Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Phong Ngữ Vi trừng mắt nhìn Phong Niên Phi, mấy thứ như bị bắt nạt hay oan ức một chút cũng không có, chỉ có tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm thân huynh trưởng, một chút cũng không sợ ca ca.
Phong Niên Phi không thèm để ý đến bé con, mặc kệ tiểu cô nương trừng hắn, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
“Thôi nào, Ngữ Vi không tức giận nữa, có phải muội vẫn đang chơi trò chơi đúng không? Ca ca có việc muốn trao đổi với Phi ca của muội, muội nhanh đi chơi đi.” Phong Niên Đồng kiên nhẫn dỗ dành bé con.
Phong Ngữ Vi chớp mắt mấy cái, đôi mắt đang nhìn Phong Niên Phi bất chợt sáng lên: “Đúng rồi, có chuyện này suýt nữa muội quên mất. Nếu như nương biết muội không nhớ chuyện này, thể nào cũng lải nhải bên tai muội không ngừng. Phong Niên Phi, lão nương* có nhiệm vụ cho huynh, mau quỳ xuống nghe lệnh.” Thân thể nho nhỏ thẳng lững ưỡn ngực, rất có khí thế.
*Lão nương này có nghĩa là mẹ già nhé
Phong Niên Phi nhíu mày, ngả người tựa lên hàng rào chắn hành lang: “ Chậc chậc, biểu tình giọng điệu này học rất giống đấy. Có phải muội không có việc gì liền quấn quanh Đức Phúc lão công công học hỏi không?”
“Huynh nói cái gì? Bảo huynh quỳ thì cứ quỳ đi. Đây chính là đại sự liên quan đến sự tự do sau này của huynh. Huynh còn không mau quỳ xuống?” Khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn thập phần nghiêm túc, tư thái cũng đủ hơn người đấy. (MTLTH.dđlqđ)
Phong Niên Phi cười lắc đầu: “Tiểu nha đầu muội nói thì cứ nói đi. Nếu như còn dông dài, ta tự mình đi hỏi nương, cũng chỉ có vài bước chân mà thôi. Muội muốn ta quỳ? Nếu như cha biết, muội không sợ bị đánh mông sao?”
Nhắc tới Phong Duyên Thương, Phong Ngữ Vi hơi hạ mắt, trong đôi mắt to tròn hiện lên chút sầu lo.
Nhìn bộ dáng của bé con, Phong Niên Phi cười càng đắc ý: “Tiểu muội, muội có nói hay không?”
“Được được được, muội nói cho huynh. Huynh mau cầm, đây là tân hợp hoan, vô sắc vô vị, cam đoan Bắc Vương không phát hiện được.” Từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, Phong Ngữ Vi đưa cho Phong Niên Phi.
Phong Niên Phi nhướn mày: “Nương còn chưa từ bỏ? Nhiều năm như vậy mà nương vẫn cố gắng thế sao?” Tuy có chút oán giận nhưng hắn vẫn nhận lấy.
Phong Ngữ Vi khẽ hừ: “Lão nương nói dược này không sai được. Dù có hôn miệng nhỏ cũng có thể mang thai.”
Hai thiếu niên đứng đây có chút không biết phải nói gì, lời này từ miệng nha đầu nói ra không phải quái dị bình thường đâu.
“Đừng nhìn muội, lời này là lão nương nói, muội chỉ thuật lại mà thôi. Lần này huynh nhất định phải thành công, nếu như Bắc Vương có con, hẳn là ngài ấy sẽ không bắt huynh nhận ngài ấy làm cha nữa. Vô duyên vô cớ có hai người cha, người bình thường đều cảm thấy rất dọa người, thế nhưng sao muội lại cảm thấy huynh có vẻ khá thích thú?” Mặt mày vừa chuyển, nha đầu nhìn Phong Niên Phi đầy khiêu khích.
Phong Niên Phi không bị chọc giận, để bình sứ kia vào ngực, đứng thẳng người: “Tiểu nha đầu, đến lúc nào muội trưởng thành sẽ hiểu được đạo lý này. Muội mới chỉ có bấy nhiêu tuổi, mỗi ngày chỉ biết có chơi, đừng có treo mấy lời người lớn nói lên miệng, chẳng đáng yêu tẹo nào.” Đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên vai Phong Ngữ Vi, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi tiêu sái, Phong Ngữ Vi lại cứng người, toàn thân rất nhanh đã chết lặng, hai chân không thể động đậy, đầu lưỡi cũng tê rần, không nói được nên lời.
Phong Niên Đồng tựa như không chú ý tới bé con khác thường, vỗ vỗ đầu nàng rồi cũng chậm rãi bước đi.
Phong Ngữ Vi muốn lớn tiếng hô Niên Đồng ca mau cứu muội, nhưng nề hà lại không thể phát ra thanh âm, giống như rối gỗ cố định tại chỗ. (MTLTH.dđlqđ)
Phong Niên Phi, huynh cứ chờ đấy!
Không thể hét lên, có là cao thủ cũng chẳng thể nào nghe được. Hành lang dài yên tĩnh, gió nhẹ nhơ phất thổi, chỉ có mình tiểu cô nương cô đơn đứng đây, vẫn không thể động đậy.
Hai tháng sau, một đêm nguyệt hắc phong cao.
Ban đêm, Vọng Nguyệt lâu đèn đuốc sáng trưng, Phong Ngữ Vi một thân váy ngủ lụa trắng, hai tay ôm trước ngực đi đi lại lại trong đại sảnh. Ở ghế chủ tọa, Phong Niên Phi một thân y phục dạ hành ừng ực uống nước, thở hổn hển, mệt không nói được.
Chiếc ghế bên cạnh có một nữ tử đoan trang ngồi, trên người khoác áo màu đen, tóc đen tán loạn trên đầu vai tựa như hợp nhất thể với áo choàng. Nhìn nàng rất đẹp, một đôi thủy mâu hợp lòng người. Nhưng tướng mạo lại là một vấn đề lớn, bởi vì mới nhìn thoáng qua, nàng trông rất giống Nhạc Sở Nhân.
Tuy Phong Ngữ Vi còn nhỏ nhưng khí thế tuyệt đối không nhỏ. Đôi mắt đen nhánh đánh giá nữ tử kia một lúc lâu, đôi lông mày thanh tú nhăn tít lại.
“Cha nương đều không ở đây, huynh mang nàng ta về để cho muội giấu sao?” Sau
//