Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

“Đi, cất cánh thôi.” Phát hiệu lệnh, Kim Điêu từ trên mặt đất đứng lên, xòe rộng hai cánh, cây cối bên cạnh đều đổ rạp hết.

Kim Điêu nhún người phóng một lần vọt qua đám sương mù, Nhạc Sở Nhân một tay nắm thật chặt lông vũ của nó, tay kia cầm đồ tốt.

Thời điểm Kim Điêu bay lên không trung, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy vị trí của binh lính Nam Cương. Núi non cũng vậy, từng dãy từng dãy cứ nối tiếp nhau trông thật nhỏ, rừng rậm rạp xanh rì.

“Hắc hắc, các cháu, cô nãi nãi của các cháu đến rồi đây.” Nhạc Sở Nhân hô thật to, người phía dưới nghe tiếng hét liền ngẩng đầu lên nhìn, ngoài ý muốn khi thấy Kim Điêu to thật to đang chở một nữ nhân lôi thôi luộm thuộm, quả thật là sợ đến muốn vỡ mật.

Trong lúc này, kẻ mặc bạch y cưỡi bạch mã, Nhạc Sở Nhân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn, Hứa Xú cũng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, cây cung nhanh chóng được kéo căng, đây chính là muốn tặng nàng mũi tên thứ hai.

“Tiều Kim Điêu, bay sang bên cạnh, lão nương lần này phải phế hắn.” Nhạc Sở Nhân chỉ huy, Kim Điêu cũng rất nghe lời, chuyển hướng một cái, lao thẳng xuống Hứa Xú.

Mũi tên trong tay Hứa Xú vì Kim Điêu thay đổi phương hướng mà cũng thay đổi theo, hình như hắn cũng nhận ra Kim Điêu đang hướng phía hắn mà tới, cung tên kéo lại càng căng.

Đạt tới cực đại, Hứa Xú liền buông tay, Nhạc Sở Nhân lúc này dứt khoát nhanh gọn ném xuống hai thứ, một đen một vàng.


Sau khi vật từ trong Nhạc Sở Nhân rơi xuống, Kim Điêu nhanh chóng bay khỏi, mũi tên Hứa Xú bắn ra hoàn toàn vô ích, hắn nhanh chóng rút tiếp một mũi tên nữa ra nhưng hai thứ mà Nhạc Sở Nhân vứt xuống đã nhanh chóng tiếp đất.

Một tiếng “Ầm” rất vang, bụi đất bắn ra tung tóe tựa như xác pháo hoa, khói mù mịt lấy tốc độ cực nhanh lan tràn khắp mọi nơi, phàm người đứng không quá ba thước  đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, vang vọng toàn núi rừng.

Nhạc Sở Nhân trên không trung hoàn toàn thấy rõ, chân mày nhanh chóng xiết chặt bởi vì nàng biết Hứa Xú tránh được. Hắn núp dưới bụng ngựa, tránh được mọi thứ.

Khói bụi bay đến đâu, binh lính Nam Cương mặt mày đều xanh xám đến đấy, nằm trên mặt đất vặn vẹo kêu la thảm thiết.

Hứa Xú tránh được một kiếp cũng thấy rất kinh hãi, hắn nghe thấy tiếng kêu la của binh tướng dưới trướng nhưng cũng không dám lại gần.

Trong không khí rất nhanh xuất hiện một thứ mùi rất quỷ dị, binh lính xung quanh đều nhanh chóng chạy xa, có rất nhiều người đã bị dọa sợ. Sau những tiếng thảm thiết là một mảnh yên tĩnh ghê rợn, những người nằm trên đất thôi không kêu gào lăn lộn nữa, phần da lộ ra bên ngoài đều biến thành màu xanh lá cây, mơ hồ còn thấy có gì đó chui ra từ dưới lớp da.

Kim Điêu chở Nhạc Sở Nhân trên không trung, nàng có thể phóng tầm mắt đi rất rộng, không những có thể nhìn thấy doanh trại của binh lính Nam Cương mà cũng có thể nhìn thấy đoàn người của Phong Duyên Thương đã rời núi thành công, bên này bị nàng hấp dẫn sự chú ý nên bên kia cũng rất thoải mái mà rời đi.


Khóe môi khẽ nhếch, Nhạc Sở Nhân chỉ huy Kim Điêu bay xung quanh nơi Hứa Xú đứng.

Kim Điêu một lần nữa lao thẳng xuống, binh lính bên dưới nhanh chóng né ra toàn bộ. Hứa Xú mặc bạch y ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bên mặt có sẹo âm trầm đến dọa người.

“Cháu ngoan, nãi nãi tặng đồ tốt vậy sao không lấy? Đáng tiếc cô nãi nãi đi vội vàng nên chỉ mang theo có một cặp, không thể đem chân chó của cháu ngoan phế bỏ, thật đáng tiếc. Chỉ là, cô nãi nãi có thứ hay ho hơn muốn tặng cháu, nhớ cầm chắc nhé!” Dứt lời, nàng nhanh chóng ném xuống một vật, Hứa Xú không nghĩ ngợi liền nhanh chóng tránh rất xa, tại chỗ vật đó tiếp đất dâng lên một đoàn khói đen, cỏ dại nhanh chóng biến thành một vũng nước.

Binh lính bốn phía cấp tốc tản ra, tốc độ tương đối nhanh. Nhưng làn khói đen này rất nhanh liền xông chết đám hoa hoa cỏ cỏ trong phạm vi một thước, vật này chỉ có tác dụng là hù dọa người để nhanh chóng tẩu thoát, nàng chỉ mang theo một bình. Hôm nay coi như nó đã phát huy tác dụng, đem Nam Cương dọa lui, đảm bảo cho Phong Duyên Thương thoát ra an toàn.

“Chúng ta về đi thôi.” Níu lấy lông Kim Điêu không buông, Nhạc Sở Nhân cúi người nằm rạp lên lưng nó. Lưng của nàng cũng bị thương, vừa mới cử động quá lớn, vết thương hình như đã vỡ ra, nàng cảm giác được máu thấm nóng thấm qua lớp vải băng bó.

Kim Điêu một đường bay thẳng hướng doanh trại Đại Yến đóng quân ở biên quan, tất cả mọi vật đều có thể thu được hết vào tầm mắt, có thể hoàn toàn thấy được tình hình hai phe ta và địch. Nhạc Sở Nhân đột nhiên phát hiện ra Kim Điêu là một loại máy dò tình hình cổ đại rất tốt, trước kia nàng quả thật không quá coi trọng nó, lại còn ghét bỏ nó khổ người quá lớn, giờ mới biết bản thân đần không chịu nổi.

Rất nhanh đã bay đến trên đầu nơi đóng quân, Kim Điêu dần dần bay là là xuống dưới. Trong doanh trại có một ô đất trống rât to, đó chính là nơi dành riêng cho Kim Điêu.


Chợt rơi xuống đất, Nhạc Sở Nhân không kịp bám, tay từ từ buông lỏng, nàng cứ thế ngã lăn ra đất.

“Ai da! Tiểu súc sinh nhà ngươi, không thể hạ cánh chậm một chút sao?” Nàng nằm bò ra đất, phía sau đau không cử động được.

“Thất tẩu. Thất tẩu có làm sao không? Thất tẩu, tẩu chảy máu!” Âm thanh quen thuốc vang lên bên tai, sau khi được người đỡ dậy, Nhạc Sở Nhân mới quét mắt nhìn hắn một cái.

“Làm sao đệ lại chạy đến đây rồi?” Phong Duyên Tinh vẫn một mực ở Châu Quan, tự nhiên lại xuất hiện tại nơi này làm nàng có chút tò mò.

“Bên này thiếu người nên đệ tới. Thất tẩu, thương thế của tẩu rất nặng, chảy rất nhiều máu.” Đỡ Nhạc Sở Nhân đứng dậy, trường bào màu xanh của Phong Duyên Thương đã hoàn toàn bị nhuốm máu của nàng.

“Thất ca đệ sẽ trở lại ngay lập tức, đưa ta vào trong quân trướng, đợi hắn trở lại xử lý vết thương cho ta cũng không muộn.” Theo hướng quân trướng của Phong Duyên Thương mà đi, binh lính Đại Yến đều đi ra rất nhanh, vừa nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Sở Nhân liền kinh ngạc vô cùng, nhỏ giọng nghị luận không biết có nên xuất binh đánh Nam Cương, báo thù cho Cẩn vương phi.

Đưa Nhạc Sở Nhân tiến vào doanh trướng, Phong Duyên Tinh so với dĩ vãng nhanh nhẹn thành thục hơn rất nhiều, đỡ nàng nằm xuống, lại đem gối đầu kê dưới đầu nàng, chăm sóc rất bài bản.

Nằm yên một chỗ, nàng mới thấy sau lưng đau rát không gì tả nổi.

“Đi làm cái gì ăn được cho ta, ăn vào mới có sức đối chiến với cơn đau.”  Dùng thức ăn rời đi lực chú vào vết thương, nàng rất am hiểu.


Phong Duyên Tinh xoay người ra ngoài, rât nhanh đã bưng thêm một ly trà trở lại.

“Thất tẩu, lần này tẩu dọa sợ đệ thật rồi. Lần sau tẩu đừng có chạy loạn nữa, Thất ca trong thời gian tẩu đi tâm thần đều không yên.”Trường bào màu trắng bình thường, Phong Duyên Tinh đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Hù dọa đệ? Ta vẫn cho rằng đệ sẽ âm thầm cao hứng chứ.” Hắn cầm ly nước giúp nàng uống, nàng còn không quên trêu chọc hắn.

Phong Duyên Tinh hơi bất đắc dĩ: “Đệ nghe nói Nam Cương truy lùng ăn mày, đệ rất sợ, chỉ sợ tẩu bị bọn chúng bắt được. Sau đó lại nghe nói Hứa Xú dẫn binh vào núi, Thất ca nói đã tìm được chỗ của tẩu, thật may là có Kim Điêu, nếu không có mọc cánh chắc cũng không đến cứu tẩu kịp thời.”

“Đứa cháu kia sớm muộn gì ta cũng sẽ phế hắn.” Vừa nhắc đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân lập tức thay đổi nét mặt, trong giọng nói hận ý đều không che dấu.

Phong Duyên Tinh ở một bên nhìn nàng, trông nét mặt của nàng không khỏi co rúm người lại: “Hứa Xú võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, đối phó với hắn phải bàn bạc vô cùng kỹ lưỡng.”

“Bàn bạc cái gì mà bàn bạc. Đợi thương thế của ta lành, ta liền cưỡi tiểu Kim Điêu đi lật đất nhà hắn.” Trừ phi bọn hắn biết thuật độn thổ, nếu không đừng mong ai thoát.

Phong Duyên Tinh không lên tiếng, nhìn Nhạc Sở Nhân tuy suy yếu nhưng bộ dạng vẫn cứ đầy sát khí, hắn tin tường nàng nói được làm được nhưng chính là không biết phải nói sao. Đối phương thiên quân vạn mã, so với cổ độc mà nói, cái hắn (Hứa Xú) am hiểu nhất chính là nhằm vào mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui