Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Nhánh Nam thi thoảng hạ xuống một cơn mưa nhỏ, sau cơn mưa, nhiệt độ có hơi giảm xuống, nhưng so sánh với thời tiết này ở Bắc Cương, đó cũng không phải là thoải mái một chút.

Ở Bắc Cương sinh sống nửa năm Phong Niên Phi chống lại rét lạnh cũng so được với người trưởng thành, cùng Đinh Đương chơi đùa, chạy cự li dài vòng quanh hồ, không thấy hắn kêu mệt, hơn nữa khắp người đều là mồ hôi.

Đinh Đương cùng với Phong Niên Phi chơi, chuyện vốn để nàng làm liền rơi vào trên vai Phong Duyên Thương. Phong Duyên Thiệu đưa thuốc bổ tới, cần phải dụng tâm chế biến. Nhạc Sở Nhân dặn dò hắn về thời gian cần chú ý với các công việc cần làm, liền đi ra trúc xá nhìn Phong Niên Phi kia khiến Đinh Đương mệt thở không ra hơi. Nhìn cái bộ dáng mạnh như rồng như cọp kia, khóe môi nàng không khỏi cong cong, chỉ cần hắn khỏe mạnh cường tráng, nàng cũng không cầu mong gì hơn.

"Tiểu Thế tử, nô tỳ không được, chúng ta nghỉ một lát rồi chạy nữa có được hay không?" Đặt mông ngồi xuống dưới đất, Đinh Đương thật sự chạy hết nổi rồi. Vốn đã trứng trẻo mập mạp, kể từ khi thành thân cùng Trương Khác, nàng không khỏi mập thêm không ít. Lúc này chạy, hai chân đều không phải là của mình nữa rồi.

Nhìn Đinh Đương không hề đuổi theo mình nữa, Phong Niên Phi ngừng lại. Gương mặt đỏ bừng, nhìn Đinh Đương một lát, sau đó lại chạy về.

"Dì, chạy." Lôi kéo tay Đinh Đương, hắn còn chưa có chạy đủ đâu.

Đinh Đương gật đầu liên tục, "Được được, nô tỳ lại thở mạnh mấy cái. Như vậy, mười cái đi, thở mạnh xong mười cái, chúng ta chạy tiếp."

"Ừ." Gật đầu một cái, mặc dù không hiểu được hết, nhưng chạy tiếp là nghe hiểu.

Đứng ở trước trúc xá, Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nhìn, khóe môi vẫn cười chưa từng hạ xuống.

"Như thế nào, nhi tử này Bản thiếu dạy tốt chứ." Bỗng dưng, sau lưng vang lên tiếng Bùi Tập Dạ hả hê.


Nhạc Sở Nhân không cần quay đầu lại, liền đoán được hắn có cái vẻ mặt gì, thật may là không có đuôi, nếu không sẽ có ngày vểnh đến trời.

"Ngươi cứ ôm hết công lao vào trên người mình đi, ta thế nào nhớ, đứa nhỏ này hình như là ta sinh." Khó chịu, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh quát lên.

"Được, coi như ngươi có một phần công lao." Ngược lại hắn hào phóng vô cùng.

Nhạc Sở Nhân im lặng, nói một hồi, ngược lại giống như không có chuyện của Phong Duyên Thương. Giống như chuyện sinh đứa nhỏ này, hắn hoàn toàn không tham dự vào.

"Bùi Tiền Hàng, người thích hài tử như thế, sao không tự mình sinh một đứa?" Tầm mắt đuổi theo Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân từ từ hỏi.

Phía sau, con ngươi Bùi Tập Dạ khẽ co lại, "Ai nói Bản thiếu thích hài tử? Bản thiếu giống như chưa từng nói qua."

Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu lông mày, cuối cùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, vừa đúng lúc hắn cũng nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, vài thứ hiện thoáng qua trong mắt hai người.

Thu hồi tầm mắt, Nhạc Sở Nhân thở dài, "Hôm nay ta coi như chân chính biết ngươi."

Bùi Tập Dạ cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt, giữa lông mày cũng đều là đắc ý, "Thế nào, phát hiện chỗ bất đồng của Bản thiếu rồi hả ? Nếu như bây giờ ngươi đổi chủ ý, vẫn còn kịp đó."

"Hừ, tự mình đắc ý đi." Khẽ quát, nhưng không có mạnh mẽ giống như vừa rồi vậy.


Bị trách cứ, Bùi Tập Dạ cũng không tức giận, trên khuôn mặt tih xảo mang ý cười, bất kể là ai cũng không cách nào ghét gương mặt này.

"Phu quân đang nấu thuốc của ngươi kia có thú vị không? Ở Bản thiếu nhìn thấy,  khẳng định hắn như cọc gỗ thôi." Mùi vị từ trong trúc xá thỉnh thoảng bay ra, Bùi Tập Dạ biết Phong Duyên Thương đang làm gì. Suy nghĩ một chút đã cảm thấy không cam lòng, hình như cái gì hắn (Phòng Duyên Thương) làm đều tốt lắm, nhưng hắn (Bùi Tập Dạ) lại ra sức nghĩ tìm một khuyết điểm ở trên người hắn (Phong Duyên Thương), như vậy trong lòng hắn sẽ thăng bằng rất nhiều.

"Việc của phu thê chúng ta ngươi lại muốn biết? Nói cho ngươi nghe cũng không có gì không thể, thế nhưng ngươi xác định ngươi muốn nghe?" Xoay nửa người lại, một tay che ở trên bụng to. Nhạc Sở Nhân nhếch thật cao đuôi mày nhìn hắn, Phong Duyên Thương nếu như giống như một cọc gỗ, vậy Phong Niên Phi cùng đứa nhỏ hiện tại ở trong bụng là làm sao mà tới? Chuyện không cần động não này mà hắn cũng phải hỏi, đầu óc bị nhúng nước hả.

Liếc bụng của nàng một cái, Bùi Tập Dạ hừ hừ, "Ở nữ nhân này nhìn thấy, hắn không có một khuyết điểm, cái người này ánh mắt cũng không có gì đặc biệt." Hắn chính là muốn tìm một khuyết điểm, nếu không hắn không phục.

"Nếu như ngươi thật muốn tìm một khuyết điểm của hắn, vậy ta nói cho ngươi biết. Rất đơn giản đó, mắt thường nhìn một cái cũng biết, nơi này phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ có một nữ chủ nhân." Đưa ra một đầu ngón tay, rất rõ ràng nói cho hắn biết, nàng muốn chính là nam nhân như vậy, đời này chỉ có một mình nàng.

Nhìn ngón tay của nàng, trong mắt của Bùi Tập Dạ xẹt qua một tia châm chọc, "Chỉ cái này? Bản thiếu cũng có thể làm được."

"Vậy sao? Vậy ta nói, trừ ta ra, hắn không có cùng bất kỳ một nữ nhân nào thân cận qua, điểm này ngươi có thể làm được sao?" Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt của Nhạc Sở Nhân không có gì cả, chỉ sáng trong suốt nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Bùi Tập Dạ nghẹn lời, núm đồng tiền ở khóe môi từ từ biến mất, một điểm này, hắn quả thật không làm được.

"Bùi Tiền Hàng, lúc này, giữa chúng ta không nên nói những thứ này nữa, bởi vì chuyện này rõ ràng là không thể nào, ta và ngươi đều biết. Có lúc, nhìn về phía trước, có lẽ ngươi sẽ phát hiện so với dây dưa cùng ta còn có chuyện có ý tứ hơn." Tâm bình khí hòa, lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân chủ động lấy loại giọng điệu như vậy chủ động nói chuyện cùng hắn.


Nhìn mặt nàng, vẻ mặt Bùi Tập Dạ không chút thay đổi, trong con người tinh xảo từng trận co rút nhanh, "Cõi đời này, không có chuyện gì so với cùng ngươi dây dưa có ý tứ hơn." Lạnh lùng nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi, bóng lưng cao lớn tràn đầy cố chấp.

Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân thở dài, thì ra là, trong nội tâm của hắn là nghĩ như vậy. Ai!

"Mẹ." Phong Niên Phi không biết chạy trở lại khi nào, nắm quần của nàng, đang ngửa đầu nhìn nàng.

"Con trai." Cúi đầu nhìn hắn, nụ cười trở lại trên mặt. Lôi kéo tay của hắn đi tới một bên ghế mây ngồi xuống, ôm hắn tới bên người, dùng tay áo lau đi đầy mồ hôi trên chóp mũi hắn, khắp nơi dịu dàng.

"Uống nước." Nói đơn giản yêu cầu của mình, Nhạc Sở Nhân vội vàng rót nước cho hắn uống.

"Con trai, chạy như vậy có mệt hay không? Khi ở Bắc Cương con có phải hay không chạy như vậy?" Buộc lên tóc ướt nhẹp, đều là mồ hôi.

Phong Niên Phi không lý giải được lời nói nhiều như vậy, vừa nháy mắt nhìn nàng vừa há to miệng thở.

"Con nghe không hiểu sao? Không sao, trưởng thành sẽ đã hiểu. Vậy không bằng con cùng mẹ nói một chút, Phụ vương của con, , , , hắn có tốt hay không?" Cúi đầu nhìn hắn, những lời này hắn chắc có thể nghe hiểu.

"Phụ vương, tốt." Quả nhiên nghe hiểu, nhắc tới Bùi Tập Dạ, đương nhiên hắn biết là chỉ người nào.

Cười, Nhạc Sở Nhân vuốt khuôn mặt nhỏ bé của hắn âm thầm lắc đầu, "Vậy trừ Phụ vương còn có ai đây? Có mẫu hậu sao?"

Nháy mắt mấy cái, đầu nhỏ lắc lắc, chưa từng nghe qua hai chữ mẫu hậu này.


Gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân hiểu, trong cái Hoàng cung Bắc Cương đó, từ đầu đến cuối cũng không có nữ chủ nhân.

"Bảo bối, về sau gặp được nữ nhân của Phụ vương, nhất định phải gọi mẫu hậu, biết không?" Tốn sức ôm hắn lên ngồi ở trên đùi, Nhạc Sở Nhân từng chữ từng câu rất nghiêm túc dạy hắn.

Phong Niên Phi cái hiểu cái không, nhưng rất ngoan ngoãn gật đầu, thái độ này, hết sức đáng yêu.

"Thật biết nghe lời." Cúi người hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ý tưởng muốn ‘ giúp một tay ’ Nhạc Sở Nhân cũng càng mãnh liệt hơn.

Năm mới đến, Bùi Tập Dạ cũng không có rời đi, không cần hỏi, nếu như hắn đi, nhất định sẽ mang theo Phong Niên Phi rời khỏi. Hơn nữa chuyện như vậy hoàn toàn không phải thương lượng, Nhạc Sở Nhân cũng không có tính toán thương lượng, đến lúc đó sẽ để cho hắn mang đi theo thôi.

Nơi này so sánh với Hoàng Thành, cảm giác không nồng đậm, nhưng lại có một loại phong vị khác. Dõi mắt nhìn bốn phương, đều là màu sắc xanh biếc, hộ vệ cũng không biết từ chỗ nào lấy được rất nhiều đông hoa tươi đẹp đang nở, đỏ xanh đan xen, thực lòng mà nói tuy năm mới ở nơi xa, nhưng ở trong mắt Nhạc Sở Nhân lại tương đối thân thiết.

Không uổng công nhóm hộ vệ kiên trì không ngừng đưa vào trong hồ trúc những loài vật nhỏ, còn tưởng thật sự nuôi thành một con cá vương. Mặc dù không đến nỗi khổng lồ như vậy, nhưng mười mấy người ăn, hoàn toàn không thành vấn đề.

Trong cung phái ngự trù tới, bữa tiệc năm mới có ngưởi đảm nhiệm, từ sáng sớm, phòng bếp trong rừng trúc không hề ngừng nghỉ. Cả đám hộ vệ làm trợ thủ, khí thế ngất trời .

Đinh Đương cùng với Phong Niên Phi chơi, chuyện còn lại nàng hoàn toàn không cần nhúng tay, thế nhưng cũng gầy đi một vòng lớn, mắt đều lớn rồi.

Còn hai tháng nữa sẽ đến ngày sinh, kéo một cánh tay cùng chân của tiêu như tử không yên cả ngày cũng khiến Nhạc Sở Nhân rất mệt mỏi. Ăn xong đồ ăn sáng nàng liền trở về trên giường nằm xuống, nhưng lại không ngủ được, đứa nhỏ trong bụng quay cuồng vô cùng, không có biện pháp nàng liền đặc biệt thừa dịp lúc hắn đang đạp sờ hắn. Nếu như sờ chính xác, có thể sờ được bắp chân của hắn, khi đó nàng liền thoáng dùng sức chạm thử hắn, lấy làm trừng phạt.

Chơi như vậy cũng thật thú vị, chính nàng cũng có khi cười ra tiếng, khiến tên tiểu hỗn đản bướng bỉnh này, đợi đến sinh ra được, nàng cần phải đánh hắn một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui