“Lúc thay chàng đỡ một kiếm đó ta không nghĩ được nhiều, chỉ hy vọng chàng không bị thương, ta nghĩ ta có thể tránh được, không nghĩ tới kiếm của hắn còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta. Cho nên không cần lại tiếp tục tự trách, trong lòng ta - chàng là người hữu ích nhất.”
Mộ Dung Thiên Thần thở dài, trong lòng buồn bực bởi vì nàng thoải mái nói vậy mà càng buồn hơn: “Ta là một nam nhân, bảo vệ nữ nhân của ta là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Sau này dù gặp khó khăn gì cũng không thể dành lên trước, cứ đứng phía sau ta, ta sẽ giải quyết toàn bộ. Nếu nàng có gì ngoài ý muốn, ta càng khó sống hơn nàng, nếu nàng chết ta cũng không muốn sống một mình.”
Đường Tĩnh mỉm cười gật đầu: “Được, để cho ta nếm thử cảm giác tiểu nữ tử bình yên đứng đằng sau trượng phu hưởng phúc.”
Thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, tấm màn che theo gió đong đưa, chim vàng anh ngoài cửa xướng lên bài ca vui vẻ hạnh phúc.
Lúc Đường Tĩnh đang dưỡng thương, Hiên vương phi thường tới thăm nàng, hỏi han ân cần hay cùng nàng nói chuyện giải buồn. Nàng giống như người tỷ tỷ quan tâm mọi mặt Đường Tĩnh, cho nên trong lòng Đường Tĩnh rất thích nàng ấy.
Vết thương của Đường Tĩnh dần tốt hơn, cho nên mỗi ngày đều đến hoa viên đi vài vòng. Hôm nay Ngọc Tử Khâm cùng Đường Tĩnh đi hoa viên tản bộ, tuy trời đến cuối thu, nhưng hoa viên vẫn tràn đầy sức sống.
“Hoa viên Hiên vương phủ đúng là đẹp, không thua Ngự hoa viên trong Hoàng cung.” Mỗi lần tới đây Đường tĩnh đều hết sức vui vẻ ca ngợi mấy câu.
Hoa viên của Hiên vương phủ có một cây cầu nhỏ giống như ở Giang nam, cảnh sắc nơi nơi khác nhau. Mỗi cây cầu điêu khắc một vài loài hoa hiếm lạ, còn khắc cả phi long qua cầu làm cho người ta sáng mắt.
Hiên vương phi nghe xong dùng khăn che miệng cười: “Lời này phải nói cho Thần vương nghe, bảo đảm ngày mai hoa viên Thần vương phủ cũng đầy cảnh sắc như vậy.”
Dung nhan thanh lệ của Đường Tĩnh có chút ngại ngùng: “Tỷ tỷ trêu chọc ta.”
“Không phải trêu chọc muội, hiện tại ở kinh thành ai mà không biết Thần vương sủng ái Vương phi? Nghe Vương gia nhà chúng ta nói, Thần vương cố ý giữ lại tên thích khách đâm muội, mỗi ngày đều cho người hành hạ hắn mà không cho hắn chết, nghe nói để rửa hận cho muội.” trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.
Đường Tĩnh mở to mắt: “Còn có chuyện này sao?” Mộ Dung Thiên Thần không nói với nàng.
“Đúng vậy, nghe nói người chỉ còn lại một chút sức lực, bất quá hắn ta đáng đời, người như vậy chết không hết tội.” Ngọc Tử Khâm cho rằng nàng không tin, còn nói một vài thứ nàng nghe được trong miệng Mộ Dung Thiên Hiên.
“Cho nên muội muội thật có phúc khí, một người chuyên sủng không cần để ý tới chuyện phiền lòng. Muội coi đám oanh oanh yến yến này mỗi ngày đều kiếm chuyện, ta nhìn các nàng mà thấy phiền.”
Đường Tĩnh nâng mắt nhìn mấy nữ tử trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp đang đi tới. Đến gần mới thấy mỗi người đều có sự đặc sắc riêng, bên phải là một nữ tử mặc bộ váy màu xanh lam quần thêu chỉ bạc, ở giữa thắt lưng thêu một bông sen, áo khoác gấm thêu hoa mẫu đơn. Bên trái nữ tử cẩm y màu trắng, ở góc váy thêu hoa mai đỏ, làm cho người ta cảm giác thanh nhã, nhìn hết sức gần gũi. Mấy người đồng thời quỳ xuống: “Thỉnh an Vương phi, Thần vương phi.”
Thần vương phi bật cười: “Đều đứng lên đi.”
Mấy người đồng loạt đứng dậy, nữ tử mặc áo lụa màu xanh lam mỉm cười đứng bên cạnh Đường Tĩnh: “Thân thể Thần vương phi đã tốt sao? Vốn muốn đi thăm ngươi nhưng nghe nói đang cần tĩnh dưỡng nên không đi quấy rầy. Chúng ta mấy người đều rất bội phục ngươi.” Nói xong mắt còn đảo qua Hiên vương phi, ánh mắt u oán như đang nén giận nàng ấy không cho bọn họ đi thăm Đường Tĩnh. Hai người khác cũng tràn đầy căm phẫn, không để cho người khác đi thăm còn mình thì ngày nào cũng đi quấy rầy người ta để làm quen.
Tất nhiên Đường Tĩnh cũng biết suy nghĩ của các nàng, bất quá là muốn ly gián quan hệ của nàng và Hiên vương phi, tranh đấu bên trong Hiên vương phủ nàng cũng không muốn bị kéo vào. Đường Tĩnh thản nhiên cười với các nàng: “Đã khỏe hẳn, bất quá Vương gia nhà ta không muốn người không liên quan tới quấy rầy mà thôi.” Ý tứ là Thần vương gia nói vậy, không thể kì quái Thần vương gia, đồng thời kéo Hiên vương phi ra khỏi đám thiếp thất này.
Đường Tĩnh không vì các nàng là thiếp thất mà khinh thường, đương nhiên nàng hiểu vận mệnh không thể nắm trong lòng bàn tay, có lẽ các nàng ấy cũng không biết làm gì, mấy người phụ nhân cùng hầu hạ một phu, lại gả cho Vương gia, hầu như đều không thể lấy được sự yêu thương của phu quân. Nàng cũng đồng tình với các nàng ấy, bất quá chỉ không quen bộ dáng không ai so được của các nàng ấy, còn muốn kéo nàng vào để tranh thủ tình cảm, lợi dụng tình cảm của nàng.
Mấy người nghe được "không liên quan" sắc mặt đều có chút cổ quái, trong đó nữ tử nhìn thì đơn thuần dịu dàng lại trào phúng cười: “Thì ra trong mắt Thần vương phi chúng ta là người không liên quan, xem ra lòng tốt bị coi thường đây.” Ngữ khí chanh chua, Đường Tĩnh nhìn giống như con buôn, quả nhiên không thể xem vẻ bề ngoài, tổ tiên nói không sai một chút nào.
“Được rồi, đừng vô lễ trước mặt Thần vương phi, còn không lui xuống.” Hiên vương phi bày ra khí thế đương gia chủ mẫu, nhẹ giọng quát. Mấy người tự trêu chọc không vui liền phẫn nộ phất tay rời đi.
Hiên vương phi quay đầu cười xin lỗi với Đường Tĩnh: “Để muội cười chê rồi.”
Đường Tĩnh lắc đầu, hai người coi như không có việc gì, lại tiếp tục đi.
“Ta không nghĩ muội muội lại nói như vậy.” Đi được vài bước, Hiên vương phi dừng lại quay đầu nói. Nàng vẫn cho rằng Đường Tĩnh là nữ tử cực kì dịu dàng, giống như đóa phù dung trắng tao nhã lịch sự, không nghĩ nàng cũng nói ra "không liên quan” thô tục này.
(thô tục chỗ nào vậy???)
Đường Tĩnh dừng chân, nhẹ nhàng cười: “Tỷ tỷ cho rằng muội nên nói cái gì?”
“Ta không nghĩ muội sẽ nhắc đến Thần vương.”
“Nếu muội không nhắc tới Thiên Thần, không phải tỷ sẽ hận chết muội?”
Chính xác thì Đường Tĩnh chỉ cần nói một câu không vui, nước miếng nơi hậu viện này có thể dìm chết Hiên vương phi. Vương phi này đâu còn uy nghiêm nói không chừng còn bị Mộ Dung Thiên Hiên ghét bỏ.
“Ha ha, tuy muội không trải qua việc tranh thủ tình cảm với nhiều nữ nhân nhưng cũng đại khái hiểu được mấy phần.” Kiếp trước Đường Tĩnh ở trong bộ đội đặc chủng học qua tâm lý học không phải để không, mấy người phụ nhân kia không phải muốn đi thăm nàng, chẳng qua muốn mượn danh nghĩa của Mộ Dung Thiên Hiên để làm quen, tranh giành cái danh hiền lương mà thôi.
Hiên vương phi tán thưởng nhìn Đường tĩnh, “Không nghĩ tới muội muội lại nhìn thấu như vậy.” Qủa thật là nữ tử tâm tư nhanh nhẹn.
“Tỷ là vương phi của vương phủ, làm sao có thể để cho bọn họ tác oai tác quái, vì sao không quản cho tốt?” Mấy ngày nay Đường Tĩnh đều nghe Xuân Ngọc nói ra mấy lời tin đồn tiểu thiếp ở Hiên vương phủ tranh đấu nhau, dùng đủ loại chiêu thức mới mẻ độc đáo, mỗi ngày Đường Tĩnh đều vui vẻ không thôi.
“Quản?” Hiên vương phi như nghe được chuyện cười, cười nhạo một tiếng: “Làm sao quản? Bọn họ đều là người Vương gia lấy về, ta quản như thế nào?”
“Nếu Vương gia đồng ý, hậu trạch không phải chướng khí mù mịt sao?”
“Không phải ai cũng như bọn họ, bọn họ có người là nữ nhi của trọng thần triều đình không thể động vào, có người sinh con cho Vương gia nên Vương gia không nỡ.” Hiên vương phi bi thương xoa bụng, “Chỉ tại cái bụng của ta không tốt, thành thân mấy năm cũng không thể sinh cho Vương gia đứa con.”
“...” Đường Tĩnh không còn lời nào để nói, đương nhiên nàng hiểu đứa con nối dõi đối với một nữ tử có ý nghĩa như thế nào.
“Tỷ tỷ không để đại phu kiểm tra xem như thế nào sao?” Đường Tĩnh cẩn thận hỏi.
“Làm sao không tìm, chỉ là đại phu nói ta không có vấn đề gì.” Hiên vương phi thở dài, lôi kéo Đường Tĩnh đi tiếp.
“Nếu tỷ tỷ tin muội, muội có thể kiểm tra giúp tỷ tỷ.”
“Muội thật sự biết y thuật sao?” Hiên vương phi dừng bước, không thể tin nhìn Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh cười cười: “Chỉ là trước đây có cao nhân chỉ điểm, hiểu biết chút ít.” Ba nàng ở cổ đại này cũng được coi là cao nhân rồi, nàng lại là thiên tài, có thể mặt không đỏ tim không đập khen ngợi ba nàng là thiên tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...