Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhớ tới khi đó quang mang ngũ sắc phát sáng cả đỉnh núi. Hiện tượng đó giống hệt bây giờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn Tiên Nhân động từ nơi này, hắn không khỏi nhớ tới biểu tình e ngại của Nhạc Sở Nhân năm đó. Nàng tỏ ra áp lực như vậy, hắn cũng nhìn ra được.

Suy nghĩ một lát, Diêm Cận bước tới ngọn núi thạch đá lởm chởm kia. (MTLTH.dđlqđ)

Men theo những viên đá lồi ra, Diêm Cận từng bước từng bước dùng khinh công lên đến đỉnh, hình như cũng chẳng có gì khác thường.

Diêm Cận cẩn thận từng chút một, càng gần đỉnh núi, bất an càng rõ.

Loại bất an này chưa bao giờ hắn cảm nhận qua. Đây là lần đầu tiên, vì vậy hắn có chút lưỡng lự.


Sắc trời giống như đổ mực, duy độc chỗ này phát ra ánh sáng ngũ sắc. Hắn đi từng bước tiến lên phía trước, thân hình theo đó mà càng cảm thấy cao lớn, cương nghị.

Qua ước chừng hai khắc, hắn đã bắt đầu bước chân tới đỉnh núi, Tiên Nhân động vốn dĩ đã bị bịt kín đột ngột xuất hiện các kẽ hở, ánh sáng thoát ra từ đó, cúi đầu nhìn mà hoa cả mắt.

Lấy hơi sâu hai cái, Diêm Cận khom người đụng vào những mảnh vụn vỡ kia. Đỉnh núi nối thẳng tới hố sâu kia cấu thành bởi một tảng đá rất lớn, nay lại vỡ vụn khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc sức mạnh như thế nào mới có thể làm vỡ đá?

Sờ soạng mấy lần, sau đó tiện tay cầm lên một hòn đá trên khối đá lớn đó, chỉ hơi dùng chút sức đã lấy được nó ra.

Ánh sáng không bị ngăn cản trực tiếp chiếu thẳng vào người hắn.

Diêm Cận ném hòn đá đi, ngồi xổm xuống, híp mắt nhìn Tiên Nhân động, dù có cố sức thế nào cũng không thể nhìn được.

Liên tục chuyển dời mấy hòn đá gần đó, hắn đã có thể nhìn được chút ít. Lõi đá lấp động ngày xưa đã bị mài mòn không còn, chỉ còn lại khối đá dày khoảng mấy xen ti phía trên. Hiện nay cũng đã tứ phân ngũ liệt, nếu như chịu tác động bởi một ít ngoại lực, tảng đá này rồi cũng sẽ vỡ vụn.

Hành động di dời mấy khối đá này của hắn khiến cho quang mang ngũ sắc từ Tiên Nhân động càng sáng hơn, chiếu lên trên mặt Diêm Cận, tựa hồ hòa tan đi lạnh lùng thường ngày của hắn.


Nhìn phía dưới, đôi mắt Diêm Cận cảm thấy đau xót, nhưng thật sự là có mấy hình ảnh thoáng qua trong chốc lát. Rất nhanh, hắn không kịp nhìn rõ đó là gì, nhưng hắn có thể khẳng định rằng đã thấy, không phải ảo giác.

Cụ thể hình ảnh đó là gì, hắn không tài nào thấy rõ được, càng như vậy, hắn lại càng chắc chắn. Cúi người nhìn chằm chằm không nháy mắt, dù ánh sáng chói mắt rọi trực tiếp, nhưng hắn vẫn cố chấp không nháy dù chỉ một giây.

Dần dần, cơ thể hắn càng ngày càng tiến về phía trước, toàn bộ nửa thân trên tựa hồ đã tiến vào trong động.

Đêm đen như mực, sau dãy núi chạy liên miên không dứt, một con khoái mã chạy trên bình nguyên, dù tốc độ có mau đi nữa thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. (MTLTH.dđlqđ)

Phía trên Tiên Nhân động, Diêm Cận cúi người nhìn xuống phía dưới, thân thể căng chặt. Nhưng ngay sau đó, cả người hắn ngã hẳn vào động, từ đó ánh sáng ngũ sắc đột ngột biến mất, trả lại tất cả cho bóng tối.

Diêm Cận rơi xuống rất nhanh, hắn mau chóng nắm được khối đá, nhưng lực hút rất mạnh, hắn căn bản không thể chống cự.

Tiên Nhân động như thể không đáy, rõ ràng nhìn từ trên xuống không mấy sâu, lúc hắn rơi xuống cảm tưởng như thể đã mấy trăm thước.

Diêm Cận trong lòng căng thẳng, vận lực vào hai bàn tay, cố gắng tìm kiếm những mảnh đá nhô ra ngoài. Nhưng chuyện kỳ lạ liền phát sinh ngay sau đó,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui