Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hoàng cung Đông Cương sụp đổ khiến người người ở Đô thành hoảng sợ không thôi. Dân chúng sống gần Hoàng cung đều tránh đi, trên đường đều là người. Kể cả khi bóng đêm ập xuống, mọi người cũng không dám trở về, chỉ sợ về rồi lại bị vùi vào trong lòng đất.
Dù có lo lắng cho bản thân thế nào thì dân chúng vẫn không quên tò mò không biết những người trong Hoàng cung giờ thế nào.
Rất nhiều quan binh vào thành, tính toán trước nửa đêm tìm Đông Vương trong đống phế tích đã từng là Hoàng cung trước đây. Nhưng vừa bước chân vào phế tích, mặt đất dưới chân lại bắt đầu sụp xuống, bọn họ sợ tới mức phải lui ra ngoài, chỉ vây quanh phế tích chứ không dám tiếp cận nữa.
Đô thành loạn thành một đống, tất cả các khách điếm đều chật ních người.
Tất cả đều là những người từ bên ngoài chạy trốn đến Đô thành, thực sự không ngờ được, bọn họ vừa mới đến Đô thành đã xảy ra chuyện như vậy….Hoàng cung sụp đổ!
Người bên ngoài tràn vào nhìn còn bình tĩnh hơn cả dân chúng sống cả đời dưới chân Thiên tử. Họ ở khách điếm, nên ăn thì ăn, nên rửa mặt thì rửa mặt, lão bản cùng tiểu nhị đều cảm khái lũ người này đúng là vô tâm vô phế.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, thế nhưng bọn họ sẽ không nói cái ra ngoài. Những người đó làm xong mọi việc liền thu thập mọi thứ, tùy thời chạy ra khỏi đây.
Bên trong phòng tắm ở lầu hai, hơi nước tỏa khắp nơi.
Nhạc Sở Nhân đã ở trong bồn tắm gần một canh giờ, trong lúc đó Phong Duyên Thương đã thay nước ấm giúp nàng hai lần, thế nhưng đến lúc này đã có chút lạnh. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Thương tử, mang quần áo đến giúp ta.” Nàng mở miệng, lười biếng gọi, đèn đuốc
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm: