Phủ Lễ Bộ Thượng Thư Nhạc Chí Châu xảy ra án mạng có tiến triển mới, tiến triển này không phải do Hình bộ điều tra ra, cũng không phải là bất luận kẻ nào tra được, mà là người khởi xướng sau lưng tự mình làm lộ.
Lặng yên không một tiếng động trở lại Hoàng Thành thật lâu Nghị Vương gia đột nhiên uống rượu, uống đến say mèm, sau đó gặp người đã nói án mạng xảy ra ở phủ Nhạc Thượng thư là hắn sai khiến.
Trong Nghị Vương phủ có rất nhiều mật thám ở khắp nơi cài vào nằm vùng, trong này Nghị Vương gia còn chưa có giải hết rượu trong người, ngoài kia chuyện này gần như truyền khắp Hoàng Thành.
Hình bộ phái người mời Nghị Vương gia tới đại đường Hình bộ, đồng thời hắn cũng giải rượu rồi. Nhưng được truyền ra, hắn rất mạnh mẽ, thừa nhận tất cả chuyện đều do hắn làm, nhưng suy cho cùng đều do Hoàng thượng cùng Cần vương ép. Nếu như buộc hắn nữa, huyết tẩy Hoàng cung hắn cũng làm được.
Chuyện này vừa truyền ra, không thể bảo là sóng to gió lớn, chuyện như vậy thật sự do Nghị Vương gia ở sau lưng sai khiến sao? Hoặc là vu khống hãm hại?
Nhưng mà hắn cũng tự mình thừa nhận, vu khống hãm hại hình như có chút không đúng.
Ngay khi toàn thành đang bàn luận ầm ĩ chuyện này thì trong Hoàng cung ngược lại một mảnh hiền hòa, không ai vì thế mà chịu ảnh hưởng, nhưng ngoại trừ một người.
Đây như một dạ tiệc của gia đình, Phong Duyên Thiệu, Diêm Tô, Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân, cùng với Mẫn Thái phi.
Đồ ăn phong phú, rượu trái cây nhẹ nhàng, ngoài điện có tiếng đàn sáo thanh u (đẹp và tĩnh mịch) phiêu đãng, loại không khí này rất được Nhạc Sở Nhân thích, cho nên rất thả lỏng.
Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương nói qua chủ đề gần đây, Diêm Tô thỉnh thoảng cũng nói một câu, Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nghe, mỗi lần Phong Duyên Thương nói chuyện, nàng đều không tự kiềm chế nheo mắt lại, nàng cực kỳ thích giọng nói của Phong Duyên Thương.
Đối diện, Mẫn Thái phi một thân hoa lệ, bà xem ra đã già nua hơn chút. Thế nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù già nua rồi, nhưng nhìn cũng không phải là già nua, mà có ý vị khác.
"Hoàng thượng, ta có một câu không biết nên nói hay không." Trong lúc Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương thảo luận đến đoạn Phong Duyên Nghị nổi điên, đột nhiên Mẫn Thái phi mở miệng.
Tầm mắt mấy người trên bàn đều nhìn về bà, bà cũng có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng.
Con ngươi Nhạc Sở Nhân lóe lên, nhìn Mẫn Thái phi, lấy góc độ bà nhìn thấy, ánh mắt của Nhạc Sở Nhân đầy uy hiếp.
Mẫn Thái phi cũng đúng lúc nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, tiếp xúc được ánh mắt của nàng, bà hơi sững sờ, sau đó khẽ mấp máy miệng.
"Di mẫu* có lời gì cứ nói không sao." Nhìn bà đột nhiên khó xử, Phong Duyên Thiệu cười nói, bộ dáng lịch sự nho nhã này làm cho người ta không sợ hãi nổi.
* Di mẫu: Di mẫu chị em gái của mẹ
"Ta, , , , , " Mẫn Thái phi ngập ngừng, quả thật vừa rồi bà muốn cầu cạnh cho Phong Duyên Nghị. Có một số việc vốn không phải hắn gây nên, không cần thiết vì thế mà tính lên đầu hắn. Nhưng, , , Nhạc Sở Nhân nhìn bà như vậy, khiến cho bà thật sự không dám nói ra khỏi miệng.
Hai huynh đệ không hiểu, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô liếc nhau một cái, sau đó cười khẽ, "Di mẫu, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Mặc dù hiện tại Thập Bát không có ở đây, nhưng Hoàng thượng cùng Tiểu Thương tử không phải cũng là người thân nhất của ngài sao?" Hết sức thân mật nói, chắc hẳn ẩn ý sau câu nói này chỉ có Mẫn Thái phi hiểu.
Mẫn Thái phi thở dài một cái, sau đó khẽ cười nói: "Ta muốn nói, cho dù như thế nào, hắn cùng với Hoàng thượng và lão Thất đều là huynh đệ ruột. Người ngoài không biết ân oán của chúng ta, cho nên chúng ta cũng không thể để cho người ngoài có chuyện để nói."
Nhạc Sở Nhân khẽ nhếch khóe môi, nghiêng đầu cùng Diêm Tô trao đổi ánh mắt, Diêm Tô cũng cười cười, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
"Di mẫu không cần lo lắng, Trẫm tự có chừng mực." Phong Duyên Thiệu gật đầu một cái, rất khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của Mẫn Thái phi.
"Vậy thì tốt." Mẫn Thái phi gật đầu một cái, cầm ly rượu lên, lấy tay áo rộng lớn che kín nửa bên mặt bà, ngăn lại tâm tình của bà.
Thân thể Nhạc Sở Nhân tựa lưng về phía sau vào ghế ngồi, vẻ mặt tươi cười. Bên cạnh, Phong Duyên Thương giơ tay lên đặt ở trên đùi của nàng, khẽ dùng sức nhéo, ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào Phong Duyên Thiệu đang nói chuyện.
Nhạc Sở Nhân gỡ tay của hắn ra, sau đó ngồi thẳng người, trong lòng âm thầm khẽ mắng, nàng biểu hiện kín đáo như vậy, hắn đều nhìn ra được không thích hợp, mắt diều hâu à!
Vẫn tán gẫu về chuyện trong nhà như cũ, thời gian dần trôi, Mẫn Thái phi muốn đi về nghỉ trước.
Không đợi Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô nói chuyện, Phong Duyên Thương liền đứng lên, "Di mẫu, Bổn vương đưa người trở về."
Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, bên kia Diêm Tô cũng sững sờ.
"Chuyện này, , , " Mẫn Thái phi theo bản năng nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, thật ra thì trong lòng bà không muốn cùng một chỗ với Phong Duyên Thương. Hắn quá mức thông minh, hơn nữa cặp mắt kia, giống như có thể nhìn rõ tất cả.
Phong Duyên Thương cười nhạt, theo tầm mắt Mẫn Thái phi nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nụ cười mở rộng hơn, "Vương phi sẽ không ngại đâu, đi thôi Di mẫu."
Ánh mắt Mẫn Thái phi lé lên không chắc chắn, Nhạc Sở Nhân ngồi đối diện than nhẹ một tiếng, rũ mắt không nói gì.
"Tốt. Hoàng thượng, ngài uống ít một chút, đối với thân thể không tốt." Đứng lên, vừa dặn dò Phong Duyên Thiệu.
Phong Duyên Thương đưa bà rời khỏi trong điện, trước bàn ăn chỉ còn lại ba người này, trong lúc nhất thời không khí có chút quái dị.
Diêm Tô ho nhẹ một tiếng, "Lão Thất đã lâu không gặpDi mẫu, nên chắc rất nhớ nhung."
Nhạc Sở Nhân khẽ kéo khóe môi không có ra tiếng.
Phong Duyên Thiệu trên ghế chủ tọa cũng mỉm cười, "Có một số việc là không gạt được."
Hai nữ nhân đồng thời nhìn về phía hắn, tốc độ gần như cùng giống nhau.
Phong Duyên Thiệu cười lắc lắc đầu, "Các ngươi biết, Trẫm cũng biết không kém."
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô cùng lúc cân nhắc lời của hắn là thiệt hay giả, gần như lại đồng thời cảm thấy lời của hắn không thể tin.
"Ngũ Ca, huynh có phải uống nhiều quá nói mê sảng hay không? Hai chúng ta là bạn thân, có một ít bí mật cũng là lẽ thường, lời này của huynh rõ ràng là đang gạt chúng ta, chẳng lẽ nữ nhân chúng ta giữa bí mật nhỏ ngươi cũng muốn biết?" Nhạc Sở Nhân tuyệt đối không thừa nhận.
Diêm Tô không nói tiếng nào, nàng đối với Phong Duyên Thiệu rất hiểu rõ, có lẽ hắn biết thật.
"Sở Sở, muội giấu cũng là có ý tốt, Trẫm biết. Chỉ là có một số việc không gạt được, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị lộ. Nhưng chuyện này Trẫm cũng không tán thành báo cho lão Thất, mặc dù trông hắn giống như kiên cường, nhưng không khỏi sẽ chịu đả kích. Hôm nay bọn muôi trở về, hắn chắc chắn sẽ vòng vèo hỏi muội...muôi phải nghĩ kỹ xem làm thế nào để qua." Bưng chén lên xem xét, một bên hắn nhàn nhạt nói qua. Dáng vẻ nhìn qua như rất tiếc rượu, nhưng chú ý quan sát sẽ liền phát hiện, từ đầu đến cuối hắn không có uống qua một hớp.
Nhạc Sở Nhân cau mày, "Ngũ Ca, những chuyện này huynh đã sớm biết?"
Phong Duyên Thiệu nhìn nàng một cái, chỉ là mỉm cười không nói gì.
Thở dài, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nhìn nhau, trong mắt Diêm Tô cũng nhiều hơn vài phần bất đắc dĩ, thật sự không thể gạt được.
"Ngũ Ca, ta càng ngày càng bội phục huynh. Ta vẫn cho rằng huynh cái gì cũng không biết, đối với Mẫn Thái phi hiếu thuận như vậy, sẽ khiến cho ta cùng Diêm Tô khó khăn hơn, nên nghĩ, chuyện như vậy ngàn vạn lần không thể để cho huynh biết chút gì, nếu không làm sao mà huynh chịu nổi? Chỉ là không ngờ huynh cái gì cũng biết, hơn nữa lại kín kẽ, bội phục bội phục." Cầm ly rượu lên, bên trong là nước trái cây phản chiếu ánh đèn đã thành màu đỏ.
Phong Duyên Thiệu cũng nâng chén, cách không hỗ kính*, hai người uống một hơi cạn sạch, có chút chuyện không cần nói.
* cách không hỗ kính: cách khoảng không nâng ly kính trọng lần nhau
Giống như Phong Duyên Thiệu từng nói, sau khi rời khỏi Hoàng cung, Phong Duyên Thương như có như không nhắc tới Mẫn Thái phi.
Xe ngựa đi chậm, trong xe treo một chiếc đèn, ánh sáng sâu sa, chiếu lên gương mặt hai người cũng cực kỳ nhu hòa.
"Nàng cùng Di mẫu hình như cũng không có quá nhiều trao đổi, nhưng xem ra, Di mẫu rất tín nhiệm ngươi." Véo nhẹ lấy chân nàng đặt ở trên người hắn, ôn nhu nói. Từ ánh mắt của hắn cùng với trong giọng nói hoàn toàn không nhìn ra khác lạ, nơi nơi ôn nhu, hay là tại nói xấu việc nhà.
Trong lòng Nhạc Sở Nhân cười thầm, đang chờ chàng tới đấy.
"Vậy sao? Có thể là ta chữa hết bệnh cho bà ấy, cho nên đối với ta có một loại tin tưởng không giống với người khác. Thế nào, chàng không vui vẻ sao?" Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, uy hiếp rõ ràng.
"Đương nhiên không phải, đây là chuyện tốt , ta thấy rất vui. Thế nhưng, tin tưởng cùng e ngại là không giống nhau . Mỗi lần bà ấy nói chuyện cũng sẽ nhìn nàng, so sánh với tin tưởng, càng giống như là e ngại." Lại nói hắn một đường đưa bà trở về, tổng cộng nói không dưới mười câu lời nói, những câu của Mẫn Thái phi không rời Nhạc Sở Nhân, khiến hắn rất không hiểu.
Khẽ quát một tiếng, Nhạc Sở Nhân rút chân mình rời khỏi, "Chàng sợ ta không?" Liếc xéo hắn, ánh mắt kia có lực sát thương mười phần.
Phong Duyên Thương cười khẽ, sau đó gật đầu một cái, "Sợ."
"Đó không phải kế quả ta muốn, tùy tiện tìm một người tới, hỏi hắn sợ ta hay không, đáp án đều là sợ. Bởi vì danh tiếng bên ngoài của ta chính là một ma đầu giết người không chớp mắt, e ngại ta là rất bình thường." Nàng còn coi đây là một vinh dự.
Ánh sáng trong đôi mắt phượng xinh đẹp sáng lung linh, Phong Duyên Thương cũng biết rõ là hỏi cũng không được gì rồi. Thở dài, lần nữa cầm lại chân nàng, tiếp tục xoa bóp.
"Có phải chàng thấy trưởng bối của chàng có chút sợ ta, trong lòng chàng không thoải mái hay không? Nếu nói như vậy, vậy ta sửa đổi một chút?" Nhíu mày nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất ‘ chân thành ’.
Phong Duyên Thương lắc đầu, "Không, ta không có nghĩ như vậy. Người khác đối đãi nàng như thế nào...nàng đối đãi người khác ra sao, ta sẽ không can thiệp vào."
Nhạc Sở Nhân cúi người bóp mặt của hắn, hắn cũng không tránh, mỉm cười bởi vì nàng bóp, dáng vẻ kia làm cho không người nào có thể không thích.
"Cái người này, nghĩ quá nhiều. Người thông minh đều như vậy, luôn sẽ nghĩ rất nhiều chuyện, đầu óc mệt chết đi, đợi đến già rồi, dễ dàng si ngốc. Cho nên về sau, chàng thoải mái chút, ngay cả người thân bên người chàng cũng muốn suy nghĩ, không phải rất đáng sợ sao?" Xe ngựa lắc lư, Nhạc Sở Nhân dựa vào nệm êm thong thả ung dung nói.
Phong Duyên Thương nhìn nàng, con ngươi xinh đẹp sâu không thấy đáy, "Ta sẽ cố gắng thay đổi." Đây chỉ là thói quen, mỗi người bên cạnh, hắn đều suy nghĩ hồi lâu. Tìm được nhược điểm, là có thể dễ dàng đạt tới mục đích. Thế nên đối với Nhạc Sở Nhân, hắn cũng làm như vậy, nhưng hắn không cảm thấy cái này không đúng, đây chỉ là một phương pháp có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian mà thôi.
Hé miệng cười, Nhạc Sở Nhân nâng cao một chân đụng ngực của hắn, "Cái người cổ nhân này, nhìn như ưu điểm nhiều, thật ra thì tương ứng, cũng có rất nhiều khuyết điểm, hơn nữa những khuyết điểm này cũng thiếu đến cực hạn. Ta cũng vậy không yêu cầu chàng thay đổi, bởi vì nhiều năm qua chàng đều sống như vậy. Ta chỉ yêu cầu chàng đối với mình tốt một chút, nếu không, ta sẽ không dễ chịu ."
"Được." Gật đầu, Phong Duyên Thương đồng ý. Hắn không cảm thấy hắn đối với mình không tốt, nhưng suy nghĩ cẩn thận, nàng nói cũng quả thật có chút đạo lý. Luôn giữ những chuyện sai lầm mà người khác đã làm đến hành hạ mình, quá ngu rồi.
Hình bộ chợt dán ra Quan Văn ( giống bố cáo thiên hạ đó), muốn công khai thẩm vấn Nghị Vương gia. Mặc dù không có công bố nguyên nhân, nhưng tất cả mọi người đều đoán được, đây là sợ dân chúng cho rằng Hoàng thượng cố ý chèn ép Phong Duyên Nghị. Trước kia Thái tử là Phong Duyên Nghị, nếu như không có xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, hiện tại ngồi ở đó vị trí chính là hắn.
Lời đồn mãnh liệt, cho nên công văn công khai thẩm vấn này vừa ra, dân chúng đều rất mong đợi, đồng thời lời nói hay về Hoàng thượng cũng nhiều. Không che giấu liền chứng minh hắn không có làm chuyện ám muội, dân gian cũng tự nhiên sẽ không có lời đồn truyền ra, đối với sự phát triển của Hoàng thất về sau đều có lợi ích to lớn.
Công đường công khai thẩm vẫn được thiết lập tại Vận Thiên Phủ nha, nơi này trong ngày thường chính là nơi thẩm vấn một chút trộm đạo tiểu mao tặc ( nơi thẩm vấn xử lý mấy vụ án nhỏ), lại nói nha môn mở rộng ra, ngoài cửa có thể chứa đựng rất nhiều người quan sát.
Trước khi bắt đầu thẩm vấn, ngoài nha môn tụ tập rất nhiều người, nghị luận ầm ĩ cả một vùng, từ trong một vài lời nói có thể nghe được ra, phần lớn đều đang chỉ trích Phong Duyên Nghị tiểu nhân không có ý chí, thật may là không có ngồi lên Long ỷ, nếu không dân gian không biết đã bị tai họa thành cái dạng gì nữa.
Bên trái công đường, một cái rèm được treo kéo tới đất, thường ngày là không có bài trí này, như thế có thể thấy được, hôm nay người ngồi đằng sau nhất định là đại nhân vật nào đó.
Đoán không có sai, hôm nay ngồi phía sau chính là Cần vương Cần vương phi, cùng với Thương Thái Úy do Ngũ vương tuyển chọn.
Phần lớn quan viên Hình bộ ngồi ở bên ngoài, ở chỗ này cách rèm cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy.
Canh giờ vừa đến, âm thanh uy đường vang lên, tiếng bên ngoài nhốn nha nhốn nháo lập tức biến mất, một mảnh yên lặng.
"Thăng đường!" Kinh đường mộc bộp một tiếng, một giọng nam uy nghiêm vang lên, đây là Phủ doãn của Vận Thiên nha môn, là một quan Lục Thân Bất Nhận mười phần. Vị trí này ngồi xuống chính là vài chục năm, không có bay lên cũng không có hạ xuống, thỏa đáng vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...