Edit + Beta: Vịt
Trịnh Chí Kiệt cũng nhận ra Hà Quyền, ánh mắt thoáng ngưng lại chốc lát, sau đó quăng tiếng "Xin lỗi" liền muốn đi tới phòng bệnh khu 3. Một giây sau, Hà Quyền mở hai tay ra chặn hắn trên hành lang.
"Anh tới khu bệnh của tôi làm gì?" Hà Quyền cường điệu nhấn mạnh từ "Của tôi".
Trịnh Chí Kiệt 1m89, Hà Quyền 1m76. Hai hình ảnh đứng một chỗ này mặc dù không tới mức khoa trương giống như Chihuahua chống lại ngao Tây Tạng, nhưng hiển nhiên Hà Quyền cũng không thể tạo thành bất kỳ cảm giác áp bức nào. Trịnh Chí Kiệt rũ mắt nhìn Hà Quyền, trước mặt hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi và bướng bỉnh của đối phương 10 năm trước.
"Thăm." Hắn nói.
Hà Quyền cười lạnh: "Anh muốn thăm ai hả? Đừng nghĩ đục nước béo cò, bệnh viện quy định người không phận sự không cho vào khu bệnh, quay đầu mất đồ tính cho ai?"
Giữa lông mày nhợt nhạt xuất hiện vết cau, Trịnh Chí Kiệt trầm giọng nói: "Tôi tới thăm Hòa Vũ, chủ nhiệm Hà, phiền nói với tôi số phòng bệnh của em ấy."
Nghe vậy, trên cánh tay Hà Quyền leo đầy ớn lạnh - Trịnh Chí Kiệt ở trên người Hòa Vũ gắn định vị hả? Vừa làm xong thủ tục ở viện không đến 2 tiếng, hệ thống bộ phận nằm viện cũng còn chưa lưa lại đâu hắn làm sao đã xuất hiện!
Khẽ nheo mắt lại, Hà Quyền hỏi: "Sao anh biết Hòa Vũ nhập viện?"
"Đây là việc nhà của tôi, không ở trong phạm vi quản hạt của cậu, chủ nhiệm Hà." Trịnh Chí Kiệt cũng cố ý cường điệu "Của tôi" kính lại Hà Quyền.
Thái dương Hà Quyền nhất thời nổi gân xanh. Nè! Tính tình nóng này của ông đây, anh con mẹ nó anh vẫn coi tôi là sinh viên à! Lại nói, trạng thái kia của Hòa Vũ, nếu nhìn thấy anh tâm tình kích động dẫn tới co thắt, tử cung lại con mẹ nó rách chính là một xác hai mạng!
"Miễn là người vào khu sinh 3 liền quy về tôi quản, Trịnh Chí Kiệt, tôi để lời ở dây, anh dám vào khu 3 một bước, tôi đảm bảo để anh bò ra ngoài!" Vừa nói, cậu quay đầu hướng hộ sĩ đứng bên kia hô to: "Tiền Việt! Gọi đội trưởng Sát dẫn 5 bảo an lên!"
Tiền Việt vừa nghe sửng sốt, dẫn 5 người, đây là tiết tấu muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau?
"Hà Quyền, cậu cho rằng bảo an dám đánh cổ đông?" Sắc mặt Trịnh Chí Kiệt hơi trầm xuống, ngữ điệu cũng trở nên sắc bén.
Hà Quyền cười thật: "Tôi từng xem danh sách cổ đông, anh đoán sao? Họ Trịnh chỉ có hai, cha anh và em trai anh. Cho dù anh là thân thích của cổ đông, đội trưởng Sát cho mặt mũi cũng nhiều lắm là không đánh mặt."
Bó hoa hồng trên tay Trịnh Chí Kiệt truyền đến tiếng giấy gói bị nắm chặt. Hắn căn bản không quan tâm có phải cần động thủ hay không, nhưng ở bệnh viện nhà mình mở đánh nhau với bảo an, truyền đi chẳng phải để cho bạn bè trên thương trường chê cười?
Sau khi cân nhắc, hắn thả chậm ngữ điệu hỏi Hà Quyền: "Cậu vì sao muốn cản tôi?"
"Hòa Vũ không muốn gặp anh."
"Em ấy mang thai con tôi, em ấy cần tôi, lúc như này không cậu vấn đề em ấy muốn hay không muốn."
"Mặt lớn thật, không phải đã ly hôn? Sao anh biết nhất định là của anh? Anh ấy chính miệng thừa nhận với anh?"
"Vậy còn có thể là của ai!?"
Một tiếng này của Trịnh Chí Kiệt rống tới Hà Quyền chấn động toàn thân, theo sau đám Tiền Việt từ chỗ hộ sĩ bên kia lao ra, ở bên cạnh Hà Quyền làm thành một vòng bảo vệ nhỏ.
"Tiên sinh, xin anh an tĩnh, đây là khu bệnh nằm viện, không cho phép lớn tiếng ồn ào." Tiền Việt lo lắng người cao lớn này ra tay với Hà Quyền, đứng giữa hai người bọn họ ngăn cách, "Ngoài ra, hoa cũng không được mang vào phòng bệnh, trẻ sơ sinh kháng thể kém, phấn hoa dễ gây ra mẫn cảm."
"Tặng cậu!"
Trịnh Chí Kiệt một tay nhét hoa hồng vào trong ngực Tiền Việt, xoay người tới cuối hành lang gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đối với sự xuất hiện của Trịnh Chí Kiệt, Trịnh Chí Khanh lộ ra vẻ còn khiếp sợ hơn Hà Quyền, khiến Hà Quyền cũng không làm sao không biết xấu hổ ồn ào với hắn, liền tượng trưng mà uy hiếp hai câu liền về phòng khám bệnh. Dẫn ông anh về trong phòng làm việc của mình tầng hành chính, Trịnh Chí Khanh đầy mặt xoắn xuýt hỏi hắn: "Sao anh biết Hòa Vũ ở Đại Chính?"
"Lúc trước tới bệnh viện mà người bạn mở bàn chuyện, nhìn thấy em ấy tới đó khám bệnh, anh liền thuê thám tử tư." Trịnh Chí Kiệt trả lời không có chút nào ý thẹn nào, dường như thăm dò đời tư người khác là chuyện cực kỳ bình thường, "Em ấy ở phòng chờ VIP sản khoa, anh rốt cục biết được em ấy tới nơi như vậy là làm gì."
Trịnh Chí Khanh cảm giác ót giống như mọc thêm tim, nhảy không ngừng. Đây đúng là chuyện Trịnh Chí Kiệt có thể làm được, nắm trong tay hết thảy đối với hắn mà nói quan trọng giống như hô hấp. Chuyện ly hôn anh vẫn canh cánh trong lòng, đều sắp 3 năm rồi cũng không thấy hắn qua lại với ai nữa.
"Cho nên kỳ thực anh đã sớm biết chuyện anh Vũ mang thai."
"Đúng, anh tính toán ngày, hẳn là ngày đó ở Frankfort."
"Xin anh đấy, anh, em không muốn nghe chi tiết." Trịnh Chí Khanh giơ tay lên đỡ thái dương, "Vậy anh tại sao sớm không tìm anh ấy, giờ sắp sinh mới xuất hiện?"
Trong nụ cười tự tin của Trịnh Chí Kiệt mang theo ngạo mạn rõ ràng: "Hòa Vũ người đó rất cố chấp, không tới lúc yếu ớt nhất tuyệt sẽ không gỡ xuống phòng bị. Lúc em dẫn em ấy làm thủ tục nằm viện, trinh thám ở bên cạnh các em, đang gọi điện thoại cho anh."
Trên cánh tay Trịnh Chí Khanh nổi một tầng rùng mình. Anh dùng sức nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thật sự không tưởng tượng ra ai bên cạnh sẽ là thám tử tư. Như vậy càng không thể để cho anh trai anh gặp mặt với Hòa Vũ, nếu không thực sự chọc tức Hòa Vũ xảy ra nguy hiểm.
Thấy anh không nói chuyện, Trịnh Chí Kiệt hỏi: "Hà Quyền tại sao muốn cản anh?"
"Tình huống của anh Vũ không tốt lắm, Hà Quyền sợ anh ấy nhìn thấy anh kích động xảy ra chuyện."
"Không tốt lắm?" Trịnh Chí Kiệt hơi khom người về trước, giữa lông mày cau thành đường nếp nhăn sâu.
"Placenta accreta."
"Rất nguy hiểm?"
Trịnh Chí Kiệt không phải là xuất thân học y dược, thuốc sản xuất của nhà máy thuốc cũng phần lớn không liên quan tới sản khoa, lại không có con, cho nên hắn cũng không hiểu rõ thứ phương diện chuyên nghiệp.
Gật gật đầu, Trịnh Chí Khanh nói rõ nguy hiểm mà Hòa Vũ gặp phải với đối phương, cuối cùng bồi thêm một câu: "Anh, nghe lời khuyên của em, đừng đi tranh giành quyền nuôi dưỡng, anh Vũ đánh bạc sinh mệnh để giữ đứa nhỏ này, anh nếu còn tranh giành với anh ấy vậy cũng thật - Thôi vậy, lời khó nghe em không nói, tự anh suy nghĩ."
"Anh biết, ở trong mắt các em, anh chính là tên khốn triệt đầu triệt đuôi." Trịnh Chí Kiệt chặt chẽ nhìn tay mình nắm thành quyền, "Sớm biết như vậy anh con mẹ nó đã không chờ đến hôm nay mới đến, nên để cho em ấy vào lúc phát hiện liền xoá sạch."
"Anh, đó là quyết định của bản thân anh Vũ, anh ngàn vạn đừng nói với anh ấy lời như vậy, sẽ chỉ khiến anh ấy đối với anh càng thất vọng." Trịnh Chí Khanh khuyên nhủ, "Mặc dù tình huống rất nguy hiểm, nhưng có A Quyền ở đây, cũng không cần lo lắng quá."
Ngửa mặt lên, Trịnh Chí Kiệt hỏi: "Hà Quyền là tốt nhất?"
Trịnh Chí Khanh suy nghĩ một chút nói: "Dùng tài nghệ trong nước mà nói, em ấy ở lĩnh vực sản khoa nam có thể xếp đến top 5 đi."
"Mời người xếp thứ nhất tới, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền!"
"-"
Trịnh Chí Khanh nghẹn họng trân trối, tâm nói hiện tại dạy dỗ anh trai anh học được tôn trọng người khác không biết còn kịp hay không.
Cùng Trịnh Chí Kiệt vặc nhau một trận ở trong khu bệnh, toàn thân Hà Quyền thoải mái, người bình thường tới phòng khám bệnh cũng không mang theo khuôn mặt tươi cười hôm nay lại dương quang xán lạn. Tiểu Quyên thấy cậu cười ha ha mà đi vào, vội hỏi: "Chủ nhiệm Hà, nhặt được kim cương hả?"
Hà Quyền giương cằm nói: "Cho nên nói mấy tiểu nha đầu các cô, chỉ coi trọng niềm vui vật chất, niềm vui tinh thần quan trọng hơn, hiểu chứ?"
Tiểu Quyên tâm nói vật chất cũng không vui tôi đi đâu tìm niềm vui tinh thần?
"Còn lại mấy số?" Hà Quyền ghé tới lật lật danh sách đăng ký.
"Ngài bệnh này khám một nửa chạy mất, bác sĩ Cảnh thay ngài khám 5 người, còn lại 2." Tiểu Quyên hướng khu chờ bĩu bĩu môi, "Đều là dựa theo tiến độ kiểm tra sinh sản."
Hà Quyền gật gật đầu. "Nói với Cảnh Tiêu, buổi tối tôi mời anh ấy ăn cơm."
"Tự ngài nói với bác sĩ Cảnh đi, anh ấy vừa phát cáu xong, tôi không dám vào."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì, đụng phải tra nam chứ sao." Tiểu Quyên hạ giọng, "Người bệnh từ khám gấp chuyển tới, triệu chứng sinh non, lúc bác sĩ Cảnh kiểm tra phát hiện trên người đối phương có vết thương, lúc ấy đã cáu, mắng người nhà đưa bệnh nhân tới một trận, còn muốn báo cảnh sát."
"Tiên sư nó, người như thế nên trực tiếp bắn chết!" Hà Quyền nghe tới trực tiếp tuốt tay áo, "Cảnh Tiêu cũng quá khách khí, sao không gọi đám Sát Mục lên thu thập một trận cháu trai đánh người kia?"
"Cháu trai kia căn bản không tới, đưa người bệnh tới là vợ chồng biểu tỷ hay đường tỷ (*)?" Tiểu Quyên suy nghĩ một chút, "Tôi vừa nghe, nói trong nhà cháu trai kia cực có tiền, người bệnh ngăn bác sĩ Cảnh sống chết không cho báo cảnh sát."
((*) biểu tỷ với đường tỷ đều là chị họ, nhưng "biểu tỷ" là kiểu chị họ ruột, con của cô dì chú bác ruột; còn "đường tỷ" là chị họ kiểu họ rộng hơn chút, kiểu có dây mơ rễ má từ đời ông bà)
"Có tiền thì con mẹ nó có thể đánh người? Còn có vương pháp hay không!" Hà Quyền cau mày.
Hai người đang nói, cửa truyền đến tiếng hỏi thăm thô lỗ: "Úc Siêu có ở đây không?"
Tiểu Quyên vừa nghe, vội vàng níu tay áo Hà Quyền, nhỏ giọng nói: "Úc Siêu chính là người bị đánh kia."
Hà Quyền quay đầu lại đánh giá thằng nhãi toàn thân đều là nhãn hiệu nổi tiếng kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt - Chờ chút! Đây không phải nam xe đua hồi đó ở bãi đỗ xe bị Trịnh Đại Bạch một cước đạp nằm xuống sao!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...