ngũ vương mang nàng bỏ trốn. Ngũ vương tất nhiên là không đáp ứng, hơn nữa còn phái người đem nàng đưa về phủ quốc sư. Sau đó Trần phi liền vào cung, nhiều năm chưa từng có thai, quốc sư tự mình xem qua mới biết được nàng ăn Tuyệt Dục Đan, đời này sẽ không bao giờ có bầu.” Thích Kiến bình thản tự thuật, lúc ấy Trần phi nửa đêm xông vào Ngũ vương phủ hắn cũng ở đó, cũng được xem là nhân chứng. (Trùm: "nhàn ngôn toái ngữ" nghĩa là lời nói linh tinh, không có căn cứ)

Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mi, Trần phi này cũng được cho là kỳ nữ. Tỷ đệ luyến, có yêu liền nói, quyết tuyệt, làm cho nàng bội phục.

“Vậy rốt cuộc Ngũ ca có thích nàng hay không?” Đều là vì Phong Duyên Thiệu, nhưng là hắn thuỷ chung lại giống như người qua đường.

“Vương phi, lời này không thể nói lung tung. Lúc ấy Ngũ vương còn trẻ, hai người tuổi kém quá nhiều, là không có kết quả.” Phong Duyên Thiệu được cho là hoàng tử ít tuổi nhất được phong vương, tiền đồ rộng lớn, tuyệt đối không có khả năng bởi vì một nữ nhân mà bị mất, huống chi là cùng hoàng thượng tranh nữ nhân.

“Cũng đúng. Bất quá, hiện tại Trần phi cùng hoàng thượng xem ra cũng rất tốt, lão phu thiếu thê này vui vẻ vô cùng.” Bĩu môi, thật đúng là vui vẻ vô cùng. (Trùm: "lão phu thiếu thê" đại loại là chồng già vợ trẻ)

“Đang nói ai vui vẻ vô cùng đó?” Một đạo thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, cùng thời khắc đó Thích Kiến đứng lên đứng ở một bên.

Giương mắt nhìn qua, con ngươi Nhạc Sở Nhân ngưng trệ một lát.

Một người dầm mưa mà đến, chỉ có áo trắng, che ô màu trắng, giữa thời tiết mưa dầm kéo dài cứ như có một mảnh mây trắng bay tới.

Đi vào đại sảnh, Đinh Đương đi qua cầm lấy ô, Phong Duyên Thương lập tức đi tới, dáng đi thong dong, tươi cười nhợt nhạt, phong nhã đầy người.

“Đang nói ai đó?” Ngồi xuống trên ghế kế bên nàng, Phong Duyên Thương có chút nhướng mày nhìn nàng, biểu tình kia thật tuấn.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, sau đó khoa trương lắc lắc đầu muốn làm mình thanh tỉnh, “Nói ngươi đó, nói ngươi bộ dạng càng ngày càng đẹp, khiến ta phải tự thẹn mà chết.” Một người nam nhân xinh đẹp như vậy, làm bậy a.

Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng như nước, “Tuy là nói dối, nhưng nghe qua cũng thật dễ nghe.”

“Cút! Nước mũi đều đã chảy ra ngoài. Đúng rồi, lúc này ngươi hẳn là ở trong cung mới đúng, như thế nào còn ở chỗ này?” Lâm triều cũng đều là giữa trưa mới xong, hắn không có khả năng trở về sớm như vậy.

“Từ nay đến lúc cử hành đại điển sắc phong, bổn vương tất nhiên là chỉ lo việc này.” Hao tài tốn của nhưng lại không thể thiếu.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, bỗng dưng cười khẽ, rồi cười đến hề hề.

“Nhị tỷ kia của ta vừa vặn ái mộ ngươi, mấy ngày qua ngươi lại luôn luôn bận rộn chuyện của nàng. Kế tiếp còn muốn đưa thân, núi cao sông xa, chậc chậc…” Cô nam quả nữ đi cùng, làm cho nàng có ý nghĩ kỳ quái a.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, cười đến xinh đẹp, “Xem ra đã nhiều ngày nàng đều ngủ thật sự yên ổn, bổn vương nên hợp thời “quấy rầy” nàng một chút.” (Trùm: anh cứ doạ hoài, làm thiệt một lần cho dân chúng có chút thịt mà gặm coi :icecream: )

Nhạc Sở Nhân hé miệng, chớp chớp mắt, “Coi như ta chưa nói.” Chuyện buổi sáng hôm đó lại hiện lên trong đầu nàng lần nữa, lỗ tai nóng lên.

Nhìn nàng nhận thua, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng lắc đầu, “Nghỉ ngơi mấy ngày, chữa bệnh từ thiện ở Đông thành khi nào bắt đầu?” Mặc dù Đông thành đông đúc và người giàu có chiếm đa số nhưng dân chúng bình dân cũng không thiếu.

Nhắc đến việc này Nhạc Sở Nhân vẫn còn nóng, “Hôm qua buổi tối ta còn đang suy nghĩ chuyện này đó. Bất quá chờ Thích Phong lấy tiền trở về, lần này tuyệt đối không thể lãng phí tiền, không dùng được thì thêm vài lần nữa là chúng ta phải ăn không khí.” Nàng hôm nay còn phải đem thuốc dẫn Khứu Hoa vừa làm ra vội đưa cho Phong Triệu Thiên, kỳ thật ngẫm lại nàng cũng bề bộn nhiều việc a.


Phong Duyên Thương không biết nói gì, nàng thật đúng là đem đồ trong cung ban cho đi bán, đúng là thiên hạ đệ nhất a!

“Hiệu thuốc của nàng khi nào mở? Bồn vương đã cùng người cung cấp dược liệu trao đổi tốt lắm, nguồn cung cấp dược ngươi đừng lo. Thái y của Thái Y Viện cáo lão hồi hương cũng đã liên hệ, đợi đến khi hiệu thuốc khai trương, bọn họ có thể đến toạ chẩn, nàng có thể thoải mái rất nhiều.” Hắn đã đi trước đem hết thảy an bài.

Nhạc Sở Nhân nhướng mi, nàng thật không nghĩ tới Phong Duyên Thương đã đem này nọ an bài thỏa đáng .

“Xem ra ta giống như không có gì để làm, chỉ cần xuất ra tiền mua cửa hàng mình xem trọng là được. Ngươi đã an bài tốt lắm rồi, vậy chờ Thích Phong đem tiền cầm về lại đến đây đi.” Đem những kỳ trân dị bảo bán ra, còn hướng Phong Triệu Thiên đòi thêm tiền.

Phong Duyên Thương lắc đầu, vật này nọ nhiều như vậy cũng không có khả năng một ngày hai ngày có thể bán ra được, nàng thật đúng là quyết tâm không cần tiền của hắn.

“Đừng lắc đầu a, cho dù vài thứ kia bán không đủ tiền, ta trước mắt lập tức sẽ kiếm một món tiền khác, bán đi vài đơn thuốc khẳng định đủ.” Phong Triệu Thiên cấp phí dự đoán cũng là một món tiền rất lớn, nàng cũng không tin hắn không cho. Nếu là ngày sau còn muốn nàng giúp đỡ làm việc, còn phải cho rất nhiều.

Phong Duyên Thương có chút nheo lại mắt phượng, “Nàng đáp ứng phụ hoàng làm chuyện gì?”

Nhạc Sở Nhân cười đến má lúm đồng tiền, gật đầu, “Chỉ là chút chuyện thương thiên hạ lý thôi, ngươi cũng đừng hỏi tới.” Hắn thông minh như vậy, khẳng định có thể đoán được.

Phong Duyên Thương màu mắt lạnh nhạt, mặc dù hắn sẽ không phản đối, nhưng là cũng tuyệt không đồng ý, càng huống hồ, còn muốn Nhạc Sở Nhân tham dự.

“Ngươi nếu là bề bộn nhiều việc vậy đi làm việc đi, ta cũng muốn làm việc. Bất quá buổi chiều ngươi có tiến cung không? Nếu đi thì đem thuốc dẫn đưa cho hoàng thượng.” Đứng lên, vỗ vỗ tay, nàng muốn làm việc.

“Hôm nay mưa dầm, không thích hợp làm việc, bổn vương có thể ở trong phủ hưởng thanh nhàn.” Mọi sự đã nói xong, tất nhiên là không thể tùy ý hành động, huống hồ hắn cũng vui vẻ.

“Vậy ngươi tính đi theo ta?” Nhìn hắn cũng đứng lên, này không phải là muốn đi theo nàng sao.

Mắt phượng mỉm cười, “Có gì không thể?”

“Không phải không thể nhưng có khả năng sẽ nhàm chán.” Nhìn mặt hắn, Nhạc Sở Nhân có chút nheo mắt, đây là hưởng thụ thị giác.

“Không phải còn có nàng sao?” Hắn cúi mắt, lấy góc độ này thưởng thức chính mình trong ánh mắt nàng, thực rõ ràng.

Hai người một ngẩng một cúi, chăm chú nhìn nhau. Trong đại sảnh, hai người khác làm người trong suốt đã lâu, nay càng giống người trong suốt hơn nữa.

☼ ☼ ☼ ☼ ☼ ☼ ☼ ☼ ☼ ☼

Mưa dầm kéo dài, từ sáng sớm đã bắt đầu tí ta tí tách, chưa từng ngừng lại.

Lá cây khô vàng bị mưa làm rơi đến trên mặt đất thành một tầng, mưa theo lá cây chảy xuống bề mặt, sau đó chậm rãi ngấm vào.

Tránh cùng dưới phiến ô, nghe giọt mưa sàn sạt rơi vào trên ô, thanh âm dễ nghe.

Bọc áo choàng màu tím, Nhạc Sở Nhân không cảm thấy lạnh, nhưng hương vị mưa quá nặng, vốn khứu giác linh mẫn, lúc này lại có thể ngửi được rõ ràng vị tanh nồng ẩm ướt của mưa.

“Lạnh?” Theo đường nhỏ trải đá tảng hướng phòng chế thuốc đi tới, hai người sóng vai, chậm rãi đi từng bước một.

“Hoàn hảo. Tiểu Thương Tử, thời điểm mùa đông, hoàng thành sẽ có tuyết rơi rất lớn sao?” Nàng trước kia rất ít gặp tuyết.

“Ừ, khi tháng giêng thường xuyên có đại tuyết lông ngỗng từ trên trời giáng xuống, khi tuyết rơi không rất lạnh, nhưng là chờ tuyết ngừng thì nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống rất nhanh.” Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói xong, nghe hắn miêu tả thật giống như thấy được cảnh tuyết rơi kia, cảm nhận được độ ấm kia.

“Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đại tuyết lông ngỗng, bất quá từ nay về sau hàng năm đều có thể thấy được. Khi nào thì ta có thể đi khắp thế giới này, nơi nơi đều nhìn một cái, chỉ tại góc này, cảm giác giống như trước đây, là ếch ngồi đáy giếng.” Dần dần dung nhập thời đại này, dung nhập bọn họ, nàng lại càng không có cách nào khác để nhấc chân bước đi.

“Không vội, thời gian cả đời tuy nói quá ngắn, nhưng là xem hết sơn thủy thiên địa vẫn là dư dả.” Phong Duyên Thương cười khẽ, nghe nàng nói, hắn cũng có chút chờ mong.

“Ngươi đây là đem đời này đều hứa cho ta? Cũng không hỏi ta muốn hay không.” Bĩu môi, nhưng ánh mắt lại là đang cười. “Kỳ thật ngươi cũng không rời đi hoàng thành quá xa có phải không? Lúc này đi Nam Cương cũng là lần đầu tiên ngươi đi xa như vậy đó, chúc ngươi chơi đùa vui vẻ.” Cánh tay vỗ vỗ tay hắn, Nhạc Sở Nhân chúc mừng.

“Không cần sốt ruột, nàng khẳng định có thể đi khắp Nam Cương, chỉ là không phải hiện tại thôi.” Đông tay nam bắc, tứ cương, tất cả sẽ thuộc về Đại Yến.

Liếc nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân cười đến sáng lạn, ánh mắt sáng ngời, má lúm đồng tiền, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.

“Tiểu Thương Tử, phụ hoàng ngươi ít nhất còn có thể sinh long hoạt hổ hai mươi năm, nếu là chờ Ngũ Ca ngồi trên ngôi vị hoàng đế, vậy chờ hai mươi năm về sau. Khi đó chúng ta đều già đi, hai mươi năm này chúng ta không thể rời khỏi hoàng thành một bước, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, còn có thể đi được chỗ nào?” Nhạc Sở Nhân có khả năng đã quên, thân thể nàng bất quá mới mười lăm.

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, có chút bĩu môi đỏ mọng, mắt phượng hơi tối, “Bổn vương quả thật già đi, bất quá nàng còn trẻ.” Hai mươi năm sau hắn gần năm mươi tuổi, mà nàng bất quá ba mươi mấy tuổi.

“Thật không? Vậy thời điểm đó không thể gọi ngươi là Tiểu Thương Tử, Già Nua Tử? Ha ha ha!” Nhịn không được cười, nhìn mặt hắn không biết nói gì, nàng cười càng vui.


Đi vào sân phòng chế thuốc, Kim Điêu khổng lồ đang đứng sừng sừng ở trong viện, đứng dưới mưa nhỏ như đang làm lễ rửa tội. Một thân lông chim bị mưa làm cho ướt sũng.

“Ngươi thích trời mưa? Nhìn không ra đó, ngươi còn có cảm tình thi nhân. Chậc chậc, tính tình này của ngươi dẫn đến chân tướng ướt sũng.” Thông qua ánh mắt nó, Nhạc Sở Nhân có thể biết được lúc này nó suy nghĩ cái gì. Nó đứng ở chỗ này là vì nó thích trời mưa, làm một cái phi cầm, cảm tình của nó phong phú khác hẳn với tầm thường.

“Nó thích trời mưa?” Phong Duyên Thương hứng thú, xem ra tư tưởng động vật cũng thực phức tạp, cũng không đơn giản.

“Đúng vậy, thực tao bao.” Bởi vì nàng nói nó, Điêu Nhi có chút mất hứng. Xoay đi không cho Nhạc Sở Nhân nhìn đến ánh mắt nó, so sánh với trước kia, trí lực của nó tăng trưởng không ít. (Trùm: chả hiểu “tao bao” là gì?!)

“Từ ngữ của nàng thực đúng chỗ, thực sắc bén.” Tao bao? Phong Duyên Thương dám nói đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ như thế, nhưng hắn hoàn toàn hiểu hàm nghĩa từ này.

“Ta còn có thể dùng từ để hình dung ngươi, tuyệt đối thực đúng chỗ, ngươi muốn nghe không?” Hướng tới phòng chế thuốc đi qua, Nhạc Sở Nhân trêu chọc hắn, không có ý tốt.

“Quên đi, có khả năng ta lý giải không được.” Xem bộ dáng của nàng sẽ không phải lời hay gì.

“Ai nói, ngươi khẳng định có thể lý giải. Tiểu Thương Tử, ngươi thực rối loạn ngươi biết không?” Siêu cấp rối loạn.

Nhíu mi, Phong Duyên Thương cho rằng này tuyệt đối không phải lời hay.

Nhìn hắn nhăn mày, Nhạc Sở Nhân cười đến đắc ý, “Không hiểu đi? Không hiểu rối loạn ý là gì? Ta có thể nói cho ngươi, những lời này tuyệt đối là khen ngươi. Nói ngươi có một loại ẩn nhẫn mà không mất tao nhã gợi cảm.”

Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, “Gợi cảm?” Đây là dùng để hình dung nữ nhân đi.

“Đúng vậy, ngươi thực gợi cảm.” Cánh tay ở trước ngực hắn sờ soạng một phen, Nhạc Sở Nhân bề ngoài không thay đổi, trong đầu lại cấp tốc hồi tưởng hết thảy hình ảnh liên quan đến hắn, thực khiêu gợi, khiêu gợi đến muốn mất cái mạng già.

Phong Duyên Thương tươi cười nhợt nhạt, nhìn nàng vẫn chưa thu tay lại, sáng tỏ từ “gợi cảm” này cũng có thể dùng để hình dung nam nhân, hơn nữa ra vẻ, người nào đó còn thực thích nam nhân gợi cảm.

Ở bên cửa sổ, ngồi xuống nhuyễn tháp, Phong Duyên Thương cứ như là tới nơi này ngắm cảnh. Nhạc Sở Nhân đi đến tủ thuốc bắt đầu chọn dược, áo dài màu trắng đem cả người nàng bao lại, mái tóc dài có vẻ như càng thêm đen bóng.

Leo lên cây thang lấy thuốc ở trên đầu tủ, trên tủ thuốc không có ghi tên nhưng nàng lại hoàn toàn nhớ rõ ngăn tủ nào đựng thuốc gì.

“Đây là dùng để đưa cho vị ở lãnh cung kia đi!” Nhìn nàng nhảy từ trên xuống, sắc mặt Phong Duyên Thương trầm tĩnh như nước, mắt phượng sâu thẳm, mặt nhất thời đen lại, khiến người nào vô tình nhìn qua đều hít vào một hơi.

Quay đầu quét Phong Duyên Thương liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt hắn không thay đổi, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên, cười đến lạnh bạc, “Bỏ tay xuống được.” Rõ ràng là một tiếng thở dài, Nhạc Sở Nhân lại nghe ra chứa nhiều châm chọc.

“Ngươi luôn nói không thể sốt ruột, về sau trò hay nhiều như vậy, chậm rãi xem thôi!” Nàng thực hiểu hắn, hắn từ trong bụng mẹ đã bị tra tấn, hơn hai mươi năm cừu hận a!

“Chính là không thể chính mắt nhìn thấy có chút đáng tiếc thôi.” Phong Duyên Thương cười cười, con ngươi có chút lo lắng.

“Ngươi có biết chuyện vui lớn nhất đời người là cái gì không?” Xoay người qua, nhướng cao mi nhìn hắn, Phong Duyên Thương có chút nghiêng đầu ý bảo nàng nói, “Thì là ngồi xem chó cắn chó, nếu ta là ngươi, ta khẳng định đến lúc ngủ cũng cười ra tiếng.”

“Ha ha, thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám nói hắn là chó.” Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, là người hay là chó không quan trọng.” Vô vị vẫy vẫy tay, nếu có thể, nàng có thể đem toàn bộ người trên thế giới cho là chó hết.

“Đối với nàng mà nói, đem người biến thành chó thực dễ dàng.” Hắn luôn trực tiếp như thế.

“Vậy cần ta làm cho ngươi mấy cái biến “chó”?” Cúi đầu, xoay cổ, đối với nàng mà nói việc này rất đơn giản.

“Ngươi có thì tốt rồi, của ngươi liền là của ta.” Phong Duyên Thương lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt mà chắc chắn.

“Lời kịch này là của ta, không được nói lung tung.” Của ngươi liền là của ta, của ta chính là của ta, đây là khi đó nàng nói, hắn thật ra thích đạo văn a.

“Ha ha, hảo, là của nàng, không có người cướp.” Phong Duyên Thương cười khẽ, ngồi dựa vào một chỗ, phiêu nhiên đầy người.

“Chậc chậc, ngươi cũng thế?” Cúi đầu, bận việc bắt tay vào làm cái gì đó, Nhạc Sở Nhân thốt ra, nói xong liền hối hận.

“Ha ha, nàng muốn?” Người nào đó cười đến vui vẻ, ý cười trong mắt cơ hồ tràn ra.

“Muốn cái đầu ngươi, xem như ta chưa nói.” Đem da rắn quăng về phía hắn, Nhạc Sở Nhân có điểm thẹn quá hoá giận.

Phong Duyên Thương động tác tao nhã tránh tập kích, vẫn cười như trước, thời điểm nàng thiếu kiên nhẫn, bộ dáng thật đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui