Bênh vực người mình

Editor: Hana
 
Nại Nại mở to mắt, giành lấy nhiệt kế trong tay Cố Duật Ninh, thân thể linh hoạt lui vào khu tam giác trên giường lớn, đặt nhiệt kế dưới nách mình.
 
Không hề có dũng khí đối mặt với anh.
 
Cố Duật Ninh ngồi ở mép giường, vừa kiểm tra hòm thuốc vừa cười hỏi: “Sao, sợ anh?”
 
Nại Nại cẩn thận ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh liếc nhìn anh một cái, sau đó rụt rè gật gật.
 
Dáng vẻ giống hệt con thỏ nhỏ đáng thương, ngược lại khơi dậy hứng thú của Cố Duật Ninh, anh chậm rãi cúi người xuống, dựa sát vào Nại Nại.
 
Lông mi của anh dài thiệt dài, vừa dài lại vừa dày khiến ngũ quan của anh vừa thâm thúy lại góc cạnh, con ngươi đen nhánh nhìn cô, nhìn đến nỗi trong lòng cô run lên.
 
Nại Nại bị anh bức không thể không lùi về sau, cả người đều dán trên tường, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
 
“Vì sao sợ anh?”
 
Giọng nói của anh thấp thuần lại từ tính, hơi thở gần bên tai khiến tai cô tê dại.
 
“Ngài quá đẹp trai! Em sợ...sợ mình không chế được bản thân!”
 
Cố Duật Ninh càng thêm cười không kiêng nể gì, bộ dáng này quả thực còn hư đến triệt để hơn Cố Bình Sinh!
                                       
Lời này của Nại Nại đúng là chọc Cố Duật Ninh vui vẻ. Anh cười vươn tay tới, từ bả vai gầy của Nại Nại đến xương quai xanh của cô.
 
Nại Nại nhắm tịt mắt, mỗi một sợi lông mi đều đang run lẩy bẩy, bộ dáng nũng nịu ngược lại khiến thân thể của anh căng thẳng.
 
Cố Duật Ninh nhanh chóng rút nhiệt kế dưới nách cô ra, đứng dậy, nhìn trị số:
 
“37.9, em đúng là....sốt không nhẹ.”
 
Nại Nại:......
 
Nếu anh không đùa giỡn lung tung thì có lẽ em còn không có nhiệt độ cơ thể cao vậy đâu.
 
Người đàn ông Cố Duật Ninh này, khí thế thật sự quá mạnh mẽ.
 
Không có cô gái nào chống cự nổi mị lực của anh, Nại Nại cảm thấy bản thân mình xem như có cốt khí, đậu má, bị anh chạm vào người chút thôi mà mềm thành vũng nước!
 
Cố Duật Ninh đã xuống lầu, nghe tiếng bước chân, có vẻ là đi đến phòng bếp.
 
Nại nại kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, dựa vào lan can nhìn anh. Anh anh chóng rót một lượng nước sôi, lại đi mở phòng bếp nhỏ, mở tủ lạnh tìm kiếm một phen.
 
“Sao cái gì nhà em cũng không có thế?” Anh ngẩng đầu hỏi vọng lên.
 
“Em.....cũng không có nấu cơm.”
 

“Không ai chăm sóc em, tại sao bản thân không tự làm cơm?”
 
Khóe môi của Nại Nại giật giật, không phục mà nói: “Sao anh biết em không có ai chăm sóc, em....ba mẹ của em rất tốt với em! Từ nhỏ em chỉ cần duỗi tay, há miệng là cơm đến tận mồm, là thiên kim tiểu thư đấy!”
 
Cố Duật Ninh trợn trắng mắt, làm ra biểu cảm “Anh ngu mới tin em”.
 
*
 
Cố Duật Ninh bận rộn trong bếp một hồi, làm ra một nồi cháo rau xanh nóng hổi khiến Nại Nại sợ ngây người, rất khó tưởng tượng người đàn ông xưa nay luôn một thân tây trang giày da vậy mà sẽ rửa tay nấu cơm!
 
Không phải người ngoài đồn rằng: tính cách của Cố tam gia rất cao ngạo lạnh lùng, còn “giết người không chớp mắt”, chọc anh, chính là phong sát một vạn năm cũng không ngừng!
 
Nhưng người trước mặt Nại Nại mặc sơmi trắng, đeo tạp dề hoa nhỏ, thân hình cao lớn thoạt nhìn trông thật......
 
Bùng nổ phong vị đàn ông, quá có cảm giác an toàn!
 
Cố Duật Ninh quay đầu liếc cô một cái, cô mặc áo ngủ vải bông có hình con thỏ, đứng trên cầu thang vẫy tay với anh, cười ngây ngô.
 
Thậm chí Cố Duật Ninh có thể nhìn thấy....hình như cô chỉ mặc mỗi cái áo ngủ này, ở trong hoàn toàn không có gì cả, cho nên “dấu vết” rất rõ ràng.
 
Nại Nại thì hoàn toàn không nhận ra, Cố Duật Ninh đã tự giác tránh mắt, không mặn không nhạt nói: “Lăn về giường đi.”
 
Nại Nại bĩu môi, Cố Bình Sinh nói anh trai anh ta hung dữ, trước kia còn không cảm thấy, lúc này biết được....giống hệt ba ba hung dữ!
 
Sau khi cháu rau nấu xong, khoảng nửa giờ sau nguội một chút, anh mang lên lầu, thậm chí còn lấy cái bàn ăn nhỏ chuyên dụng trên giường của cô.
 
Nại Nại ngồi ở mép giường, nhìn bát cháo rau dưa trước mặt, thật tâm cảm thấy...có thể được Cố tam gia hầu hạ một hồi cũng đủ để cô thổi phồng nhiều năm sau rồi!
 
Đương nhiên, cô sẽ không làm thế, vốn chưa xuất đạo đã “chiêu mộ” một đống anti-fans rồi, cô nào dám tạo đề này với những nhân vật lớn này chứ.
 
“Đúng rồi đúng rồi, dưới lầu nhà em có mấy paparazzi ngồi canh, lúc anh tới không bị chụp chứ?”
 
Mấy paparazzi kia, Cố Duật Ninh thuận tay xử lí rồi.
 
Mấy năm nay, còn không có phóng viên giải trí nào lớn gan công khai hành tung của anh, trừ phi bọn họ không muốn lăn lộn trong giới nữa.
 
“Sao, sợ kéo quan hệ với anh?” Anh thuận miệng hỏi.
 
“Nào có, em....dù sao em cũng bị bôi đen, nếu bọn họ công kích loạn đến anh thì thật sự không tốt, huống chi....” Cô nhấp một miếng nhỏ trên muỗng cháo: “Anh còn có lòng tốt, tới chăm sóc em.”
 
Cố Duật Ninh biết lời cô nói là thật lòng.
 
Đứa trẻ từ nhỏ không được yêu thương còn mang một chút tự ti đều dễ dàng trưởng thành loại người lấy lòng nịnh hót.
 
Có đôi khi, hiểu chuyện quá tuổi tác cũng khiến người ta đau lòng.
 
Cố Duật Ninh quay mặt đi, mất tự nhiên mà nói: “Có bữa tiệc, tiện đường.”

 
“A, vậy anh mau đến bữa tiệc đi! Đừng chậm trễ việc làm ăn!” Nại Nại vội buông bát xuống, muốn đứng dậy tiễn anh ra cửa.
 
Cố Duật Ninh cầm lấy cổ tay cô.
 
Tinh tế như không xương.
 
Đã gầy thành dạng này rồi, thậm chí còn làm Cố Duật Ninh hoài nghi, đến tột cùng cô có thể sống mấy ngày nữa.
 
Nếu đem cô để bên người mình chăm sóc, có thể sẽ tốt hơn không....mà mắt trái của anh, chắc sẽ càng mau khỏi.
 
Từ từ, ý tưởng này quá nguy hiểm!
 
Nại Nại ngơ ngác nhìn Cố Duật Ninh, anh cầm tay cô, đáy mắt thể hiện....hình như là ánh mắt từ ái của người ba.
 
Này.....
 
Nại Nại cười khổ: “Cố tiên sinh?”
 
Cố Duật Ninh lập tức buông tay cô ra.
 
“Anh...còn không đi sao?”
 
“Đuổi anh đi?”
 
“Không không không, anh muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
 
Chẳng phải cô lo anh trễ bữa tiệc sao? Người đàn ông này thật khó hầu hạ nha.
 
Cố Duật Ninh có chút không tha mà nhìn cô mấy lần, càng khiến Nại Nại cảm thấy, chẳng lẽ tình thương của ba ẩn trong người gia hỏa này bạo phát.
 
Aiz, hết cách rồi, bộ dáng đáng thương hề hề lại gầy như sào trúc của cố tổng có thể kích phát tình cha ẩn sâu trong linh hồn người đàn ông.
 
Cuối cùng Cố Duật Ninh vấn đi xuống cầu thang, lúc chuẩn bị rời đi, Nại nại đứng ở lan can lầu hai ló đầu ra nhìn theo anh rời đi.
 
“Bái bái.”
 
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ lóe lên tia sấm chớp, ào ào, mưa to như trút nước.
 
Cố Duật Ninh dừng bước, nói: “Trời mưa.”
 
Nại Nại ngẩng đầu.
 
Cố Duật Ninh: “Không đi được.”
 

Nại Nại: “Hả?”
 
Ông chủ ngài ngàn vạn lần đừng dùng cái cớ vụng về “không lái xe” nha.
 
Cố Duật Ninh: “Anh không lái xe.”
 
Nại Nại:.....
 
“Vậy...tài xế của ngài đâu?”
 
“Nghỉ ngơi rồi.”
 
“Thế ngài tới kiểu gì?”
 
Cố Duật Ninh nghiêm túc nhìn cô: “Taxi.”
 
Nại Nại cũng rất muốn nghiêm túc nói: “Em không tin.”
 
Nhưng chung quy cô không có làm, mà hỏi: “Vậy bữa tiệc của ngài....”
 
“Không quan trọng, anh không ngờ sẽ gặp mưa, chán ghét nước.”
 
“À.....”
 
Được rồi, ngài là tổng tài, ngài có thể tùy hứng.
 
Vì thế, Cố Duật Ninh thuận lý thành chương mà ngồi trên sô pha dưới lầu nhà cô, sau đó cầm điều khiển từ xa, mở TV lên.
 
Nhân vật trâu bò nhất giới giải trí, cư nhiên ngồi nhà cô xem TV!
 
Có đôi khi Nại Nại ngẫm lại, cảm thấy cuộc đời có đôi khi cũng thật biến hóa khôn lường.
 
*
 
Ngoài cửa sổ vẫn mưa to, Cố Duật Ninh vẫn ngồi ngốc trên sô pha xem TV, Nại Nại thì trùm chăn ngồi cạnh anh.
 
Uống thuốc xong, cô mơ màng sắp ngủ, đầu dựa trên gối ôm, trong chốc lát đã ngủ rồi.
 
Cố Duật Ninh duỗi tay sang nhẹ nhàng vỗ mặt cô, Nại Nại không có bất kỳ phản ứng nào, hình như ngủ rất sâu.
 
Anh thở phào, đầu ngón tay tiếp xúc với mắt trái của cô, nhẹ nhàng sờ sờ, muốn tìm tòi đến cùng.
 
Vì cái lông gì mà mắt trái bị mù của anh lại có liên hệ với cô, vì sao thời điểm cô khổ sở thì mắt trái của anh cũng sẽ rơi lệ, vì cái gì khi nhìn thấy hình ảnh đó của cô, vì cái gì.....mà lại cảm thấy đau lòng.
 
Anh vẫn luôn biết mắt trái vị tổn thương vĩnh viễn, không có cách nào hồi phục như cũ.
 
Nhưng tại sao.....sau khi giúp đỡ cô gái này thì mắt trái mơ hồ.....lại có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
 
Quá nhiều vấn đề không tìm được lời giải, lòng hiếu kỳ của Cố Duật Ninh với cô gái này ngày càng nặng.
 
Làn mi mỏng của Nại Nại run lên, bỗng nhiên túm chặt bàn tay của Cố Duật Ninh, đặt lên ngực, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh trai....”
 
Có vẻ cảnh trong mơ của cô không hề an bình.
 
Cố Duật Ninh muốn rút tay về, nhưng cô gái nhỏ nắm chặt quá: “Anh trai....."

 
Cái loại cảm giác này lại tới nữa, trái tim đau đến run rẩy.
 
Cố Duật Ninh nhắm mắt trái lại, nhìn thấy cảnh trong mơ của Nại Nại.
 
Trong mơ, cô chỉ có mười mấy tuổi, học tiểu học. Ngày đó tan học cô cầm poster anh trai Trường Sinh mà cô thích vui vẻ về phòng, Lâm Tuyết Nhu đứng trên cầu thang, trông thấy vẻ mặt dào dạt mỉm cười của cô, ánh mắt bất thiện.
 
So với thân thể châu tròn ngọc sáng của Lâm Tuyết Nhu, thân hình của Nại Nại giống như xiên tre, ở trước mặt cô ta, khí thế cũng yếu.
 
“Trong tay mày là cái gì?” Lâm Tuyết Nhu hỏi.
 
Nại Nại lập tức cuộn poster lại rồi giấu ra sau lưng: “Không có gì!”
 
Lâm Tuyết Nhu đi ngang qua cô, giật lấy cái poster: “Để tao xem.”
 
“Trả lại cho em!”
 
Thấy Nại Nại sốt ruột như thế, Lâm Tuyết Nhu càng không thể trả cô, mở ra nhìn thì thấy là poster của minh tinh, cô ta cười lạnh: “Mày nhỏ như thế đã đu idol, tương lai khẳng định sẽ là đứa phá gia không tiền đồ! Tao đi nói cho mẹ!”
 
Nại Nại bắt lấy cánh tay của Lâm Tuyết Nhu, có vẻ rất sợ hãi: “Đừng nói cho mẹ biết!”
 
“Được, không nói cho mẹ cũng được thôi, vậy mày xé nát poster này đi!”
 
“Không.....”
 
Lâm Tuyết Nhu thấy Nại Nại bất động liền trực tiếp xé poster thành hai nửa.
 
Phảng phất như sức lực toàn thân của Nại nại bị rút sạch, cô ngồi trên cầu thang cầm tấm poster bị rách, từng giọt nước mắt to như hạt đậu ngăn lăn dài trên má....
 
Lâm Tuyết Nhu thấy cô khóc, có vẻ cơn tức trong lòng đã dịu lại, vỗ đầu cô nói: “Mày bị bệnh, trong nhà đã tốn rất nhiều tiền rồi, cho nên ba mẹ không thích mày. Mày hẳn phải tự mình hiểu lấy chứ, đừng có làm chuyện khiến người ta chán ghét nữa.”
 
Nói xong, cô ta vui sướng đi xuống cầu thang, để lại một mình Nại Nại run rẩy mà ôm poster bị xé nát, run rẩy về phòng.
 
“Em muốn nhanh chóng lớn lên.” Cô vừa khóc vừa dùng băng dính trong suốt dán từng mảnh rách của poster lại, nước mắt rơi xuống gương mặt mỉm cười của anh....
 
“Anh trai, em muốn thấy anh luôn luôn cười vui như này.”
 
Cô vừa nói vừa khóc: “Hy vọng....anh có thể nhìn thấy....những điều tốt đẹp.....trên thế gian này.”
 
*
 
Cố Duật Ninh hít sâu, mở mắt.
 
Cô sẽ không biết, lúc ấy anh thực sự không vui vẻ chút nào, khi đó anh cũng đang....thân ở địa ngục.
 
Cô gái nhỏ còn đang đắm chìm trong giấc mộng, khóe mắt chảy lệ, dùng một tư thế bảo hộ mà cuộn tròn ở một góc sô pha.
 
Đúng là......động lòng trắc ẩn.
 
Cố Duật Ninh nhẹ nhàng ôm cô lên, dựa vào bện người mình.
 
Thân thể của cô gái nhỏ run rẩy, sau đó theo bản năng cuộn tròn trong ngực anh.
 
Cố Duật Ninh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Sau này, anh trai sẽ bảo vệ em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui