Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Lễ hội Thất Dạ Lan ở Bắc Cương rất náo nhiệt, đây cũng được tính là một đại lễ long trọng tại Bắc Cương, cả nước đều rất vui mừng.

Vu Giáo Thánh Tổ đã chết cách đây mấy ngày cho nên Bùi Tập Dạ trở thành tân Thánh Tổ, miếu thờ cung phụng Pháp Tướng trong cung đều bị đổi thành nam tử trẻ tuổi khoác thánh y. Tướng mạo tươi trẻ, nụ cười ấm áp, giống Bùi Tập Dạ đến bảy phần.

Lúc đầu, Bùi Tập Dạ đưa thư tín tới Đại Yến là muốn mời Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân tới tham gia lễ hội Thất Dạ Lan có một không hai ở Bắc Vực. Cho nên hai người tuy ở hành cung nhưng muốn xuất cung cũng rất dễ dàng, không ai ngăn cản.

Người trên đường nhốn nha nhốn nháo, dường như tất cả đại cô nương, phu nhân thậm chí lão phu nhân đều mặc quần áo màu sắc rực rỡ. Còn có một số cô nương không thích lòe loẹt mặc võ trang lộ ra một đoạn cánh tay, bên hông đeo loan đao, rất tuấn tú.

Ngày đó, Bùi Tập Dạ đưa Nhạc Sở Nhân tới tửu lâu ngồi một ngày trời, hôm nay nàng lại đưa Phong Duyên Thương tới nơi đây, mở cửa sổ, hai người ngồi bên cạnh cửa sổ, có thể thấy rõ ràng trên phố kẻ đến người đi rất nhộn nhịp.


“Dân chúng Bắc Cương dường như rất hung hãn, ngươi nhìn những cô nương kia, bọn họ cực kỳ cường tráng.” Cho dù mặc váy hoa, nhưng bước chân nhanh chóng uy vũ, nhìn thế nào cũng không giống tiểu nữ nhi liễu yếu đào tơ.

“Dân phong như thế, trọng võ khinh văn.” Phong Duyên Thương ngồi đối diện với nàng, dựa vào thành ghế tư thái rất nhàn nhã.

“Nhưng ta lại rất thích, tối thiểu lòng dạ của con người ở đây cũng ngay thẳng.” Như có ngụ ý nhìn người đối diện, Nhạc Sở Nhân chỉ người nào đó cũng rất rõ ràng.

Môi mỏng nâng lên, Phong Duyên Thương cười khẽ: “Thì ra là ngươi thích ngốc tử.”


“Đúng vậy, ta rất thích ngốc tử.” Nghe hắn nói câu này, nàng lập tức nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt đều là sự yêu thích, nhưng cũng là đang mắng hắn.

Phong Duyên Thương cười rộ lên: “Chiếm được tiện nghi có phải thấy thoải mái hay không?”

Lập tức gật đầu, Nhạc Sở Nhân hít một hơi thật dài: “Vô cùng, vô cùng thoải mái.”

“Ngây thơ.” Đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập vui vẻ, thoáng hiện sự dung túng trong đó, bộ dáng kia cực kỳ mê người.

Cười đến má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn đường cái, hương vị thuộc về bọn Vu giáo giáo đồ chỉ còn thoang thoảng trong không khí, không giống với mùi vị nồng gay mũi của Trung Đô hôm đó, có thể thấy được Bùi Tập Dạ đã thanh tẩy hoàn toàn, dường như diệt sạch toàn bộ bọn Vu giáo giáo đồ trú ngụ tại Trung Đô.

“Lễ Thất Dạ Lan xong,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui