Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Rất nhanh tới buổi trưa, Nhạc Sở Nhân vừa chuẩn bị rời giường, chợt nghe phía bên ngoài vang lên tiếng vang không bình thường. Sau một khắc, tiếng kinh hô của Đinh Đương truyền đến, sau đó chính là âm thanh lộc cộc chạy tới.

Chống giường ngồi dậy, nàng chưa kịp ngồi dậy hoàn toàn, bên kia Đinh Đương đã chạy vào, hơn nữa còn ôm Phong Niên Phi trong ngực.

"Vương phi không xong rồi, Vương Gia cùng Bắc Vương đang đánh nhau." Bộ dáng của nàng giống như bị dọa sợ, ngược lại Phong Niên Phi ở trong ngực lại bình tĩnh hơn nhiều.

Nhíu lông mày, "Đánh nhau?"

"Đúng vậy, nếu như người đi xem cũng được, nhưng phải tránh xa một chút." Để Phong Niên Phi xuống, Đinh Đương ngồi xổm xuống mang giày cho Nhạc Sở Nhân.

"Hai người đó đều có bệnh, gần sang năm mới như thế nào lại đánh nhau rồi." Đi xong giày, Nhạc Sở Nhân bước nhanh ra ngoài.

Đi tới cửa, quả nhiên, hồ nước đối diện trong rừng trúc, hai bóng người đang bay tới bay lui.

Nhạc Sở Nhân đứng ở chỗ đó, trong chốc lát liền mất hồn, bởi vì trận đánh nhau này, quá đẹp.

Hai người đứng trên đỉnh trúc, sử dụng khinh công của bản thân và lợi dụng độ dẻo dai của cây trúc làm đòn bẩy không ngừng giao thủ với nhau. Nội lực của đối phương khiến lá trúc rụng xào xạc tựa như cơn mưa rào vội vã.

Trận tranh đấu này càng giống như là vũ điệu, nhưng so với những vũ đạo được sắp đặt tốt kia thì muốn nhìn hơn nhiều.

Đinh Đương ôm Phong Niên Phi đứng ở một bên lo lắng, những hộ vệ kia cùng với thân binh của Bắc Cương cũng đứng ở bên hồ nhìn, nhưng không đi lên hỗ trợ, càng làm cho nàng nóng lòng.

Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân ngược lại nở nụ cười, dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng thưởng thức .


Hai người này di chuyển qua lại, thật giống như trên người có sợi tơ treo lên, thậm chí có mấy phần quỷ dị ở trên đỉnh trúc tươi tốt chợt cao chợt thấp.

Bỗng dưng, lại ra tay cùng nhau, tốc độ kia quá nhanh, Nhạc Sở Nhân cũng không nhìn rõ ràng, hai người này đã tách ra tự mình hạ xuống.

Thế nhưng trong chốc lát, hai người chia ra hai hướng từ trong rừng đi ra, không giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng, hai người đều mang theo nụ cười.

Đinh Đương trợn to hai mắt nhìn hai người này đi tới còn cười nói với nhau, thập phần không hiểu.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi bước tới, vừa đúng lúc hai người bọn họ cũng từ hồ đối diện vòng tới đây.

"Trận đánh này thoải mái chứ hai vị?" Nhìn hai người này rất là thoải mái.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười, "Nàng đều nhìn thấy, trận này nàng xem có tốt không?"

"Ừ, không tệ không tệ, hai vị giống như thành tiên." Cho tán dương, lời tán dương này xuất phát từ nội tâm.

"Thành tiên? Ngươi gặp qua thần tiên nào trong trang phục áo đen chưa? ." Bùi Tập Dạ quát 1 câu, thật ra chính là cố ý tìm tật xấu.

Nhạc Sở Nhân không để ý tới, đón Phong Duyên Thương đi tới, sau đó thuận theo cánh tay hắn nâng lên chui vào trong ngực hắn.

Nhìn hai người bọn họ, Bùi Tập Dạ cảm thấy hết sức chướng mắt, thế nhưng tâm tình vừa tốt lên cũng tiêu tán. Hừ lạnh một tiếng xoay người tránh ra, nhìn thấy Phong Niên Phi, tâm tình lúc này mới khá hơn chút.

"Hai người các ngươi bình thường cũng thân thiết thế này?" Ôm hông của hắn, ngại vì bụng của mình, hai cái tay của nàng cũng không chạm tới cùng nhau.


Ôm cả nàng, Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, "Trong lúc rãnh rỗi, gần gũi một chút."

"Ừ, rất đẹp trai. Mới vừa rồi chàng ở trên bầu trời bay tới bay lui, giống  một bộ phim trước kia ta xem qua. Chỉ là chàng có thể so là xinh đẹp hơn so với trong phim này, chàng không cần dùng sợi dây treo ngược lên, đẹp trai." Ngửa đầu nhìn hắn, đôi con ngươi của Nhạc Sở Nhân trong suốt óng ánh.

Giơ tay lên ở trên chóp mũi của nàng điểm một cái, tán dương như thế, hắn thích.

Lúc này không khí năm mới so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều, mặc dù có người nào đấy thỉnh thoảng sát phong cảnh, nhưng trên cơ bản mọi người đều coi như không nhìn tới, hơn nữa có Phong Niên Phi, tất cả càng thêm tốt đẹp rồi.

Năm mới đi qua, Bùi Tập Dạ cũng phải rời đi, tất nhiên sẽ mang Phong Niên Phi đi, Nhạc Sở Nhân cũng không ngăn cản nữa.

Hơn nữa Phong Niên Phi rất nguyện ý theo Bùi Tập Dạ, có lẽ trong mắt hắn, Bùi Tập Dạ mới là người hắn phải thân cận nhất.

Như thế, Bùi Tập Dạ cũng cực kỳ hài lòng, không uổng công hắn tận tâm đối đãi hắn giống như con mình.

Mồng năm, bọn họ phải đi rồi. Lúc này bóng dáng nho nhỏ của Phong Niên Phi cưỡi trên con ngựa cao lớn, một bộ dáng tuấn tú vô cùng.

Nhìn hắn theo Bùi Tập Dạ rời đi, càng chạy thì càng xa, hốc mắt Nhạc Sở Nhân chua chua.

Trên vai thêm một bàn tay ấm áp, Phong Duyên Thương vỗ nhẹ bả vai của nàng, "Đừng đau lòng, đợi đến khi hắn trưởng thành, hắn sẽ biết, nàng mới là mẫu thân thân sinh hoài thai mười tháng hắn."

Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, "Ai biết, tiểu tử này không có lương tâm, tức chết ta rồi. Từ hôm qua biết muốn đi, liền vui vẻ đến nhảy lên." Nhớ tới nàng liền tức giận.


Phong Duyên Thương cười khẽ, ôm cả nàng vào ngực, vuốt lưng của nàng, "Cái người này tâm tư đúng là càng ngày càng nhỏ, đợi đến khi hắn trưởng thành, mỗi ngày cũng như ta gần như hầu ở bên cạnh thê tử, vậy không phải nàng sẽ càng tức giận hơn sao?"

"Ta cũng không phải là bà bà (mẹ chồng) ác độc, thế nhưng nhìn hắn không có lưu luyến ta chút nào ... trong lòng ta không thoải mái. Ta hoài thai mười tháng khổ cực như vậy, kết quả ta chỉ là râu ria." Cong môi, nàng chính là không thoải mái.

"Được được, đợi đến lúc hắn lớn lên hiểu chuyện, nàng lại giáo huấn hắn cũng không muộn, dù sao bây giờ, hắn không hiểu nhiều như vậy." Buồn cười, thật ra thì hắn vẫn rất thích bộ dáng này của nàng.

"Hừ." Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân tựa vào trong lòng hắn. Quả nhiên, cõi đời này có thể vĩnh viễn cùng với nàng, nghe nàng điều khiển cũng chỉ có Phong Duyên Thương thôi.

Thời gian trôi qua nhanh, trong chớp mắt gần hai tháng trôi qua, ngày Nhạc Sở Nhân sinh cũng sắp tới gần.

Thế nhưng nàng lại không hề có phản ứng gì, tất cả đều rất bình thường, trong lúc rãnh rỗi nghe Phong Duyên Thương nói một chút về động tĩnh bên biệt viện kia, nàng rất vui vẻ tự tại.

Trong khoảng thời gian này trời mưa không ít, mực nước trong hồ trước trúc cũng cao không ít, hộ vệ không biết từ chỗ nào lấy được một chiếc thuyền nhỏ, ở dưới buổi trưa khi tất cả mọi người đang nghỉ ngơi thì Trương Khác cùng Đinh Đương lái thuyền đàm tình.

Nhạc Sở Nhân cũng rất thích thuyền nhỏ này, chỉ là Phong Duyên Thương không cho nàng đến gần, bởi vì nàng đi tới thế giới này chính là đi ‘ thủy lộ ’, cho nên Phong Duyên Thương lo lắng nàng lại từ ‘ thủy lộ ’ trở về.

Mặc dù lo lắng này rất khôi hài , nhưng nàng cũng nghe hắn, sẽ không ngồi thuyền đến trong hồ, nhưng ở bên hồ vui đùa một chút vẫn là có thể.

Thuyền nhỏ buộc ở bên hồ, Đinh Đương đỡ Nhạc Sở Nhân ngồi lên, rồi sau đó Đinh Đương leo lên đối diện, hai chủ tớ ở bên hồ giả bộ chèo thuyền, ngược lại cũng rất có ý tứ.

"Vương phi, ngài nói nô tỳ từ khi thành thân đến bây giờ bụng vẫn không có động tĩnh gì, có phải hay không thật sự có vấn đề?" Nhạc Sở Nhân từng xem qua cho nàng hai lần, đều nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng nàng vẫn lo sợ .

"Không có chuyện gì, các ngươi chính là không có điều chỉnh tốt. khả nằng cùng không có tiết chế cũng có liên quan, bảo Trương Khác đừng ra sức như vậy." Sau lưng Nhạc Sở Nhân để cái đệm, nàng dựa vào, bụng to ra có vẻ lớn hơn.

Đinh Đương đỏ mặt, "Vương phi ~"


Nhạc Sở Nhân cười, trêu chọc người cũng rất thú vị .

"Ta nói hai người các ngươi cũng đừng gấp gáp, hưởng thụ nhiều một chút thế giới hai người thật tốt. Ngươi cho rằng mang thai thoải mái sao? Ta cả ngày mang theo cái bụng bự này, cũng muốn mệt chết đi được." Từ từ thở dài, nàng vừa lắc đầu. Đặc biệt vật nhỏ trong bụng này còn luôn lộn xộn, càng khiến nàng thêm mệt.

Mặc dù như thế, Đinh Đương cũng rất hâm mộ, "Trương Khác cũng không có gấp, gấp gáp là nô tỳ." Sanh con dưỡng cái, trách nhiệm từ nhỏ của nữ nhân.

"Được rồi, nếu như ngươi gấp gáp như vậy, vậy tối nay đi qua chỗ ta cầm một chai thuốc. Buổi tối hai ngươi đều ăn nó, sau đó sẽ sinh hoạt vợ chồng, bảo đảm trúng thầu." Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân thỏa hiệp.

"Thật sự? Vậy cám ơn Vương phi rồi." Đinh Đương vui mừng, mặt tràn đầy sáng trong.

Nhạc Sở Nhân than thở, chỗ eo dựa vào có phần mệt mỏi, đỡ người lên muốn đổi lại tư thế, kết quả vừa mới động, thân thể nàng liền cứng lại.

Nhìn Nhạc Sở Nhân dáng vẻ bất động ở chỗ kia, Đinh Đương không rõ chân tướng, "Vương phi, ngài thế nào?"

Nhạc Sở Nhân từ từ nghiêng đầu nhìn nàng, con ngươi trợn to, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, "Nhanh đi gọi Tiểu Thương tử, ta muốn sinh."

"À?" Đinh Đương vội vọt lên, thuyền nhỏ lay động.

Thân thể Nhạc Sở Nhân cũng đung đưa theo thuyền, chân mày nhíu chặt, hạ thân vừa nóng lên, xem thế này là thật muốn sinh rồi.

Đinh Đương lăn một vòng lên bờ, vừa hô to Vương Gia vừa chạy như điên, bên này Nhạc Sở Nhân chống thân thể không dám động, nhưng nàng hơi hé miệng hít thở một chút, nhiệt lưu này cũng sẽ chảy ra.

Một bóng trắng cực nhanh từ trúc xá di chuyển tới bên hồ, Phong Duyên Thương nhảy lên thuyền nhỏ, sức lực nắm giữ vô cùng chính xác, thuyền gần như không động.

"Mau ôm ta trở về, ta không muốn ở trên thuyền này sinh con." Đưa tay, Nhạc Sở Nhân kêu to.

Phong Duyên Thương khom người ôm lấy nàng, nửa người dưới váy của nàng đã ướt rồi, dính lấm tấm máu, muốn sinh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui