Bênh vực người mình

Editor: Hana
 
Nại Nại quay đầu nhìn phần đường mình đã đi.
 
Cô đã đi được một nửa rồi, lúc này.....cũng không thể vòng trở về để Cố Bình Sinh nghe điện thoại nha.

 
Nghĩ nghĩ, Nại Nại nhấn từ chối.
 
Lại không ngờ, chỉ từ chối video call có 1 phút, anh trai của anh ta lại call tiếp.
 
Không phải là có chuyện gì gấp chứ?
 
Nại Nại do dự một lát, quyết định nghe máy.
 
Trong điện thoại, một giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến ––––
 
“Tốt nhất là cho anh một lý do vì sao em cúp máy.”
 
Nại Nại biết anh cả của Cố Bình Sinh, chính là Cố tam gia sát phạt quyết đoán trong truyền thuyết, nên nghe thấy giọng nói này, chân cô có chút run.
 

“Xin, xin lỗi.”
 
Nghe thấy giọng con gái, sắc mặt Cố Duật Ninh càng thâm trầm: “Cố Bình Sinh đâu?”
 
Nại Nại hít sâu một hơi, giải thích: “Em là bạn học của anh ấy, anh ấy nhờ em cầm điện thoại đi mua hộ nước có ga, hiện tại đã đi rất xa nên không tiện nghe máy, chờ lát nữa anh gọi lại, được không?”
 
“Bảo em đi mua nước có ga, nó không có chân à?”
 
“Ách.”
 
Nhất thời Nại Nại không biết trả lời ra sao.
 
Em trai của tam gia ngài có đức hạnh gì, còn hỏi tôi chăng?
 
Cố Duật Ninh nhắm hai mắt lại, nhìn thấy Nại Nại đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, lẻ loi trên đường quốc lộ vắng vẻ.
 
Gương mặt nhỏ của cô gái ửng hồng, vài sợi tóc mái cũng bị mồ hôi làm ướt, phía sau chiếc áo thun cũng đậm màu một mảng lớn.
 
Anh để Cố Bình Sinh đến doanh địa của Đoàn văn công tập huấn, thứ nhất là muốn tôi luyện nó, thứ hai là để nó dạy cô gái nhỏ kia nhảy, không ngờ Cố Bình Sinh cư nhiên trực tiếp sai khiến người ta thành chân chạy vặt hầu hạ mình.
 
“Vậy em cúp máy đây, Cố tiên sinh anh đợi chút nữa gọi lại nhé.”
 

Nại Nại nói xong, chuẩn bị cúp máy thì Cố Duật Ninh gọi cô lại: “Từ từ.”
 
Nại Nại ngoan ngoãn “Dạ.”
 
Cố Duật Ninh: “Sau này, không cần giúp nó làm bất cứ chuyện gì nữa.”
 
Trước kia Nại Nại từng nghe Cố Bình Sinh nói, vị anh cả này quản thúc tương đối nghiêm khắc nên anh ta cũng thực sợ anh trai, nên hơn phân nửa nghe xong câu kia sẽ mất hứng.
 
Vạn nhất cố Bình Sinh bị anh trai quở trách, rồi cả đời này Cố Bình Sinh không chịu dạy mình nhảy.....
 
Lâm Nại Nại mi là heo à, sao lại ăn ngay nói thật, giống như đang cáo trạng với anh trai người ta ý.
 
Mắt trái của Cố Duật Ninh có thể nhìn thấy Nại Nại đứng dưới trời nắng, vừa dụi chân vừa cúi đầu, vẻ mặt hối hận.....
 
Suy nghĩ của cô gái nhỏ này vừa nhiều vừa phức tạp.
 
“Tôi sẽ không trách nó.” Cố Duật Ninh nói: “Em không cần lo lắng.”
 
Nại Nại ngẩn người, kinh ngạc với việc anh vậy mà lại lập tức hiểu được tâm tư của cô.
 
EQ thần tiên gì đây.....
 
Bên ngoài đồn đãi tâm tư của Cố tam gia nhạy bén sớm tuệ, giao tiếp với hắn như đi vào đầm rồng hang hổ, nhất định phải từng bước cẩn thận.
 
Quả nhiên là Boss lớn nhất của giới giải trí, quá lợi hại đi.
 
Cố Duật Ninh tiếp tục nói: “Nước có ga, mua hai chai.”
 
“Hả?”
 
“Anh mời em uống.”
 
*
 
Sau khi cúp điện thoại, Nại Nại đứng dưới ánh mặt trời, cảm thấy mắt mình đều đỏ lên.
 
Anh trai của Cố Bình Sinh, thật sự tốt nha.
 
Trên thế giới này, người có thiện ý với cô không nhiều lắm, ngay cả người nhà cũng đều tính kế lẫn nhau, cho nên khi người xa lạ cho cô một chút quan tâm dù là nhỏ nhất thì đối với cô mà nói, thật sự rất trân quý.
 
Cố Duật Ninh nhìn cô gái nhỏ vừa đi vừa lau nước mắt, chỉ mới tốt như thế mà có thể làm cho cô cảm động vậy sao?
 
Cố Duật Ninh cảm thấy ngực hơi khó chịu.
 

Đi vào quầy bán quà vặt, Nại nại dùng điện thoại của Cố Bình Sinh quét mã mua một chai nước có ga.
 
Tuy rằng anh trai của Cố Bình Sinh nói mời cô uống nhưng vẫn nên thôi đi, một phen hảo ý của người ta cô ghi nhận trong tim là được. Bởi vì trong phạm vi 10km xung quanh chỉ có một cửa hàng tiện lợi nên chủ cửa hàng tăng giá đầu cơ tích trữ cũng đành chịu, một chai nước có ga tận 10 tệ, Nại Nại cảm thấy nó không đáng cái giá đó.
 
Trong cửa hàng tiện lợi, cô gặp một nam sinh đến mua lẩu Quan Đông, tên là gì thì cô không nhớ rõ lắm.
 
Trong tay hắn xách theo vài cái túi, bên trong là mấy hộp lẩu Quan Đông, còn có hotdog nướng, mì ăn liền và mấy loại thực phẩm khác.
 
Hà Minh Minh không phải kiểu minh tinh có gương mặt đẹp trai anh tuấn mà hoàn toàn ngược lại, diện mạo của hắn ngay cả bình thường cũng không được, chính là kiểu......không quá đẹp, thân hình hơi béo, da vàng, trên mặt còn có tàn nhang.
 
Nhưng mà, trong giới diễn nghệ không phải ai cũng đẹp, nhất là diễn phim truyền hình và phim điện ảnh......luôn luôn có vai diễn hiện thực cuộc sống, không thể dùng người quá đẹp.
 
Hà Minh Minh chính là nghệ sĩ đi theo phong cách hiện thực.
 
Trên đường trở về, Nại Nại nói chuyện phiếm với hắn, biết trong tay hắn có nhiều đồ ăn như này là đều mua cho bạn cùng phòng.
 
Ngay lập tức, hai người đều có loại ngầm hiểu là người lưu lạc thiên nhai.
 
Trở lại doanh địa, Nại Nại đưa chai nước có ga mát lạnh cho Cố Bình Sinh, Cố Bình Sinh sớm khát không chịu nổi, đang vặn nắp chai, còn chưa kịp uống thì Nại Nại nói: “Vừa nãy anh trai của anh gọi điện thoại tới, tốt nhất anh nên gọi lại một cuộc nha.”
 
Cố Bình Sinh hơi gật đầu, nuốt nước miếng, nhận lấy di động, trốn dưới gốc tàng cây nghe anh trai mắng, kinh hãi như con gà con.
 
Diệp Tư Trà vừa xem video trang điểm, vừa nói với Nại Nại: “Trên thế giới này, ngoại trừ Cố Duật Ninh, không ai có thể chế ngự vị nhị thế tổ này.”
 
Nại Nại hỏi: “Anh trai anh ta rất hung sao?”
 
“Không phải sao, chị Lưu người đại diện của tôi ấy, trong vòng luẩn quẩn này cũng coi như người đại diện uy tín lâu năm số một số hai, tính tình có tiếng là táo bạo, nhưng khi gặp Boss Cố Duật Ninh thì cũng sợ hãi như tiểu bạch thỏ.”
 
Nại Nại cảm thấy hơi khoa trương. Vừa nãy nghe giọng nói của Cố Duật Ninh, hình như....cũng không dọa người lắm đâu.
 
Vài phút sau, Cố Bình Sinh ủ rũ trở về, đưa chai nước có ga còn chưa mở cho Nại Nại, hữu khí vô lực nói: “Cho cô uống.”
 
“A?”
 
“A cái gì, cô không uống.....ông đây không dạy cô nhảy nữa.”
 
“Vì sao?”
 
“Sao cô cứ 10 vạn câu hỏi vì sao thế, cho uống thì uống đi, đừng nhiều lời vô nghĩa.”
 
Cố Bình Sinh tức giận tức giận nha.
 

Nại Nại nhận Coca ướp lạnh, dưới ánh mắt như hổ của Cố Bình Sinh, vội vàng uống ngụm nhỏ.
 
Khó trách trẻ con đều thích uống nước có ga, uống ngon thật, nhất là được ướp lạnh, chỉ lần một ngụm nuốt xuống là cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
 
Dưới tàng cây cách đó không xa, Hà Minh Minh xách theo lẩu Quan Đông, hotdog nướng vừa khéo bị huấn luyện viên Lý bắt tại trận.
 
“Quy định của doanh địa, trong lúc huấn luyện quân sự thì không thể ra ngoài mua đồ ăn vặt, bạn học Hà Minh Minh, đây là chuyện gì?”
 
Hà Minh Minh ngẩng đầu nhìn đám bạn cùng phòng Thẩm Nghênh Gia, vẻ mặt như đưa đám, muốn nói lại không dám nói.
 
Đương nhiên, huấn luyện viên Lý cũng không ngốc, nhìn cậu ta xách nhiều đồ ăn tiến vào liền khẳng định không phải chỉ một người ăn, vì thế hắn nói với Hà Minh Minh: “Là ai bảo cậu đi mua, nói ra, tôi có thể không phạt cậu.”
 
Thẩm Nghênh Gia duỗi tay khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ, uy hiếp hắp, dám nói thì mày nhất định phải chết.
 
Hà Minh Minh cúi đầu, đỏ mặt, sau khi chần chừ một lúc lâu, nói: “Là....là em tự mình mua, là em một mình ăn.”
 
Hiển nhiên huấn luyện viên Lý không tin, hỏi: “Một mình cậu ăn, cậu ăn nhiều như vậy?”
 
“Vâng.”
 
Đám người Thẩm Nghênh Gia cũng cười cười: “Huấn luyện viên, người ta đều thừa nhận rồi, thầy không cần ép hỏi nữa, nhìn thịt mỡ trên người hắn kì, ăn nhiều cũng là chuyện thường thôi.”
 
Huấn luyện viên Lý không để ý đến mấy lời chêu chọc của nam sinh, nghiêm túc nhìn Hà Minh Minh: “Bạn học Hà, vi phạm quy định của doanh địa không phải là chuyện đùa, chúng tôi sẽ trực tiếp trục xuất cậu về trường học, hình thức xử phạt cụ thể ra sao thì trường học sẽ quyết định.”
 
Nại Nại kinh ngạc nhìn Cố Bình Sinh, hiển nhiên cậu cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ chuồn ra ngoài mua đồ bị phạt nghiêm trọng như thế.
 
“Nhìn tôi làm gì, còn không mau giấu Coca đi!”
 
Nại Nại nhanh chóng cất chai nước có ga vào balo quân dụng.
 
Huấn luyện viên Lý tiếp tục nói với Hà Minh Minh: “Nếu cậu nói ra ai là người bảo cậu đi mua, hoặc là nói.......là ai bức cậu đi mua thì sẽ không có việc gì.”
 
Hà Minh Minh cầu xin nhìn Thẩm Nghênh Gia.
 
Thẩm Nghênh Gia uy hiếp trừng mắt lại: “Đừng có nói loạn.”
 
Nại Nại nhỏ giọng nói: “Chính mấy bạn cùng phòng của hắn sai hắn đi mà.”
 
Diệp Tư Trà cười nói: “Huấn luyện viên biết, các sinh viên cũng biết, nhưng Hà Minh Minh......sẽ không nói.”
 
“Vì sao?” Nại Nại khó hiểu.
 
“Thẩm Nghênh Gia là ai?” Cô bĩu môi: “Lần huấn luyện quân sự này mà không có Cố Bình Sinh thì Thẩm Nghênh Gia chính là minh tinh lưu lượng lớn nhất ở đây, hắn là hòn ngọc quý, cây rụng tiền trên tay công ty Việt Hoa. Hà Minh Minh cũng là nghệ sĩ của Việt Hoa, bởi vì nhan sắc nên hắn chỉ có thể nhận mấy vai diễn người qua đường hay vai phụ thôi, có thể nói là một loại nghệ sĩ dưới đáy kim tự tháp của công ty Việt Hoa. Cô nói xem, hắn dám đắc tội với Thẩm Nghênh Gia sao?”
 
Nại Nại nhấp môi, có lẽ cũng chính bởi vậy nên Thẩm Nghênh Gia mới dám không kiêng nể gì mà sai sử hắn, bảo hắn làm cái này làm cái kia, tùy tiện bắt nạt người.
 
Chẳng qua, giới giải trí chính là tàn khốc thế đấy.
 
“Là....là em đói bụng muốn ăn.” Hà Minh Minh vẻ mặt như đưa đám nói.
 
Huấn luyện viên Lý thất vọng lắc đầu, nói: “Vậy thì cậu trở về dọn đồ đi, đợi tí nữa rời khỏi doanh địa, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với trường học.”

 
Hà Minh Minh bước từng bước nặng nề về kí túc xã, phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của đám người Thẩm Nghênh Gia ––––
 
“Heo chết phì.”
 
“Heo đương nhiên ăn nhiều rồi.”
 
Hà Minh Minh đột nhiên dừng lại, hai tay siết chặt.
 
Bọn họ, quá bắt nạt người!
 
“Chuyện này, là Thẩm Nghênh Gia bức em làm.” Hắn quay đầu lại, căm giận ném hết đồ ăn xuống đất, nói với huấn luyện viên: “Em còn lâu mới ăn nhiều như này!”
 
Thẩm Nghênh Gia đâu ngờ Hà Minh Minh bỗng nhiên sửa miệng làm hắn ta trở tay không kịp: “Nói bậy!”
 
“Chính là các người!”
 
“Do mày sợ bị trừng phạt nên cắn lung tung, vũ hãm bọn tao!”
 
Mấy nam sinh bên cạnh Thẩm Nghênh Gia vội vàng nói với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, không có chứng cứ thì không thể tin!”
 
Thực ra huấn luyện viên sớm nhìn ra mấy người Thẩm Nghênh Gia có tật giật mình, nhưng giống như bọn họ nói, nếu Hà Minh Minh không có chứng cứ....
 
Chuyện này quả thật hơi khó làm.
 
Rốt cuộc, người bị bắt đang cầm tang vật chính là Hà Minh Minh.
 
“Cậu có chứng cứ không?” Huấn luyện viên Lý hỏi Hà Minh Minh.
 
Hà Minh Minh nhíu chặt mày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Nại Nại.
 
Nại Nại biết hắn hướng cô xin giúp đỡ, cũng không chút do dự đứng dậy, nói: “Bọn Thẩm Nghênh Gia bức Hà Minh Minh đi mua lẩu Quan Đông, trên đường trở về, Thẩm Nghênh Gia gọi một cuộc điện thoại cho Hà Minh Minh, giục hắn đi nhanh lên, em đều nghe rõ.”
 
Nại Nại nói xong, sắc mặt Thẩm Nghênh Gia tái nhợt.
 
Huấn luyện viên Lý gọi Hà Minh Minh về, một lần nữa nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc có phải như vậy không?”
 
Thẩm Nghênh Gia: “Mày dám nói.......”
 
“Câm miệng!” Huấn luyện viên Lý gầm lên, dọa sợ Thẩm Nghênh Gia.
 
“Ở chỗ này, đầu tiên các cô cậu là học sinh, sau đó mới là nghệ sĩ!” Huấn luyện viên Lý phẫn nộ nói: “Học sinh vốn là những người ngây thơ sạch sẽ nhất quốc gia, những người trẻ tuổi nhất, là tương lai hy vọng của đất nước! Nhưng nhìn lại mình xem, hiện tại các cô cậu biến thành dáng vẻ gì đây! Đúng, giới giải trí là cái chảo nhuộm, nhưng tôi cũng hy vọng các người đừng quên lúc trước.......vì sao mình lại chọn bước lên con đường này.”
 
Hắn nói xong, cả sân huấn luyện im lặng như chân không.
 
Hà Minh Minh khóc nói: “Là bọn Thẩm Nghênh Gia bắt ép em làm như vậy, nếu em không chịu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ gây khó dễ cho em ở công ty.”
 
Thẩm Nghênh Gia lắc đầu, lùi về sau vài bước, bỗng nhiên, đôi mắt oán độc phóng về phía Lâm Nại Nại ––––
 
“Biết tao gọi điện thoại cho nó, chứng tỏ khi mua đồ, mày ở đó?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui