Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày: “Đợi chút nữa, để ta xem xem.”

Đến gần tiểu hài nhi đứng giữa căn phòng, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé. Đứa trẻ chỉ cao đến bả vai nàng, nhìn quanh căn phòng này thì đứa trẻ này là cao nhất, bộ dạng nhìn không tốt lắm, hơn nữa nhìn cũng không đáng yêu.

Khoanh tay nhìn hắn trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đột nhiên giơ tay ra trước mặt bé, tiểu anh nhi này thật sự hốt hoảng cụp mi mắt.

Nhạc Sở Nhân lập tức lùi về sau một bước, Phong Duyên Thương đồng dạng cả kinh, hai đôi mắt nhìn chằm chằm đứa bé, trong mắt tất cả đều là bất khả tư nghị.

“Ha ha, thực sự bị các ngươi nhìn ra!” Thân thể đứa trẻ vừa động, nhảy dựng lên, cười to ba tiếng đánh vỡ căn phòng nhỏ yên tĩnh khiến cho không khí càng thêm quỷ dị.


Phong Duyên Thương kéo Nhạc Sở Nhân về, hai người lùi lại mấy bước theo dõi đứa trẻ đó, hài tử vẫn như trước nhảy dựng lên, lại còn nhảy quanh phòng, vừa vỗ tay vừa cười, nhìn cực kỳ kinh dị.

“Ngươi là tiểu Thái tử?” Hai người nhìn đứa bé, Phong Duyên Thương hơi cúi người ói vào tai Nhạc Sở Nhân, cả người Nhạc Sở Nhân chợt căng thẳng, thuận miệng hỏi một câu. (MTLTH.dđlqđ)

“Ha ha ha, lại bị ngươi đoán được rồi!” Tiểu hài nhi, cũng chính là tiểu Thái tử Đông Cương Triệu An Dương cười to, gián tiếp xác minh phỏng đoán của Phong Duyên Thương là hoàn toàn chính xác.

Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt nhìn đứa trẻ này, hai người đi vòng quanh, vô hình tạo nên gọng kìm kẹp tiểu Thái tử vào trong.

“Triệu An Dương, ngươi cũng đã chết.” Nhạc Sở Nhân tựa hồ hiểu được điều gì đó, nàng nắm chặt tay Phong Duyên Thương, không tiếng động nhắn nhủ ý tưởng của nàng.

Triệu An Dương đang hoa tay múa chân nghe thấy lời này liền dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình khó hiểu: “Ta là người sống mà.”


“Vậy vì sao ngươi lại dùng nhựa thông làm trái tim?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu xem xét hắn tựa hồ muốn nhìn xem trên mặt đứa trẻ kia có biểu tình khác thường nào không?

“Nhựa thông? Không phải, đây là trái tim của phi long.” Triệu An Dương ngay lập tức phủ định, mở to hai mắt nhìn hai người, không hiểu sao lại thấy có một chút hung ác.

“Phi long?” Nhạc Sở Nhân cười nhạo, phi long sao?

Phong Duyên Thương hoàn toàn không hiểu, trái tim của Triệu An Dương khác thường thế nhưng vị tiểu Thái tử này lại không có một chút tương đồng nào với một đám Vong Linh xấu xí ngoài kia. Rõ ràng đứa trẻ này có thần trí, hơn nữa nói năng cũng mạch lạc rõ ràng.

“Ngươi không tin? Đợi đến khi sư phụ ta về sẽ nói cho ngươi nghe.” Triệu An Dương rung đùi đắc ý, một lần nữa lại khôi phục bộ dáng hài tử thiên chân vô tà.

“Sư phụ ngươi? Lão đã chết rồi.” Nhạc Sở Nhân cười, tiếng nói như thể rít qua kẽ răng. Nàng đã hiểu có chuyện gì xảy ra với Triệu An Dương rồi. Trái tim của đứa trẻ này là giả, muốn tục mệnh phải ăn trái tim của hài đồng. Cái tên này không những ăn tim người ta lại còn biến tất cả thành bù nhìn, thật biến thái.

“Chết? Không phải, ngươi gạt ta!” Triệu An Dương hoàn toàn không tin, hơn nữa còn không hiểu vì sao bắt đầu vỗ tay, sau đó lại nhảy múa xung quanh hai người.

“Ta lừa ngươi làm cái gi? Lão quả thật đã chết rồi, chết ở trong



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui