Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Nàng sẽ không thử mấy thứ này chứ?” Đảo mắt nhìn một vòng thi thể, Phong Duyên Thương không che dấu sự ghét bỏ.
“Làm sao có thể? Ta chỉ là nhìn một cái để biết thôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nghiên cứu thấu triệt, cũng lại không lo thêm một Dịch Vong sư đến đối phó ta nữa.” Hơn nữa nàng phải cầm chắc bản này trong tay, chỉ sợ Bùi Tập Dạ mà tìm được, đến lúc nào đó hắn nổi cơn điên lại đi đối phó với Đại Yến thì khá là phiền toái.
“Thật đúng là thâm ảo.” Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua, những thứ này hắn đều không biết, cũng không hiểu.
“Đó là điều tất nhiên. Có thể nghiên cứu để mà hiểu được cũng đâu phải một hai ngày.” Nhạc Sở Nhân nhận định.
“Nếu đã lấy đến tay, chúng ta đi thôi.” Mặt trời đã lặn về phía tây, một ngày đã trôi qua.
“Được, đi thôi. Những thi thể này giữ lấy đi, sớm muộn gì ta cũng khiến dân chúng Đông Cương thấy Hoàng Đế của bọn họ đã làm những gì.” Nhạc Sở Nhân nhìn một vòng, quyết định lưu trữ lại hơn nghìn thi thể này. Căn phòng nhỏ đã bị hủy trong phủ Thái tử kia đều là trẻ nhỏ, nàng cũng không đành lòng. Mà những thứ này, nàng muốn thiên hạ đều phải thấy.
Đô thành Đông Cương đại loạn, phương Bắc cũng liên tục báo tin chiến bại. Tin tức của Đô thành lập tức đến tai đại bản doanh ở biên cương, lão Vương gia giám quân vốn thân thể hư nhược nhiều bệnh, vừa nhận được tin thì qua đời, toàn bộ quân doanh đều lộn xộn.
Liên minh giữa Đại Yến và Bắc Cương tạm thời tan vỡ. Một đêm đó, Diêm Tự quân lui lại phía sau, trái lại thiết kỵ Bắc Cương lại từng bước ép sát, quân đội Đông Cương đã sớm không chịu đựng được nữa.
Ba ngày sau, Đông Cương rốt cuộc cũng biết Diêm Tự quân của Đại Yến ở đâu. Diêm Tự quân chuyển trọng hướng về phía nam Đông Cương, hành quân sắp tới Đô thành.
Phía nam vốn bị một chiến tranh quỷ dị kia làm cho hoang tàn, văng vẻ, đừng nói đến có sự xuất hiện của đại quân Đông Cương. Đại Yến tiến công tương đối thuận lợi, chỉ mới mười ngày mà đã đến ngoài thành Đô thành.
Quân đội Bắc Cương dũng mãnh thiện chiến, Đông Cương liên tiếp bại lui, cuối cùng lui xuống tử thủ Bắc thành, trước mắt toàn bộ Đông Cương chỉ còn sót lại hai tòa thành trì.
Đông Cương không người làm chủ, Đông Vương bị chôn dưới địa cung sinh tử không rõ, Thái tử Triệu An Dương cũng chết trong trận hỏa hoạn ở trong phủ Thái tử vài ngày trước. Chúng triều thần lại nội chiến, chia làm mấy phe phái ủng hộ người mình, trước mắt thế cục nguy cấp, đã loạn lại càng thêm loạn.
Nơi quan khẩu Đại Yến cách xa Đông Cương, nơi này so với Đô thành Đông Cương còn tốt chán. Cuộc sống dân chúng no đủ, tiết tấu sống rất mau, vì vậy bất cứ nơi nào thoạt nhìn cũng phong phú. Rất ít ăn xin ngồi chân tường xin cơm, tất cả đều bận rộn cuộc sống riêng của bản thân. (MTLTH.dđlqđ)
Ở một gian tửu lâu, vẫn không mở cửa tiếp khách nhưng người đến người đi lại không ngừng, nơi này không người nào buông lỏng cảnh giác, đại bộ phận đều mang theo binh khí. Tuy khiến người khác khá là tò mò nhưng chẳng ai dám lại gần để hỏi bên trong là ai.
Hậu viện lửu lâu, hoa đã sớm tàn rồi rụng, trên cây chỉ còn những trái màu xanh chưa chín, đợi đến khi chuyển sang màu hồng ngọt ngào, ấy là lúc chúng thực hiện trách nhiệm nhân sinh.
Trên con đường nhỏ lát đá, Đinh Đương với thân hình mũm mĩm dùng hai tách xách hai bên nách Phong Niên Phi. Bé mặc bộ quần áo ngắn tay với chiếc quần đùi nhỏ, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở nơi không xa, vẻ mặt tươi cười. Nhìn bộ dáng kia của Phong Niên Phi, nàng lại càng muốn cười.
“Vương phi, ngài xem. Tiểu Thế tử sắp đi được rồi. Trong khoảng thời gian này nô tì đều cũng chơi với bé như vậy, bé rất hào hứng, thế nhưng cứ như vậy cả một ngày