“Trung Vực Nguyên Soái Diêm tướng quân, thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Bùi Tập Dạ cười nhìn Diêm Cận, nụ cươi không mang theo một chút lực sát thương nào.
Diêm Cận mặt không đổi sắc: “Băc Vương tới Đại Yến làm khách, vậy tại sao lại tự tiện rời khỏi Hoàng Thành? Nếu bị tiết lộ ra bên ngoài, sẽ làm cho người bên ngoài hoài nghi thành ý của Bác Vương khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Yến.”
“Ha ha, Bản thiếu tự do qua quý quốc, tất nhiên Thái tử điện hạ cũng biết được. Vả lại, Bản thiếu đi tới Lân Châu là để tìm người, ngươi nói có phải hay không Cân Vương phi?” Khẽ nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đứng sau lưng Diêm Cận, hắn cười tương đối đáng yêu.
“Họ Bùi kia, lão nương đã nói qua mấy lần với ngươi, hôm nay ta có chính sự, không rãnh thời gian mà để ý tới ngươi. Cút nhanh lên, nếu ngươi cứ gây trở ngại cho ta, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.” Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý kia nàng lập tức tức giận, lạnh giọng quát lớn.
“Mang Bản thiếu đi cùng đi? Như vậy bản thiếu sẽ không gây chuyện với ngươi nữa.” Bùi Tập Dạ đi tới từng bước một, phong thái tự nhiên.
Diêm Cận lập tức bước lên trước một bước, thân thể cao lớn tản ra sát khí, khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng hắn đang cản cáo Bùi Tập Dạ, nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, như vậy hắn sẽ động thủ.
Nhưng mà Bùi Tập Dạ cũng không quan tâm lắm, vẫn đi tới như cũ, hơn nữa hắn còn cười rất vui vẻ.
“Bắc Vương đã cố ý như thế, vậy tại hạ liền không khách khí.” Lạnh giọng nói, vừa dứt lời Diêm Cận biến mất tại chỗ. Một đạo tàn ảnh đi qua, trong nháy mắt hai người triền đấu một chỗ.
Nhạc Sở Nhân lui về sau hai bước, trong nháy mắt Diêm Cận nhảy ra, một trận gió thổi trúng khuôn mặt của nàng làm nàng có cảm giác hơi đau. Cao thủ tỷ thí, kình lực tản ra bên ngoài, một chút võ công nàng cũng không biết, nếu đứng gần chỉ rước lấy thiệt thòi vào người.
Bùi Tập Dạ so chiêu cùng với Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cảm thấy lần trước Phong Duyên Thương giao thủ với Bùi Tập Dạ còn đặc sắc hơn nhiều, bởi vì cơ bản nàng không thấy rõ hai người kia, thậm chí bóng dáng cũng nhìn không rõ.
Nàng hoa cả mắt, tiếng gió nổi lên bốn phía trong hẻm nhỏ, làn váy của nàng chập chờn lay động, sợi tóc tung bay, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tuy rằng nàng đứng dưới mặt trời nhưng lại cực kỳ mát mẻ.
Võ công của Diêm Cận rất cao siêu, Bùi Tập Dạ không ngừng lùi lại phía sau, khoảng cách giữa hai người bọn họ và Nhạc Sở Nhân càng ngày càng xa, thẳng đến cuối hẻm nhỏ.
Đứng tại chỗ, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn bọn họ thật lâu thật lâu, nàng thở dài một hơi, nhưng lại chợt nghe sau lưng có người đi vào ngõ hẻm. Quay đầu lại, trong nháy mắt con ngươi nàng trợn to, sáu người, có người mặc trường bào nhưng cũng có người mặc áo thư sinh, thế nhưng bọn họ lại đi giày giống nhau, tử vệ của Tần gia!
Sáu người kia quẹo vào đầu đường thì đã dừng bước chân, một phần vì Nhạc Sở Nhân đang đưng ở đằng kia, nhưng phần lớn lại bởi vì có hai cao thủ đang so chiêu ở cuối ngõ hẻm.
Sáu người cẩn thận liếc nhau một cái, sau đó đều bước lui về sau giống như chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt Nhạc Sở Nhân cất bước đi tới chỗ bọn họ, đồng thời đưa tay lục lọi bên hông, nàng phải đánh ngã sáu người này, hỏi ra căn cử của bọn tử vệ của Tâng gia.
Nàng khí thế hung hăng bước đến, sau người kia liếc nhìn nhau, đồng thời dừng bước chân lại, tản ra bao vây đầu hẻm lại, sau đó cũng bước từng bước tới Nhạc Sở Nhân.
Lúc hai bên đến gần năm thước, sáu người kia đồng loạt nhảy lên, đánh tới Nhạc Sở Nhân. Nhạc Sở Nhân tiện tay vẫy thuốc mê trong tay ra, sáu người trên không trung kia tiếp xúc với thuốc lập tức lùi ngay về phía sau, không những võ công của bọn họ rất cao mà còn rất thông minh.
Làm sao để bọn họ tránh thoát như vậy được, Nhạc Sở Nhân chạy tới bọn họ một lần nữa, sáu người kia lập tức gấp gáp lùi về sau muốn rời khỏi đây.
“Diêm Cận mau tới đây!” Bọn họ chạy, nàng lại không đuổi kịp lập tức hô to, thanh âm xuyên thấu trời cao.
Hai bóng người từ đỉnh đầu nang bay qua, ngay sau đó đầu ngõ đánh nhau thành một đoàn. Vậy mà, lần chiến đấu này rất nhanh đã kết thúc, ngõ hẻm lại khôi phục sự yên bình vốn có. Dưới chân Diêm Cận nằm bốn tên, Bùi Tập Dạ xách hai tên trên tay.
Giơ hai người kia lên, Bùi Tập Dạ quay đầu liếc mắt nhìn bốn tên đang nằm cạnh chân của Diêm Cận, quát một tiếng, sau đó vứt hai tên trên tay xuống đất. Hai tên tử vệ rớt xuống đất phát ra tiếng động nàng nề, khơi lên một tầng bụi mù.
“Mấy người này là tử vệ?” Diêm Cận nhìn một vòng từ trên xuống dưới đám tử vệ, hình dáng màu sắc của giày đều giống nhau, trong nháy mắt hắn kiền biết những người này là ai.
“Không sai, chính là bọn họ. Thích Phong đi theo đám bọn họ cho đến ngoài thành, nhưng mà lại mất dấu ở trong rừng cây. Lần này bọn họ tuyệt đối không chạy thoát được, ta muốn hỏi một chút, căn cứ của bọn họ cuối cùng là ở nơi nào.” Đi tới đám tử vệ, Nhạc Sở Nhân châm một châm, ngân châm này dùng rất tốt.
Bùi Tập Dạ đứng ở đằng kia nhìn bọn họ không lên tiếng, trong lòng cũng đã hiểu rõ, Nhạc Sở Nhân ngồi ở cửa thành chờ cả ngày hôm qua chính là chờ đám người này.
Vẻ mặt Diêm Cận nặng nề, lúc này chuyện trước mắt quan trọng hơn, hắn cũng không rảnh để ý đến cái giống như thuốc cao bôi trên da chó Bùi Tập Dạ nữa.
Sáu người kia bị đánh ngất xỉu, Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh một người, trực tiếp giơ tay vỗ lên đỉnh đầu của hắn, Người trên đất co quắp kịch liệt, tứ chi co rúm, ngay sau đó ai oán một tiếng rồi tỉnh lại.
Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn hắn, nhướng mày huýt sáo: “Ngươi, nói cho ta nghe một chút, ngươi tới từ chỗ nào?”
Con ngươi của người nằm trên mặt đất cử động chậm chạp, rõ ràng phản ứng của hắn trì trệ. Qua gần một phút mới mở miệng nói: “Ưng Thủy Lĩnh.”
“Căn cứ của các ngươi ở đâu?” Thỏa mãn gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân tiếp tục tra hỏi.
“Ừ”. Hắn chậm chạp trả lời, còn có chút ngẩn người.
Đường cong gương mặt Diêm Cận nhu hòa mấy phần, nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân đứng tùy ý tra hỏi, con ngươi trong sáng.
“Có bao nhiêu người ở đây?” Đong đưa tay trước mắt của hắn, tròng mắt hắn cũng chuyển động chậm rãi theo tay của nàng.
“Ba……ba nghìn bảy trăm hai mươi lăm người.” Hắn trả lời chậm chậm nhưng số lượng lại rất chính xác.
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Diêm Cận, con ngươi Diêm Cận híp lại, thật sự không ít người.
“Vậy hiện tại ba nghỉm bảy trăm hai mươi lăm người này đều đang ở Ưng Thủy Lĩnh sao?” Tốc độ nói của Nhạc Sở Nhân chậm rãi, thanh âm ôn nhu, giống như đầu độc.
“Hôm nay có hai trăm bảy mươi sáu người đi ra ngoài làm nhiệm vụ, những người khác đều ở lại đó.” Hắn ngây ngốc trả lời, nhưng con số lại hết sức chính xác.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái nhìn hắn, bỗng nhiên nàng cười một tiếng phong tình vạn chủng. Người trên đất trố mắt nhìn, ngay sau đó nàng giơ tay rút ngân châm trên đỉnh đầu hắn ra, trong nháy mắt hai mắt của người nọ nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Đứng lên, Nhạc Sở Nhân nhìn thẳng vào mắt Diêm Cận: “Thông báo cho Tiểu Thương tử dẫn người đến Ưng Thủy Lĩnh tiêu diệt bọn hắn thôi.” Ở Đại Yến này, trong mắt người khác thì số quân đó cũng không coi là nhiều, nhưng mà Diêm Cận mang theo binh lính và hộ vệ, mật vệ của Phong Duyên Thương cũng không đến ba nghìn người. Nếu nhân số chiếm lợi thế, vậy thì đánh cho bọn họ trở tay không kịp mới là thượng sách.
Tần gia ở đằng sau khu nhà trệt, mấy tòa nhà lân cận Tần gia cũng không lớn lắm, hơn nữa người ở bên trong cũng không phải là loại người có rất nhiều tiền mà là những nhà bậc trung.
Mà những tòa nhà này tương tự với tòa nhà của Tần gia, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào đặc biệt chứ đừng nói gì đến chuyện phú khả địch quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...