Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nghiêm Cẩn*? Tôi nhìn anh không giống người ở đây. Khuyên anh không nên đột nhiên lao ra đường như vậy, rất nguy hiểm.” Anh ta đã uống Tị Cổ hoàn, cô không có cách nào đối phó. Rõ ràng người này còn biết võ, cô không phải đối thủ của anh, vẫn nên rời đi trước thì hơn.
*Diêm Cận đồng âm với Nghiêm Cẩn, trường hợp này là Nhạc Sở Nhân cố ý gọi nhầm tên Diêm Cận.
Nhạc Sở Nhân lui về sau vài bước, xoay người ngồi lên mô tô. Sắc trời đã dần tối, hai bên sườn núi u tĩnh không một bóng người, mỹ nhân lạnh lùng lại có vài phần quyến rũ.
Đội mũ bảo hiểm, quay đầu xe, Nhạc Sở Nhân nhìn người vẫn đứng giữa đường nhìn cô, nháy mắt: “Tạm biệt.”
Khởi động mô tô, thân mình Diêm Cận căng chặt, nhìn chằm chằm quái vật đang phát ra tiếng động, cảnh giác tột độ.
Nhạc Sở Nhân không thèm nhìn anh lấy một cái, nhấc chân trống, mô tô lao nhanh qua người Diêm Cận như một cơn gió, tiếng động từ mô tô phát ra ngày càng nhỏ.
Nhạc Sở Nhân thi thoảng lại nhìn kính chiếu hậu xem người
//